Kẻ Tuẫn Tội

29: Hụt Hẫng

Trần Hiểu đóng cửa văn phòng xong, đưa tay xem đồng hồ, đã 9h10 phút tối.

Cả tòa nhà văn phòng đều vắng vẻ, lối hành lang tối đen, chỉ có màn hình hiển thị trên thang máy còn chút ánh sáng màu hồng.

Cô cảm thấy có chút sợ hãi, mượn ánh sáng yếu ớt của màn hình di động phát ra, bước nhanh vào thang máy.
  Đèn cảm ứng sáng lên, tâm trạng Trần Hiểu cũng thả lỏng đôi chút.

Theo tiếng "Ding", cửa thang máy mở ra.

Trần Hiểu bước vào thang máy, chậm rãi đi xuống.
  Tới con phố bên dưới, cô hoàn toàn thả lỏng, cảm giác nóng rát trong bao tử bắt đầu trở nên rõ ràng hơn.

Cô thầm mắng ông chủ không có tình người, vừa đắn đo xem giải quyết bữa tối thế nào.

Nghĩ tới nghĩ lui, một mình ăn cơm cảm thấy quá vô vị, liền quyết định tới cửa hàng tiện lợi mua cái Sandwich.
  Vừa đi tới cửa hàng tiện lợi "7-11" bên dưới tòa lầu công ty, Trần Hiểu liền nghe thấy đằng sau truyền tới tiếng gọi khẽ.
   "Tiểu Trần."
  Trần Hiểu theo phản xạ quay đầu, thấy Lâm Quốc Đông đứng cách đó vài mét, có chút cẩn trọng nhìn cô.
   "Thầy Lâm?" Trần Hiểu rất kinh ngạc, "Sao thầy ở đây?"
   "Không có việc gì nên đi dạo." Lâm Quốc Đông cười, "Không biết thế nào lại đi tới chỗ này, giờ cô mới tan ca sao?"
  Trần Hiểu cảm thấy mặt hơi nóng: "Đúng vậy, tăng ca."
   "Còn chưa ăn cơm phải không?"
   "Ừm" Trần Hiểu chỉ cửa hàng tiện lợi bên cạnh "Đang tính đi mua Sandwich."
   "Sandwich? Chỉ ăn cái đó sao mà được!" Lâm Quốc Đông chau mày, "Quá sơ sài rồi."
   "Không sao, dù sao chỉ có một mình." Trần Hiểu cúi đầu, nghịch dây ba lô, "Ăn tạm vậy."
"Hay là, tới nhà tôi dùng cơm đi." Lâm Quốc Đông nhìn cô, ngữ khí thăm dò "Hôm nay tôi làm vài món.

Nhưng một mình cũng không có khẩu vị."
  Trần Hiểu ngẩng đầu.

Nửa người của Lâm Quốc Đông ẩn dưới ánh đèn, ánh mắt lấp lánh.

Tựa hồ khát vọng muốn dựa gần lại không dám bước tới.

Hắn vốn gầy, nhìn như khúc gỗ, dịu dàng lại khiến người ta đồng tình.
  Đàn ông lớn tuổi.
  Cô cắn môi: "Được."
  Ánh mắt Lâm Quốc Đông liền sáng lên, tựa hồ niềm vui đến đột ngột này khiến hắn có chút luống cuống: "Vậy..

cô mệt rồi chứ, để tôi gọi xe."
  Trần Hiểu thấy hắn chạy vài bước tới đường lớn, đưa tay ra vẫy, trong lòng đối với cảnh trong căn phòng nhỏ ở khu Lục Trúc Uyển có chút mong đợi.

Trong vô số đêm một mình khó ngủ, cô rất rõ trong lòng mình thiếu vắng điều gì.

Vậy thì, tối nay ăn một bữa ngon, ngủ một giấc thoải mái, để một người đàn ông lớn tuổi ấm áp lắp đầy sự thiếu vắng này đi.
  Lạc Thiếu Hoa đi cả một vòng trong khu, mới tìm thấy chiếc Honda CRV của Mã Kiện nằm sau chiếc xe khách.

Ông tới phía trước chiếc xe, vừa muốn đưa tay gõ vào cửa xe, cửa xe liền mở ra.
   "Lên xe." Mã Kiện gục đầu trên vô lăng, đôi mắt nhìn chằm chằm tòa 22 "Đồ nghề mang tới chưa?"
  Lạc Thiếu Hoa đáp một tiếng, trèo lên ghế phụ, mở ba lô lấy ra cây gậy cảnh sát đưa cho ông.
   "Ừm, trang bị này có lẽ đủ dùng rồi."
  Lạc Thiếu Hoa quay đầu nhìn ra ghế sau, trong một thùng giấy nhỏ loáng thoáng có thấy găng tay, bao chân và dây thừng cảnh sát, một gậy bóng chày bằng nhôm nằm hướng lên trên.
   "Ông đây là.." Lạc Thiếu Hoa lấy di động ra, "Ông gửi tin nhắn cho tôi, hẹn tôi ra ngoài uống rượu mà."
   "Đúng vậy." Mã Kiện quay sang hướng cửa xe bĩu bĩu môi "Tối nay chúng ta ăn tối ở nhà hàng Triều Châu bên cạnh, xong xuôi tới tiểu khu Lục Trúc Uyển lấy xe, trong vô tình cùng phát hiện vụ hung án."
   "Cái gì?" Lạc Thiếu Hoa kinh ngạc, "Ông nói, Lâm Quốc Đông.."
   "Đúng vậy.

Chính là tối nay." Mã Kiện chỉ hướng cửa sổ phòng 501 ban 4 tòa 22, tuy đã kéo rèm cửa lại, nhưng vẫn có thể thấy có ánh đèn toát ra "Hắn dẫn phụ nữ về nhà."
   "Vậy sao ông chắc hắn sẽ giết người?" nỗi lo lắng trong lòng Lạc Thiếu Hoa không giảm đi chút nào "Hắn bây giờ đến cả xe cũng không có, làm thế nào để vứt xác?"
   "Tôi đã theo dõi hắn mấy ngày." ngữ khí Mã Kiện bình tĩnh "Hôm trước hắn mua một thùng dụng cụ, cưa tay, màn nilon cuộn, còn có một cái nồi áp suất.
  Ông quay sang nhìn Lạc Thiếu Hoa:" Cỡ lớn.

"
  Lạc Thiếu Hoa ngơ ngác nhìn Mã Kiện, nửa buổi trời, mới ấp úng hỏi:" Chúng ta phải làm sao? "
  " Trước tiên, ông hãy nhớ lấy lời tôi nói.

"Mã Kiện nhìn Lạc Thiếu Hoa, nói từng câu từng chữ," Tối nay 9h30 phút, tôi với ông uống rượu ở nhà hàng Triều châu, nhà hàng bên đó tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, ông đừng lo lắng, đề tài trò chuyện là vấn đề công việc của con trai và bệnh tiểu đường của tôi.

Sau khi uống rượu hai chúng ta tới tiểu khu lấy xe, gọi điện lấy xe.

Lúc tiểu tiện dưới tòa 22, vô tình phát hiện cửa sổ của phòng 501 ban 4 xuất hiện một người trên mình đầy vết máu.


Chúng ta cảm thấy khả nghi, lên lầu xem, phát hiện Lâm Quốc Đông ở nhà cưỡng hiếp giết người.

Chúng ta thử khống chế Lâm Quốc Đông nhưng bị đối phương phản kháng.

"
  Lạc Thiếu Hoa trầm mặc một lúc, lại hỏi:" Sau đó thì sao? "
  Mã Kiện quay đầu, mắt nhìn về phía trước, trong ngữ khí không mang theo chút tình cảm nào:" Đối mặt với tội phạm bạo lực có hành vi nghiệm trọng và để bảo vệ an toàn cho bản thân, ví dụ như dùng dao hành hung, để phòng vệ chính đáng, khiến đối phương bị thương nặng, tử vong, không thuộc về phòng vệ quá đáng, không chịu trách nhiệm hình sự.

"
  Lạc Thiếu Hoa rùng mình một cái, sắc mặt trắng bệch:" Như vậy..

có được không? "
  " Thiếu Hoa, chúng ta làm cảnh sát gần 40 năm rồi, hiện trường phòng vệ chính đáng thế nào, không ai rõ hơn chúng ta cả.

"Mã Kiện châm một điếu thuốc, rít sâu một hơi, chậm rãi nhả khói" Chúng ta nói thế nào, thì chính là thế đó.

"
  Lạc Thiếu Hoa cúi đầu, dần dần cảm giác được cơ bắp toàn thân bắt đầu căng ra.
  " Vậy bây giờ chúng ta làm gì? "
  Mã Kiện ngả người ra sau, ánh mắt nhìn chằm chằm ô cửa sổ, và cả ánh đèn tỏa ra sau lớp rèm cửa sổ dày cộm.
  " Đợi.

"
  Lúc Trần Hiểu bị đẩy ngã xuống giường, miệng còn thoang thoảng mùi rượu vang đỏ.

Đầu cô quay cuồng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hai tay Lâm Quốc Đông đang du ngoạn trên người mình.

Đồng thời, quần áo trên người từng cái từng cái một bị cởi sạch.
  Cô chỉ chống cự tượng trưng vài cái, liền mở rộng vòng tay, nằm trên giường mặc động tác của Lâm Quốc Đông.

Ngọn lửa trong lòng từng chút từng chút một bùng cháy.

Trần Hiểu rất nhanh cảm giác được toàn thân nóng bừng, gò má ửng hồng.
  Bất tri bất giác, trên người cô gái chỉ còn lại nội y.

Lâm Quốc Đông vùi đầu vào ngực cô, động tác như một con dã thú.

Trần Hiểu vuốt ve mái tóc khô cứng của hắn, cố gắng đè nén tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng.
  Đột nhiên, cô phát hiện động tác Lâm Quốc Đông dần chậm lại, cơ thể đang bốc hơi nóng cũng dần nguội lại.

Trong lòng Trần Hiểu vừa buồn cười vừa thất vọng: Vẫn chưa vào đề chính, ông già này không phải xong chuyện rồi đấy chứ?
  Lâm Quốc Đông gục lên người cô, như một con chó nhỏ ngửi tới ngửi lui.
  " Có phải em đã đổi nước hoa rồi không? "hai tay Lâm Quốc chống xuống giường, từ cao nhìn xuống cô.
  " Hử? "Trần Hiểu cảm thấy khó hiểu" Thầy nói gì? "
  " Nước hoa! "Lâm Quốc Đông gắt giọng hỏi, dáng vẻ hung tợn đáng sợ" Có phải em đổi rồi không? "
  " Đúng vậy "Trần Hiểu đột nhiên sợ hãi, cô dùng cả tay lẫn chân, vùng khỏi cánh tay Lâm Quốc Đông," Lọ trước dùng hết rồi, cho nên em..

"
  Lâm Quốc Đông phút chốc trở nên đau thương phẫn nộ.

Hắn trở mình, cơ thể trần chuồng ngồi cạnh giường, hai cùi chỏ chống lên đầu gối, dùng hai bàn tay vuốt mặt.
  Trần Hiểu hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, điều duy nhất có thể khẳng định là, một đêm xuân tiêu đã không thể nào xảy ra.

Cô mau chóng nhặt quần áo trên giường và trên mặt đất lên, mau chóng mặc vào.
  Sau khi kéo xong khóa quần, cô nhìn Lâm Quốc Đông vẫn đang duy trì tư thế cũ, ngồi bất động.

Người đàn ông vừa nãy nóng bừng như núi lửa, vào lúc này lại như một đầm băng yên tĩnh.
  Hắn cảm thấy nghi hoặc, lại cảm thấy không cam lòng, do dự một lúc, bực bội rít qua kẽ răng:" Cô đi đi.

"
  Cô gái đầu tiên là bối rối, sau đó một luồng khí nóng bốc lên đầu:" Thầy có ý gì? "
  " Cô đi đi.

"câu nói càng thêm rõ ràng và băng lạnh từ miệng của mái đầu hoa râm" Mùi của cô không giống.

"
  Trần Hiểu sững người, sau đó, trên mặt viết đầy nhục nhã và oán giận.
  " Mẹ kiếp ông bệnh à! "
  Nói xong, cô cầm áo khoác và ba lô lên, mang giày, đẩy cửa đi.
  Mãi 3 phút sau, Lâm Quốc Đông mới chầm chậm đứng dậy, quét mắt nhìn chiếc giường nhăn nhúm và quần áo của mình vứt đầy trên nền nhà.

Hắn bất động một hồi, thẳng người ra khỏi phòng ngủ.
  Lúc ngang qua phòng khách, khóe mắt hắn liếc cái nồi áp suất mới mua đang đặt trên bếp.

Sau đó, hắn đi tới cửa phòng vệ sinh, đẩy cửa đi vào.
  Trên bồn rửa mặt bày cái thùng dụng cụ.

Đằng sau bệ xí, lộ ra chiếc cưa có tay cầm bằng gỗ.

Hắn đi tới cạnh bồn tắm, kéo rèm tắm ra, nhìn bồn tắm được bọc bằng màn bọc nilon trong suốt.
  Đột nhiên, hô hấp của hắn trở nên gấp rút, hai tay siết thành quyền, dường như trong ngực có một quả bóng hơi đang ngày càng phình to, khiến lồng ngực hắn như muốn nổ tung.
  Lâm Quốc Đông nắm lấy màn bọc nilon, vò thành cục, ra sức ném lên tường.
  Trong buồng lái bé tí ngập khói thuốc.

Mã Kiện ho một cái, sau đó Lạc Thiếu Hoa cũng bắt đầu ho sặc sụa.

Tiếng ho của hai ông lão thi nhau vang lên trong buồng lái.

Sau cùng, Mã Kiện mắng một câu mẹ kiếp, mở cửa sổ ra.
  " Tên khốn này chắc đang bận bịu, sẽ không chú ý dưới lầu đâu.

"
  Lạc Thiếu Hoa hạ cửa xe, đưa tay búng đầu thuốc lá, lại nhìn đồng hồ.
  " Sắp 2 tiếng đồng hồ rồi.

"Lạc Thiếu Hoa quay sang hỏi Mã Kiện" Còn phải đợi tiếp sao? "
  Mã Kiện nhìn cánh cửa sổ đó, ngẫm nghĩ:" Hay là, đi thăm dò thực hư thế nào? "
  Lạc Thiếu Hoa gật đầu.
  Mã Kiện nhướng người ra sau, lấy găng tay và bao chân bỏ vào túi áo, cầm thử gậy bóng chày, cầm gậy cảnh sát lên.
  Ông mở cửa xe, vừa xuống xe vừa nói:" Đợi lúc nữa tôi sẽ gõ cửa, nếu hắn dám lên tiếng, thì có nghĩa hắn vẫn chưa ra tay.

Nếu hắn không dám mở cửa, thì ông hãy phá khóa..

"
  Đột nhiên, Mã Kiện ý thức được Lạc Thiếu Hoa ngồi bất động trong buồng lái.
  " Nhanh lên nào.

"
  Lạc Thiếu Hoa mắt nhìn phía trước, đang ngây ngốc, nghe Mã Kiện gọi, dường như bị giật mình quay đầu lại.
  " Lão Mã, chúng ta rốt cuộc đang làm gì? "Lạc Thiếu Hoa mở miệng, giọng nói nghèn nghẹn" Cứ vậy mà đợi cô gái đó bị giết sao? "
  Mã Kiện vịn ở cửa xe, nhìn Lạc Thiếu Hoa vài giây, chậm rãi xoay người.
  " Thiếu Hoa, có một số việc, ông và tôi đều không thể ngăn được "trong giọng nói của Mã Kiện lộ vẻ vô cùng mệt mỏi," Càng huống hồ, giờ ông hối hận, rất có thể không kịp nữa rồi.

"
  Lạc Thiếu Hoa rùng mình, gục đầu xuống đầu gối, đưa tay giật tóc mình.
  " Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.

Qua đêm nay, mọi người đều có thể bình an vô sự rồi.

"
  Nói xong Mã Kiện yên lặng đứng bên cạnh cửa xe, đợi Lạc Thiếu Hoa xuống xe.
  Lâu sau, Lạc Thiếu Hoa thở dài một hơi, đưa chân bước xuống xe.
  " Đi thôi.

"
  Hai người một trước một sau, xuyên qua lối vào tiểu khu yên tĩnh, lặng lẽ đi về phía tòa 22.

Tới trước ban 4, vừa muốn mở cửa đi lên, đột nhiên nghe tiếng quát.
  " Đứng lại! "
  Hai người đều bị giật bắn mình, đèn cảm ứng trên đỉnh đầu cũng theo đó mà sáng lên.

Dưới ánh đèn, gương mặt Mã Kiện và Lạc Thiếu Hoa trắng như tờ giấy, sợ hãi nhìn về mảng tối ngoài vùng ánh sáng.
  Sau đó là một tràng tiếng bước chân, gương mặt Đỗ Thành và Trương Chấn Lương trong bóng tối dần xuất hiện.
  Đỗ Thành mặc đồ bông, chỗ cổ áo lộ ra đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, nhìn bộ dạng chắc từ bệnh viện chạy tới đây.
  " Các ông muốn làm gì? "gương mặt vàng vọt của Đỗ Thành chảy đầy mồ hôi, trong giọng nói trầm thấp lẫn theo tiếng thở dốc kịch liệt," Sao lại tới đây? "
  Mã Kiện sững sờ nhìn ông, nửa buổi trời mới thốt ra được mấy từ:" Sao ông cũng tới chứ? "
  " Cục trưởng Mã, ông hẹn Lạc Thiếu Hoa ra ngoài uống rượu.

"Trương Chấn Lương chau mày" Ban đầu tôi không chú ý, sau đó mới phát hiện nhà hàng đó ở cạnh tiểu khu Lục Trúc Uyển.

"
  Mã Kiện bị chọc giận:" Mẹ kiếp cậu lại dùng thủ đoạn với người phe mình? "
  Trương Chấn Lương hừ một tiếng, quay đầu đi, không trả lời.
  Đỗ Thành đánh giá Mã Kiện, đột nhiên bước lên trước một bước, từ trong túi áo của ông lấy ra một đôi găng tay.
  " Ông muốn làm gì, mẹ kiếp ông điên rồi à? "Ông chỉ cây gậy cảnh sát trong tay Mã Kiện" Xử Lâm Quốc Đông? "
  Mã Kiện đưa tay đoạt lấy đôi găng tay:" Không liên quan tới ông! "
  " Ông ta điên, ông cũng điên theo rồi phải không? "Đỗ Thành quay sang Lạc Thiếu Hoa đang đứng sau Mã Kiện," Ông có biết các ông đang làm gì không? "
  Lạc Thiếu Hoa cúi đầu, cắn răng, không nói gì.
  Bốn người đứng ở lối cầu thang, một bên nhìn với ánh mắt tức giận, một bên im lặng không nói gì.

Vài giây sau, đèn cảm ứng hơi tối lại, rồi lại sáng lên.
  Tựa hồ như cùng lúc, một tràng tiếng bước chân giòn giã từ lối cầu thang vang lên.
  Bốn người cùng nhìn vào trong lối cầu thang.

Một cô gái trẻ tuổi đang đứng trên bậc thang, vẻ mặt kinh ngạc nhìn họ đang đứng ở cửa, dường như cũng bị dọa.
  Đỗ Thành đánh giá cô gái, chợt nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn Mã Kiện và Lạc Thiếu Hoa.
Kinh ngạc.

Khó hiểu.

Thất vọng.
  Trên mặt hai người cùng một biểu tình.

Khác nhau ở chỗ Lạc Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
  Đột nhiên, trong đầu Đỗ Thành như dòng điện xẹt qua, ông liền ý thức được mục đích thật sự chuyến đi này của Mã Kiện và Lạc Thiếu Hoa.

Sau đó, ngũ quan ông bắt đầu méo mó, nghiến răng keng két.
  Cô gái khẩn trương nhìn bốn người đứng ở cửa, do dự bước xuống cầu thang, muốn đi xuyên qua họ.

Mã Kiện nhìn cô chằm chằm, tựa hồ muốn từ trên người cô tìm đáp án đã hy vọng bấy lâu.
  Cô gái run rẩy đi qua đó, không dám nhìn họ, lúc ngang qua Đỗ Thành, cô rụt vai lại, tựa hồ muốn mau chóng chuồn khỏi bốn người đàn ông kỳ quái này.
  Đỗ Thành nắm lấy tay cô.

Cô gái kinh ngạc kêu lên.
  " Trấn Lương, dẫn cô ấy đi! "Đỗ Thành vẫn nhìn Mã Kiện và Lạc Thiếu Hoa chằm chằm, đẩy cô gái thẳng về phía Trương Chấn Lương.
  Trương Chấn Lương đáp một tiếng, kéo cô gái đang không ngừng quẫy đạp, ra khỏi khu vườn.
  " Ông làm gì vậy? "
  Sắc mặt Mã Kiện chợt thay đổi, gầm nhẹ một tiếng sau đó đột nhiên bạo phát, đưa tay ngăn Trương Chấn Lương.

Không ngờ, vừa đứng dậy, ông liền bị Đỗ Thành đấm một cái vào mặt.
  Mã Kiện bị đánh loạng choạng, tựa hồ té ngã, Lạc Thiếu Hoa đỡ ông mới miễn cưỡng đứng vững.

Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, trước mắt là gương mặt vô cùng tức giận của Đỗ Thành.
  " Mã Kiện, ahihi! "Đỗ Thành run rẩy đưa tay chỉ thẳng vào ông" Mẹ kiếp ông là cảnh sát gì chứ, các ông, còn là con người không? "
  Mắt Mã Kiện đỏ lên, vùng vẫy muốn thoát ra.

Nhưng Lạc Thiếu Hoa ở phía sau ôm chặt lấy ông, Mã Kiện chỉ có thể khua tay múa chân vô ích và gào thét với Đỗ Thành.
  " Ông mẹ kiếp tưởng rằng tôi vì bản thân mình sao? "Mã Kiện trừng to hai mắt, ra sức thoát khỏi vòng ôm của Lạc Thiếu Hoa" Thiếu Hoa đã canh chừng hắn 23 năm, còn ông? Ông còn có thể sống được bao lâu? Mọi người bình an sống hết quãng đời còn lại, không tốt sao? "
  " Mẹ kiếp! "Đỗ Thành chỉ ra ngoài tiểu khu" Đó là người! Một con người sống sờ sờ! Ông vì để đạt được mục đích, nên để cô gái đó..

"
  " Đừng nói nữa! "Lạc Thiếu Hoa gào lên, sau đó bắt đầu đau khổ khóc to.
  Quấn lấy ba người họ là tiếng khóc già cội vô cùng thê lương đột ngột vang lên.

Đỗ Thành không lớn tiếng la mắng nữa, Mã Kiện cũng ngừng quẫy đạp.
  " Các ông đừng đánh nữa..

"Lạc Thiếu Hoa nước mắt giàn dụa," Đều tại tôi, là tôi sai..

"
  Cánh tay đang ôm Mã Kiện vô lực hạ xuống.

Mã Kiện thẳng người dậy, lặng lẽ nhìn Lạc Thiếu Hoa khóc tới toàn thân co rút, đưa tay ra đặt lên vai ông.
  Đỗ Thành cũng không nói gì, nhìn hai người cảnh sát từng cường hãn như sư tử, vào lúc này lại mềm yếu như một chú cún, trong lòng đau khổ tột độ.
  " Các ông đi đi.

"lâu sau, Đỗ Thành thở dài," Chuyện hôm nay, coi như chưa từng xảy ra.

"
  Mã Kiện xoay người nhìn ông, biểu tình phức tạp.

Sau cùng ông gật đầu, đỡ Lạc Thiếu Hoa vẫn đau khổ khóc không ngừng, loạng choạng đi về chiếc xe việt dã.
  Nhìn chiếc Honda CRV biến mất trong bóng đêm, Đỗ Thành đứng yên tại chỗ hồi lâu, lại ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng 501.

Đèn vẫn còn sáng, rèm cửa dày cộm không chút động đậy.

Nghĩ chắc Lâm Quốc Đông không hề hay biết một trận xung đột kịch liệt ở dưới lầu này.
  Ngủ đi, ngủ đi.


Khóe miệng Đỗ Thành trở nên cứng ngắc lạnh lùng.

Những đêm bình yên thế này, mày không còn được hưởng thụ bao lâu nữa đâu.
  Trương Chấn Lương và cô gái ngồi trong nhà hàng Triều Châu.

Thấy Đỗ Thành bước vào, Trương Chấn Lương đứng dậy đón.
  " Hỏi chủ quán rồi, trả lời không sai sót gì.

"Trương Chấn Lương nhìn sang quầy thu ngân hất cằm bĩu môi, thấp giọng nói" Xem ra Mã Kiện sắp xếp rất chu toàn.

"
  Đỗ Thành ừm một tiếng, đưa tầm mắt nhìn sang cô gái đang lo lắng bất an:" Tình hình cô ấy thế nào? "
  " Cô ấy tên Trần Hiểu, làm việc cho một công ty phiên dịch.

"Trương Chấn Lương cười," Cũng là nơi mà Lâm Quốc Đông làm việc.

"
  " Ồ? "Đỗ Thành nhướng mày" Họ quen nhau sao? "
  " Đúng vậy.

Trần Hiểu tối nay hơn 9h mới tan ca, sau đó gặp Lâm Quốc Đông, có lẽ vì được mời tới nhà hắn dùng cơm tối.

"Trương Chấn Lương dần thu lại nụ cười," Không biết làm thế nào mà Mã Kiện có thể tra ra manh mối này.

Nhưng, phán đoán của ông ta rất chuẩn xác.

Lâm Quốc Đông chắc chắn không phải ngẫu nhiên gặp Trần Hiểu, có lẽ..

"
   Anh dừng lại một lúc:" Có lẽ tối nay Lâm Quốc Đông thật sự muốn giết người.

"
  Đỗ Thành ngẫm nghĩ, gật đầu, đi thẳng tới chỗ Trần Hiểu.
  Cô gái đang uống nước, thấy Đỗ Thành đi tới, càng trở nên khẩn trương, dường như đến cả cốc nước trên tay cũng cầm không vững.
  Đỗ Thành ngồi đối diện Trần Hiểu, đầu tiên là cười với cô:" Ngại quá, vừa nãy tôi thật không lịch sự chút nào.

"
  Cô gái nhìn ông, không dám lên tiếng.
  " Chúng tôi là cảnh sát.

"
  " Ừm, tôi biết.

"Trần Hiểu mở miệng" Vừa nãy cảnh sát Trương đã nói với tôi.

"
  " Được, Chấn Lương vừa nãy đã trò chuyện với cô rồi, tôi cũng không vòng vo nữa.

"Đỗ Thành nhìn thẳng vào mắt Trần Hiểu" Cô và Lâm Quốc Đông có quan hệ gì? "
  Trần hiểu liền đỏ mặt:" Quan hệ đồng nghiệp bình thường.

"
  " Đồng nghiệp bình thường, nửa đêm tới nhà hắn ăn cơm? "
  " Trùng hợp mà.

"Trần Hiểu bất an động đậy một chút," Sau khi tan ca, tình cờ gặp nhau ở dưới tòa nhà công ty.

"
  Đỗ Thành nhìn cô chằm chằm tới vài giây:" Hắn đã làm gì với cô? "
  " Không làm gì cả, chỉ ăn cơm thôi.

"Trần Hiểu đưa ly nước lên uống liền bị sặc.
  Đỗ Thành châm một điếu thuốc, bình tĩnh nhìn Trần Hiểu ho sặc sụa, cho tới khi hô hấp của đối phương dịu lại.
  " Nếu chỉ là ăn tối.

"Đỗ Thành chỉ chân trái cô," Có cần phải tháo vớ ra không? "
  Trần Hiểu kinh ngạc, cúi đầu nhìn, phát hiện giữa ống quần Jean và giày thể thao lộ ra đoạn tất màu nâu sữa.
  " Cô mang tất ngược rồi.

"Đỗ Thành bất động thanh sắc nhìn cô" Nói đi, chuyện là thế nào? "
  Trần Hiểu vô cùng bối rối, ấp úng nửa ngày trời mới thấp giọng nói:" Chúng tôi..

nói thế nào nhỉ, tôi cũng không biết thuộc loại quan hệ gì nữa.

"
  Cô ngẩng đầu nhìn Đỗ Thành, lão cảnh sát không lên tiếng, làm động tác tiếp tục.
  " Thầy Lâm đối với tôi không tệ, tôi biết ông ta có ý với mình.

Nhưng tôi cự tuyệt.

"Trần Hiểu cúi đầu, nghịch ngón tay" Tối nay sau khi tan ca, chúng tôi tình cờ gặp nhau, tôi nghĩ, có lẽ là duyên