Kẻ Tuẫn Tội

28: Cơ Hội

 "Hắn ta đến cả cái này cũng học được?"
Đỗ Thành bỏ ly nước vừa để tới miệng xuống, kinh ngạc nhìn Trương Chấn Lương.
   "Máy ATM, máy tính, điện thoại, lên mạng đều học được hết." Trương Chấn Lương gấp sổ ghi chép lại, dựa vào ghế "Năng lực học tập của tên khốn này cũng mẹ kiếp quá mạnh rồi."
  Đỗ Thành ngẫm nghĩ: "Quan hệ xã hội thì sao?"
   "Về cơ bản có thể nói cấm cung trong nhà." Trương Chấn Lương chỉ thuốc trên bàn, "Thầy uống thuốc trước đã, ngoài lúc đi mua sắm, cơ bản không ra khỏi nhà.

Nhưng hình như hắn đã tìm được công việc ở một công ty phiên dịch."
  Đỗ Thành gật đầu, cầm thuốc lên, uống nước vào, nuốt xuống, sau đó cầm nửa ly nước còn lại suy tư một hồi.
   "Chấn Lương, với kỹ thuật hiện tại, có thể thu thập đủ chứng cứ hơn không?"
   "Thầy thật sự cảm thấy Lâm Quốc Đông chính là hung thủ?" Trương Chấn Lương cầm lấy ly nước trong tay Đỗ Thành, rót tiếp nước nóng vào.
   "Cậu cảm thấy thế nào?"
   "Con cũng cảm thấy có tới 8, 9 phần là hắn." Trương Chấn Lương thở dài "Theo tình hình điều tra bên ngoài của thầy, động cơ gì đó đều phù hợp.

Vả lại, hôm đó trong cục thầy cãi nhau với Mã Kiện, từ phản ứng của ông ta, nếu trong lòng không có quỷ, Mã Kiện có dễ dàng chịu thua vậy không."
   "Bây giờ đau đầu nhất, chính là chứng cứ."
   "Khó." Trương Chấn Lương bĩu môi, "Vật chứng năm đó vẫn còn lưu giữ, tiếc là không có gì liên quan tới hắn ta."
   "Đúng vậy, thứ cần điều tra còn rất nhiều." Đỗ Thành nhìn chằm chằm ly nước trong tay "Xe hắn từng dùng, địa điểm cưỡng hiếp phân xác, hung khí.."
   "Xe và Hung khí đều không thể đầy đủ nữa." Trương Chấn Lương ngữ khí bất lực, "Con từng điều tra, trước lúc Lâm Quốc Đông vào viện đều chưa từng mua xe.

Nếu lúc gây án hắn sử dụng xe thuê, không thể nào còn để lại dấu vết trên đó.

Còn về hung khí, thì không cần nói, khả năng tìm thấy tựa hồ bằng với con số 0."
   "Nhà của hắn thì sao?"
   "Cái này con cũng nghĩ qua.

Từ năm 1990 đến năm 1992, mẹ Lâm Quốc Đông và một người họ Đường có quan hệ mật thiết, xem như nửa sống chung, chỉ thi thoảng mới về nhà.

Cho nên, trong thời gian đó, Lâm Quốc Đông sống một mình."
   "Vậy hiện trường cưỡng hiếp, giết người, phân xác rất có thể là ở nhà hắn." mắt Đỗ Thành sáng lên, sau đó lại tối xuống "Hơn 20 năm rồi, cứ cho hắn chưa từng sửa nhà thì cũng không thể tìm được gì nữa."
   "Đúng vậy." Trương Chấn Lương ủ rủ đáp.
   "Mẹ kiếp!" Đỗ Thành đột nhiên giận dữ bước xuống giường, "Lạc Thiếu Hoa chắc chắn biết được chân tướng!"
   "Nhưng ông ta tuyệt đối sẽ không nói cho thầy biết." Trương Chấn Lương ngẫm nghĩ, "Lạc Thiếu Hoa năm đó chắc chắn tra ra Lâm Quốc Đông là hung thủ, nhưng bắt hắn, sau đó mình và Mã Kiện đều sẽ bị truy cứu trách nhiệm án sai.

Cho nên ông ta chọn cách đưa Lâm Quốc Đông vào bệnh viện tâm thần.

Nếu chuyện này bại lộ, dù đã qua thời hiệu truy tố của pháp luật, thì nửa đời sau của ông ta cũng đừng mong ngẩng đầu làm người được nữa."
   "Nhưng ông ta đã đem chuyện này nói cho Mã Kiện biết, Mã Kiện lại đi điều tra tư liệu của Lâm Quốc Đông." Đỗ Thành cúi đầu, nhìn xuống chân mình, "Hai thằng cha này có lẽ bắt đầu có hành động với hắn ta rồi."
   "Vả lại chắc chắn sẽ không thông qua thủ đoạn đứng đắn." Trương Chấn Lương tiếp lời ông "Bọn họ đều đã về hưu rồi.

Vả lại, nếu đưa ra ngoài sáng, làm không khéo còn khiến mình bị kéo vào, về điểm này, hoàn cảnh của họ còn bị động hơn cả chúng ta."
  Nói xong, Trương Chấn Lương nhìn quanh rồi ghé sát người Đỗ Thành, nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, thầy nói, tên Lâm Quốc Đông đó còn giết người không?"
  Đỗ Thành không trả lời ngay.

Nhìn biểu hiện trước mắt của Lâm Quốc Đông, hắn ta đang tích cực thích nghi với cuộc sống mới sau khi xuất viện, vả lại hoàn toàn có thể tự nuôi sống mình, nhìn không ra dấu hiệu muốn phạm tội lại.

Nhưng, một khi gặp thứ có thể kích thích đánh thức con ác quỷ trong hắn, ví dụ như nước hoa..

suy nghĩ của Đỗ Thành đột nhiên dừng lại, ông đột nhiên ý thức được dụng ý thật sự trong lời nói của Trương Chấn Lương.
   "Ý cậu là?" Đỗ Thành quay đầu nhìn sang Trương Chấn Lương, đầu mày khẽ chau lại.
   "Sư phụ, con biết thân là cảnh sát không nên nói như vậy, nhưng.." Trương Chấn Lương nhìn Đỗ Thành, biểu tình phức tạp, "Có lẽ đó mới là cơ hội duy nhất của chúng ta."

  Lạc Thiếu Hoa tắt vòi sen, vừa dùng tay vuốt mái tóc ướt sũng, vừa nhìn khắp hồ tắm một lượt, vẫn không thấy bóng dáng Mã Kiện.
  Ông thầm thấy kì lạ, thằng cha này giở trò gì nữa đây?
  Sáng nay, một số điện thoại lạ gọi vào di động Kim Phụng.

Sau khi bà nghe máy xong, đối phương lại muốn nói chuyện với Lạc Thiếu Hoa.

Lạc Thiếu Hoa khó hiểu nghe điện thoại, mới phát hiện giọng nói quen thuộc của Mã Kiện.

Sau đó, ông ta yêu cầu Lạc Thiếu Hoa tới phòng tắm này gặp mặt.
  Lạc Thiếu Hoa về lại phòng nam, nhận lấy áo tắm nhân viên phục vụ đưa tới, chuẩn bị mở tủ thay đồ, gọi điện cho Mã Kiện.

Vừa lấy chìa khóa trên cánh tay, ông liền phát hiện trên tủ đồ của mình có thêm một mẩu giấy nhỏ.

Mở ra xem, bên trên là bút tích của Mã Kiện: Khu nghỉ ngơi, phòng tắm ngọc thạch.
  Khu nghỉ ngơi có 4 phòng tắm ngọc thạch.

Mỗi phòng đều có mấy người khách nằm ngang nằm dọc.

Lạc Thiếu Hoa tìm một lượt, lúc đi tới phòng thứ 4, vẫn không thấy Mã Kiện đâu.

Chính vào lúc ông muốn rời đi, một vị khách nằm cạnh cửa đột nhiên đưa chân khẽ gạt ông.
  Lạc Thiếu Hoa loạng choạng, đang muốn phát tiết, liền thấy vị khách này gỡ khăn lông trên đầu xuống, gương mặt Mã Kiện lộ ra.
   "Ông đây là.."
  Mã Kiện nháy mắt với ông, ra hiệu ông đừng lên tiếng.

Sau đó từ chiếc giường ngọc thạch bò dậy, đi thẳng tới một gian phòng nhỏ được ngăn cách trong phòng tắm.
  Trong phòng tắm chừng 40 độ, còn nhiệt độ trong gian phòng nhỏ không một bóng người này thấp hơn nhiều.

Lạc Thiếu Hoa toàn thân mồ hôi vừa bước vào, không nhịn được rùng mình một cái.
   "Lão Mã ông đang làm cái quái gì thế?"
  Mã Kiện cẩn thận đóng cửa lại, xoay người hỏi: "Có người theo dõi ông không?"
   "Theo dõi tôi?" Lạc Thiếu Hoa có chút khó hiểu, "Ai theo dõi tôi?"
   "Đương nhiên là người của mình rồi." Mã Kiện hừ một tiếng, "Ông sớm đã bị Đỗ Thành nhắm trúng rồi, còn chưa phát giác sao?"
   "Đỗ Thành?" Lạc Thiếu Hoa chau mày, sau đó sắc mặt liền thay đổi, "Ông ấy đã biết rồi?"
   "Ừm" Mã Kiện mặt tối sầm gật đầu "Ông ấy đã điều tra tới Lâm Quốc Đông rồi."
   "ahihi!" Lạc Thiếu Hoa cầm khăn lông quật mạnh lên vách tường bằng gỗ "Tên này thật mẹ kiếp!"
  Ông chống nạnh, đứng thở hổn hển, thấp giọng nói: "Vậy giờ làm thế nào?"
   "Tình hình Đỗ Thành nắm được cũng không nhiều hơn chúng ta là mấy." Mã Kiện thở dài "Cứ cho là ông ta điều tra được Lâm Quốc Đông, thì tạm thời cũng sẽ không có hành động gì."
   "Ông ta có tố cáo chúng ta không?"
   "Không đâu." Mã Kiện cười lạnh một tiếng, lắc đầu, "Trừ phi ông ta có thể chứng minh Lâm Quốc Đông là hung thủ thật sự."
  Lạc Thiếu Hoa ngẫm nghĩ, cảm thấy phán đoán của Mã Kiện cũng chuẩn xác.

Truy cứu trách nhiệm của án sai năm đó, tiền đề là phải xác nhận được Lâm Quốc Đông có tội.

Không có chứng cứ, chỉ dựa vào lời nói của Đỗ Thành, thì sẽ không ai tin ông ta cả.

Nhưng điều này cũng có nghĩa mỗi ngày của nửa đời sau đều phải đề cao cảnh giác.

Trừ phi..
   "Lão Mã." Lạc Thiếu Hoa chậm rãi mở miệng "Ông tới thăm Đỗ Thành chưa?"
   "Chưa, chỉ nhờ Trương Chấn Lương gửi ông ta chút tiền qua đó.

Nghe nói ông ấy.."
  Mã Kiện đột nhiên xoay người nhìn Lạc Thiếu Hoa, đã ý thức được ý nghĩa trong lời nói của ông.
   "Thiếu Hoa, mẹ kiếp ông muốn làm gì hả?" Mã Kiện vẻ mặt giận dữ, "Dù sao trước đây Thành cũng là anh em của chúng ta!"
   "Không phải, tôi không phải mong ông ấy chết." Lạc Thiếu Hoa vội giải thích, "Tôi chỉ là..

aizz, tôi đã kéo ông xuống nước rồi, tôi không thể.."
   "Đừng nói nữa!" Mã Kiện buồn bực xua tay "Dù Thành không còn nữa, thì đồ đệ của ông ấy Trương Chấn Lương khó mà đảm bảo cậu ta có điều tra tiếp hay không."
  Lạc Thiếu Hoa bụm mặt, ngã ngồi xuống ghế, nửa buổi trời không nói gì.

Lâu sau, ông thở dài, lắp bắp nói: "Lão Mã, hay là chúng ta giao chứng cứ ra, sổ ghi chép năm đó Lâm Quốc Đông mượn xe và cả tấm che nắng còn để trong nhà tôi.

Tôi có hỏi qua, DNA có thể vẫn xét nghiệm ra được, giở chút thủ đoạn trên khẩu cung của hắn, chứng cứ có lẽ cũng đủ.."
   "Mẹ kiếp ông điên rồi sao?" Mã Kiện trừng mắt, "Dù ông không phải ngồi tù, lẽ nào mặt mũi cũng không cần nữa sao? Chúng ta cả đời làm hình cảnh, ngoài danh dự ra, mẹ kiếp còn có cái gì nữa?"
   "Vậy phải làm sao?" trong giọng nói Lạc Thiếu Hoa đã mang theo chút nghèn nghẹn, "Lẽ nào tôi phải nhìn Lâm Quốc Đông tiếp tục giết người? Lẽ nào mỗi ngày tôi đều phải nơm nớp lo sợ sự việc này bị lộ?"
   "Đây chính là nguyên nhân hôm nay tôi tới tìm ông." Mã Kiện chợt hồi phục lại vẻ bình tĩnh, khóe miệng thậm chí mang theo nụ cười như có như không.
  Lạc Thiếu Hoa sững sờ nhìn ông, ngây ngốc cả nửa ngày trời mới lắp bắp hỏi: "Ý ông là?"
   "Phải giải quyết tên Lâm Quốc Đông, nếu không sớm muộn gì cũng sẻ xảy ra chuyện." Mã Kiện thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên bức người "Vả lại còn phải xử trước mặt Đỗ Thành."
  Lạc Thiếu Hoa vẫn vẻ mặt ngơ ngác.
  Mã Kiện lấy di động ra, mở kho hình, mở một tấm trong đó, đưa tới trước mặt Lạc Thiếu Hoa.
  Trong hình là một cô gái, tầm ngoài 20, dáng vẻ ngọt ngào, thân hình đầy đặn, đang mua trà sữa trong một tiệm bán đồ uống.
  Ngón tay Mã Kiện lướt trên màn hình, vẫn là hình ảnh cô gái.
  Ở trạm xe buýt đợi xe.
  Ngồi sau bàn làm việc chỉnh lý văn kiện.
  Ở một quầy hàng trên phố mua kẹp tóc.
  Xem tới tấm cuối cùng, mắt Lạc Thiếu Hoa phút chốc mở to, cô gái ngồi trong một quán lẩu, đang nói cười với người đàn ông đối diện.

Người đàn ông đó chính là Lâm Quốc Đông.
   "Cô ta là ai?"
   "Cô gái này tên Trần Hiểu, làm bên tài vụ công ty phiên dịch nơi Lâm Quốc Đông làm việc." Mã Kiện cất di động "Tôi theo dõi cô ta mấy ngày nay, phát hiện quan hệ giữa cô ta và Lâm Quốc Đông tương đối thân mật.

Vả lại Lâm Quốc Đông đã từng dẫn cô ta về nhà."
   "Hai người họ đang hẹn hò?"
   "Hẹn hò?" Mã Kiện nghe vậy phì cười "Lâm Quốc Đông không cách nào tạo quan hệ bình thường với nữ giới được.

Ông có chú ý tới ánh mắt của hắn không?"
   "Có gì sao?"
  Mã Kiện ý vị sâu xa nhìn Lạc Thiếu Hoa: "Đó là bộ dạng dã thú đang rình mồi."
   "Ý ông là, Lâm Quốc Đông có khả năng sẽ giết cô ta?" Lạc Thiếu Hoa ngữ khí do dự "Giống như đối với những phụ nữ kia?"
  Mã Kiện cười, cụp mi mắt: "Đây chính là cơ hội để chúng ta giải quyết hắn."
   "Nhưng mà.."
   "Không có nhưng mà..

gì cả." Mã Kiện đột nhiên trở nên kiên định quả quyết, "Ông ở bên Lâm Quốc Đông đã bị bại lộ, tạm thời đừng ra mặt.

Để tôi canh chừng hắn, hơn 20 năm rồi, có lẽ hắn không nhớ ra tôi."
   "Vậy, ông tính làm gì?" Lạc Thiếu Hoa vẫn không yên tâm, "Có kế hoạch không?"
   "Ông không cần lo, lúc cần tới ông tôi sẽ thông báo cho ông, ông đảm bảo gọi khi nào là tới khi đó được rồi, mọi chuyện nghe theo tôi."
  Mã Kiện dường như lại trở về những tháng ngày khi còn là đội trưởng hình cảnh, trước mặt ông vẫn là tiểu đệ non nớt đó.
  Vỗ vỗ vai Lạc Thiếu Hoa, lại dùng sức ấn ấn.
   "Thiếu Hoa, làm xong vụ này, ông, tôi, còn có Thành, đều có thể yên tâm trải qua những năm tháng cuối đời rồi."
  Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời chiếu rọi.

Nhiệt độ thành phố C hôm nay đạt tới 2°C, cao nhất cùng kỳ từ trước đến nay của thành phố.

Dường như mùa xuân về trên thành phố sớm hơn trước đây.
  Vì là ngày nghỉ, thêm vào đó tiết trời ấm áp nên du khách trong công viên Bắc Hồ cũng đông hơn thường ngày.

Công viên vắng vẻ ngày đông cuối cùng cũng đón đợt náo nhiệt đầu tiên của cả năm.

Trong đám du khách, nhiều nhất là dẫn cả nhà đi du lịch, cũng có các cặp nam nữ tới dạo chơi.
Vào lúc này, nói Đạp Thanh (tiết thanh minh) còn hơi sớm.

Vì cành khô còn chưa đâm chồi mới, phần lớn trên mặt đất vẫn là một màu vàng úa, thậm chí còn phủ một lớp tuyết dày chưa tan hết.

Nhưng những điều này không hề ảnh hưởng tới hứng thú của du khách, trong khu vườn rộng lớn, tiếng huyên náo văng vẳng bên tai, nam nữ lão thiếu bày ra đủ loại tư thế tạo hình chụp ảnh lưu niệm.
  Trung tâm khu vườn là một hồ nhân tạo.

Tên "Bắc Hồ" cũng có từ đó.

Một cây cầu đá bắc ngang mặt hồ, trên đó còn có hành lang uốn lượn và cả những mái đình hóng mát.

Ở đây có thể nghỉ chân, cũng có thể thưởng thức cảnh hồ, vì vậy, đây là nơi tập trung tương đối đông du khách.
  Ngụy Huỳnh gục lên lan can của lối hành lang uốn lượn, lặng lẽ nhìn xuống dưới cây cầu nước hồ đang bình lăng trôi.

Một đôi tình nhân vừa mới ở đây chụp ảnh đi lướt qua người anh.

Cô gái cố ý nhìn anh một cái, quay đầu nói gì đó với bạn trai.

Ngụy Huỳnh loáng thoáng nghe được mấy câu đại loại như "Thất tình" "Chắc không tự sát đấy chứ", anh bất giác phì cười.
  Một mình dạo công viên thật sự có chút kỳ quái, vả lại anh nhìn chằm chằm mặt hồ này, thật sự có liên quan tới cái chết.
  27/10/1992, Lương Khánh Vân nhân viên bán hàng của trung tâm bách hóa bậc nhất thành phố bị cưỡng hiếp giết hại.

Sáng hôm sau, thi thể bị cắt thành nhiều mảnh được phát hiện khắp nơi trong thành phố.

Trong đó, hai cẳng chân bị trôi nổi trên mặt hồ dưới chân chỗ Ngụy Huỳnh đang đứng.
  Có người dùng thủ pháp giống hệt "Vụ án giết người của Hứa Minh Lương" để sát hại người phụ nữ đó.

Bây giờ điều có thể khẳng định chính là hung thủ không phải Lâm Quốc Đông.

Điều cần làm rõ chính là hắn ta vì sao lại làm vậy?
   "Động cơ."
  Lúc Đỗ Thành nói hai từ này, anh đang ngồi bên giường bệnh, nhìn xuống nền nhà dưới chân mình tới xuất thần.
   "Không làm rõ cái này, chúng ta đều là tên mù."
   "Có nghiêm trọng vậy không?"
   "Đương nhiên." Đỗ Thành nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Ngụy Huỳnh, cười cười, "Đặc biệt là án mạng.

Phải làm rõ động cơ của hung thủ, giết hại vì thù hận, giết hại vì tình hay giết người cướp của, thì có thể thu nhỏ phạm vi điều tra kẻ tình nghi, nếu không chẳng khác nào mò kim đáy biển."
   "Ừm, cháu hiểu rồi." Ngụy Huỳnh gật đầu, nhìn hồ sơ vụ án trong tay "Nói cách khác, chính là phải hiểu hung thủ vì sao phải giết mẹ của Nhạc Tiêu Tuệ."
   "Tôi rất thích vẻ tràn trề năng lượng của cậu, nhưng điều tra vụ án không thể làm bừa được" Đỗ Thành ra hiệu Ngụy Huỳnh đóng cửa phòng bệnh lại, châm một điếu thuốc, "Với lại, cậu không phải là cảnh sát, rất nhiều thủ đoạn điều tra đều không thể dùng được.

Cho nên, trước tiên cậu phải cân nhắc tới động cơ của hung thủ."
  Ông chỉ vụ án đó: "Tất cả những gì tôi có, đều ở trong này."
  Thời gian đã cách 22 năm đi phỏng đoán nội tâm của một người, điều này có thể làm được không?
   "Bác tin tưởng cháu sao?" Ngụy Huỳnh bắt đầu cảm thấy mong muốn báo thù cho Nhạc Tiêu Tuệ chỉ là sự xúc động ngu ngốc nhất thời của mình, nội tâm tụt dốc.
   "Đúng vậy."
   "Nhưng, cháu cái gì cũng không biết."

   "Khuyết điểm lớn nhất của cậu chính là chưa có kinh nghiệm." làn khói lượn lờ bên môi Đỗ Thành, biểu tình thần bí khó đoán, "Ưu điểm lớn nhất của cậu cũng chính là nó."
  Ngụy Huỳnh kinh ngạc trừng to mắt.
   "Kinh nghiệm của tôi, sẽ cố định tư duy của tôi trong một khuôn khổ." thần sắc Đỗ Thành trở nên nghiêm túc, "Đối mặt với loại vụ án khác thường này, tôi rất dễ để mình bị bức tới chết trong ngõ cụt.

Nhưng cậu thì khác, cậu có thể nghĩ tới những tình huống mà xưa nay chúng tôi chưa từng nghĩ tới, về chuyện dấu vân tay, cậu có tác dụng rất lớn."
  Ngụy Huỳnh liền đỏ mặt: "Cháu chỉ đoán bừa vậy thôi."
   "Sự thật chứng minh, suy đoán của cậu rất có thể chuẩn xác, nếu không chúng tôi cũng sẽ không điều tra tới Lâm Quốc Đông được" Đỗ Thành vỗ vai anh, "Không sợ ý nghĩ viễn vông, chỉ sợ không nghĩ được gì."
  Nghe lời ông nói, Ngụy Huỳnh có hơi hồi phục lại chút tự tin.
   "Vậy để cháu điều tra xem sao?"
   "Ừm.

Chỗ nào cần tôi giúp, tôi nhất định sẽ cố gắng.

Nhưng tinh lực chủ yếu của tôi bây giờ, vẫn đặt trên người Lâm Quốc Đông." Đỗ Thành gật đầu "Sau khi tên khốn này bị bắt về quy án, tôi sẽ giúp vụ án mẹ của Nhạc Tiêu Tuệ.

Tôi luôn cảm thấy, hai vụ án này nhất định có một loại liên quan tới nhau."
  Đột nhiên, mặt ông tối sầm, sau đó liền sáng lên.
  Đỗ Thành nháy mắt với Ngụy Huỳnh: "Hy vọng tôi có thể cầm cự tới lúc đó.

Tiểu tử cậu trước tiên phải đứng vững cho tôi!"
  Nước hồ êm đềm trôi, dưới ánh mặt trời buổi trưa từng làn hơi nước bốc lên.

Ngụy Huỳnh nhìn mặt hồ không mấy trong vắt, cố gắng muốn thông qua mặt nước màu xanh đậm để nhìn sâu xuống đáy hồ.
  Trong lớp bùn, ngoài lớp chai rượu, đá, xương động vật tích tụ lâu năm ra, có phải còn ẩn chứa bí mật lớn nào nữa không?
  Vậy bọn mày có thể nói cho tao biết, 22 năm trước, là ai đã đem túi nilon đen đó ném xuống hồ nước, khuấy động mặt nước bình lặng này không?
  Trương Chấn Lương từng đề xuất, động cơ gây án của vụ giết người phân xác "10.28" chính là mô phỏng.

Tựa hồ ngoài khả năng này ra, thì không còn cách giải thích nào tốt hơn cho loại án phức tạp như thế.

Đích thực, năm đó cảnh sát đã từng tiến hành điều tra quan hệ xã hội của Lương Khánh Vân, phát hiện quan hệ xã hội của bà tương đối đơn giản, chưa từng kết oán với ai, cũng không có tranh chấp về tiền bạc, còn về nguyên nhân do phương diện quan hệ nam nữ dẫn tới bị hại cũng có thể được loại.

Đỗ Thành cũng không phủ nhận đây là mô phỏng, nhưng vấn đề là vì sao hung thủ lại phải mô phỏng?
  Nhìn từ góc độ tâm lý học, một trong những chức năng của việc mô phỏng chính là khiến một hành vi tiềm ẩn chưa từng biểu hiện được biểu hiện ra ngoài.

Vậy chỉ tồn tại loại khả năng này: Một người vốn có xúc động giết chóc, bị kích thích bởi "Vụ án Hứa Minh Lương giết người.", thủ pháp mô phỏng giết một người phụ nữ, dùng nó để tôn kính "hung thủ" đã bị xử bắn.
  Vào giây phút đó, có lẽ hắn ta xem mình là "Hắn"
  Nhưng loại khả năng này dưới cách nhìn của Đỗ Thành là có thể loại trừ.

Những năm đầu thập niên 90 của thế kỷ 20, giá trị quan niệm của người dân tương đối đơn giản, tuy bắt đầu có biểu hiện thần tượng sùng bái sơ bộ, nhưng hung thủ phản xã hội gây án vì sùng bái ai đó rất hiếm gặp.

Ngoài ra, nếu hắn thật sự tính thông qua việc giết chóc để giải phóng ác niệm tiềm ẩn từ lâu trong nội tâm, vậy thì rất dễ hình thành ý đồ gây án liên hoàn.

Vả lại, về phía cảnh sát vụ án này vẫn chưa được phá, điều này sẽ rất kích thích hắn tự tin gây án lần nữa.

Nhưng hai mươi mấy năm sau vụ án, thành phố C chưa từng xảy ra vụ án nào tương tự.
  Cũng có thể nói, sau khi hắn giết hại Lương Khánh Vân, từ đó mai danh ẩn tích, che giấu triệt để.
  Còn phác họa của phía cảnh sát về hắn, cơ bản giống với "Vụ án giết người của Hứa Minh Lương" : Nam giới, tuổi 30-40, bề ngoài sạch sẽ, nói năng nho nhã, có bằng lái xe, có khả năng có xe riêng, tâm tư cẩn trọng, có kinh nghiệm trinh thám nhất định, với việc giết người phân xác chắc lần đầu làm.

Ngoài ra, xét thấy giống hệt "Vụ giết người của Hứa Minh Lương", tên này đối với tình tiết của vụ án rõ như lòng bàn tay.
  Kết luận này, thật ra đối với việc tìm ra được kẻ tình nghi mà nói cũng không phát huy mấy tác dụng.

Giới truyền thông khi đó tuy không phát triển như bây giờ, nhưng, công chúng vẫn có thể thông qua các kênh tin tức, ví dụ như nghe xử án để hiểu rõ tường tận tình hình vụ án.
  Mò kim đáy bể, không sai chút nào.
  Ngụy Huỳnh thẳng cái lưng đã mỏi, lại nhìn nước hồ vẩn đục bên dưới chân cầu.

22 năm trước, hai cẳng chân của phụ nữ bị gói trong túi nilon đen, dập dờn trong cái hồ này.
  Anh nhìn