Về tới nơi, biệt thự còn chưa có người quét dọn, do không có ai tới nên cũng chẳng có người quét dọn, bây giờ chưa thể vào ở ngay.
Nhạc Yên Nhi còn ở lại bệnh viện rồi đi khắp nơi, mãi bây giờ mới quay về biệt thự.
Trang trí bên trong vẫn vậy, người giúp việc vẫn như xưa, ai nấy thấy cô đều gọi "thiếu phu nhân".
Cảm giác này khiến Nhạc Yên Nhi an tâm, dường như cô cảm nhận được sự tồn tại của Dạ Đình Sâm ở đây.
Cô ở đây, đọc những chú ý cho phụ nữ có thai, rảnh rỗi thì xuống bếp làm một ít đồ ăn cho em bé.
- Phu nhân, giờ chủ tịch đang ở Ý, nửa tháng nữa mới về được.
- Chắc chắc là anh ấy khỏe, không có vấn đề gì về tính mạng chứ?
- Vâng, tôi chắc chắn.
- Ừ, tôi biết rồi.
Mỗi ngày, Trần Lạc đều sẽ báo lại tình hình của Dạ Đình Sâm một lần, lần nào Nhạc Yên Nhi cũng chỉ hỏi một câu.
Nhìn vào mắt Trần Lạc, cô biết cậu ta không nói dối.
Cô không về Anh vì Trần Lạc không cho cô đi lung tung, cô chỉ nên ở đây dưỡng thai, sớm muộn gì Dạ Đình Sâm cũng tới.
Cô biết cậu ta cố ý cản mình nhưng không vạch trần vì cô thực sự thích thành phố A, rất thích, rất thích, cô hy vọng có thể sống cả đời ở đây.
Bất động sản Quảng Thịnh đã qua khỏi thời kỳ nguy hiểm, cô không cần lo lắng nữa, chỉ cần đảm bảo ngày ngày mình đều vui vẻ là được.
Khắp biệt thự đều là ảnh chụp những em bé đáng yêu, nghe nói nhìn trẻ xinh đẹp sẽ sinh ra con xinh đẹp.
Sáng sớm, cô tỉnh dậy, duỗi người rồi chuẩn bị đi mua đồ ăn.
- Phu nhân, đứa bé còn rất lâu nữa mới ra đời, bây giờ cô đã học làm đồ cho trẻ con rồi à?
- Không, muốn học mấy món ăn cho Dạ Đình Sâm nếm thử thôi. Từ ngày kết hôn đến giờ, tôi chưa hề xuống bếp, mấy việc xào rau cơ bản giờ cũng sắp quên hết rồi!
Cô nghiêm túc chọn nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, một tay đặt trên bụng, dịu dàng vuốt ve.
Từ khi mang thai, cô có thêm sự dịu dàng của người làm mẹ.
Trần Lạc đứng sau lưng cô, sắc mặt có chút khó coi, cứ há miệng mãi mà không nói thành lời.
Cuối cùng, cậu ta cắn môi, lên tiếng:
- Phu nhân, mai chúng ta tới bệnh viện khám tổng quát, nếu cô có thể đi đường dài thì chúng ta về Anh thôi.
Nghe vậy, Nhạc Yên Nhi run lên, kinh ngạc nhìn Trần Lạc.
Dường như cậu đã phải hạ quyết tâm lớn.
- Thật à?
- Phải.
- Vậy thì tốt quá, chúng ta về thôi.
Cô trả tiền, ra khỏi siêu thị, chờ Trần Lạc lấy xe. Nhưng chưa chờ được Trần Lạc, cô lại gặp Lâm Đông Lục.
Trông anh rất mệt mỏi, dường như đã lâu rồi không ngon giấc, thân thể gầy đi nhiều, khuôn mặt đẹp trai giờ đã thấy râu ria lún phún.
- Lâm Đông Lục?
Cô khẽ lẩm bẩm tên anh, nhìn anh thế này, cô cảm thấy đau lòng.
Lâm Đông Lục thấy cô thì rất vui, anh đi qua chào hỏi:
- Về rồi à?
Anh nhìn rau quả và thịt bò trong tay cô:
- Trong ấn tượng của anh, em không biết nấu cơm, cũng chẳng thích xuống bếp.
- Đó là ngày xưa, giờ khác rồi! Anh đến mua đồ hay làm gì?
- Rảnh không? Muốn nói chuyện với em một lát.
Anh nói.
Nghe vậy, Nhạc Yên Nhi nhìn xe của Trần Lạc đỗ ven đường rồi nói:
- Anh chờ một lát, em bảo Trần Lạc đã.
Sau đó, cô đặt đồ vào xe rồi mới tới quán cafe gần đó với Lâm Đông Lục.
Vừa ngồi xuống, anh đã nói:
- Anh biết là em về hôm ông Cố qua đời, nhưng Quảng Thịnh rối ren quá, anh không có thời gian nên bây giờ mới tới thăm em được. Dạ Đình Sâm không về cùng em à?
- Không, anh ấy có chuyện ở nước ngoài, mai em cũng đi rồi.
- Ừ, anh không thấy em nên bảo Hank đi tìm hai lần, anh ấy có tới bệnh viện, em... có bầu phải không?
Lâm Đông Lục mím đôi môi khô quắt, nói.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, nụ cười dịu dàng:
- Ừ, mới được năm tuần thôi.
Mai là cô có thể gặp Dạ Đình Sâm, có thể tự mình nói tin này với hắn, liệu hắn có vui không?
Lâm Đông Lục thấy nét mặt vui sướng của cô, hẳn là giờ cô đang rất hạnh phúc.
Thấy vậy, anh cũng yên lòng.
Đúng lúc này, Nhạc Yên Nhi chợt nhớ ra gì đó, cô ngước mắt hỏi:
- Đàn ông các anh thích con trai hay con gái, dù Dạ Đình Sâm mong đây là con gái nhưng chắc vẫn thích con trai hơn nhỉ?
- Không, chỉ cần là con của người phụ nữ mình yêu thì trai hay gái đều thích hết.
- Thật à? Vậy tốt rồi, anh với Bạch Nhược Mai bao giờ định có con? Chúng ta có thể trao đổi kinh nghiệm đấy.
Cô vui vẻ nói, ánh mắt sáng lấp lánh như nắng hè.
Nụ cười của Nhạc Yên Nhi rất cuốn hút, đôi mắt cô cong thành hình trăng lưỡi liềm, càng nhìn càng thấy đẹp.
Nụ cười này khiến Lâm Đông Lục không kiềm lòng nổi, dù tiếc nuối nhưng thế này đã đủ khiến anh thỏa mãn rồi.
- Cô ấy không ở thành phố A, hai người không trao đổi được rồi.
- Không sao, có cơ hội lại nói. Dạ Đình Sâm chưa biết em có bầu đâu, anh nói xem nếu anh ấy biết thì sẽ phản ứng thế nào? Vui mừng hay kinh ngạc? Em thấy chắc chắn là kinh ngạc, trước kia bọn em đi viện suốt mà vẫn không có gì, lần này lại có luôn, chắc chắn là kinh ngạc!
- Vừa kinh ngạc vừa vui sướng, Yên Nhi, em phải hạnh phúc đấy!
- Em biết rồi!
Cô gật đầu, mỉm cười.
Hai người nói chuyện rất nhiều, chẳng biết có phải vì ngày mai sẽ được gặp Dạ Đình Sâm không mà Nhạc Yên Nhi rất vui.
Lâm Đông Lục nói ngày mai anh sẽ đi tiễn cô, hệt như khi trước cô tiễn anh đi du học, đây cũng là món quà ly biệt cuối cùng của anh.
Cô không từ chối, coi như đây là lời tạm biệt với đối phương.
Đến chiều, Nhạc Yên Nhi kiểm tra tổng quát, tử cung của cô hơi mỏng, sức khỏe không tốt, nhưng nếu cẩn thận điều dưỡng thì không sao cả.
Nhạc Yên Nhi an lòng, ngày mai cô có thể cùng con đi tìm Dạ Đình Sâm, chỉ nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi.
Chẳng mấy chốc đã tới giờ bay, chuyến bay chín giờ sáng.
Sau khi lấy vé, cô ngồi trong sảnh chờ Trần Lạc mua nước.
- Đến Anh quốc, em phải chăm sóc mình cho tốt, sắp làm mẹ đến nơi rồi, không thể trẻ con mãi được, phải chăm sóc mình mới chăm được cho con, ăn uống đủ bữa, ngủ cũng sớm hơn nữa.