Kẻ Mạo Danh

Chương 3

Ngài thẩm phán Sackville nhìn sang luật sư ngồi ở đầu bàn phía bên kia. Ông rất quen thân với bố của Alex Redmayne, người gần đây đã rời khỏi chức thẩm phán tòa tối cao về nghỉ hưu, nhưng đứa con trai chưa một lần được xuất hiện trước mặt ông.

“Ông Redmayne,” ông kéo dài giọng, “Ông có cần đối chất với nhân chứng này không?”

“Dĩ nhiên là tôi rất muốn,” Redmayne vừa trả lời vừa sắp xếp lại các ghi chép của mình.

Danny nhớ lại không lâu sau khi bị bắt, một cảnh sát đã khuyên anh tìm cho mình một luật sư. Nhưng chuyện này cũng không phải dễ dàng. Anh nhanh chóng nhận ra rằng luật sư, cũng như thợ máy ở garage tính tiền theo giờ và anh chỉ có thể nhận được những gì anh đủ khả năng chi trả. Anh có thể trả đến mười ngàn bảng, tất cả số tiền anh tích cóp được trong mười năm qua, số tiền mà anh định đặt cọc căn hộ tầng hầm ở khu Bow, nơi Beth, anh và đứa con sắp chào đời sẽ sống ở đó sau khi kết hôn. Mỗi đồng tiền trong số đó đã bị tiêu đi từ rất lâu trước khi vụ án được xét xử ở tòa. Luật sư mà anh chọn, một ông Makepeace nào đó đòi năm ngàn bảng đưa trước và năm ngàn bảng khi ông ta giao vụ án cho Alex Redmayne, người sẽ đại diện cho anh trước tòa. Danny không hiểu tại sao mình phải cần tới hai luật sư để làm cùng một công việc. Khi sửa xe, anh chẳng bao giờ phải nhờ Bernie nâng ca-pô để anh nhìn vào động cơ, và anh rõ ràng cũng không đòi đặt cọc trước khi sờ vào túi đồ nghề của mình.

Nhưng Danny thích Alex Redmayne ngay lần đầu gặp mặt, không phải chỉ vì anh ta cũng ủng hộ đội West Ham. Anh ta có giọng nói của người ở tầng lớp trên, đã tốt nghiệp Oxford và anh ta chưa một lần coi thường anh.

Khi ông Makepeace đọc hồ sơ vụ án và nghe những gì Danny phải nói, ông ta đã khuyên thân chủ của mình nhận tội ngộ sát. Ông ta tự tin rằng mình có thể thương lượng với tòa tối cao, qua đó để Danny nhận một cái án sáu năm. Danny không đồng ý. Alex Redmayne thì bắt Danny và vợ chưa cưới kể đi kể lại những gì xảy ra tối hôm đó, và anh ta nhặt ra những chi tiết mâu thuẫn trong câu chuyện. Anh không tìm thấy gì, và khi Danny hết tiền thì Alex Redmayne nhận bào chữa cho anh.

“Ông Craig,”, Alex Redmayne bắt đầu, không sờ ve áo hay tóc giả. “Tôi chắc rằng không cần phải nhắc nhở rằng ông đã tuyên thệ, và bên cạnh đó là những nghĩa vụ và trách nhiệm mà một luật sư phải có.”

“Cẩn trọng ngôn ngữ, ông Redmayne,” ngài thẩm phán ngắt lời. “Hãy nhớ rằng thân chủ của anh đang bị xử, chứ không phải nhân chứng.”

“Chúng ta sẽ xem ngài còn cảm thấy thế nữa không, thưa ngài, khi ngài đã có được kết luận cuối cùng.”

“Ông Redmayne,” giọng ngài thẩm phán sắc lại. “Ông không có trách nhiệm nhắc nhở vai trò của tôi trong phòng xử án này. Công việc của ông là hỏi nhân chứng, còn của tôi là giải quyết các vấn đề luật pháp phát sinh, và sau đó cả hai chúng ta sẽ để bồi thẩm đoàn đưa ra phán quyết.”

“Nếu ngài vui lòng,” Redmayne nói và quay lại với nhân chứng, “Ông Craig, ông và bạn bè đến Dunlop Arms lúc mấy giờ tối hôm đó?

“Tôi không nhớ chính xác thời gian,” Craig trả lời.

“Vậy để tôi cố gắng vận động trí nhớ của ông. Bảy giờ? Bảy rưỡi? Tám giờ?”

“Gần tám giờ, tôi cho là như vậy.”

“Vậy là ông đã uống khoảng ba tiếng cho tới khi thân chủ của tôi, vợ chưa cưới và bạn thân của anh ấy đi vào quán.”

“Như tôi đã nói trước tòa, tôi không thấy họ vào.”

“Gần như vậy,” Redmayne nói, bắt chước Pearson. “Và ông đã uống tổng cộng bao nhiêu rượu, cho đến lúc mười một giờ?”

“Tôi không biết. Hôm đó là sinh nhật lần thứ ba mươi của Gerald, nên không ai đếm cả.”

“Tốt, như chúng ta xác định là anh đã uống trong ba tiếng, vậy cứ coi là sáu chai vang. Có thể bảy, thậm chí tám?”

“Năm chai là tối đa,” Craig trả miếng. “Không quá mức cho bốn người.”

“Tôi đồng ý với ông, ông Craig, có một người bạn ông viết trong bản khai là ông ta chỉ uống Coke Diet, còn người khác chỉ uống một hoặc hai ly vì ông ta phải lái xe.”

“Nhưng tôi thì không phải cầm vô-lăng,” Craig trả lời. “Dunlop Arms ở ngay khu nhà tôi, tôi sống cách đó chỉ khoảng trăm mét.”

“Chỉ khoảng trăm mét?” Redmayne nhắc lại. Khi Craig không trả lời, anh tiếp tục, “Ông nói với tòa rằng ông không nhận ra bất kỳ khách hàng nào trong bar cho tới khi nghe thấy có người to tiếng?”

“Chính xác.”

“Khi ông khẳng định mình nghe thấy bị cáo nói: ‘Vậy tại sao chúng ta không ra ngoài và làm rõ chuyện này?’”

“Cũng chính xác.”

“Nhưng có phải là sự thật không, ông Craig, rằng chính là ông đã khởi đầu vụ đánh lộn khi đưa ra một thông điệp khó quên cho thân chủ của tôi lúc anh ấy rời khỏi quán” anh nhìn xuống tờ ghi chú - “Khi chú mày xong việc với em gái này thì bọn anh chắc cũng được hưởng sái để tổ chức vụ chơi tập thể đấy nhỉ?” Redmayne đợi Craig trả lời, nhưng gã vẫn giữ im lặng. “Từ việc ông không trả lời, phải chăng tôi có thể thừa nhận rằng mình đã đúng?”

“Ông không thể thừa nhận điều gì từ việc này, ông Redmayne. Tôi đơn giản chỉ cho rằng câu hỏi của ông không đáng để trả lời,” Craig khinh khỉnh đáp lại.

“Tôi hi vọng ông cảm thấy, ông Craig, rằng câu hỏi tiếp theo đây đáng để trả lời, bởi vì tôi sẽ gợi ý rằng khi ông Wilson nói ông là “đồ cứt đái”, chính ông mới là người nói ‘Vậy sao chúng ta không ra ngoài để làm rõ vấn đề này nhỉ?’”

“Tôi nghĩ mấy từ này khá giống kiểu ngôn ngữ được mong đợi xuất phát từ thân chủ của ông,” Craig đáp lại. “Hay từ người đã quá chén và đang thể hiện với đám bạn say xỉn trước mặt một phụ nữ xinh đẹp?”

“Tôi phải nhắc ông lần nữa, ông Redmayne,” ngài thẩm phán lên tiếng, “rằng thân chủ của ông mới là người bị xử trong vụ án này, không phải ông Craig.”

Redmayne khẽ nhún vai, nhưng khi ngước mắt lên, anh nhận thấy bồi thẩm đoàn đang dõi theo từng lời của mình. “Tôi cho rằng, ông Craig,” anh tiếp tục, “Ông khỏi cửa trước và chạy vòng về đằng sau quán bar bởi vì ông muốn đánh nhau.”

“Tôi chỉ chạy ra ngõ sau khi nghe thấy tiếng hét.”

“Có phải đó là lúc ông lấy con dao ở trong quán?”

“Tôi không làm điều đó,” Craig cao giọng. “Thân chủ của ông cầm dao lúc anh ta bước ra ngoài, và tôi đã nói rõ điều này trong tờ khai.”

“Có phải là tờ khai với những chi tiết được ông chuẩn bị kỹ lưỡng khi bị mất ngủ trong đêm đó?” Redmayne hỏi.

Craig lại im lặng.

“Có phải đây là ví dụ nữa cho những thứ không đáng để ông quan tâm?” Redmayne ám chỉ. “Có người bạn nào của ông theo ông ra chỗ con hẻm không?”

“Không có ai.”

“Vậy là họ không được chứng kiến ông với Cartwright đánh nhau?”

“Sao mà họ thấy được, khi tôi và Cartwright không đánh nhau?”

“Ông đã có đai xanh quyền anh từ hồi còn học ở Cambridge, phải không ông Craig?”

Craig lưỡng lự. “Đúng vậy.”

“Và hồi còn ở Cambridge, ông có bị đuổi học tạm thời vì...”

“Chuyện này có liên quan không?” Thẩm phán Sackville hỏi.

“Tôi rất sẵn lòng để bồi thẩm đoàn quyết định chuyện này, thưa ngài,” Redmayne nói. Quay lại với Craig, anh tiếp tục, “Có phải ông đã từng bị trường Cambridge đuổi học tạm thời vì dính đến vụ say rượu và đánh lộn với vài người dân ở đó, những người sau này bị ông mô tả với cơ quan chức năng là ‘một lũ thô lỗ?’”

“Chuyện đó đã xảy ra nhiều năm rồi, khi tôi vẫn còn chưa tốt nghiệp.”

“Và cũng là ông, vài năm sau, vào buổi tối ngày mười tám tháng Chín năm 1999, lại đánh lộn với ‘một lũ thô lỗ’ khác và lần này phải dùng đến cả con dao lấy từ quán bar?”

“Như tôi đã nói với ông, tôi không phải người cầm dao, tôi chỉ chứng kiến cảnh thân chủ của ông đâm dao vào ngực ông Wilson thôi.”

“Và sau đó ông quay vào quán bar?”

“Vâng, tôi quay vào ngay sau khi gọi cứu trợ khẩn cấp.”

“Chúng ta hãy cố gắng chính xác hơn nữa nhé, ông Craig. Ông không thực sự gọi cứu trợ khẩn cấp. Sự thực là ông gọi vào điện thoại di động của hạ sĩ Fuller.”

“Đúng, ông Redmayne, nhưng có vẻ như ông đã quên rằng lúc báo cáo về vụ án, tôi nhận ra hạ sĩ Fuller đã thông báo cho cứu hộ khẩn cấp. Cho nên, xe cứu thương đã đến trước cả ông hạ sĩ.”

“Vài phút trước đó,” Redmayne nhấn mạnh. “Tuy nhiên, tôi tò mò muốn biết sao anh có thể có số điện thoại di động của một cảnh sát cấp thấp dễ dàng như vậy?”

“Trước đó không lâu chúng tôi cùng phải làm một vụ buôn bán ma túy lớn, kéo dài vài tháng....”

“Vậy ông Fuller là bạn của ông?”

“Tôi không biết nhiều về ông ta,” Craig trả lời. “Quan hệ của chúng tôi hoàn toàn trong lĩnh vực chuyên môn.”

“Tôi cho rằng, ông Craig, ông biết ông ta đủ rõ để điện thoại và chắc chắn rằng ông ta sẽ nghe câu chuyện theo lời kể của ông trước.”

“Thật may là còn bốn nhân chứng khác xác nhận câu chuyện của tôi là đúng.”

“Tôi rất mong chờ tới lúc đối chất mấy người bạn thân của ông, ông Craig, và tôi cũng tò mò muốn biết vì sao sau khi quay lại quán bar ông lại khuyên họ về nhà?”

“Họ không nhìn thấy thân chủ của ông đâm ông Wilson, vì thế họ không liên quan gì hết,” Craig nói. “Và tôi cho rằng có thể họ sẽ gặp nguy hiểm nếu ở lại.”

“Nhưng nếu có người gặp nguy hiểm, ông Craig, đó sẽ là người chứng kiến vụ sát hại ông Wilson, vậy tại sao ông không về cùng các bạn?”

Craig lại giữ im lặng, nhưng lần này không phải vì gã thấy câu hỏi không đáng để trả lời.

“Có thể lý do thật sự ông bảo họ về,” Redmayne nói, “là vì ông cần họ không có mặt để ông kịp chạy về nhà và thay bộ quần áo còn dính máu trước khi cảnh sát đến nơi? Sau cùng, ông chỉ sống, như ông đã thừa nhận ‘cách đó trăm mét’.”

“Có vẻ ông quên, ông Redmayne, rằng hạ sĩ Fuller đến nơi chỉ vài phút sau khi tội ác diễn ra”, Craig đáp trả với vẻ khinh bỉ.

“Chính xác là bảy phút sau khi ông điện thoại, ông hạ sĩ mới đến hiện trường, và ông ta cũng mất chút ít thời gian để thẩm vấn thân chủ của tôi trước khi vào quán bar.”

“Ông có cho rằng tôi dám mạo hiểm làm thế khi tôi biết rằng cảnh sát có thể đến bất cứ lúc nào?” Craig nói to.

“Có,” Redmayne trả lời, “nếu như anh phải ở cả quãng đời còn lại trong tù.”

Tiếng rì rầm lan ra trong phòng xử. Mắt các thành viên bồi thẩm đoàn đổ dồn vào Craig, nhưng một lần nữa gã lại không trả lời câu hỏi. Redmayne đợi thêm một lúc trước khi nói tiếp, “Ông Craig, tôi nhắc lại là tôi nóng lòng chờ được đối chất với các bạn của ông, từng người một.” Quay lại với ngài thẩm phán, anh nói, “Tôi không còn gì để hỏi, thưa ngài.”

“Ông Pearson?” ngài thẩm nói. “Chắc là ông muốn hỏi thêm nhân chứng chứ?”

“Vâng, thưa ngài,” Pearson trả lời. “Có một câu hỏi tôi rất muốn biết đáp án.” Ông ta mỉm cười với Craig.

“Ông Craig, ông có phải Siêu nhân không?”

Craig có vẻ bối rối, nhưng nhận ra Pearson đang có ý giúp mình, liền đáp, “Không, thưa ngài. Sao ngài lại hỏi thế?”

“Bởi vì chỉ có Siêu nhân, vừa chứng kiến một vụ giết người, mới có thể quay vào quán bar, kể lại cho các bạn, chạy về nhà, tắm rửa, thay quần áo, quay lại quán bar và bình tĩnh ngồi ở đó đợi hạ sĩ Fuller đến.” Vài thành viên bồi thẩm đoàn cố nhịn cười. “Hoặc phải có trạm điện thoại công cộng ngay gần đó.” Pearson đợi họ lấy lại vẻ mặt bình thường rồi tiếp tục. “Ông Craig, cho phép tôi bỏ qua thế giới huyền ảo của ông Redmayne và hỏi ông một câu nghiêm túc.” ông ta chờ tới khi cặp mắt của mọi người đổ dồn về phía mình. “Theo kết quả của các chuyên viên pháp y của Sở cảnh sát (Scotland Yard), thì dấu vân tay trên chuôi dao là của ông, hay của bị cáo?”

“Rõ ràng không phải của tôi,” Craig nói, “nếu không tôi mới là người ngồi ở ghế bị cáo.”

“Tôi không còn gì để hỏi, thưa ngài,” Pearson kết thúc.