Vì đi tiễn Nhạc Yên Nhi, Lâm Đông Lục chải chuốt lại cẩn thận, trở về với bộ dáng ấm áp trước kia, mang đến cho người ta một cảm giác an toàn.
Cô chưa bao giờ biết anh là một người nhiều lời như vậy, cô vừa nghe vừa nhận hoa quả anh đưa, cắn một miếng.
Thật ra cô chẳng có tâm tình nghe anh nói gì cả.
Lòng cô đã sớm bay về phía bên kia đại dương rồi.
Chờ tới khi Lâm Đông Lục nghỉ giữa giờ, Nhạc Yên Nhi mới vuốt bụng, cười híp mắt:
- Em đi vệ sinh, lát nữa về nhé.
- Anh đi cùng em.
Lâm Đông Lục muốn đứng lên nhưng bị cô lườm:
- Em chỉ có bầu thôi, không phải thiểu năng trí tuệ, chẳng lẽ đi vệ sinh còn cần người đi cùng à?
Thấy cô hờn dỗi, anh cũng không nhịn được cười.
Trong mắt anh, cô luôn là cô em gái bé nhỏ chưa trưởng thành.
- Rồi rồi rồi, anh chờ em ở đây, đi nhanh về nhanh đấy.
Nhạc Yên Nhi gật đầu rồi nhẹ nhàng rời đi.
Chỉ cần nghĩ sắp được gặp Dạ Đình Sâm là mỗi tế bào trên người cô đã thấy hưng phấn rồi.
Đi vệ sinh, rửa tay xong xuôi đi ra, cô thấy một bóng lưng quen thuộc.
Người đó mặc bộ vest thủ công màu đen tôn lên dáng người cao lớn, bóng lưng cao ngạo lạnh lùng lại cao quý khó có gì bì kịp.
Hai tay hắn đút trong túi, động tác hờ hững và ưu nhã, chỗ cổ tay lộ ra là một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ đắt tiền.
Dạ Đình Sâm.
Là hắn!
Cô run rẩy bước lên, không dám tạo ra bất cứ âm thanh nào, cô chỉ sợ những gì mình trông thấy là giả.
Cô bước tới sau lưng hắn, khẽ chạm vào áo vest, cảm nhận được xúc cảm rồi cô mới dám tin đây là sự thật, đây không phải một giấc mơ!
Cô không thể bình tĩnh nổi nữa, cô ôm chặt lấy hắn từ phía sau, hưng phấn nói:
- Chồng, em nhớ anh lắm, anh có biết là em nhớ anh lắm không?
Người đàn ông kia cứng ngắc lại.
Nhạc Yên Nhi vui chưa nổi mấy giây thì bàn tay lạnh buốt của hắn đặt lên trên tay cô, kéo mạnh ra.
Hắn lạnh lùng quay lại nhìn cô, ánh mắt hờ hững không tình cảm.
Nắm tay cô, hắn hỏi:
- Cô là ai?
Hắn hỏi cực kỳ nghiêm túc, đôi mày nhướng lên, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào Nhạc Yên Nhi.
Nhạc Yên Nhi sửng sốt, cô nghi ngờ ngoáy tai xem có phải mình nghe nhầm không.
Sao Dạ Đình Sâm lại hờ hững hỏi mình là ai?
Đây là Dạ Đình Sâm sao? Hay là một người giống anh ấy như đúc?
- Anh là Dạ Đình Sâm à?
Cô thận trọng hỏi.
Người kia buông tay cô ra, lùi lại một bước để tạo khoảng cách rồi lạnh lùng đáp:
- Tôi là Dạ Đình Sâm, cô là ai?
- Em là Nhạc Yên Nhi, anh không biết em à?
- Không.
Hắn lạnh nhạt đáp.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau Nhạc Yên Nhi.
- Đình Sâm, đã bảo anh không cần chờ em ngoài cửa nhà vệ sinh nữ, nếu người khác thấy sẽ thành trò cười đấy!
Nghe thấy giọng nói này, trái tim Nhạc Yên Nhi như nhảy ra khỏi cổ, cô cứng ngắc quay qua, thấy một người quen cũ.
Đỗ Hồng Tuyết.
Cô ta không còn mặc theo phong cách ngây thơ ôn hòa mà trở nên xinh đẹp kiêu ngạo, quần áo đồ hiệu số lượng có hạn, đeo kính râm, đi giày cao gót hệt như một nữ vương thắng trận đang rảo bước.
Tiếng giày nện trên nền gạch như nện vào lòng Nhạc Yên Nhi.
Chuyện gì xảy ra? Mình đang nằm mơ chưa tỉnh à?
Cô trơ mắt nhìn Đỗ Hồng Tuyết lướt qua, cô ta bước tới bên cạnh Dạ Đình Sâm, móng tay đỏ rực đặt lên vai hắn, cười tình tứ.
- Đi thôi.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm luôn dính chặt trên người Đỗ Hồng Tuyết từ đầu tới cuối, dù hắn không cười nhưng ánh mắt có ý cười.
Đỗ Hồng Tuyết khẽ dựa vào hắn, bàn tay hắn quen thuộc đặt lên hông cô ta, sau đó họ rời đi.
Hắn không hề nhìn Nhạc Yên Nhi.
Người đã đi xa, Nhạc Yên Nhi mới nhớ mình phải đuổi theo hỏi cho rõ.
Cô vội vàng chạy tới túm áo hắn:
- Anh không được đi, nói rõ cho em đã! Vì sao anh lại ở cùng với cô ta?
Dạ Đình Sâm dừng bước, hắn nhíu mày nhìn ra sau.
Đỗ Hồng Tuyết thấy hắn không vui, lại lo Nhạc Yên Nhi sẽ khiến cho sự việc có biến, cô ta cắn răng, quyết định gạt tay Nhạc Yên Nhi, đẩy thật mạnh.
Nhạc Yên Nhi chỉ lo chuyện Dạ Đình Sâm, cô hoàn toàn không để ý tới hành động của Đỗ Hồng Tuyết nên khi bị đẩy đột ngột như vậy, cô lảo đảo về sau mấy bước.
Gạch trước cửa toilet rất trơn, Nhạc Yên Nhi đã sắp ngã xuống, cũng may Lâm Đông Lục kịp thời chạy tới, ôm cô vào lòng.
- Yên Nhi, cẩn thận!
Thấy cảnh này, Đỗ Hồng Tuyết lén nhìn Dạ Đình Sâm, sau khi thấy hắn không hề nhìn Nhạc Yên Nhi, thậm chí còn nhìn mình, quan tâm hỏi:
- Tay em không sao chứ?
- Không sao cả.
Tim cô ta đập như trống chầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui sướng.
Dù Đỗ Hồng Tuyết đã ở bên Dạ Đình Sâm hơn mười ngày, ngày nào cũng nhận được sự quan tâm dịu dàng của hắn, thế nhưng thỉnh thoảng cô ta vẫn sẽ thụ sủng nhược kinh bởi lẽ hạnh phúc tới quá đột nhiên, cô ta chẳng tốn công sức đã đoạt được Dạ Đình Sâm. Cho đến giờ, Đỗ Hồng Tuyết đã sắp choáng váng vì hạnh phúc.
- Không sao là được, không cần để ý loại người này, chắc nhầm người thôi.
Hắn thờ ơ nói rồi nắm tay Đỗ Hồng Tuyết định đi.
- Dạ Đình Sâm...
Nhạc Yên Nhi lo lắng gọi, cô muốn đuổi theo nhưng Lâm Đông Lục nhanh hơn, anh đã túm lấy tay hắn.
- Anh làm sao thế hả? Sao lại ở với người đàn bà khác?
- Lâm Đông Lục?
Dạ Đình Sâm híp mắt, hệt như lần đầu gặp mặt, hắn chỉ có thể ấp úng đọc tên anh.
Lâm Đông Lục cảm thấy nghi hoặc.
Hình như có gì đó là lạ.
Nhưng lúc này anh không quan tâm được nhiều như thế, anh muốn Đỗ Hồng TUyết xin lỗi Nhạc Yên Nhi.
- Dạ Đình Sâm, anh có thể dung túng người khác làm tổn thương Nhạc Yên Nhi nhưng tôi thì không! Đỗ Hồng Tuyết, cô xin lỗi Yên Nhi cho tôi!
Lâm Đông Lục nghiêm nghị nói.
Đỗ Hồng Tuyết ra vẻ sợ hãi núp sau hắn, đáng thương kêu lên:
- Đình Sâm...
- Người phụ nữ của tôi từ bao giờ lại phải đi xin lỗi người khác?
Dạ Đình Sâm lạnh lùng túm tay Lâm Đông Lục.
Người phụ nữ của hắn?
Lời này có ý gì?
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, cô hoàn toàn sụp đổ.