I Miss You, Best Friend

Chương 49

T.T tối qua mất ngủ đến tận một giờ đêm, từ giờ trở đi tôi thề sẽ chẳng bao giờ nghe hắn kể truyện nữa, cái tên kinh dị, lúc nào cũng kể toàn loại chuyện ma hù dọa tôi, biết gan tôi bé mà hắn còn kể với giọng chân thực như vậy, thì hỏi làm sao tôi có thể ngủ say giấc nồng được đây. Truyện của hắn toàn ùa về cùng lúc tôi ở nhà một mình mới đau lòng chứ.

Tôi nhớ Có lần hắn kể một câu truyện về tính nhân văn, Minh nói

- có một đứa con gái rất thích uống nước, cứ thấy nước ở bất cứ đâu, kể cả nước giếng, cô nàng cũng uống, nhưng mỗi khi cô ta uống đều có một giọt nước rơi từ trên xuống, khi cô ta nhìn lên, lại thấy có một bóng người phía trên trần nhà, cô ta hét lên, nhiều lần như vậy khiến mẹ cô tưởng rằng con gái mình chứng mắc bệnh về tâm lý, đưa đến bác sĩ thì họ có đưa ra vài câu hỏi, cô đều trả lời bình thường, họ nói cô không bị sao cả, nhưng trong lúc đó, cô ta lại nhìn thấy trai nước trên bàn cầm lên uống, lại bắt đầu có vài giọt nước rơi xuống mặt, như mọi lần cô ta hét toáng lên, cô biết chiếc bóng đó là của ai, sau khi rời khỏi bệnh viện vài hôm, cô đi đến một con suối, tại đây 2 năm trước, cô cùng người bạn trai đến đây chơi, khi ấy cô khát nước, nên xuống đọan nước nông uống, do lần đầu đến họ không biết rằng, đây là đoạn nguồn nước chảy thất thường, tự nhiên có một dòng nước ào ào chảy mạnh xuống, Mất thăng bằng cả hai cùng trôi đi, lúc đó bạn trai cô nắm được một cành cây nhỏ gần đấy, túm được tay cô kéo lên, khi cô cầm được vào cành cây, cậu ta lại bất ngờ bị tuột tay, cô nắm tay hắn nhưng khi ấy nghe tiếng cành cây sắp gẫy cô ta liền thả tay hắn ra, cô thoát được còn hắn lại chết, đúng tại chỗ đó, cô đứng giữa dòng suối năm ấy, cô ta nói * em biết là anh rất muốn đưa em đi theo, đừng làm phiền em nữa, em ở đây rồi, anh muốn đưa thì đưa đi *, cô vừa dứt lời bất ngờ có một dòng nước chảy đến, nhưng khi gần cô nước lại yên lặng như thường, có một nguời con trai đứng bên, cậu ta nói * em đừng có ích kỉ đến lần thứ hai có được không, nếu muốn sống thì hãy sống thật tốt, thay cả phần của anh nữa * sau đó hắn biến mất, cô ấy ngồi trên bãi cỏ khóc, cô hối hận.... nhưng cho dù có hối hận thế nào đi nữa, bạn trai cô cũng không thể sống lại được

Tuy rằng truyện kết đầy ý nghĩa, nhưng tôi lại chỉ chú ý đến đoạn giữa giữa.( đây là truyện nhẹ nhàng nhất mà tôi đã nghe, truyện đáng sợ hơn thật không dám kể:(((

T.T nhìn lên trần nhà liệu tôi có nhìn thấy.....:((( cả đêm mất ngủ, vì tưởng tượng đủ thứ quỷ quái, thật rùng mình.....

Làm tôi buổi sáng thức dậy mặt mũi bơ phờ, mắt thâm cuồng như gấu trúc. Cho dù bị anh tôi tát cho hai cái vào mặt tôi cũng chẳng có phản ứng, đến khi bị đạp *rầm * một cái xuống giường tôi mới mở nổi mắt, ấy vậy mồm vẫn ngáp không ngừng.quay sang nhìn anh tôi bằng nửa con mắt, thâm tình nói

-Thỏ nhảy nhót suốt ngày thọ 5 năm

Chó chạy nhảy lung tung không ngừng thọ 15 năm


Rùa ngủ suốt ngày thọ 150 năm.

Haizzz đừng có mà gọi em dậy nữa, đi ngủ tiếp đây

Tiếp đó ngả cả thân hình xuống giường định ngủ tiếp,thì lại bị anh tôi lôi dậy,:((( thật bực mình, tôi là chỉ muốn sống lâu nên mới ngủ thôi mà.Nhìn vẻ mặt ham ngủ của tôi, anh thở dài, lên giọng quát

- dậy đi, cho nhóc 3 phút, đừng để đại ca phải lên gọi nhóc, có biết tại nhóc mà anh mất hết thời gian quý báu không hả, ngủ cái quái gì nhiều, dậy.....,dậy nhanh lên cho anh vừa nói anh tôi vừa lật chiếc chăn mỏng quấn quanh người như cái kén của tôi, lại còn cầm thêm 2 cái đồng hồ báo thức ̣đang reo điên loạn đặt bên tai tôi.......Aaaaaaaaaaaaa..... thủng màng nhĩ mất thôi. Tôi bực mình bật dậy, lườm anh bằng con mắt không thể thù hận hơn, thấy anh tôi thản nhiên ngồi cười, tôi đành lê lết cả thân hình vào phòng tắm chuẩn bị, T.T chỉ tại tôi thấp cổ bé họng, nắm đấm bằng quả quất vậy làm sao mà trả thù được, hãy đợi đấy....! Nu-pa-ca-chi...

Phải mất 15 phút ngủ trong đấy, tôi mới đi ra ngoài, soạn sách vở xong, cho vào chiếc cặp nhỏ nhắn xinh xắn của mình, còn nhớ lúc mới mua chiếc cặp này, nàng Thư có nói, cặp của tôi chỉ để được phấn son mua về làm gì,....ờ...ờ cũng đúng, nhưng mà tôi không dùng được phấn son, sách vở lại chẳng mang nhiều, mua cặp vậy là rất ổn rồi còn gì,à nhắc đến mới nhớ hình như cô nàng ấy đã nghỉ học hẳn hai ngày rồi thì phải???? Chẳng biết nàng ta bị sao nữa. Hay bị thằng ranh nào dắt mũi rồi chăng????

Như vậy thật không thể chấp nhận được, nhân danh bạn thân tôi nhất định phải kéo nàng ta trở lại.

Thôi thì ngưng vài phút ảo tưởng, tôi phải nhanh chân xuống dưới giải quyết bữa sáng, lúc ăn tôi cũng không quên lườm người anh trai thân yêu từ đầu đến cuối bữa, khiến anh ăn uống lại càng ngon lành hơn, do tưởng tôi tia phần xúc xích chiên của anh, nên anh tôi còn tỏ ra ăn ngon lành để tôi phải thèm thuồng, thật hiểu lầm quá sâu sắc, rất muốn nói cho anh tôi nghe, làm ơn ngưng ảo tưởng, nhưng....nhưng...nhưng tôi sắp muộn học nữa rồi còn đâu...... ahihi tính tình khó mà đổi được, mặc dù tôi mới thêm được một tuổi nữa.

Vẫn như mọi hôm,lại bắt đầu lao xe như hách speed, chỉ để vào kịp cổng

- ôi phù....hừm toàn xít xát thời gian vào được bên trong, khi ấy tôi mới có thể thản nhiên đi bộ, lướt ngang qua bác bảo vệ, bác ấy vẫn còn nhìn tôi với đầy vẻ kinh ngạc, ahahaha tôi hiểu mà, chỉ tại bản thân tôi canh giờ quá chuẩn đi, bảo sao bác ấy khâm phục là phải......


Bước vào lớp, có vài con mắt hướng đến tôi, sau đó lại nhìn tiếp lên bảng, cũng may rằng, lớp tôi hiện là giờ của cô chủ nhiệm, cô ấy là thiên thần trong lòng tôi, đương nhiên chẳng hề trách móc tôi đến nửa câu, vậy là tôi bình an.

Tuy rằng vào bàn ngồi bình yên, nhưng tai tôi cũng chẳng căng ra để nhồi nhét bài giảng được. Chỉ nằm gục xuống lặng lẽ ngủ cho hết giờ.

Đến tiết 4, có một cậu bạn ngồi bên cạnh ngáp lên ngáp xuống vài tiếng có duyên dễ sợ =]]]* tôi còn vui vẻ hớn hở nhắc nhở cậu ta rằng

- thấy chưa tớ đã nói rồi, nên ngủ từ tiết 1 đến tiết 4, khi ấy tiết 5 cậu mới có thể tỉnh táo được, mạnh mẽ lên:)); cẩn thận cậu mà ngủ tiết năm, nếu không biết tự dậy thì cậu xác định đi,lớp mình toàn đứa khốn nạn không rảnh gọi cậu đâu và tôi là một trong số đứa đê tiện đấy =]]]* Tôi tốt vậy, ấy thế cậu ta chỉ hừ một cái, còn chẳng thèm để ý đến tôi, hừm....đồ tự kiêu.

Hừm.... nghe Minh nói rằng nếu không đếm thời gian, thì sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, tôi đảm bảo là người nghe hắn nhất, vậy nên tiết năm tôi lại ngồi chơi game, bỏ hết lời giảng của cô đi vào di vãng.

Lúc đi về tôi có ghé qua nhà của Thư,nhà của nàng là ở một khu trung cư cao cấp. Đến đấy tôi có ấn chuông, la hét đủ thứ

- chim sẻ gọi đại bàng, đại bàng có ở nhà không:D

- Thư ơi mị đến rồi đây,mở cửa cho mị đi

-....

vẫn không có người ra mở, đến tận khi đuối sức, đứng bên ngoài rên nhỏ nhẹ như âm hồn phách tán


- th....ư....ơi,mị đến với nàng rồi, mở....cửa....đi please....

Lúc ấy có ai đó ra mở cửa, là một người con trai, thấy tôi mặt mũi bơ phờ, cậu giật mình nhìn tôi với con mắt đầy kinh ngạc...

nghe nói hình như lúc trước Thư có kể rằng mình có một người em trai, chẳng lẽ là đây ư....??? Thật là chị em sao khác nhau quá vậy,cậu em lấy hết nhan sắc của người chị rồi còn đâu, ôi lại còn cái chiều cao ngang ngửa Minh nữa, * em trai à chị thật hâm mô em:D * đó là lời nói thâm tâm thôi, tôi cười tươi hỏi nhóc đó

- Này...! Em trai chị Thư có ở nhà không

Cậu nhóc đó chỉ nhíu mày,lạnh lùng nói

- bên trong

Thật tình, bé tý mà bày đặt ra vẻ lãnh đạm, hừ.....,tôi đi vào phòng Thư,nhìn mặt nàng tươi phơi phới, chứ ốm đau ở chỗ nào,mà trai nào dắt đi đâu, hoá ra chỉ là nghỉ học đi đám cưới người chị họ, tôi thật sự không biết nói gì hơn, chỉ trách trí tưởng tượng bản thân quá là phong phú mà thôi, nghe nói nàng ta nghỉ mà đầu tôi hiện ra bao nhiều cái viễn cảnh quá đa dạng.

Ngồi một lúc, tôi có phàn nàn một chút với Thư

- em trai bạn lại đua đòi lạnh lùng như soái ca nữa à,tại sao vô cảm như vậy???

Nàng Thư nghe tôi nói mà trợn trừng mắt, nói


-cái gì em trai tớ đi dã ngoại hai ngày một đêm với lớp đã về đâu, ở nhà chỉ còn mỗi tớ với anh trai, bạn làm sao có thể gặp được em tớ?????

Đầu tôi hiện tại đùng đoàng mấy tiếng nổ, trời ạ, nhớ ra rồi, tôi cũng có lần nghe thư nói nàng ta có một người anh đáng ghét luôn chọc tức cô nữa, tôi....đã nhớ cái vô dụng mà quên đi cái cần thiết, thật mất mặt.

Lúc ra về, tôi cúi đầu chào anh Thư

- chào anh em về ạ

Anh Thư khi ấy đã cười hơi nhếch khóe môi, nói lại

- tưởng chào em trai chị về

Thiên la (trời ơi) có cần nhớ dai vậy không, giết tôi đi....đảm bảo anh của Thư hận tôi thấu sương........,kiểu gì cũng nhớ mặt tôi cho đến khi nhắm mắt, về nơi suối vàng mới thôi, mong rằng anh Thư đừng có mà mới nhắm mắt, đã nhớ về tôi,khiến anh ta tức sôi máu phải bật nắp quan tài đến tìm tôi, thiện tai...thiện tai....=]]]*

Mất mặt,mất mặt hết sức, đã vậy kể lại cho Minh hắn còn ngang nhiên cười thẳng trước mặt tôi nữa chứ, thấy hắn tươi cười,khi ấy tôi có nói với hắn

- cậu không thể cười sau lưng tôi được à, cớ sao cứ thích cười trước mặt, đồ vô duyên...hừm...

Hắn còn nhún vai, cười tôi, thản nhiên đáp lại


- cười là phải cười trước mặt, lưng không hài,mặt mới hài

Ôi điên mất thôi,Thật là một ngày tức sôi máu....,công lý ở đâu, đến với tôi đi.:((((