Nhạc Yên Nhi mở gói quà ra, khi thấy bộ quần áo cưỡi ngựa bên trong, cô cảm thấy rất ngạc nhiên.
- Chẳng biết chị thích gì, mà em lại không hiểu việc mua quà cho phụ nữ, thế nên sau khi chọn tới chọn lui thì em quyết định mua cái này. Thật ra em thích cưỡi ngựa lắm, lát nữa em đưa chị đi được không?
Dạ Vị Ương rất phấn khởi.
Nhạc Yên Nhi do dự:
- Hôm nay thì không được rồi, chị định sang Bolton thăm Anjoye.
- Thăm anh hai em á? Anh ấy bắt cóc chị, còn làm anh cả bị thương mà chị còn thăm à? Anh cả không nói gì hả?
Dạ Vị Ương vô cùng thắc mắc.
Ai nấy đều cho rằng Anjoye làm Dạ Đình Sâm bị thương.
Nhạc Yên Nhi chẳng biết giải thích thế nào, nếu Anjoye thực sự mong Dạ Đình Sâm chết, vậy khi ấy hắn đã mất mạng rồi.
Hơn nữa, dù cho Anjoye có hận hay không nhưng có một số chuyện, cô muốn ba mặt một lời.
Dù sao trong khoảng thời gian đó, Anjoye không hề làm khó cô. Nay anh ta ngã bệnh, về tình về lý cô đều nên tới thăm.
Không rơi vào tình cảnh như Mạnh Y Bạch, cô đã rất cảm kích rồi.
- Nghe nói cậu ấy ngã bệnh nên chị muốn tới thăm, với lại cũng có chuyện cần hỏi cho rõ nữa.
- Ra vậy.
Dạ Vị Ương gật đầu, cô không hỏi nữa mà cầm lấy một quả táo, cắn một miếng:
- Chị không gặp được anh ấy đâu, trước khi đến đây em đã qua Bolton nhưng bị đuổi ra ngoài. Chị qua đó cũng chỉ có một kết quả thôi. Tính tình anh hai em kỳ quặc lắm, chị đừng chọc vào thì hơn. Chị mau thu xếp đi cưỡi ngựa cùng em thôi nào.
- Nhưng chị không biết cưỡi ngựa.
Nhạc Yên Nhi ngây ra.
Dạ Vị Ương lém lỉnh chớp mắt:
- Vì chị không biết nên mới phải học chứ! Em cũng không giỏi lắm đâu, nên em mới muốn học, cùng đi đi!
- Cô ấy không đi đâu cả, cô về đi.
Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Dạ Đình Sâm vang lên.
Dạ Vị Ương nghe thế thì giận dữ trợn mắt lên, nhìn về phía anh cả mình, bực tức nói:
- Sao không cho chị dâu đi? Chị dâu ở một mình chán lắm!
- Anh bảo không đồng ý là không đồng ý, Nghiêm lão, đưa cô ba về.
Dạ Đình Sâm hờ hững ra lệnh.
- Vì sao? Anh cho em một lý do đi!
Dạ Vị Ương thở hổn hển.
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì nhíu mày, ánh mắt hắn tối lại nhưng rồi cũng bình tĩnh, không nói gì.
Nghiêm lão bước tới, cười hiền lành:
- Cô ba, tôi đưa cô ra ngoài nhé.
- Không về! Cô đây vất vả khổ sở giúp anh quần nhau với đám trong gia tộc, mệt mỏi mấy đêm chưa chợp mắt, anh không cảm ơn thì thôi đi, hôm nay em muốn đưa chị dâu đi chơi mà cũng không cho! Hơn nữa em có mời anh đâu, em mời chị dâu mà, chị dâu còn chưa nói gì, anh dựa vào đâu mà quyết định thay? Chị dâu, em hỏi chị, chị muốn đi không?
Việc này...
Nhạc Yên Nhi rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Dù sao Dạ Vị Ương cũng là em gái Dạ Đình Sâm, về sau tất phải gặp nhau, nếu từ chối lời mời lần đầu tiên này thì sau này gặp mặt sẽ rất xấu hổ.
So ra thì Dạ Đình Sâm dễ đắc tội hơn.
Nghĩ một lát, cô đồng ý:
- Chị đưa em đi, dù sao chị cũng đang chán, vậy...
- Em không được đi.
Dạ Đình Sâm nghiêm túc.
- Vì sao?
Dạ Vị Ương nổi giận:
- Sao anh quá đáng thế? Chẳng lẽ chị dâu muốn làm gì cũng phải có sự đồng ý của anh à?
- Cô ba, cô đừng nói nữa, thiếu gia đang bị thương mà.
Nghiêm lão bất chấp nguy hiểm để ám chỉ với Dạ Vị Ương.
- Bị thương thì sao nào? Bệnh nhân đặc biệt à, chẳng phải chỉ có...
Lúc đầu, Dạ Vị Ương còn chưa hiểu, thế nhưng càng nghĩ càng thấy bất thường, vậy là khuôn mặt giận dữ bỗng đổi thành tươi cười:
- Ha ha, bị thương, em hiểu rồi!
Cô cười ha ha, tốc độ lật mặt nhanh như trở bàn tay.
Nghiêm lão buồn cười, cũng thực sự mỉm cười.
Dạ Đình Sâm nghe thấy Dạ Vị Ương cười thì nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén liếc sang, Nghiêm lão lập tức nghiêng đầu sang một bên, giả vờ như không thấy.
Dạ Vị Ương không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt hắn, cười hì hì:
- Rồi rồi rồi, chuyện bên ngoài truyền quả không giả, vậy em chờ đến lúc vết thương của anh lành lại nhé! Chị dâu, chị phải trân trọng anh em đấy, ai bảo anh ấy là đầu gỗ chứ, rõ ràng là bình dấm chua to đùng!
Nhạc Yên Nhi chẳng hiểu ra sao, việc Dạ Đình Sâm bị thương thì liên quan gì tới việc mình đi cưỡi ngựa, hơn nữa Dạ Vị Ương có ý gì, vì sao nói Dạ Đình Sâm thực ra là bình dấm chua?
- Sao lại nói thế? Dạ Đình Sâm bị thương thì liên quan gì tới chuyện chị đi cưỡi ngựa à?
Nhạc Yên Nhi vẫn ngơ ngác.
Ánh mắt Dạ Vị Ương rất tinh nghịch, cô nói:
- Vì nài ngựa trong trường đua toàn nam hết, em thì biết một chút nhưng kỹ thuật không giỏi, sợ là không dạy được cho chị. Anh cả cưỡi ngựa giỏi lắm, nhưng anh ấy bị thương, không tự dạy chị được. Chị xem anh ấy nhỏ mọn đến đâu kìa, không cho người đàn ông khác dạy chị cưỡi ngựa nữa. Anh, em là em gái anh đấy, anh bên trọng bên khinh vừa thôi!
Dị Vị Ương bước lên định đặt tay lên vai anh mình, thế nhưng chẳng ngờ thứ cô nhận được chỉ là ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Đình Sâm. Cô tức giận rút tay về, giả vờ đáng thương:
- Ôi, trọng sắc khinh em! Tim tôi đau quá!
Cô che ngực, tỏ vẻ bị tổn thương.
Nhạc Yên Nhi hiểu ra mọi chuyện thì dở khóc dở cười.
- Được rồi, chờ anh khỏe thì chúng ta đi cưỡi ngựa, được chứ?
Nhạc Yên Nhi nói.
- Ừ, đến lúc đó tôi dạy em.
Dạ Đình Sâm đáp lại, trong giọng nói là cưng chiều không hề che giấu.
Dạ Vị Ương thấy thế thì run cả người, dường như da gà của cô đã rơi đầy đất.
Cô vội vàng nhìn sang một bên:
- Ôi đau mắt đau mắt! Chỗ này không thích hợp cho một con chó độc thân như tôi rồi, tôi phải về cho sớm thôi! Nghiêm lão, ông cũng biết thời biết thế mà chạy cho nhanh đi, đả kích người khác quá mà!
- Cô ba nói phải, đi thôi nào.
Nghiêm lão trêu ghẹo đáp.
Sau khi bọn họ đi, phòng khách chỉ còn lại Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi.
Cô chợt nhớ tới cảnh trong phòng khi nãy, tới chuyện bị phá đám lúc vừa rồi, hơi thở cũng dồn dập hơn, không biết tay chân phải đặt vào đâu cho đúng.
Giữa lúc cô đang do dự nên đi hay ở, Dạ Đình Sâm chìa tay ra, nói:
- Qua đây.
Nhạc Yên Nhi mím môi, ngoan ngoãn bước tới. Cô vừa ngồi xuống đã bị hắn kéo vào lòng.
- Mấy hôm nay chán lắm hả?
- Thật ra cũng bình thường, chỉ là em chưa quen thôi.
Nhạc Yên Nhi rũ mắt, sợ hắn nhìn ra lời nói dối của mình.
Một người đi tới nơi xa lạ, ngôn ngữ không thông, cuộc sống chỉ có thể thu gọn trong biệt thự nhỏ hẹp, lúc trước còn trông nom Dạ Đình Sâm, cũng coi như có việc để làm, nhưng bây giờ cô chỉ có thể xem TV giết thời gian.