Nhạc Yên Nhi nghỉ ngơi một lúc lâu rồi mới có sức để đứng dậy. Ra ngoài, cô thấy thư ký mới của Dạ Đình Sâm là Adler, trước kia cô có gặp qua vài lần.
Adler sắp đặt đồ của Dạ Đình Sâm, một số thứ quan trọng cần đặt ở phòng ngủ, anh nói:
- Đây là quần áo của chủ tịch, còn đây là laptop, đây là ví, trước khi ra ngoài, ngài ấy có bảo tôi giao cho cô, nói là phu nhân cứ tiêu thoải mái.
Tiêu thoải mái.
Mệt cho hắn nói được câu này.
Cô nhận lấy, mở ra xem thì thấy trong chiếc ví đen kia có một tấm hình. Đó là tấm hình cô mặc lễ phục rất đẹp đứng cạnh hắn để Trần Lạc chụp ảnh.
Cô gửi cho hắn một lần, chẳng ngờ hắn lại in ảnh ra, đặt vào ví.
Cô rút tấm ảnh ra, những chuyện cũ ùa về như mới hôm qua.
Nhạc Yên Nhi thấy sau tấm ảnh còn có chữ viết.
"Vợ Nhạc Yên Nhi. Sinh tử cùng nhau là lời đã hứa"
Hẳn là viết sau khi mình "qua đời".
Sinh tử cùng nhau, là lời đã hứa.
Dạ Đình Sâm bước vào nhà, hắn cúi người thay giày, liếc nhìn cô rồi hỏi:
- Xem gì thế?
Lại gần, hắn nhận ra cô đang xem ảnh thì cười nhạt:
- Ảnh chúng ta chụp chung không nhiều, tấm này anh đã giữ rất lâu.
- Anh viết những chữ này khi nào?
- Ngày thứ hai em đi.
- Sao lại viết vậy?
- Vì anh làm trái lời hứa, anh không thể đi cùng em, không thể bỏ mặc LN, đó là tâm huyết của cha anh.
Hắn thản nhiên nói, giọng nói nhẹ nhàng mà bi thương.
Nhạc Yên Nhi rơi lệ, cô không khống chế nổi tình cảm của mình mà ôm lấy hắn, cô khóc như một đứa trẻ:
- Đồ ngốc, sao anh lại nghĩ đến cái chết? Dạ Đình Sâm, cũng may anh không sao, nếu không em sẽ hối hận cả đời. Chúng ta sẽ không xa cách nữa, chúng ta đều còn sống.
- Ừ.
Ngửi mùi thơm trên tóc cô, Dạ Đình Sâm cảm thấy thật bình an, hắn mỉm cười.
- Anh mua nguyên liệu nấu bữa trưa rồi, anh làm bữa sáng cho em trước đã, lát nữa thu dọn đồ đạc xong sẽ nấu bữa trưa.
- Thế em làm gì?
Mắt cô đỏ hoe, khóe mắt còn đọng nước.
Hắn dịu dàng hôn lên trán cô:
- Anh đẹp trai thế này, em không nhìn anh mà còn muốn nhìn cái gì?
Tình yêu là gì?
Hẳn là sau khi hắn đưa con đi học sẽ tiện thể mua thức ăn, hắn biết khẩu vị của cô, chẳng cần hỏi cũng mua được toàn đồ cô thích.
Sau đó, hắn sẽ dịu dàng nói cô không cần làm gì cả, chỉ cần nhìn hắn làm là được.
Rất bình thản, không có hoa hồng, không có rượu vang, không có nến.
Chỉ có một nhà ba người, mời thêm bạn tốt, cô phụ trách đẹp như hoa, hắn phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình.
Nhạc Yên Nhi hỏi:
- Dạ Đình Sâm, anh thực sự giao hết tài chính vào tay em đấy à?
- Ừ, tất cả thẻ ngân hàng của anh đều ở đó, mật mã là sinh nhật em.
- Hằng tháng có nộp lương không?
Cô tò mò hỏi.
Hắn nghe vậy thì ngoái nhìn cô, nghiêm túc nói:
- Vậy anh liên lạc với tài vụ, thử tính xem chủ tịch của LN thì lương là bao nhiêu một tháng.
- Nếu sau anh cần dùng tiền thì em sẽ đưa, cần bao nhiêu, dùng làm gì phải nói cho em biết, em thấy không hợp lý sẽ không cho.
Cô cười hì hì nói rồi quơ chiếc ví da màu đen trong tay.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì bước tới, xòe tay:
- Anh còn cần hai trăm tệ để lát mua đồ uống, cả tiền ăn ngày mai nữa.
Nhạc Yên Nhi rút hai trăm tệ ra, đặt vào tay hắn:
- Vô cùng hợp lý, trẫm ân chuẩn.
- Vậy bây giờ anh có cần tạ chủ long ân không?
- Cần chứ!
- Tạ chủ long ân.
Hắn cười rồi cúi xuống hôn cô, một nụ hôn bá đạo thật dài. Một lúc lâu sau họ mới tách ra, Nhạc Yên Nhi đã bị hôn tới ý loạn tình mê, mặt mày đỏ ửng, thở không ra hơi.
- Đây là lãi.
- Gì thế? Sao anh không nói trước? Nếu biết em đã không đưa!
Cô thở phì phò nói.
- Ngoan, lát nữa là có bữa sáng rồi.
Dạ Đình Sâm xoa đầu cô rồi lại vào phòng bếp.
Cháo đã nấu xong từ trước khi hắn ra khỏi nhà, bây giờ độ ấm đã vừa phải, ngoài ra còn một đĩa dưa muối, một đĩa hoa quả, sữa bò và trứng gà.
Hai vợ chồng ăn xong, sau đó Dạ Đình Sâm tiếp tục chuẩn bị bữa trưa, Nhạc Yên Nhi thì về phòng xếp đồ đạc cho hắn.
Trong tủ có rất nhiều quần áo của hắn, trên giường thêm một chiếc gối và album ảnh của hai người.
Trong phòng dần có dấu vết của người đàn ông này, không thể lờ đi được, hệt như nhiều năm trước.
Buổi trưa, Dạ Đình Sâm đi đón Vãn Vãn và Đinh Đang. Đinh Đang lần đầu tới chơi nên rất tò mò về phòng của Vãn Vãn.
Thấy căn phòng toàn màu hồng, con bé vô cùng kinh ngạc:
- Vãn Vãn, không ngờ cậu lại thích màu hồng! Còn có rất nhiều búp bê Barbie nữa, cậu cũng thích những thứ này à?
- Không, không thích tí nào. Nhìn đây này, đây mà là đồ chơi của người IQ cao.
Con bé khinh bỉ nhìn tủ đầu giường rồi vỗ vỗ bàn học.
Trên bàn có rất nhiều ô sudoku, rubic, còn có mấy thứ như "Bí ẩn chưa có lời giải đáp trên thế giới".
- Cậu không thích thì sao lại có?
- Phòng này là trước kia ba tớ chuẩn bị, những thứ này toàn ba từng mua, sau đó mẹ cũng mua theo. Kể cả tớ không thích cũng không được vứt, thế nên cứ để đấy thôi. Những thứ này tớ không cho cậu được, nếu không mẹ sẽ mắng.
Vãn Vãn nhận thấy Đinh Đang yêu thích mấy thứ đó. Đinh Đang là một cô bé mập mạp hiền lành, lần nào cô bé cũng đưa cho Vãn Vãn thứ mà mình thích, luôn kéo Vãn Vãn đi vệ sinh cùng, tan học sẽ nghiêm túc hỏi Vãn Vãn có muốn đi cùng không, nếu gặp ma thì có hai người sẽ không quá sợ.
Vậy nên Vãn Vãn không muốn chuyển trường, có cô bé ngốc này làm bạn hẳn là một sự lựa chọn tốt.
Đúng lúc này, giọng Dạ Đình Sâm vang lên bên ngoài:
- Từ này về sau, những thứ con không thích thì có thể bỏ đi, cứ làm gì con muốn là được.
- Thật ạ?
Nhạc Vãn Vãn rất ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó, con bé thấy hắn gật đầu.
Vãn Vãn lập tức nhét búp bê vào ngực Đinh Đang, vui vẻ nói:
- Mang đi đi, mang đi đi.
- Vậy tớ có thể lấy cả khối rubic này không?
Đinh Đang hỏi.
- Tại sao? Cậu có thích đâu?
- Nhưng tớ thấy Vãn Vãn cho tớ nhiều đồ mà chẳng có món nào cậu thích cả. Tớ… tớ có cảm giác mình như thùng rác ấy, luôn lấy những đồ cậu không thích. Tớ muốn có một món mà cậu thích, coi như cậu tặng tớ được không? Ngày mai tớ sẽ tặng cậu một món đồ cậu thích.
Đinh Đang nghiêm túc nói.
Vãn Vãn mềm lòng.
Không ngờ Đinh Đang vô tư lại có thể nhạy cảm như vậy.
- Ừ, vậy tớ cho cậu khối rubic tớ đã xoay xong này, tớ sẽ dạy cậu cách chơi nữa.
Vãn Vãn vui vẻ nói.
Phần trước
Phần sau