Tuy rằng Minh Tinh Tinh còn nhỏ nhưng trên người đã toát ra vẻ tàn nhẫn.
Authur thấy thế thì không khỏi nhíu mày lại.
Cậu biết chuyện trong nhà Minh Tinh Tinh, cha của nó là một người rất chung tình, cả đời chỉ yêu mình mẹ nó, cho dù mẹ nó đã qua đời, nhưng không ai có thể vượt qua vị trí của bà, kể cả Minh Tinh Tinh.
Minh Tinh Tinh không có một tuổi thơ vui vẻ, từ sau khi mẹ qua đời, cha nó mất hồn mất vía, không buồn quan tâm hỏi han đứa con trai này.
Lúc trước đều do phu nhân Minh Tú nuôi dưỡng nó, sau đó thì là bảo mẫu chăm sóc, tuy chỉ sống cùng với Nhạc Yên Nhi vài tháng ngắn ngủi nhưng đó là quãng thời gian vui vẻ nhất của nó, Nhạc Yên Nhi đã bù đắp khát vọng về người mẹ trong lòng Minh Tinh Tinh.
Vì thế, Authur hiểu tầm quan trọng của cô với Minh Tinh Tinh.
Nó đến thành phố A đều là vì Nhạc Yên Nhi.
- Vậy được, tùy em đấy.
Authur vô cùng dung túng cho nó, cậu chỉ hờ hững nói.
Lúc này, trong lòng Đỗ Hồng Tuyết vô cùng hoảng loạn.
Cô ta vốn tưởng rằng Minh Tinh Tinh chỉ là một đứa trẻ nên sẽ không quá nhẫn tâm, đánh vài cái thì sẽ thôi, nhưng không ngờ nó lại là một tên tiểu ác ma, còn đứa trẻ lớn hơn một chút kia, đúng là một đại ác ma!
Cô ta thật sự sợ hãi, sợ mình không chống đỡ được đến lúc Dạ Đình Sâm về mà đã chết, hơn nữa lúc này mặt của cô ta đã mất cảm giác, không biết có bị hủy dung không?
Càng nghĩ càng thấy sợ hãi, cuối cùng cô ta run rẩy cắn răng, máu tươi không ngừng rỉ ra.
- Đừng… A. đừng đánh nữa, tôi nói!
- Dừng.
Minh Tinh Tinh lạnh lùng ra lệnh.
Hai vệ sĩ lập tức dừng tay lại, đánh lâu như thế, tay của họ cũng tê hết cả rồi.
- Nói đi.
Minh Tinh Tinh khoanh hai tay trước ngực, nghiêm túc chờ đợi.
Đỗ Hồng Tuyết cắn chặt răng, cảm thấy vô cùng nhục nhã, thật sự phải nói câu kia sao? Nói ngay trước mặt bạn bè của mình, thế không phải tự vả vào mặt à?
Cô ta không cam lòng, con ngươi trong mắt không ngừng chuyển động, định kéo dài thời gian.
Minh Tinh Tinh lập tức không vui:
- Tiếp tục đánh!
- Đừng! Tôi nói, tôi nói!
Đỗ Hồng Tuyết vừa nghe thấy chữ “đánh” thì toàn thân run lên, trên mặt lộ ra vẻ khủng hoảng bất an, cộng thêm gương mặt sưng vù và cả khóe miệng rỉ máu, dáng vẻ cực kỳ thê thảm.
Cô ta nuốt một ngụm máu vào rồi cắn chặt răng nói:
- Nhạc Yên Nhi… Nhạc Yên Nhi là xinh đẹp nhất, Đỗ… Đỗ Hồng Tuyết tôi đến xách giày cho cô ấy cũng không xứng…
Cô ta ngập ngừng rít từng chữ một qua kẽ răng, hiển nhiên vô cùng không cam lòng.
- Đánh.
Minh Tinh Tinh nhíu chặt mày, quát lạnh một tiếng.
- Tôi đã nói rồi, tại sao cậu còn đánh tôi!
Đỗ Hồng Tuyết sụp đổ trong nháy mắt.
- Cô không có tí thành ý nào cả! Chính cô làm ra chuyện sai trái, lại còn cứng đầu cứng cổ, như thế sẽ dạy hư trẻ con đấy!
Nó nhe răng cười nói.
Trong mắt Đỗ Hồng Tuyết, đó là nụ cười của ác ma!
- Được! Tôi nói lại!
Giọng nói của Đỗ Hồng Tuyết run rẩy, hai mắt cô ấy bị bao quanh bởi sự hận thù, hận không thể thẳng tay xé nát Minh Tinh Tinh.
- Nhạc Yên Nhi là xinh đẹp nhất, Đỗ… Đỗ Hồng Tuyết tôi đến xách giày cho cô ấy cũng không xứng!
Cô ta nhắm chặt mắt, đau khổ nói hết một lượt, trong lòng không ngừng run rẩy.
Nhạc Yên Nhi!
Nhạc Yên Nhi!!
Nhạc Yên Nhi!!!
Cô ta nhẩm đi nhẩm lại tên của Nhạc Yên Nhi trong lòng, sự thù hận tràn ra như cỏ dại.
Sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ đòi lại hết tất cả những sự tủi nhục này từ Nhạc Yên Nhi, cô ta thầm thề!
Lúc này Minh Tinh Tinh mới gật đầu hài lòng, nó bảo:
- Thế còn tạm được, mấy người đưa cô ta đến bệnh viện, coi như bản thiếu gia nhân từ một lần!
Đỗ Hồng Tuyết nghe thấy câu nói này, không thể chống đỡ nổi kích động nữa mà hôn mê bất tỉnh.
Quản gia Thẩm thấy thế thì không nhịn được cười khổ:
- Tinh thiếu gia, gan của cậu to quá.
- Yên tâm đi, bác tôi cũng ở đây, bác ấy nhất định sẽ bảo vệ cho tôi! Chủ nhân, chúng ta về đi.
Authur nhìn gương mặt mũm mĩm đang tươi cười của nó, bất đắc dĩ đáp:
- Lần sau đừng kích động như thế.
- Hì hì, cảm ơn chủ nhân quan tâm.
Sau khi xả giận xong, Minh Tinh Tinh lại là một quả bóng thịt ngây thơ đáng yêu.
Nó chủ động bước lên dìu tay Authur, sau đó hai đứa trẻ cùng nhau rời đi.
Hai cậu nhóc về đến nhà Anjoye, đang chuẩn bị hớn hở báo lại chiến tích hôm nay của mình với Nhạc Yên Nhi thì tiếng kêu của Dư San San đột nhiên truyền từ tầng dưới lên.
Nhạc Yên Nhi vội vàng đi xuống kiểm tra, nhưng… cô bất ngờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Bốn mắt nhìn nhau…
Không khí tràn ngập sự lạnh lẽo.
Đôi mắt phượng của hắn vẫn giống trước kia, ẩn chứa sự lạnh lùng băng giá, hai mắt bao la sâu thẳm, sâu tới mức không thấy đáy.
Trong mắt hắn… sự tức giận cuộn trào như biển lớn.
Dạ Đình Sâm tức giận rồi, hơn nữa là vô cùng tức giận!
Dư San San đang bị người của hắn kìm giữ, còn Anjoye thì đối đầu với hắn.
- Dạ Đình Sâm, anh đang làm gì thế, anh điên rồi sao?
Anjoye phẫn nộ quát lên.
- Nhạc Yên Nhi, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện rõ ràng.
Ánh mắt của hắn vượt qua tất cả mọi người cuối cùng nhìn vào Nhạc Yên Nhi đang đứng trên cầu thang, ánh mắt tĩnh mịch của hắn giống như xích sắt quấn quanh người cô.
Cô đột nhiên… thấy sợ hãi.
Cô chậm rãi đi xuống, nhưng cô trượt chân một cái, suýt chút nữa là ngã xuống, cơ thể run rẩy của cô khiến lòng Anjoye thắt lại.
Mà trái tim của Dạ Đình Sâm cùng đau đớn theo.
Nhưng trên gương mặt của hắn vẫn chỉ có sự phẫn nộ, không vẻ gì là lo lắng cả.
- Anh bắt Dư San San làm gì?
Cô cố gắng bình tĩnh lại, nắm chặt tay vào, lấy hết toàn bộ dũng khí để nhìn vào đôi mắt tĩnh mịch của hắn, cô lạnh lùng hỏi.
- Là cô bảo Minh Tinh Tinh làm xằng làm bậy, đánh Y Bạch đúng không? Bây giờ, cô ấy vẫn hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện kia kìa!
Hắn lạnh giọng chất vấn.
Nhạc Yên Nhi nhíu chặt mày, vội nhìn sang Minh Tinh Tinh.
Minh Tinh Tinh bị Nhạc Yên Nhi trừng một cái thì lập tức sợ hãi rụt cổ lại, nó nói:
- Anh Sâm, mọi chuyện đều là em làm, nếu anh tức giận thì trừng phạt em đây này, chuyện này không liên quan gì đến chị xinh đẹp cả!
- Phạt, đương nhiên phải phạt! Trần Lạc, đánh mông một trăm cái!
Trần Lạc nghe thế thì không hề do dự bước tới, tóm Minh Tinh Tinh vào trong lòng, lột quần áo của nó ra định đánh đòn.
Nhưng, ngay sau đó Authur đã nắm lấy cổ tay của cậu ta.
- Em ấy là người của tôi, ai cũng không được động vào!
Tuy Authur còn nhỏ nhưng lại bộc lộ sự lạnh lùng đáng sợ, gương mặt tuấn tú tràn ngập hơi thở kinh người, rất có phong phạm của bậc vương giả.
- Trói Authur lại cho tôi!
Dạ Đình Sâm không thèm nhìn họ một cái, lạnh lùng ra lệnh.
Ngay sau đó Authur bị trói lại.
Anjoye không chịu nổi nữa mà đứng ra, sắc mặt anh ta vô cùng khó coi:
- Là tôi bảo Minh Tinh Tinh làm đấy, nếu anh có gì bất mãn thì cứ tính sổ với tôi đây này.
- Mọi người đừng nói nữa, anh ta đến đây là để tìm tôi!
Nhạc Yên Nhi tóm lấy tay của Anjoye, sau đó tiến lên trước một bước, lạnh giọng nói.
- Anh đến tìm tôi vì cái gì? Muốn giúp Đỗ Hồng Tuyết xả giận sao? Được thôi, vậy anh cho người đánh tôi đi, đánh tôi vào viện luôn là được chứ gì!
Cô bước từng bước đầy kiên định đến trước mặt Dạ Đình Sâm mà không chút sợ hãi nào.
Đứng trước một Dạ Đình Sâm cao một mét tám mươi tám, trông cô như một người lùn, phải ngẩng đầu lên cao mới nhìn thấy mặt hắn.
Bóng hình của cô tràn ngập sự kiên cường, dường như mãi mãi không bao giờ bị khuất phục.
Nhạc Yên Nhi nhìn chăm chú vào Dạ Đình Sâm với ánh mắt lạnh lùng.
Thấy cô quật cường như thế, Dạ Đình Sâm không nhịn được nhíu mày lại, cuối cùng hắn từ từ giơ tay lên, bóp thật chặt cổ của cô.
Chỉ cần bóp chặt lại, cái cổ mảnh khảnh của Nhạc Yên Nhi sớm muộn gì cũng gãy trong tay hắn.