- Ngủ à?
Ông Cố đập tay lên thành xe lăn:
- Giờ nào rồi mà còn ngủ chứ, đúng là không ra sao, còn trẻ thì phải ngủ sớm dậy sớm chứ, để ông đi gọi con bé đó dậy!
Dứt lời, ông định đi gõ cửa nhưng bị Dạ Đình Sâm cản lại.
- Gần đây cô ấy bận quay phim ở ngoại ô đến sáng nay mới về, nghỉ ngơi không đủ nên con mới để cho cô ấy ngủ một lúc.
Nghe hắn nói vậy, ông đành bất đắc dĩ lắc đầu:
- Con chiều nó quá.
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong mắt ông Cố lại tỏ rõ sự hài lòng, đã là cháu rể của ông thì càng yêu thương Yên Nhi nhà ông đương nhiên càng tốt.
Dạ Đình Sâm thế chỗ của chú Vương, đẩy xe đưa ông Cố xuống lầu.
Vừa xuống dưới nhà hắn đã nhìn đồng hồ treo tường ngay. Thấy cũng không còn sớm, nên nói với ông Cố:
- Ông nội cần gì thì cứ gọi người giúp việc, con đi nấu cơm đã.
Nói xong hắn lập tức đeo tạp dề lên, bước vào phòng bếp.
Ông Cố kinh ngạc há hốc miệng, phải quay sang hỏi ngay quản gia Thẩm đứng bên cạnh:
- Nó cũng biết nấu ăn à?
Quản gia Thẩm cười nói:
- Vì thiếu phu nhân thích ăn cơm thiếu gia làm, nên mỗi khi thiếu gia rảnh rỗi đều tự mình xuống bếp đấy ạ.
Nghe được lời này, ông Cố gật đầu liên tục:
- Khá đấy khá đấy, nhưng vẫn chưa bằng tôi hồi trẻ đâu!
Ông ngồi ở cửa phòng bếp, nhìn bóng dáng thằng cháu rể bận rộn bên trong mà lòng vui vô cùng.
Thấy Dạ Đình Sâm yêu vợ như vậy ông cũng yên tâm hơn.
Dù sao bây giờ ông đã có tuổi, không biết còn bảo vệ được con bé ấy được bao năm nữa, chỉ có chồng nó mới có thể ở cạnh làm bạn và che chở nó cả đời thôi.
Ông Cố tự mình lăn xe vào phòng bếp, nhìn Dạ Đình Sâm đang bận lu bù một lát rồi đột nhiên hỏi:
- Này nhóc, có biết sắp đến ngày gì không?
Dạ Đình Sâm không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng trả lời ông:
Là ngày giỗ của mẹ cô ấy. Nó nói cho con à?
Ông cảm thấy rất ngạc nhiên.
- Không ạ.
Ông lập tức hiểu ra, với thân phận của hắn thì muốn điều tra vài chuyện cũng không khó khăn gì. Trước giờ ông cứ lo rằng không giấu được chuyện kia, sợ hắn biết rõ quá khứ sẽ ghét bỏ Nhạc Yên Nhi, nhưng xem ra hắn thậm chí cũng không bận tâm đến cái quá khứ ấy nữa.
Mặc dù vậy, ông vẫn hỏi dò:
Con đã biết hết về quá khứ của Yên Nhi rồi à? Những gì nên và không nên biết đều đã biết cả, vậy có coi là biết hết không ông?
Dạ Đình Sâm quay lại, đôi mắt đen thẫm nhìn ông với vẻ thản nhiên.
Một già một trẻ cách một cánh cửa bếp nhìn thẳng vào nhau, không khí có điểm áp lực vô hình.
Đôi mắt uy nghiêm của ông Cố hơi híp lại, trong đó xẹt qua tia sáng sắc nhọn như dao:
- Con không sợ sau này mọi việc bại lộ, gia tộc danh giá của con sẽ bị chê cười sao?
Ông Cố nhìn chằm chằm vào hắn, không muốn bỏ lỡ bất cứ một biểu cảm nào.
Sắc mặt hắn vẫn bình thản, nhưng ánh mắt lại kiên định vô cùng, hắn không hề né tránh tầm mắt của ông, quả quyết đáp:
Có mất thể diện thì cũng là con mất, con chắc chắn không để cô ấy chịu đựng một mình. Hay lắm! Rất quyết đoán, là đàn ông chân chính thì phải biết gánh vác che chở cho người phụ nữ của mình thế chứ!
Ông Cố hào phóng khen ngợi Dạ Đình Sâm, xong lại nghiêm túc bảo:
Con biết rồi thì ông không giấu nữa, mọi chuyện đều là số mệnh, tuy ông áy náy nhưng cũng đành chịu, ông vẫn luôn muốn bồi thường cho Yên Nhi, nhưng giờ có con ở bên cạnh rồi thì chắc con bé cũng không cần gì nữa. Cô ấy cần! Cần một danh phận để có thể đường hoàng trở thành con gái của nhà họ Cố, chứ không phải chỉ là một đứa con gái nuôi không ai biết như bây giờ!
Đôi mắt hắn híp lại đầy nguy hiểm, lóe ra những tia sáng lạnh lẽo đáng sợ.
Những lời này vang dội đến mức trái tim ông Cố cũng run lên.
Ông mấp máy đôi môi khô khốc, cặp mắt đục ngầu hơi ngước lên, cuối cùng mỉm cười tự giễu.
- Ông già thật rồi, ngay cả lý lẽ dễ hiểu như vậy mà cũng không nắm rõ. Đúng là nhà họ Cố đã nợ Yên Nhi và Nhạc Dĩnh một lời giải thích, có lẽ đã đến lúc làm rõ về quá khứ rồi.
Ông Cố lắc đầu than khẽ, trong nháy mắt dường như đã già thêm vài tuổi.
Ông cũng không nói thêm gì nữa, lầm lũi đẩy xe rời khỏi phòng bếp.
…
Ở trong phòng, Nhạc Yên Nhi ngủ khoảng bốn mươi phút thì tỉnh lại.
Dù là khách sạn năm sao cũng chẳng thoải mái bằng ở nhà, cô cảm thấy đây là giấc ngủ ngon nhất của mình trong mấy ngày qua.
Đã tỉnh hẳn rồi nhưng cô vẫn chưa muốn rời giường, bèn duỗi lưng rồi lăn qua lăn lại vài cái.
Đúng lúc đó, điện thoại của cô bỗng reo vang.
Cô với lấy máy, vừa mới ‘Alo’ một tiếng thì đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Danny truyền tới.
- Cái đồ chuyên gây chuyện này! Rốt cuộc cô với Giang Sở Thù có quan hệ gì thế hả?
Nhạc Yên Nhi bị câu hỏi đột ngột này làm ngây ngẩn.
Không phải lần trước chính anh ta đã bảo Giang Sở Thù không thể nào thích cô được à? Sao bây giờ lại hỏi quan hệ giữa bọn họ làm gì?
Lẽ nào Danny đã biết việc Giang Sở Thù là ‘vị hôn phu’ trên danh nghĩa của cô rồi?
Nhạc Yên Nhi hoảng hồn, vội vàng hỏi lại:
Có chuyện gì à? Tôi còn chưa hỏi cô đấy, hôm qua có phải cô ngất xỉu ở trường quay không? Tóm lại là sao hả?
Tư duy của Danny xoay chuyển quá nhanh, không biết tại sao bây giờ lại hỏi tới chuyện cô bị ngất, cô chỉ đành khai thật:
Tôi... đến kỳ, lại phải dầm mưa nên mới thế. Bà cô tổ của tôi ơi, cô làm ơn lên mạng ngó qua một cái đi, đang ầm ĩ hết cả lên kia kìa! Ầm ĩ chuyện gì? Vì tôi bị ngất á?
Nhạc Yên Nhi thấy hoang mang vô cùng.
- Cô ngất thì cũng thôi đi, nhưng quan trọng nhất là Giang Sở Thù đã bế cô đến bệnh viện! Lúc này fan của anh ta đã sắp phát điên hết cả rồi kìa, ai ai cũng nói cô vì muốn thăng tiến mà không từ một thủ đoạn nào, giả vờ ngất xỉu để quyến rũ idol nhà họ! Nghe nói còn có người chạy đến đoàn phim làm loạn nữa!
Gì cơ?!
Fan bây giờ đều điên cuồng như thế à? Còn tìm đến tận đoàn phim luôn?
Hay là do Giang Sở Thù quá hot?
Nhạc Yên Nhi mờ mịt hỏi:
Vậy… vậy bây giờ nên làm gì đây? Bên phòng quan hệ công chúng đang nghiên cứu phương án, phía Giang Sở Thù tạm thời chưa liên lạc được, còn người đại diện của anh ta thì cứ âm ờ nước đôi. Cô nói thật với tôi đi, cô với anh ta không có chuyện gì thật chứ? Không, thật sự là không có gì mà, tôi đã kết hôn rồi, sao có gì với anh ta được đây trời!
Cô vội vàng giải thích.
- Rồi rồi, cô nói không có thì tôi tin vậy, để tôi bàn lại với công ty xem thế nào, tạm thời cô đừng đến đoàn phim nữa, mất công lại bị đám fan cuồng gây sự.
Nhạc Yên Nhi quả thực rất khó nghĩ, bảo:
Nhưng tôi chỉ là một vai phụ thôi mà, đâu thể xin nghỉ rồi làm chậm tiến độ của cả đoàn được. Tôi nói cho cô nghe, cô đừng coi thường đám fan của các tiểu thịt tươi, bọn họ học theo fan cuồng bên Hàn Quốc nên điên loạn hơn fan truyền thống nhiều lắm, chọc giận bọn họ là chuyện gì họ cũng làm được hết đấy.
Danny hiếm khi tỏ ra nghiêm túc như vậy.
- Cô có biết vì sao mấy ngôi sao nổi tiếng giờ không ai ăn bánh hoặc uống nước do fan tự làm không hả? Vì hồi trước từng có fan bỏ thuốc tẩy với keo siêu dính vào trong đồ uống, rồi giấu cả đinh ghim vào bánh nữa! Đó đều là những bài học kinh nghiệm mà người đi trước đã dùng máu đổi lấy đấy!