- Chị xinh đẹp là ai?
Hồng Nhã hỏi trong đau đớn.
- Chính là vợ của anh tôi, chị Yên Nhi!
Minh Tinh Tinh híp mắt lại đáp.
Không ngờ cậu nhóc này lại là chiến hữu của Nhạc Yên Nhi.
Mấy cô diễn viên nhìn nhau, bỗng nhiên họ cảm thấy mình đều bị Đỗ Hồng Tuyết lừa cả rồi.
Người nhà của Dạ Đình Sâm căn bản không thừa nhận Đỗ Hồng Tuyết! Thậm chí còn đánh bạn của cô ta ngay trước mặt cô ta, không hề cho cô ta chút thể diện nào, thế mà cô ta còn muốn làm nữ chủ nhân của nhà họ Dạ sao?
Đỗ Hồng Tuyết hiểu bây giờ họ đang nghĩ gì trong lòng.
Sắc mặt cô ta xanh mét cả ra.
- Mày dừng tay lại cho tao, nếu không tao không khách khí đâu! Quản gia Thẩm!
Bây giờ Đỗ Hồng Tuyết cảm thấy vô cùng mất mặt, không ngờ đến một đứa nít ranh cũng dám trèo lên đầu mình!
Quản gia Thẩm xuất quỷ nhập thần xuất hiện trong góc, ông vốn không muốn can dự vào chuyện này, nhưng Đỗ Hồng Tuyết đã lên tiếng, ông không thể không ra mặt.
- Cô Đỗ.
- Bảo nó dừng tay cho tôi.
- Cô Đỗ, những người này là thuộc hạ của thiếu gia Authur, tôi không có quyền can thiệp.
Quản gia Thẩm nhẹ nhàng lắc đầu, cứ như ông vô cùng bất đắc dĩ vậy.
Thực ra ông cũng cố ý muốn làm Đỗ Hồng Tuyết xấu mặt, cô ta giễu võ dương oai lâu thế rồi, quả thật nên bị dạy dỗ một lần.
Ông không thích Đỗ Hồng Tuyết, nếu so với Nhạc Yên Nhi lương thiện thoải mái thì Đỗ Hồng Tuyết quá mức độc ác, ham hư vinh, trên người toàn hơi thở của kẻ thô bỉ, cô ta và Dạ Đình Sâm không xứng đôi chút nào.
Hơn nữa cô ta còn rất biết gây chuyện, ở trước mặt Dạ Đình Sâm thì ra vẻ yếu đuối nhu nhược nhưng ở sau lưng hắn thì huênh hoang, hận không thể cho tất cả mọi người biết mình có quan hệ với Dạ Đình Sâm, thậm chí cố ý gây mâu thuẫn cho Dạ Đình Sâm và phó chủ tịch, đến cả tiểu thư Vị Ương cũng bị chọc tức mấy lần liền.
Quản gia Thẩm ngại cách biệt thân phận nên không thể dạy dỗ Đỗ Hồng Tuyết, xả tức thay cho Nhạc Yên Nhi, bây giờ đã có người ra mặt, ông ngại gì mà không làm chứ?
Đỗ Hồng Tuyết vừa nghe thế thì tức đến phát run:
- Tôi không cần biết đó là người của ai, đây là nhà tôi, bảo bọn họ cút đi!
- Nhà của cô á? Đây là nhà của anh Sâm và chị xinh đẹp, cô là cái thá gì chứ! Người đâu, tát cô ta cho tôi, tát cho tới khi cô ta nhận sai mới thôi!
Quản gia Thẩm vừa nghe nó muốn đánh cả Đỗ Hồng Tuyết thì đành cười khổ nói:
- Thiếu gia Tinh Tinh, cậu thế này… tôi khó xử lắm!
- Khó xử?
Minh Tinh Tinh chưa rõ nhân tình thế thái nên không hiểu sao tự nhiên ông lại nói thế.
Nhưng Authur rất thông minh, tuy rằng cậu bé lớn lên ở nước ngoài nhưng đã trải qua vô số cuộc lục đục, cậu hiểu ý của ông ngay.
- Người đâu, trói nốt quản gia Thẩm vào cho tôi!
Quản gia Thẩm vừa nghe thế thì không kìm được mỉm cười hiền hòa, mặc kệ cho họ trói mình lại.
Ông là một quản gia, phải nghe theo lời dặn dò của Dạ Đình Sâm, nếu như an nguy của Đỗ Hồng Tuyết đã được giao vào tay ông thì ông không thể khoanh tay mặc kệ.
Bây giờ ông bị trói là hoàn mỹ nhất, không phải là ông không lo mà là không lo được, vì thế Đỗ Hồng Tuyết bị đánh thế nào cũng không liên quan gì đến ông.
Nhưng mà, ông vẫn sợ Minh Tinh Tinh chơi quá trớn nên không nhịn được nói:
- Phiền thiếu gia Authur chăm nom một chút cho thiếu gia Tinh Tinh.
- Tôi hiểu rồi.
Authur gật đầu đáp.
Đỗ Hồng Tuyết thấy quản gia Thẩm cấu kết với bọn họ thì tức giận giậm chân:
- Các người đều cố ý đúng không, tôi phải gọi điện cho Đình Sâm! Anh mày về chắc chắn sẽ lột da mày!
- Người phụ nữ này phiền phức thật đấy! Cô còn không xứng xách giày cho chị xinh đẹp nữa! Nếu không vì cô, sao anh tôi lại ly thân với chị xinh đẹp chứ, tuy tôi học văn không giỏi, nhưng tôi vẫn biết có một thành ngữ gọi là tu hú chiếm tổ chim khách đấy!
Hiếm khi gương mặt mũm mĩm của Minh Tinh Tinh nghiêm túc như thế này.
Đỗ Hồng Tuyết còn chưa kịp lấy điện thoại ra thì đã bị vệ sĩ cướp mất, bọn họ chế trụ bả vai của cô ta làm cho cô ta không thể giãy giụa được.
Mấy vệ sĩ này đều không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, bọn họ duỗi bàn tay to lớn của mình ra đánh mạnh vào mặt Đỗ Hồng Tuyết.
Tát liên tiếp hết má trái đến má phải, lực tay của người vệ sĩ đó rất mạnh, chắc hẳn anh ta đã được dặn dò cả rồi.
Những người phụ nữ đứng bên cạnh nhìn đến mức ngơ ra.
Bọn họ đều tưởng rằng Đỗ Hồng Tuyết đã bay lên cành cao làm phượng hoàng rồi, nhưng không ngờ dù đã bay lên cành cao cô ta cũng vẫn chỉ là chim sẻ thôi! Chắc hẳn chỉ có lúc Dạ Đình Sâm ở bên cạnh cô ta mới giống phượng hoàng, lúc không có hắn, có lẽ đến chim sẻ cô ta cũng không bằng, bị hai đứa trẻ con bắt nạt như thế.
Dù bọn họ cũng bị đánh nhưng khi thấy Đỗ Hồng Tuyết cũng chỉ có thế, thậm chí còn bị đánh thảm hơn họ thì trong lòng bọn họ lại thấy thật thoải mái.
Bọn họ vô cùng thức thời, vội vàng nói:
- Tiểu thiếu gia, chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi không dám nói xấu Nhạc Yên Nhi nữa đâu! Ngôi nhà này phải là của cô ấy!
- Đúng thế đấy, tu hú chiếm tổ chim khách, sớm muộn gì cũng có ngày chim khách quay lại thôi!
- Đều tại chúng ta có mắt nên mới làm bạn với kẻ không biết xấu hổ đi phá hoại gia đình người khác thế này….
Những người vừa tung hô Đỗ Hồng Tuyết lên tận trời kia bây giờ chỉ hận không thể đích thân giẫm đạp cô ta hai phát.
- Mấy người cũng rất biết nói chuyện đấy, được, hôm nay bản thiếu gia tha cho các người!
Minh Tinh Tinh vui vẻ gật đầu, sau đó sai người bê ghế tới:
- Để bọn họ xem kịch miễn phí đi, từng người một lần lượt ngồi xuống, chị cũng qua đó đi!
Câu cuối cùng nó nói với Khâu Lỵ Lỵ.
Khâu Lỵ Lỵ cũng là một bé ngoan, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng thế nảy nên đã bị dọa cho ngơ ra từ nãy rồi.
Bây giờ Minh Tinh Tinh chọc cô một cái cô mới tỉnh ra, nhanh chóng ngồi ngay ngắn, sợ đến mức không dám thở mạnh.
- Cảm… cảm ơn tiểu thiếu gia…
Minh Tinh Tinh chắp tay ra sau lưng, bước đi như đại gia, nom có vẻ vô cùng nghiêm túc.
- Nghe nói cô được nhận nuôi, chẳng trách không được dạy dỗ cẩn thận, không sao, tôi có thể dạy dỗ cô. Bắt đầu từ bây giờ tôi nói một câu cô nói theo một câu: Nhạc Yên Nhi xinh đẹp nhất, Đỗ Hồng Tuyết tôi không xứng xách giày cho cô ấy!
- Mày nằm mơ đi! Mày đợi đấy cho tao, đợi Đình Sâm trở về… A… mấy người buông tôi ra…
Đỗ Hồng Tuyết còn chưa nói xong, một cái tát đã tạt vào mặt cô ta như mưa, khiến gương mặt của cô ta đau đớn bỏng rát.
- Cô không nói cũng được, vậy tiếp tục đánh đi, bao giờ cô muốn thì lại nói cũng không muộn.
Nó cười hì hì, nhưng trên người lại phát ra một khí thế khiến người khác sợ hãi.
Minh Tinh Tinh tức giận rồi!
Tuy rằng nó còn nhỏ tuổi, nhưng một khi đã tức lên thì không thể khinh thường, có đến mấy phần phong phạm của Dạ Đình Sâm.
Mười mấy cái tát giáng xuống, đầu tóc của Đỗ Hồng Tuyết rối bù cả lên, khóe miệng rỉ máu, cả người nghiêng về một bên.
Nhưng, cô ta vẫn cứ cứng miệng.
- Tao không tin mày dám đánh chết tao, đợi đấy… A… đợi đấy, Dạ Đình Sâm về rồi…
- Minh Tinh Tinh, đủ rồi đấy, hơi nặng tay rồi.
Authur đứng đậy đi đến đằng sau lưng nó.
- Không! Cha em đã từng nói một người đàn ông nếu mà đến người con gái mình yêu mến nhất cũng không bảo vệ được thì đó là một người đàn ông nhu nhược, mãi mãi không thể trở thành nam tử hán! Bao nhiêu năm qua, chị xinh đẹp là người đối xử với em tốt nhất, lúc anh Sâm dạy dỗ em, lúc nào chị ấy cũng bảo vệ em, chỉ có chị ấy chịu dẫn em đi siêu thị, chịu tắm cho em, kể chuyện cho em nghe, rồi ngủ cùng em, vì thế em sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào dám bắt nạt chị xinh đẹp!