Dù gì Nhạc Yên Nhi cũng là người trong giới, cô biết lời Danny nói đều là chuyện có thật.
Fan cuồng bây giờ gần như đã xem thần tượng là tín ngưỡng của mình, nên họ chắc chắn sẽ không nương tay với những người có thể làm ảnh hưởng đến thần tượng của họ.
Cô thở dài, cũng chẳng còn cách nào khác:
Được rồi, để tôi báo với đoàn phim xem sao. Ừ, cô cũng để ý một chút, tốt nhất là đừng đọc bình luận trên mạng làm gì, không lại ảnh hưởng đến tâm trạng. Mà quan trọng nhất là đừng có lên mạng nói linh tinh đấy, đợi bên phòng quan hệ công chúng đưa ra phương án xem sao đã. Ừ, tôi biết rồi.
Nhạc Yên Nhi mệt mỏi đáp lời.
Cô chỉ muốn yên ổn quay phim thôi mà sao khó thế?
Tắt điện thoại đi, cô cứ ngây ngốc nhìn trần nhà một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cầm lấy điện thoại mở weibo lên.
Quả nhiên, tên của cô và Giang Sở Thù đã lọt vào top tìm kiếm của weibo.
Cô nhấn vào xem, không biết ai đã chụp được khoảnh khắc khi cô được Giang Sở Thù ôm đến bệnh viện, phần tiêu đề dài ngoằng còn ghi rõ: “Nữ diễn viên vô danh lợi dụng Giang Sở Thù, giả vờ bất tỉnh để gây sự chú ý”.
Bên dưới đã có hơn năm trăm nghìn bình luận.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi bấm vào những bình luận ấy, cô vẫn bị những lời ác ý của đám fan cuồng này làm cho phát hoảng.
“Sao con mụ này còn chưa chết đi? Để yên cho cô ta được đóng phim chung với Sở Thù đã là giới hạn lớn nhất của tôi rồi, thế mà cô ta còn dám đạp lên Sở Thù để thăng tiến nữa!”
“Cái con đàn bà lẳng lơ kia đừng có đến gần Sở Thù nữa được không! Cách xa chàng trai của bọn tôi ra! Đừng có làm bẩn anh ấy!”
“Đồ giải phẫu thẩm mỹ! Đồ đê tiện! Vào nghề bao năm rồi mà còn chưa có nổi chỗ đứng nữa, giờ còn dám dựa hơi Sở Thù hả.”
“Thật muốn đích thân đi xử lý con khốn này quá đi, có ai muốn đóng góp để thuê sát thủ không? Tôi góp một trăm này!”
…
Đọc những lời mắng chửi ào ạt trào ra như nước chảy này xong bản thân Nhạc Yên Nhi mới biết sợ.
Đúng là tạm thời cô không nên đến trường quay thì tốt hơn.
Cô chợt nhớ ra vừa rồi Danny có nói là không liên lạc được với Giang Sở Thù, mà hôm nọ anh ta từng cho mình số điện thoại, có khi nào đó là số riêng của anh ta không?
Nhạc Yên Nhi lục tung túi xách của mình lên, rốt cuộc cũng tìm ra được một tấm danh thϊế͙p͙, mặc dù đã bị nhàu nát nhưng may là số trên đó vẫn còn thấy rõ.
Cô với lấy điện thoại, nhấn số.
Sau vài tiếng chuông thì cũng có người bắt máy.
Nhạc Yên Nhi vô cùng căng thẳng, căng thẳng đến mức không biết nói gì nữa.
- Yên Nhi, tìm tôi có việc gì thế?
Qua điện thoại, giọng nói lúc nào cũng tràn ngập ý cười của Giang Sở Thù vang lên.
Cô còn chưa nói tiếng nào mà Giang Sở Thù đã biết là ai gọi, xem ra anh ta đã lưu sẵn số cô rồi.
Chẳng có lòng dạ nào mà lằng nhằng với anh ta, cô bèn hỏi thẳng:
Ừm… Anh có biết là cảnh anh ôm tôi lúc tôi ngất đã bị người ta chụp lại rồi không? Ồ.
Anh ta có vẻ rất thờ ơ, bình tĩnh hỏi lại:
- Vậy thì sao?
Thái độ này của anh ta khiến cô không biết phải làm gì tiếp nữa.
Anh không sợ chuyện đó làm ảnh hưởng đến hình tượng của mình à? Có gì đâu mà ảnh hưởng, cô vốn là vị hôn thê của tôi cơ mà, Dạ Đình Sâm mà đọc được tin này rồi ly hôn với cô thì tôi càng mừng ấy chứ.
Anh ta còn thản nhiên nói thẳng ra như vậy.
Nhạc Yên Nhi thực sự rất đau đầu, Giang Sở Thù thoạt nhìn bình dị dễ gần dễ nói chuyện, nhưng thực ra tính tình lại quái gở vô cùng, chưa thấy anh ta nể mặt ai bao giờ.
- Anh không sợ nhưng tôi sợ, đám fan cuồng của anh đang muốn xé xác tôi ra kia kìa!
Nghe cô nói thế, anh ta mới thôi cợt nhả mà nghiêm túc hỏi lại:
Có chuyện gì à? Anh mở weibo lên đi, rồi xem phần top 1 bảng tìm kiếm là biết.
Giang Sở Thù quay sang nói với trợ lý của mình:
- Mang ipad của tôi lại đây.
Chẳng bao lâu sau, anh ta cũng thấy được tin tức kia và những lời chửi bới ồ ạt như thác lũ ở bên dưới.
Càng đọc, sắc mặt của anh ta càng tệ, gương mặt xưa nay luôn tươi cười hiện giờ đã tối đen đến đáng sợ, ngay cả trợ lý của anh ta đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Thấy đầu kia đột nhiên yên tĩnh, Nhạc Yên Nhi tưởng anh ta đã đi mất nên gọi một tiếng:
Giang Sở Thù? Mấy hôm tới cô đừng đến phim trường nữa.
Giang Sở Thù dặn:
Tôi sẽ giải quyết việc này, cũng sẽ xin phép đạo diễn Cốc cho cô luôn, cô cứ ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày đi. Như vậy không ổn đâu… Các cảnh sau phần lớn là đối diễn của hai chúng ta, không có tôi cô cũng làm sao quay được? Còn cảnh chung với Đỗ Lệ cứ cắt bớt đi là được, có thiếu một nha hoàn đứng sau cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Anh ta thay cô ra quyết định luôn, cực kỳ nhanh gọn.
Nhạc Yên Nhi không ngờ ý tưởng của Giang Sở Thù lại giống hệt với Danny, xem ra anh ta cũng hiểu rất rõ cái tính quá khích của đám fan nhà mình.
Tuy anh ta tự ý thay mình quyết định khiến cô rất khó chịu, nhưng chính cô cũng biết đây là cách giải quyết tốt nhất, chỉ có anh ta đích thân ra mặt thì mới xoa dịu đám fan đang điên cuồng kia được.
Cô đành thở dài, bất đắc dĩ đồng ý:
- Thôi được, tôi chờ tin của anh vậy.
Sau khi gác máy, Nhạc Yên Nhi thấy cũng không còn sớm, có lẽ chỉ một lát nữa thôi là sẽ có người lên gọi mình xuống ăn cơm, thế là cô đứng dậy, đi rửa mặt rồi xuống dưới nhà luôn.
Dạ Đình Sâm vẫn đang bận rộn với việc nấu nướng trong bếp, quản gia Thẩm vừa trông thấy cô đã báo tin ông Cố đến chơi ngay lập tức.
Hai mắt cô sáng rực, những phiền muộn vừa rồi nhanh chóng tan biến hết, vội hỏi:
Ông tôi đâu rồi? Ông Cố ra vườn đi dạo rồi, thiếu phu nhân có thể ra đó xem thử.
Nhạc Yên Nhi ừ một tiếng rồi vui vẻ chạy ngay ra vườn.
Khi ra đến nơi, cô thấy chú Vương đang đẩy xe cho ông Cố thì lập tức chạy tới, bổ nhào vào người ông.
Ông nội, con nhớ ông lắm! Ôi ôi, rốt cuộc thì con bé lười biếng này cũng chịu dậy rồi đấy hả.
Ông Cố ông lấy cô cháu gái, lại còn cười tủm tỉm trêu, đôi mắt đã đục ngầu vẫn chăm chú ngắm nhìn gương mặt cô thật cẩn thận.
Nhạc Yên Nhi bĩu môi liền:
Sáng nay con mới về mà, ngồi xe đến hơn ba tiếng ý ông, mệt lắm ạ. Sao ông thấy con có vẻ gầy đi thế, có phải là do quay phim mệt mỏi quá không? Hay là vì ăn không ngon miệng? Đâu có ạ, con còn phải ăn kiêng đây này, nếu không thì dễ bị béo lắm ông ạ, phải gầy một chút lúc lên phim mới đẹp.
Ông Cố khó chịu hừ một tiếng:
- Chả hiểu cái công việc này hay ho chỗ nào, vừa vất vả lại không kiếm được bao tiền, đến cơm còn chẳng thể ăn đàng hoàng nữa.
Thấy ông thế Nhạc Yên Nhi vội nói vài câu hay ho để dỗ ông ngay:
- Tất nhiên là hay chứ ạ, người dân cả nước mình đều có thể xem cháu gái của ông diễn đấy. Ngày mai bộ phim mà con đóng sẽ được chiếu, khi đó ông có thể nhìn thấy con trên TV rồi.
Ông Cố nhìn khuôn mặt trưởng thành của cô, đã có thể loáng thoáng thấy được nét của mẹ cô hồi xưa, giống như một phiên bản thu nhỏ của người phụ nữ ấy vậy.
Ông chợt thấy cảm thương, bèn kéo cô đến bên cạnh mình, bàn tay khô cằn như vỏ cây không ngừng vỗ nhẹ lên tay cô, mỗi một cái đều chứa đầy tâm sự.
- Yên Nhi, ông nội có chuyện muốn nói với con.
Cô tò mò nhìn ông:
- Ông có chuyện gì mà nghiêm túc thế ạ?