Kẻ Phụng Sự Thầm Lặng

Chương 26

Docsach24.com

0 giờ 24 phút tối thứ hai

Vầng trăng sáng treo trên những cánh đồng của miền bắc nước Đức tạo thành những mảng trời sáng trên vùng duyên hải Norfolk tối hôm đó. Marcia Cromwell, một phụ nữ chưa chồng, ba mươi sáu tuổi, đang đi trên con đường cát nhỏ dẫn xuống bãi biển Walcott với Ginger, con chó Spaniel của xứ Wales bám theo gót chân cô. Những thắc mắc về mặt đạo đức đối với việc tra tấn và thậm chí là sự sống còn của một phụ nữ Mỹ mất tích lúc này không làm cô quan tâm nữa. Cô đã được người yêu mới quen của mình báo rằng, sau nhiều lần cân nhắc kỹ, cuối cùng anh quyết định không bỏ vợ con mình. Marcia Cromwell, một cư dân sống ở Norfolk đã lâu, quyết định xoa dịu nỗi đau của mình cũng bằng cách mà cô luôn áp dụng đối với bao lần hụt hẫng khác, là đi bộ dọc theo bờ biển bắc trong đêm khuya.

Đến cuối con đường, bãi biển chợt hiện ra trước mắt cô, phẳng lặng và dài vô tận trong màn đêm với những con sóng cuộn tròn theo gió vỡ ra trong ánh lân tinh dọc theo bờ cát đen ngòm. Con Ginger chợt có phản ứng kỳ quặc. Nó tự nhiên chồm lên đòi cởi dây, nên làm cho xích căng ra. Hành động kỳ lạ của nó làm khuấy động những con mòng biển và mấy con chim nhỏ ở bờ cát. Lúc này nó lại ngồi xuống ngang chân cô, nhìn chằm chằm vào lùm cây thông trên đụn cát. Marcia Cromwell cởi dây xích ra và suỵt nó tiến xuống bờ nước. Nhưng nó lại lao thẳng vào lùm cây.

Marcia Cromwell ngần ngừ một lúc rồi đi theo nó. Chú chó trinh sát này phát hiện ra một cái trại của những người du lịch lang thang tại đó. Dưới gốc cây, những lon bia và những chai nước rỗng nằm rải rác. Cô gọi con Ginger vài tiếng rồi lấy đèn pin trong túi áo khoác ra đi tìm nó. Sau đó cô thấy nó đang dùng chân cào cái gì đó ở gốc cây. Marcia Cromwell bước đến kiểm tra, và thét to lên.

Việc phát hiện một xác chết trên bãi biển Walcott lập tức khiến đội điều tra tội phạm Sở công an Norfolk lên đường. Được thành lập vào tháng 11 năm 2004 để thực hiện các cuộc điều tra tội phạm như cố sát, ngộ sát, hãm hiếp, mỗi đội có một nhân viên điều tra cao cấp (SIO), một đội phó, một chuyên viên về tang vật chịu trách nhiệm xử lí các chứng cứ tội phạm hiện trường, và một nhân viên thẩm vấn nhân chứng và đối tượng tình nghi. Trong vòng 30 phút sau khi nhận được điện thoại của Marcia Cromwell, cả bốn nhân viên đều có mặt. Chỉ có hai người, nhân viên điều tra cao cấp và nhân viên điều tra tang vật đến lùm cây tại chân các đụn cát. Cả hai đều mang thiết bị bọc giày bảo vệ màu vàng để giữ nguyên chứng cứ pháp lí và dùng đèn pin để khám tử thi.

“Xác chết ở đây lâu chưa?”, viên điều tra cao cấp hỏi.

“Tôi cho rằng trong vòng bốn mươi tám cho đến bảy mươi hai tiếng đồng hồ”.

“Nguyên nhân chết là gì?”.

“Một vết thương bằng súng ngắn bắn vào sau đầu, kiểu hành quyết, nhìn vẻ bên ngoài như vậy. Nhưng lại có một chi tiết thú vị”.

Phân tích hiện trường, họ thấy có một nhãn hiệu đèn pin Maglite nhỏ ở phía dưới đùi phải của thi thể, nhưng còn có một tình tiết khác đáng chú ý hơn.

“Miếng xương?”

“Đúng là miếng xương. Nhân viên điều tra sẽ có được kết luận cuối cùng, nhưng nhìn vào vết thương, tôi cá rằng đó là do một viên đạn”.

“Đường kính bao nhiêu?”.

“Khoảng 9mm, nhưng đó không phải là điểm cần chú ý. Cách đây vài ngày trước khi bị bắn vào đầu, ai đó chữa trị cho hắn chắc sẽ biết hắn đã làm gì?”.

“Cô ấy?”

“Elizabeth Halton là một bác sĩ phẫu thuật của phòng cấp cứu ở Denver, Colorado. Có thể tôi sai, nhưng tôi chắc rằng thi thể này là một trong những tên khủng bố từ công viên Hyde Park. Có phải COBRA và Văn phòng quốc nội đã đánh động chúng ta phải chú ý đến các vết thương do đạn bắn không thể giải thích được?”.

“Vâng”, nhân viên điều tra cao cấp trả lời.

“Vết thương và các dấu hiệu các mô xung quanh nhiễm trùng dữ dội. Tôi cho là gã này bị bắn bởi gã Israel đó trong lúc bắt cóc. Đồng đội của hắn đã cố giữ cho hắn sống nhưng hình như cuối cùng bọn chúng bỏ hắn lại và cho hắn hết đau bằng một viên đạn gọn ghẽ sau đầu. Chắc là đau lắm. Tôi cho rằng rốt cuộc cũng sẽ có công lí trên đời này chứ”.

Nhân viên điều tra cao cấp cúi người sát xuống tử thi và khám dưới đùi nạn nhân. Sau đó, ông bắt đầu lục soát xác nạn nhân để tìm chứng cứ. Các túi áo khoác ngoài cũng như các túi quần trước đều không có gì. Nhưng ông ta tìm thấy trong túi quần sau, bên phải, một miếng giấy nhỏ, gấp lại làm tư và bị làm bẹp gí qua mấy ngày rồi. Nhân viên SIO từ từ mở mảnh giấy ra, dùng đèn pin soi mảnh giấy và đọc.

“Cho tôi một danh sách hàng tiếp tế, ai đó cần điều trị vết thương do đạn bắn trong khu vực này – các thứ đó có thể mua được ngoài các quầy hàng thực phẩm nào đó. Sau đó dựng một hàng rào rộng xung quanh khu vực này. Nếu giả thiết của các ngài về gã này là đúng thì bãi biển này sẽ bị hàng trăm người từ bộ phận Chống khủng bố, MI5, FBI và CIA chiếm ngay”.

“Rồi”.

Nhân viên điều tra cao cấp quay lại và đi nhanh ra khỏi lùm cây. Hai phút sau, ông đã ở sau tay lái và nói chuyện với nhân viên trực của trung tâm liên lạc và điều hành qua bộ đàm. “Có khả năng tử thi này liên quan đến người phụ nữ Mỹ mất tích. Cho nói chuyện với cảnh sát trưởng ngay và đưa cho ông ấy xem bức hình đó”.

“Còn gì nữa không, thưa sếp?”.

“Tôi tìm thấy một biên nhận trong túi của hắn ta về việc chở hàng từ Portsmouth đến Le Havre. Nếu tên này thật sự là một trong những tên khủng bố, có nghĩa là cô gái người Mỹ hiện giờ đang ở Pháp”.

Một loạt các sự kiện diễn ra nhanh chóng và bằng chứng cho thấy rõ ràng có sự liên quan. Trung tâm Liên lạc và điều hành ngay lập tức gọi Cảnh sát trưởng Norfolk vào vị trí công tác. Ông đang ăn tối với gia đình và bạn bè ở Norwich. Trung tâm báo với ông về phát hiện này. Cảnh sát trưởng bước ra khỏi bàn và nhanh chóng báo cáo cho cấp trên tại Văn phòng Quốc nội. Văn phòng Quốc nội có nhiệm vụ chuyển thông báo đến cho Uỷ ban COBRA và cảnh sát quốc gia Pháp. Mười lăm phút sau khi nhân viên SIO gửi bản tin đi từ bãi biển, các tin tức về sự phát hiện này sẽ đến đội công tác Mỹ ở quãng trường Grosvenor. Điện tín bảo đảm sẽ được ưu tiên gửi đi từ toà đại sứ đến tất cả các cơ quan có liên quan đến việc tìm kiếm Elizabeth Halton, trong đó có cả CIA.

Vào lúc 16 giờ 18 phút chiều, giờ phương Đông, một bản copy đã đến tay Adrian Carter, lúc này đang ngồi trực trên ghế ở trung tâm Điều phối Toàn cầu của CIA, giám sát cuộc thẩm vấn có tính bí mật bất hợp pháp đang diễn ra tại căn nhà vô chủ trong trang trại nằm trong các cánh đồng của miền bắc nước Đức. Ông đọc nhanh thông tin. Lần đầu tiên sau hơn một tuần ông cảm thấy thoáng lên một tia hy vọng. Sau đó ông đặt điện thoại sang một bên và nhìn chằm chằm vào màn hình. Tín hiệu của máy im lặng khoảng năm phút rồi. Gabriel dường như đã đi ăn tối.