Tôi ngó kỹ xung quanh và vì không biết tên thằng cha tôi đành gọi tạm, rất khẽ:
- Ông thôi miên đâu rồi?
Hắn đột nhiên hiện ra trước mặt tôi như một kẻ quỷ dữ.
- Ta đây.
Giọng hắn khác hẳn, và trong đêm tối hình như mặt mũi hắn cũng biến đổi.
- Lại đây, - tôi nói.
Khi hắn đến gần tôi giữ hai vai hắn rồi ngắm nghía hắn nhưng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm rằng đấy chính là hắn. Và mới đụng vào người tôi đã cảm thấy như mình không còn nhớ được cái gì nữa. Tôi chỉ nghe thấy hắn lắp bắp bằng tiếng Pháp: "đi ca-ti-li-ca-ti-pe" và tôi chẳng hiểu hắn định bảo gì.
- Ông lắp bắp cái gì thế? - Tôi hỏi.
Nhưng hắn lặp lại vẫn bằng tiếng Pháp:
- Đi-ca-ti-li-ca-ti-pe.
- Thôi đi. - Tôi bảo hắn: - Đồ ngu! Hãy nói bằng tiếng Nga ông là ai, bởi vì tôi quên mất ông là ai rồi.
Hắn đáp:
- Đi-ca-ti-li-ca-ti-pe: ta là nhà thôi miên.
- Ái chà! Ông đùa rỡn đấy hẳn? - Và trong phút chốc bỗng tôi cảm thấy dường như nhận ra chính hắn nhưng tôi vẫn nhìn kỹ vào mặt hắn và tôi thấy hẳn có hai cái mũi!... hai cái mũi, đúng như thế. Tôi mải suy nghĩ về cái điều mới mẻ này và lại quên bẵng mất hắn là ai...
"Quân khốn kiếp. - Tôi nghĩ bụng. - Mày là con quỷ ở đâu đến ám ảnh ta thế này? - Rồi tôi lại hỏi:
- Ông là ai?
Hắn lại đáp:
- Nhà thôi miên.
- Thôi đi, - tôi nói. - Hay ông là quỷ dữ?
- Cũng gần đúng, - hắn nói. - Cậu nói có phần đúng đấy.
Tôi đấm một quả vào giữa trán hắn. Hắn tức giận, bảo:
- Ta làm gì mà cậu đánh ta? Ta giúp đỡ cậu, ta chữa cho cậu khỏi bệnh thèm rượu mà sao cậu lại đánh ta?
Nhưng khốn nỗi, không hiểu sao tôi vẫn chưa nhớ ra được hắn là ai?
- Nhưng ông là ai?
Thằng cha đáp:
- Bạn chung thuỷ của cậu.
- Thôi được! Nhưng nếu thế ông rất có thể làm hại tôi được chứ?
- Không, ta chỉ giới thiệu với cậu một trong những thứ "pơ-ti-com pơ"(1) để cậu cảm thấy cậu thành một người khác.
- Tôi xin ông, - tôi nói. - Đừng khoác lác nữa.
- Ta nói thật đấy, một trong những thứ pơ-ti-com pơ...
- Thôi đi! Ông nói tiếng Pháp tôi chẳng hiểu gì hết. Pơ-ti-com pơ là cái gì?
- Ta sẽ giúp cậu có một nhận thức mới về cuộc đời.
- Nhưng ông làm thế nào để tôi có nhận thức mới được?
- Ta sẽ làm cậu hiểu được giá trị của một nhan sắc, thấy được sự hoàn mỹ của tạo hoá.
- Làm cách nào mà tôi lại thấy được vẻ hoàn mỹ nhỉ?
- Cậu hãy đi với ta, - hắn nói. - Rồi cậu sẽ thấy.
- Thì đi!
Tôi đi với hắn. Hai đứa chân nam đá chân chiêu, nhưng vẫn lê bước được. Tôi chẳng biết hắn dẫn mình đi đâu. Và đột nhiên tôi lại quên bẵng hắn là ai. Tôi lại hỏi:
- Đứng lại đã! Mà ông là ai nhỉ? Ông không nói tôi sẽ không đi với ông nữa.
Hắn trả lời và trong khoảnh khắc tôi lại nhớ ra và tôi hỏi:
- Tại sao cứ chốc chốc tôi lại quên mất ông là ai nhỉ?
Hắn đáp:
- Đấy là do tác động sự thôi miên của ta. Nhưng cậu đừng sợ. Lát nữa sẽ hết thôi. Còn bây giờ cậu hãy để ta thôi miên cho cậu thêm chút nữa.
Nói xong, hắn quay người tôi để hắn đứng đằng sau lưng tôi và hắn bắt đầu ấn những ngón tay vào gáy tôi, như thể hắn muốn thọc vào tận trong óc tôi.
Tôi bảo:
- Này, ông là ai? Và ông thọc tay vào mái tóc tôi để tìm cái gì vậy?
- Im! - Hắn đáp. - Ta làm thế để truyền cho cậu nam châm, để cậu có được một ít sức mạnh thôi miên của ta.
- Cũng được, - tôi nói - Nhưng ông không định ăn cướp tiền bạc của tôi đấy chứ?
Hắn chối ngay.
- Thôi được, để tôi soát lại tiền đã.
Tôi nắn thử, vẫn thấy còn nguyên.
- Bây giờ thì tôi tin ông là người lương thiện rồi. - Nhưng liền sau đấy tôi lại quên bẵng, không nhớ hắn là ai và cũng không nhớ đến chuyện hỏi hắn mà chỉ cảm thấy rằng hình như hắn đã chui sau gáy tôi vào đầu và bây giờ hắn đang nhìn ra ngoài bằng cặp mắt của tôi, cặp mắt lúc này chỉ còn như hai hòn bi thuỷ tinh.
"Chà, hắn ta làm cho mình thành như thế đấy - tôi nghĩ bụng".
- Nhưng bây giờ mắt tôi đâu rồi?
- Bây giờ cậu không còn mắt nữa, cậu không nhìn thấy gì nữa mà là ta nhìn.
- Sao lại không còn mắt của tôi được?
- Còn, - hắn trả lời. - Nhưng cậu không nhìn thấy gì nữa.
- Đúng là phép lạ rồi! Nào, tôi thử cố nhìn xem sao.
Tôi cố trợn mắt lên, nhưng chỉ nhìn thấy khắp các phía những bộ mặt quái đản đang nhìn tôi, những cái chân chạy ngang đường chặn tôi lại rồi những kẻ nào đó đứng ở ngã tư đón tôi. Chúng bảo nhau: "Giết thằng này đi và cướp hết tiền bạc của nó!". Rồi tôi lại nhìn thấy thằng cha quý tộc phá sản kia, lúc này ánh sáng chiếu thẳng vào mặt hắn. Và tôi nghe thấy sau lưng tôi những tiếng ồn ào, tiếng cười nói. Tôi quay mặt lại và chợt thấy tôi đang đứng tựa lưng vào một bức tường nhà. Các cửa sổ đều mở rộng. Trong nhà đèn thắp sáng choang. Tiếng cười nói từ trong ấy đưa ra, cả tiếng đàn ghi-ta não nuột. Trước mặt tôi, thằng cha lúc nãy đang múa hai bàn tay trước mặt tôi, rồi lại đưa tay xoa ngực tôi dừng lại chỗ trái tim tôi. Hắn cầm lấy các ngón tay tôi lắc và thấy rõ hắn làm cũng khá vất vả bởi vì lát sau, tôi thấy trán hắn đẫm mồ hôi.
Nhưng vừa lúc ấy, ánh đèn trong nhà bỗng chiếu thẳng vào mặt tôi, tôi như tỉnh lại không thấy sợ hãi nữa và tôi bảo hắn:
- Này ông bạn, dù ông có là ma vương quỷ sứ hay chỉ là tên ác thần nhỏ mọn thì hãy làm ơn giúp tôi, một là đánh thức tôi dậy, hai là cùng ngủ thiếp đi với tôi.
Nhưng hắn đáp:
- Khoan đã. Lúc này chưa được, bây giờ mà anh tỉnh thì rất nguy hiểm. Anh không chịu nổi đâu.
Tôi hỏi:
- Chịu nổi cái gì?
- Chịu nổi những chuyện sắp xảy ra trên không trung.
- Sao tôi không nghe thấy gì hết?
Nhưng hắn cắt nghĩa cho tôi rằng, tôi không biết cách nghe, rồi hắn nói với tôi giọng như của thần thánh:
- Ngươi muốn nghe, thì lúc này phải bắt chước người nghệ sĩ chơi đàn, đầu cúi xuống, thả hết tâm hồn vào những âm thanh trong khi các ngón tay lướt trên các phím.
”Sao lại thế được nhỉ - tôi nghĩ bụng. - Lời lẽ của thằng cha không có vẻ của người say rượu!"
Nhưng hắn vẫn xoa hai bàn tay trên mặt tôi, và vẫn tiếp tục nói với cái giọng như trước.
- Những sợi dây được gẩy bằng bàn tay thần kỳ đang vang lên những âm thanh thánh thót khiến người nghệ sĩ say sưa. Những lời lẽ của thằng cha làm tôi kinh ngạc. Giọng của hắn du dương như tiếng suối róc rách khiến tôi nghĩ: "Thằng cha nói hay quá, không khác gì lời lẽ của thần tiên!". Đúng lúc ấy hắn thôi không múa may nữa mà bảo tôi:
- Đủ rồi đấy. Cậu hãy tỉnh lại đi và hãy lấy lại sức lực (chỗ này chắc in thiếu) tìm thứ gì đó, lôi ra. Tôi nhìn thì ra là một miếng đường lấm láp. Thằng cha lấy móng tay cạo đi những rác rưởi bám trên miếng đường, thổi một cái rồi bảo tôi:
- Há miệng ra!
Tôi hỏi:
- Để làm gì? - Nhưng vẫn há mồm. Thằng cha nhét miếng đường vào miệng tôi rồi bảo:
- Ngậm rồi ăn đi. Đừng sợ. Đấy là miếng kẹo bạc hà có chất nam châm giúp anh lấy lại sức.
Tôi biết hắn nói những từ tiếng Pháp, bởi vì nam châm là cái gì tôi không hiểu nhưng bây giờ tôi không hỏi nữa mà chỉ ngậm rồi nuốt. Và lúc này tôi cũng chẳng cần biết hắn là ai. Hắn lui vào bóng tối. Chẳng biết hắn đi đâu. Nhưng còn lại một mình, tôi cố trấn tĩnh lại và nghĩ: Sao lại cứ phải chờ hắn nhỉ? Mình phải vào cái nhà kia xem sao chứ? Khốn nhưng tôi lại băn khoăn, không biết mình đang ở phố nào, cái nhà kia là nhà gì. Thậm chí tôi còn nghĩ, liệu đấy có phải nhà thật hay chỉ là mình hoang tưởng... bởi vì bây giờ là nửa đêm, mọi người đều ngủ, sao lại có nhà nào còn sáng đèn thế kia được?... Nhưng có lẽ tốt nhất là ta cứ thử ngó vào xem đấy là nhà gì... Nếu thấy người thật thì ta hỏi thăm đường về nhà. Còn nếu đấy chỉ là ảo ảnh chứ không phải người thật thì cũng có sao? Ta sẽ biết đây chỉ là nơi hoang vu và mọi ảo ảnh sẽ tan biến, lo gì.
Chú thích:
1) Một chút (tiếng Pháp) N.D.