Dạ Đình Sâm thông minh như thế sao có thể không biết cô đang nghĩ gì trong lòng được. Hắn đột nhiên cúi người, lôi từ dưới bàn ra một tập hồ sơ và thẻ ra vào rồi đặt trước mặt cô. Nhạc Yên Nhi nghi hoặc nhìn hắn:
- Gì thế anh?
- Mở ra thử xem.
Hắn chỉ nói có thế.
Cô mở tập hồ sơ xem thử, trang đầu tiên có mấy chữ đen rất to.
“Khóa Đào Tạo Nâng Cao Của Grand Theatre London”, cô cúi xuống nhìn tấm thẻ ra vào, trên đó thế mà lại có ảnh của cô!
- Đây… đây là…
Nhạc Yên Nhi cực kỳ ngạc nhiên.
Trong nước có rất nhiều diễn viên giỏi sẽ lựa chọn ra nước ngoài học nâng cao, nhưng các khóa học này rất đắt nên chi phí đều do phía công ty quản lý cấp.
Vốn quen tiết kiệm triệt để như Tinh Huy chắc chắn sẽ không bỏ tiền cho cô đi học.
Đây chắc chắn là Dạ Đình Sâm giúp cô đăng ký rồi.
Hắn nhìn bộ dáng cô ngây người thì không kìm được vui vẻ, tay cong lên gõ trán cô một cái:
- Có lẽ em sẽ phải ở lại Anh một thời gian, tôi sợ em buồn nên mới đăng ký khóa học này giúp em. Tôi cũng nói với Danny rồi, cứ yên tâm học đi.
- Anh… Không phải anh không thích công việc của em sao?
- Tôi không phải không thích công việc của em mà chỉ là hy vọng em sẽ không vất vả như thế. Nhưng nếu đó là sở thích của em thì tôi sẽ hết lòng ủng hộ.
Giọng Dạ Đình Sâm rất thản nhiên, như thể chỉ đang tán gẫu việc nhỏ trong nhà.
Nhạc Yên Nhi nghe được lại cực kỳ xúc động, không nhịn được mà ôm chầm lấy người đối diện.
- Cảm ơn ông xã, anh là tốt nhất!
- Tôi không hề tốt.
Giọng Dạ Đình Sâm khô khốc vang lên:
- Tôi không bảo vệ em được, hại em chịu khổ nhiều như vậy.
Nhớ đến những ngày cô bị bắt làm trái tim hắn thắt lại, không kìm được vòng tay ôm cô thật chặt. Cảm nhận được hơi thở của cô lòng hắn mới an ổn hơn.
- Em còn bị Anjoye bắt là tôi đều không thể ngủ yên. Lúc nào tôi cũng nhớ em, lo cho em, nhưng lại không dám tùy tiện làm gì, chỉ sợ…
Nhạc Yên Nhi giật mình vì cảm giác được lồng ngực mình đang dựa vào bỗng rung lên.
Hắn… đang sợ cô sẽ trở thành Mạnh Y Bạch thứ hai sao?
- Dạ Đình Sâm… Nếu… em nói là nếu như, em bị đối xử như Mạnh Y Bạch, Anjoye nếu không tha cho em thì anh còn cần em nữa không?
Hỏi ra câu này cô cũng đang cực kỳ sợ hãi, thật ra đó cũng là chuyện cô vô cùng muốn biết. Mấy hôm nay cô không hỏi không phải vì đã quên mà chỉ vì không có cam đảm nói ra miệng mà thôi.
Giờ Dạ Đình Sâm đã chủ động nhắc lại thì cô cũng nhân cơ hội này làm cho rõ.
Nếu…
Thân thể cô không còn sạch sẽ liệu hắn có còn cần cô nữa không?
Nghe cô hỏi hắn khẽ run lên, lại càng ôm chặt cô hơn:
- Tôi đã chuẩn bị cho cả tình huống xấu nhất, chỉ lo nó sẽ thật sự hại em rồi khiến em nghĩ quẩn, tự làm tổn thương chính mình.
- Chẳng lẽ… anh không quan tâm đến chuyện đó sao?
Đôi mắt to của Nhạc Yên Nhi mở lớn, nhìn hắn không chớp.
- Có quan tâm, tôi không phải thánh nhân, sao lại không quan tâm được chứ. Nhưng so với việc em có thể mãi mãi rời xa mình thì chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa. Chỉ cần em được an toàn là đủ.
Đôi môi mỏng của hắn chậm rãi nói ra từng từ, giọng nói bình thản như tiếng violin thanh thoát. Mỗi câu mỗi chữ đều chạm vào nơi sâu nhất trong lòng cô.
Hắn nói có quan tâm nhưng so với việc mất đi cô thì chuyện đó không đáng gì nữa…
Hắn thật sự quan tâm đến cô nên mới quên đi cảm nhận của bản thân mình.
Chỉ cần cô còn sống, còn có thể giận dỗi, còn có thể làm nũng với hắn cũng đã đủ rồi.
- Trước đây tôi rất tham lam, muốn có nhiều thứ. Nhưng giờ tôi chỉ hy vọng em luôn ở bên cạnh mình. Không bảo vệ được em là lỗi của tôi. Xin lỗi em.
Hắn nghiêm túc nói ra lời xin lỗi với cô.
Tim Nhạc Yên Nhi lạc mất một nhịp, cô vội lắc đầu:
- Anh đã làm rất nhiều vì em rồi, lại còn bị thương nữa…
- Đàn ông đổ máu vì người mình yêu là chuyện rất bình thường, nhưng nếu phụ nữ mà rơi nước mắt vì đàn ông vậy đều là do người đàn ông đó vô dụng, em hiểu chưa?
Dạ Đình Sâm thế mà lại nghiêm túc giáo dục lại tư tưởng cho cô.
Cô bĩu môi chê hắn ngụy biện:
- Gì chứ, đâu ra đạo lý như thế? Bất công quá thể mà!
- Thế giới này lấy đâu ra nhiều công bằng đến thế, nhiều chuyện đều là phải trả giá đắt mới có được. Tôi đồng ý vì em mà trả giá như vậy.
Giọng Dạ Đình Sâm cũng dịu dàng hơn, khẽ vuốt mái tóc đen mượt của cô, ánh mắt hắn sâu không thấy đáy:
- Thế nên không cần biết về sau có chuyện gì với tôi em đều không cần tự trách. Tôi nhất định sẽ ở bên em thật lâu, thật lâu.
Nhất định sẽ thật lâu, năm đó cha hắn vì chuyện ngoài ý muốn mà qua đời xong dẫn đến chuyện mẹ hắn lao vào vòng tay người đàn ông khác. Hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện như thế xảy ra lần thứ hai, không bao giờ!
Nhạc Yên Nhi nghe xong rất muốn bác bỏ những lời ngụy biện của hắn nhưng cô lại không tìm được lý do chính đáng. Người đàn ông này lúc nào cũng bá đạo như thế, nếu đổi giọng dịu đi một chút chắc cô còn cảm động đến rơi lệ ấy chứ, nhưng hắn lại cứ làm như đang ra lệnh khiến cảm xúc của cô đồng loạt bị dìm chết một thể. Cô cảm động không nổi mà tức giận cũng không xong, cuối cùng chỉ cảm thấy cực kỳ bất lực.
Cô đành gật đầu, bất đắc dĩ rúc vào ngực hắn lần nữa:
- Rồi rồi, chuyện bên ngoài sẽ do anh quyết định, chuyện trong nhà phải nghe em!
- Ừ, ngoan lắm.
Dạ Đình Sâm nhếch môi tỏ vẻ hài lòng.
Nghe được ý cười trong giọng hắn cô không kìm được lườm một cái, sau đó lại nhìn tập hồ sơ kia để xem lịch học. Ba ngày nữa, vậy là ngày 5 tháng 7 bắt đầu học, chỉ còn mấy hôm để cô chuẩn bị.
- Em chuẩn bị đi, tôi đưa em đến trang trại Bolton.
Dạ Đình Sâm vỗ lưng cô ý bảo cô đứng lên.
Nhạc Yên Nhi rất kinh ngạc, cô hỏi:
- Anh… anh cũng đi à? Liệu có bị chặn cửa không?
- Yên tâm, không có chuyện đó đâu. Tôi cũng có việc cần tìm nó, hai người bọn tôi cũng nên kết thúc được rồi.
Khi nói những lời này ánh mắt Dạ Đình Sâm lóe lên một tia sáng sắc lạnh, vô cùng đáng sợ.
Nhạc Yên Nhi theo bản năng nắm chặt tay hắn, bỗng nhớ những lời Wilsson nói hôm đó.
"Mấy năm nay Nhị thiếu... Đã không còn ai để nương tựa..."
Đã qua mấy ngày nhưng những lời này vẫn cứ in hằn trong đầu cô, cô lại nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của chồng mình, rồi ánh mắt tràn ngập lo lắng của Wilson.
Nhạc Yên Nhi túm góc áo Dạ Đình Sâm, do dự mãi mới nói:
- Dạ Đình Sâm, Mạnh Y Bạch thật sự bị cậu ấy hại chết sao? Liệu có hiểu lầm gì không? Cậu ấy bắt em nhưng không hề làm gì quá đáng hết…
- Đó là bởi em là vợ của tôi, nếu nó dám làm gì em gia tộc sẽ trừng phạt nó. Dù nó không làm hại đến em nhưng chuyện này cũng không thể bỏ qua dễ dàng thế được. Tôi không thể để một quả bom hẹn giờ lớn thế ở cạnh em được nữa, tôi làm không được!
- Nhưng mà…
- Không có nhưng nhị gì hết, chuyện bên ngoài em phải nghe tôi.
Dạ Đình Sâm thản nhiên cắt lời cô, giọng nói có ma lực khiến người khác không thể từ chối.