Thật tội nghiệp cho Hoàng Nhật, tại sao cậu ta lại toàn giao du với một lũ bạn đểu cáng như vậy, thông đồng nhau hại cậu phải leo đường cửa sổ để vào nhà.
Mãi sau này khi Nhật biết đó hầu như là chủ ý của tôi, cậu ta đã hăm dọa sẽ cắt đứt luôn món quà sinh nhật của tôi năm nay.
Ờ nhỉ....! Hình như cũng đã gần đến ngày sinh nhật của tôi rồi thì phải???? Cậu ta mà không nói thì suýt nữa tôi cũng quên béng mất ngày sinh của mình mất.
=]]]]*cũng chỉ tại cái ông làm giấy khai sinh có sự nhầm lẫn, ghi cho tôi đúng ngày sinh Bác Hồ,làm mỗi khi đến sinh nhật Bác tôi lại tưởng sinh nhật mình.....! Haizzz thật nhầm lẫn quá lớn, mãi đến khi lớn lên, thỉnh thoảng mẹ tôi cũng không lười biếng mà tổ chức cho tôi cái sinh nhật đàng hoàng một lần,khi ấy tôi mới biết ngày sinh của tôi thì ra là vào tháng 2. Thời điểm ấy vẫn đang là mùa đông lạnh buốt, thật sự không thể hiểu nổi, tại sao tôi sinh ra vào mùa đông mà lại chẳng có một chút lạnh lùng nào, bà nói tôi là mua thu ấm áp, chỉ tại mẹ tôi sinh nhầm mùa mà thôi.
Mà sinh tháng hai thật có nhiều điều bất lợi, đó là tỉ suất được làm sinh nhật rất ít, lúc ấy gia đình tôi đang cận lực chuẩn bị đón tết rồi còn đâu thời gian để lo cho cái sinh nhật bé tí của tôi nữa.
Mọi năm cứ vào ngày này Minh lại làm cho tôi một cái bánh sinh nhật đẹp mắt, nhưng năm nay chắc chắn không thể, chẳng lẽ gửi bánh về từ một nơi cách đây hẳn nửa bán cầu ư???? Điều đó là mộng tưởng.
Nhật nói mạnh mồm vậy thôi chứ ngày mà tôi lại thêm một tuổi, Hoàng Nhật còn gửi cho tôi một quả cầu tuyết bằng pha lê, bên trong còn có một cô bé đang cầm cây đàn vi ô lông, nhìn rất tuyệt.
Còn quà của Minh thì được gửi đến đúng lúc tôi không ở nhà,mẹ tôi nhận được, mẹ cũng y như hắn rất ghét mùi hoa =]]]* chẳng là Minh gửi cho tôi một hộp quà, cùng một bó hoa và kèm theo là một chiếc thiệp trắng không. Khi nhận nó, đương nhiên tuy không biết ai gửi, nhưng điều đầu tiên mẹ tôi làm là vứt bó hoa kia đi. Mang lên phòng tôi hộp quà với chiếc thiệp.
Khi mở quà ra, trong đó có một chiếc vòng cổ, đính kèm là một hình ngôi sao có cánh hai bên,là một loại vòng làm bằng vàng Ý.
Nhìn vào chiếc thiệp màu xanh da trời kia một hồi,đầu óc tôi miên man nghĩ mãi không ra, tôi thắc mắc gọi cho hắn hỏi
- này Minh.....!có phải cậu quên viết lời chúc mừng sinh nhật tôi không????
Cả ngày hôm nay Minh phải giải quyết vài việc trong công ty của ông hắn, chỉ là sự tranh chấp quyết liệt của mấy thành viên, toàn những rắc rối nhỏ nhoi, đó là thứ hắn ghét nhất khi làm người điều hành cả một công ty giàu xụ này, mãi mới có thời gian nghỉ ngơi thì tôi lại gọi đến.Hắn nhấc máy trong cái trạng thái vẫn đang mơ màng, mắt thì nhắm tịt,đáp
- không quên, tôi viết rồi
Nhìn đi nhìn lại chiếc thiệp trắng bóng không một nét mực, hắn bảo viết rồi, vậy.....chữ bay hết đi đâu.???? Chẳng lẽ hắn lại theo xu thế dùng bút tàn hình. Tôi cau mày nói
- làm gì có, cậu tự mình xem lại đi Tiếp đó tôi dơ thiệp trắng đó lên màn hình điện thoại
Ấy vậy hắn vẫn chẳng thèm mở mắt để nhìn, mồm bình thản nói
-ừ
???? Hắn không hé mi mắt ra nhìn kiểu gì,ừ...ừ cái con khỉ.
-Minh ơi
-hử
-Minh
-hử?????
- Tôi thất tình rồi
- cái gì???
Hừm....! Cuối cùng hắn cũng chịu bật dậy, thật sự phải dùng cách độc mới thức tỉnh được hắn, quả nhiên tôi vẫn còn cao tay chán. Nhìn hắn mở hai con mắt kinh ngạc ra nhìn, tôi cười tươi nói
- cuối cùng cũng chịu tỉnh, cậu tự mình nhìn đi, cái thiệp cậu nói có chữ ở đâu, tại sao tôi lại không nhìn thấy, chẳng lẽ cậu viết bút thần chắc
Hắn nghe tôi hỏi, khoé môi tự nhiên nhếch lên tạo thành một nét cười tự nhiên, Minh nói
- chắc chắn là viết rồi, chỉ là mãi mãi cậu cũng không hiểu được điều đó
- do cậu lười không viết lại nói mấy điều ẩn ý, ngưng những lời ngụy tạo đó đi
- đầu óc cậu toàn bã đậu, suy nghĩ đơn giản như vậy sao mà hiểu được
Những lời nói của hắn quá kiêu ngạo rồi còn gì, tôi bĩu môi nói
- cậu có biết những cô nàng ngu ngơ như tôi rất được yêu chuộng không??? Trong tiểu thuyết ngốc ngốc như vậy toàn được các chàng bạch mã hoàng tử thi nhau theo đuổi, cậu đừng có khinh thường tôi
Tôi đã mất công lấy giả thuyết sát đời sống như vậy để nâng cao giá trị bản thân, thế mà hắn chẳng đoái hoài đến, mặt tỉnh bơ, vai hơi nhún....thản nhiên nói
- kệ họ, tôi chắc chắn không như thế là được, đừng mơ tưởng tôi sẽ không yêu cậu đâu
-cậu nhất định phải nhớ những lời vừa nói
- ờ, Tôi nhất định sẽ nhớ cho đến khi nào tôi quên:D
- thế mà cậu cũng nói được
- cậu thấy tôi câm khi nào, tôi không bị khuyết tật...tất nhiên là nói được rồi
Hắn thật chẳng bao giờ nhớ được cái câu cần thương hoa tiếc ngọc, hậm hực nói
- cậu nhường tôi vài phần thì sẽ chết à????
- ừ
T.T hắn là cái tên yêu nghiệt, tôi hận.....tôi hận hắn thấu xương. Bực mình tắt máy đi, tiếp đó Minh nằm xuống ngủ tiếp, còn tôi lại nhìn lên trần nhà nghĩ miên man một chút, nhớ lại câu chuyện ma hắn từng kể, bất ngờ có bóng ngưòi trên trần nhà, làm tôi lại liên tưởng không ngừng. Nhắm tịt mắt chùm kín chăn, trong đầu ép mình nghĩ về những câu truyện tiểu thuyết tình yêu bản thân tự biên tự diễn, cuối cùng mới chìm được vào giấc mơ......
=]]]* bí mật trong bức thư của hắn thật khó đoán, đến tận sau này......nghe hắn nói lại tôi mới hiểu, hoá ra bó hoa mẹ tôi vô tình ném vào thùng rác lại mang ý nghĩa như vậy.
Đó là bó hoa mang một ý nghĩa xâu sắc
Khi ấy hắn thực sự đã viết, chỉ là không phải viết bằng mực mà Minh viết bằng hoa, giấy trắng là để dành cho cả một ý nghĩa của loài hoa Bất Tử
dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cậu hãy chỉ tin vào tôi, tình yêu của tôi là bất diệt
Đó là cả một lời chúc mừng sinh nhật rất xâu sắc, chỉ là tôi không đọc được nó khi ấy, phải mất vài năm sau đó hắn mới nói ý nghĩa bức thiệp trắng không,ẩn bí cho tôi.