Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân

Chương 38

"Chủ tử...... Tại sao ngài đã trở về rồi?!" Bạch Huyên mở ra cánh cửa viện, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Liễu Mạn Nguyệt đứng ở cửa, giọng hét lớn, vốn đang yên tĩnh thì đánh động đến cả ba viện kia.

Giơ tay lên giả gạt lệ ở khóe mắt, Liễu Mạn Nguyệt trợn mắt nhìn nàng một cái: "Đừng lên tiếng!" Trong bụng nhưng thầm khen một câu: tốt nha đầu, kêu rất tốt.

Tạ ơn hai vị tiểu công công kia đã đưa mình trở lại, Liễu Mạn Nguyệt mới vào phòng, cũng không rửa mặt, thì một đầu ngã xuống giường không chịu gọi hầu hạ.

Ba nha đầu hai mặt nhìn nhau, trong bụng khiếp sợ, chủ tử là bị hoàng thượng lôi đi, vốn nên là theo đi nhận ân sủng, nhưng nhìn dạng như vậy...... Thứ nhất là quá ngắn, thứ hai...... Nếu thật là được ân sủng, nơi nào còn có thể kêu nàng nửa đêm canh ba tự mình đi về?

"Chủ tử chủ tử!" Một tiểu nha đầu chạy tới cửa Giảm Lan nói: "Vị kia trong Thanh Viên, bị đuổi về!"

Bên trong Giảm Lan vốn đã nghỉ ngơi, chỉ vì trong lòng vẫn còn tức giận, lại không ngủ, nghe lời này, không khỏi nửa ngồi dậy: "Làm sao? Bị đuổi về? Hoàng thượng chẳng lẽ không có ân sủng nàng?"

"Thế thì không biết, chỉ là thấy khóc một đường trở về đây."

"Hừ, tất cả đều là người ngu ngốc." Giảm Lan lúc này mới đem buồn bực trong lòng đổi thành cười nhạo, cười lạnh một tiếng, chợt xuống: "Lấy rượu! Cầm giấy bút!"

"Chủ, chủ tử, lúc này đã không phải sớm, nếu muốn viết chữ, sáng sớm mai không tốt sao?" Giải Hồng một đầu mồ hôi lạnh, đây đâu giống a? Chủ tử ngày hôm nay sao vậy? Làm sao hơn nửa đêm còn nghĩ tới muốn viết chữ...... Còn, còn muốn uống rượu?!


"Ngươi không hiểu." Vẻ mặt Giảm Lan kiêu ngạo lắc đầu: "Thiên địa bất nhân, vạn vật vi sô cẩu*( đây là câu nói trong Đạo Đức Kinh; trời đất không có lòng nhân, coi bách tính như chó rơm: có nghĩa làTrời đất cưu mang, sinh trưởng, che chở vạn vật như vậy, không phải bằng lòng nhân tầm thường của nhân thế, mà bằng một lòng nhân siêu việt. Vì siêu việt nên người ta lại cho là trời đất bất nhân. Cho nên đối với đất trời, không có loài nào tuyệt đối là trọng, loài nào tuyệt đối là khinh; mà khinh trọng đều là tương đối, đều là tùy theo thời gian, không gian, nhu cầu, công dụng nhất thời. Y như con chó cỏ trước khi hành lễ, thì được nâng niu, quí báu; sau khi hành lễ rồi, thì bị vứt ra đường, cho mọi người mặc tình chà đạp.), chỉ có một lúc say ta mới có thể thanh tịnh! Chỉ có lúc say mới có thể tạo thành tác phẩm xuất sắc lưu danh!"

"...... Dạ" Mặc dù nghe không hiểu rõ lắm, nhưng...... Giống như bộ dáng thật có lợi. Giải Hồng chỉ đành phải lui ra ngoài, vội vàng đi tìm một ít rượu ngon lại lấy giấy bút đưa tới.

Ở bên trong Hỉ Viên, hai vị mỹ nhân đều từ trên thang lầu lăn đầu xuống tới, khó khăn lắm mới nghe được tin tức nghe, trong lồng ngực vốn là hờn dỗi lập tức tan hết.

Ngọc Điệm Thu cười lạnh nói: "Nàng cũng nên đổ mồ hôi, bị hoàng thượng lôi trở về, rồi lại bị đưa trở lại, mặt này, vứt nơi nào sao có thể nhỏ so với ta?"

Phương Thảo hầu hạ một bên, không dám nhận miệng -- vậy cũng không có mất mặt bằng ngài, ngài bị cởi truồng mang đi rồi lại một mình đi về.....

Ngọc Điệm Lương cũng là cười lạnh: "Vốn nên là của ta, nàng ta lại được tiện nghi, lúc này được, ai cũng đừng nghĩ được vui vẻ."

Liễu Mạn Nguyệt đem mình chôn ở trong đệm chăn, thật dài thở phào nhẹ nhõm, nàng vốn là không cần về sớm tới như vậy, còn có chuyện muốn cùng kia tiểu hoàng đế thương lượng, bố trí thật tốt chuyện hôm nay. Nhưng không khí trong phòng lúc đó, rồi hơi thở làm cho lòng người không yên, cùng từng trận tình cảm và dục vọng trong mắt tiểu hoàng đế...... Làm cho nàng kinh hãi không dám ở lâu.

Hôm nay không phải là cơ hội tốt, chỉ vì viên thuốc dễ thụ thai kia bị tiểu hoàng đế thu, nàng nếu như bị thị tẩm mà không có thai, tất sẽ dẫn nghi ngờ trong Các. Hiện nay khen ngược, mình được cho là có thể bị thị tẩm, rồi đem thuốc kia ăn, sau chỉ cần trong Các không có tới đưa thuốc cho mình, mình trung gian ở giữa tìm được cơ hội hầu hạ hắn một hồi, là hai mặt đều có thể giao cho.

Hầu hạ hoàng thượng là chuyện gì, Liễu Mạn Nguyệt tất nhiên rõ ràng. Chỉ vì nàng không muốn động tâm, động tình, nếu có thời gian lựa chọn thì sẽ có sự chuẩn bị đích đáng. Phàm như hôm nay dưới tình huống tính toán nhiều mặt như thế...... Nàng cũng không muốn muốn, càng không muốn động.

Một đêm ngủ ngon, ngày kế sáng sớm, Thái hậu vốn nên tiếp đãi đại thần nghe triều chánh, nhưng sáng sớm đã tới tuyên Liễu Mạn Nguyệt đi qua.

Nói vậy, chắc là bởi vì chuyện buổi tối ngày hôm qua, Thái hậu sợ là một đêm cũng chưa từng ngủ ngon đi?


Chải đầu, rửa mặt, nhìn một chút thần sắc của mình trong kính, Liễu Mạn Nguyệt vẫn là bất mãn. Bởi vì ngủ sớm, thức dậy sớm, sắc mặt nhìn không được tốt, nhưng rốt cuộc cũng không đủ tiều tụy, càng không có giống bộ dáng bị bao nhiêu ủy khuất đả kích tan nát cõi lòng...... Không thể làm gì khác hơn là một lát đến sau lại giả bộ.

Thở dài, cúi thấp đầu, đi theo mấy vị cung nhân mà Thái hậu sai tới đi ra cửa, bước đi về phía điện Hòa Di.

Trong điện vẫn là mùi đàn hương này, chỉ là bộ dáng không giận tự uy của Thái hậu đang ngồi trong điện cùng xưa nay khác nhau rất lớn.

Trong bụng Liễu Mạn Nguyệt rõ ràng, trừ chuyện của mình ra, sợ là còn có chuyện bỏ thuốc kia nữa, đêm nay chắc thái hậu cũng không ngủ ngon lắm

Vào cửa, đầu cũng không dám mang, cái đệm còn không có bị cung nữ lấy ra, Liễu Mạn Nguyệt liền thoáng cái ngã quỵ, trên đầu gối đau nhức khiến cho trong mắt nàng lập tức toát ra nước mắt, giọng nói phát ngạnh nói: "Thái hậu, thiếp thân vô dụng...... Thiếp...... Thiếp......" Vừa nói, liền thút tha thút thít đáp, vẻ mặt ủy khuất, hơn nữa nhiều tiếng nức nở kia, lại làm cho người nghe phiền lòng...... Phiền lòng.

"Chớ khóc!" Thái hậu vốn là phiền lòng, nay lại nghe tiếng này càng nhức đầu, "Đỡ Liễu mỹ nhân, đừng đem đầu gối kia quỳ hư."

Hai vị cung nữ tới đây, đỡ Liễu Mạn Nguyệt ngồi vào trên ghế đầu, Liễu Mạn Nguyệt lúc này mới lấy khăn tay ra, cúi đầu lau mặt mũi, nhẹ nhàng hít hít lỗ mũi.

"Đêm qua rốt cuộc xảy chuyện gì? Hoàng thượng...... Sao ngươi sớm như vậy đã trở về?" Bộ dáng như vậy, mặc dù biết rõ hỏi chính là đâm người chân đau, nhưng rốt cuộc phải hỏi.

Liễu Mạn Nguyệt đầu liền cúi xuống ba phần, trong tiếng mang theo một ít tịch liêu cùng ủy khuất: "Đêm qua...... Cùng mấy vị công công đưa hoàng thượng trở về......" Một câu nói chưa nói xong, liền lại nức nở hai lần mới nói tiếp: "Vào Thính Vũ các, hoàng thượng...... Hoàng thượng lôi kéo thiếp...... Lên lầu......"

Nói đến đây, không phải là...... đều rất phù hợp thường sao? Thái hậu mày nhíu lại mặt nhanh tái ba phần, chờ lời phía sau của Liễu Mạn Nguyệt.

"Đến trên giường...... Hoàng thượng ôm thiếp...... Nắm cánh tay thiếp......" Vừa nói, co lại cặp cánh tay của mình, Thái hậu nhìn thấy trên hai cổ tay đều có vết máu ứ đọng "Nhưng...... Nhưng bị hoàng thượng đụng mấy cái...... Rồi đợi một chút lại bị hoàng thượng từ trên giường...... Đá xuống tới!"

Dứt lời, Liễu Mạn Nguyệt lại cầm khăn, khóc đến kêu khàn cả giọng ủy khuất lòng đầy chua xót......


Thái hậu nghẹn họng nhìn trân trối, hai người kéo đến trên giường, tại sao lại đem người đá xuống tới? Đứa bé kia...... Đứa bé kia rốt cuộc đang nháo cái gì?!

"Này...... Đây là vì sao? Hoàng thượng có nói gì không?"

"Hoàng thượng...... Hoàng thượng nói......" Liễu Mạn Nguyệt vừa nói vừa kéo khí, thật ủy khuất: "Nói hắn muốn làm Minh Quân...... Cho dù bị ám toán...... Cũng không để những người này như...... Vừa nói, mượn gối ném thiếp...... Đuổi thiếp đi ra......"

Hai mắt Thái hậu trừng trừng, khẽ nhếch miệng, hắn...... Hắn bởi vì nguyên do này?! Đứa nhỏ này cũng không tránh khỏi quá bướng bỉnh chút ít a...... Nhưng hắn là hoàng thượng, sao lại dưới loại tình huống này lại ủy khuất mình.

"Ai...... Đứa nhỏ này." Thái hậu không nhịn được thở dài, ôn nhu khuyên nhủ, "Ủy khuất của ngươi ta biết, hoàng thượng cũng thế...... Ngươi an tâm, ta sẽ khuyên hắn. Hôm qua buổi tối khiến cho ngươi bị ủy khuất này, có ai không, thưởng cho Liễu mỹ nhân hai thất sa tanh, lại đem trước đó vài ngày đưa lên bộ đồ trang sức đeo tay Hồng Bảo Thạch kia đều đưa đi."

Liễu Mạn Nguyệt vội vàng đứng dậy phúc thân, nói: "Thiếp thân nơi nào làm được rất tốt? Hoàng thượng...... Hoàng thượng tự mình ủy khuất so sánh với thiếp còn lớn hơn đâu, thiếp vạn không dám oán giận. Chỉ mong đợi...... Chỉ mong đợi...... Hoàng thượng ngày sau có thể nhớ thiếp một chút...... Cũng được......"

Nghe nàng nói xong những lời thức thời thức thế như thế, trong lòng Thái hậu cũng thật là trấn an, cái này cũng là hiểu được phân tấc, nếu như thế, vậy đã đề huề chút ít cũng được. Cười gật đầu nói: "Hoàng thượng đều sẽ biết, ai gia cũng nhớ được ngươi."

Làm như bởi vì có những lời này của Thái hậu, trong lòng Liễu Mạn Nguyệt an tâm một chút liễu một ít, liên tục tạ ơn Thái hậu ban thưởng, rồi lui xuống.

"Mời Thái phi tới đây." Đưa đi Liễu Mạn Nguyệt, hai mắt Thái hậu vi liễm, trên người bắn ra hàn khí.

"Dạ....." Hồng Lụa trên người hơi hơi run lên, Thái hậu lúc này, là thật tức giận.

"Hừ, dám bỏ thuốc cho con ta, ai gia cũng muốn nghe một chút, nàng lúc này có thể có cái gì để nói." Hung hang quăng chén trà nhỏ trong tay, trên mặt Thái hậu một mảnh xanh mét.


"Ơ, người nào khiến cho tỷ tỷ bị tức giận lớn như vậy?" Bên ngoài một câu nũng nịu truyền vào, trong đó mang theo tiếng cười, người nọ lượn lờ đi vào, không phải là Chu Thái phi lại là người nào?

"Chủ tử!" Liễu Mạn Nguyệt trở lại, ánh mắt sưng đỏ, cúi thấp đầu, may mà mấy vị cung nữ thái giám đi theo phía sau cầm trong tay không ít ban thưởng, tam Bạch lúc này mới hơi an tâm.

"Múc nước, rửa mặt." Vào phòng, Liễu Mạn Nguyệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ứng phó được chỗ của Thái hậu, cũng không cần nàng lo lắng con trai nhà mình không phải là người yêu thích Long Dương, lại không sợ bị người hoài nghi là mình chọc hoàng thượng mất hứng, còn khiến cho nàng đau lòng còn trai mình lại ban thưởng cho mình...... có lãi a.

"Ơ, đồ trang sức đeo tay này...... Nhưng rất quý giá." Nhận cái bọc đồ trang sức đeo tay kia trên bàn, Bạch Tuyết giật mình.

"Ai nha, sợi tơ vàng này mảnh đến giống như sợi tóc vậy......" Bạch Huyên mở to hai mắt nhìn, thấu đi qua nhìn.

"Vải vóc này cũng là thượng hạng, xưa nay nơi nào gặp được cái này?" Bạch Tuyết nhìn lại sa tanh Bạch Hương đang ôm trong lòng, không nhịn được thở dài lên.

"Chủ tử lúc này khóc đến thật trị giá, có thể kiếm tiền lại được những thứ tốt này" Bạch Hương chừng nhìn một cái, ngẩng đầu khen Liễu Mạn Nguyệt một câu.

"Ít nói nhảm!" Bạch Tuyết mắng nàng một câu, đây rõ ràng là Thái hậu trấn an chủ tử nhà mình mới thưởng xuống tới, nếu không hôm qua buổi tối đều đến Thính Vũ các của hoàng thượng, còn cứng rắn bị đưa trở lại, mất thể diện như vậy, sao có thể khinh thường bản thân mình thế chứ!

Bạch Hương này, chính thật là, cũng không có thể nói thẳng đi ra ngoài a! Nếu không, đã biết thể diện để vào đâu? Liễu Mạn Nguyệt liếc ngang trợn mắt nhìn nàng một cái, Bạch Hương co lại đầu, thành thật cúi đầu xuống.

Chủ tớ mấy người, trong đầu nghĩ nhưng lại không cùng một chuyện, trong lúc nhất thời, Người trong Thanh Viên câm miệng, không dám nhắc lại.

---


Thái hậu giơ tay lên che ngực, trên mặt một mảnh xanh mét, nhìn nơi cửa sớm mất bóng dáng Chu Thái phi, nặng nề hít vào một hơi.

"Thái hậu......" Thấy Chu Thái phi rời đi, Hồng Lụa mới dám vào liễu phòng, thấy Thái hậu sắc mặt như vậy, bị dọa sợ đến cả kinh, bước lên phía trước đỡ lấy, vuốt sau lưng cho nàng hoãn khí.

"Tiện nhân!" Mạnh mẽ khoát tay, đem bên cạnh một bộ trà cụ thượng hạng nhẹ như tờ giấy đẩy tới trên mặt đất, Hồng Lụa cả kinh trên người run lên, không nhịn được vội lui nửa bước.