Lạc Lạc theo nhân viên lễ tân đến căn phòng 212, nhóm Tô Mạt lặng lẽ theo phía sau, đến trước cứa phòng 212 thì Lạc Lạc bỗng dưng dừng lại.
"Đợi chút, tôi gọi điện thoại trước đã."
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry..."
Tiếng trả lời tự động khiến Lạc Lạc ủ rũ cúp máy. "Cảm phiền mở cửa giúp tôi được không?"
"Chuyện này... Theo quy định chúng em không được phép tự ý ra vào phòng của khách, chị xem?"
Yêu cầu này của Lạc Lạc đã làm khó nhân viên.
"Nhưng tôi không liên lạc được với cô ấy, nếu như cô ấy xảy ra bất cứ rủi ro nào tại khách sạn của các người, các người không gánh nổi trách nhiệm đâu. Nếu là làm phiền thì chẳng qua chỉ quấy rầy cô ấy, tôi có thể giải thích giúp, cảm phiền cô giúp một lần đi!"
"Được rồi, nếu vậy, em mở cửa giúp chị."
"Cô gái này rất có chủ kiến, chúng ta cùng đến xem thử coi có chút đầu mối nào không." Tô Mạt vừa nói vừa đi về phía phòng 212, phía sau Đào Tử và Hàn Ngạo chẳng nói chẳng rằng cứ thế đi theo.
Vào phòng, Lạc Lạc vừa gọi tên bạn thân vừa đi vào phòng trong, chỉ thấy trong phòng không có một bóng người, chăn đệm trên giường hỗn loạn, chứng tỏ từng có người ở đây. Mấy tờ giấy dưới tủ ti vi bị cơn gió khẽ lùa vào từ cánh cửa phòng thổi rơi xuống đất.
"Tiểu Vũ! Tiểu Vũ!"
Lạc Lạc vừa gọi vừa nhìn khắp phòng, cả căn phòng ngoại trừ chiếc điện thoại rơi khỏi tủ dầu giường thì không có bất cứ đầu mối nào khác.
“Đã làm phiền cô, tôi ngồi chờ cô ấy một chút trước đã. Đây là chứng minh của tôi, cô có thể làm thủ tục đăng kí."
Vừa nói cô gái vừa lấy chứng minh nhân dân từ trong túi giao cho nhân viên đứng ở cửa, dĩ nhiên cũng nhìn thấy nhóm Tô Mạt đứng cách đó không xa.
"Chúng tôi có thể đi vào một lát không?"
Một giọng nữ dịu dàng ngoài cửa cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Lạc Lạc, cô vội vàng ngoảnh đầu nhìn ra, là ba người mới đến kia.
"Mấy người là ai? Có chuyện gì không?"
"Tôi tên Đào Tử, cô ấy là Tô Mạt, đây là Hàn Ngạo. Chúng tôi chỉ đi ngang qua đây thôi, tôi thấy hình như cô cần giúp đỡ mới mạo muội lên tiếng." Nhìn vẻ mặt đề phòng của Lạc Lạc, Đào Tử mỉm cười tự giới thiệu tên.
"Mấy vị có chuyện gì không?"
"Không có gì, có điều thấy cô đang lo lắng nên xem thử có thể giúp cô hay không thôi. Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Giọng nữ lạnh lùng khiến Lạc Lạc sửng sốt, mắt cô gái này... dường như có thể nhìn thấu người ta, khiến người ta muốn né tránh. Nhưng cũng lạ, ngoại trừ cảm giác mất tự nhiên ra, tiếng nói lạnh lùng này lại khiến người ta bình yên khó hiểu.
"Tôi tên Lạc Lạc, bạn thân tôi ở phòng này tên là Tiêu Vũ, tối qua tôi nhận được điện thoại của cô ấy. Cô ấy nói có ma rồi còn thét lên nói đừng đến đây, sau đó không gọi điện được nữa." Nhìn cô gái có giọng nói lạnh lùng kia, Lạc Lạc vô thức giãi bày cảm giác đè nén trong lòng.
"Tôi tên Tô Mạt, vừa rồi Đào Tử đã giới thiệu. Cô nói hôm qua bạn cô đã gọi điện thoại cho cô, tiếp đó không có tin tức phải không?"
"Ừ, cho nên sáng nay tôi đã bắt xe đến đây, nếu như không tìm ra cô ấy thì tôi sẽ báo cảnh sát." Lạc Lạc thoáng nghẹn ngào.
"Cô đừng quá lo lắng, chúng tôi có thể vào rồi nói không?" Đào Tử nhìn cô gái vành mắt đỏ ửng thử hỏi.
"Ôi, xin lỗi, mọi người mau vào đi."
Giống với lần ghé qua hôm kia, chỉ có luồng tà khí yếu ớt bên giường, nhìn quanh một vòng, Tô Mạt phát hiện mấy tờ giấy mỏng rơi dưới đất nên bước đến nhặt lên xem. Cô nhanh chóng phát hiện ra một sự việc khiến cô cảm thấy bất ngờ.
"Đào Tử, cậu xem." Tô Mạt vẫy tay gọi Đào Tử đang thăm dò bên trong, "Thử xem cậu có thể phát hiện ra gì không nào."
Tô Mạt vừa nói vừa đưa tờ giấy trong tay cho Đào Tử.
"Ơ, ngày... ngày này. Lạc Lạc, Tiểu Vũ bạn cô sinh nhật ngày nào?"
“Hả? Sinh nhật? Sinh nhật là mùng Một tháng Bảy âm lịch, là ngày người ta nói cửa địa ngục mờ. Cô ấy hay nói đùa với chúng tôi rằng cô ấy là một con ma lén trốn ra.” Nhắc đến bạn thân, vành mắt Lạc Lạc lại đỏ lên.
“Cô nói là mùng Một tháng Bảy âm lịch đúng không?" Đào Tử nhìn về phía Lạc Lạc, xác nhận lại lần nữa.
"Đúng vậy, chúng tôi từ nhỏ lớn lên bên nhau, dĩ nhiên tôi sẽ không nhớ lầm sinh nhật cô ấy, với lại tôi và cô ấy còn sinh cùng một ngày, chỉ là cô ấy lớn hơn tôi một tuổi thôi." Lạc Lạc quả quyết.
"Cô nói cô cũng sinh vào ngày mùng Một tháng Bảy sao?" Hàn Ngạo phía sau vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng hỏi khiến Lạc Lạc giật mình, vội quay đầu nhìn anh sau đó gật đầu xác nhận.
"Đúng vậy, tôi cũng sinh vào mùng Một tháng Bảy."
Xác nhận của Lạc Lạc khiến nhóm Tô Mạt đồng thời sửng sờ, cùng đưa mắt nhìn nhau. Nếu như cô gái mất tích kia có ngày sinh là ngày cửa địa ngục mở, như vậy có phải những người mất tích khác cũng sinh vào ngày ấy không? Nếu quả thật là thế thì rốt cuộc trận pháp nào có thể khiến kẻ bày trận đưa đẩy nhiều người sinh vào ngày âm tháng âm đến khách sạn này chứ?
Nhất thời, căn phòng chìm vào tĩnh lặng, Lạc Lạc lo lắng tột cùng vì không biết bạn thân mình đã xảy ra chuyện gì, còn nhóm Tô Mạt lại lo lắng là trận pháp này rốt cuộc cần hao nhiêu người mới có thể đủ thành trận, và với sức mạnh cùa ba người họ có thể giải cứu những người vô tội hay không?
Màn đêm buông xuống, vì biết được sinh nhật của Lạc Lạc cũng là mùng Một tháng Bảy âm lịch, Tô Mạt sắp xếp cô ấy ở chung với mình để tránh xảy ra tình huống ngoài ý muốn.
Ba cô gái nằm trên giường không ai nói gì, không khí trong phòng bởi sự im lặng này mà thoáng nặng nề.
"Đào Tử, cậu nói xem trận pháp lớn tạo thành từ nhiều đồ hiếm có như vậy rốt cuộc gọi là trận gì?" Tô Mạt đột ngột cất lời, đánh thức Đào Tử đang đờ đẫn, "Cậu cứ yên tâm nói, mình đã làm Lạc Lạc ngủ rồi."
"Mình cũng không hiểu rõ lắm, thật ra mình hoàn toàn không có chút đầu mối nào về bảy món đồ này. Có nhiều thứ thậm chí chỉ được nghe qua trong truyền thuyết thôi. Như vậy đi, sáng mai thức dậy mình thử về nhà một chuyến, xem có thể tìm ra chút đầu mối nào không."
"Về nhà à? Cũng tốt, cậu đi ra ngoài lâu như vậy cũng chưa về thăm nhà đúng không?"
Nghe Đào Tử nói định về nhà, Tô Mạt lập tức gật đầu đồng ý, dù sao chuyện này quá quái lạ, tất cả đều mơ hồ, ngưòi nào có thể đi là tốt cho người ấy, tốt hơn là cả nhóm đều bị trói ở đây.
"Ừ, sáng mai mình sẽ lên đường."
Căn phòng lại chìm vào yên lặng, ngoại trừ tiếng ngáy khe khẽ của Lạc Lạc ra thì không còn tiếng gì khác.
"Đào Tử đâu?"
Sáng sớm Hàn Ngạo ngồi bên cạnh bàn ăn hỏi Tô Mạt và Lạc Lạc đối diện mình.
"Đào Tử về nhà rồi, chuyện lần này quá kì quặc chúng ta đều không nắm rõ, dù sao gia tộc Đào Tử cũng là truyền thừa thượng cổ, có lẽ sẽ biết được một vài chuyện, cô ấy đã đi từ sớm rồi, chưa kịp nói với anh."
Tô Mạt vừa gắp thức ăn vừa giải thích với Hàn Ngạo nguyên nhân Đào Tử vắng mặt.
"Về nhà à? Nhà cô ấy ở đâu? Bao lâu mới về đến nơi?"
"Nói thật em cũng không biết rõ, em chỉ cảm thấy chuyện lần này nguy hiểm trùng trùng, người nào có thể rời đi thì sẽ tốt hơn cho người ấy, em thậm chí còn hi vọng anh cũng rời đi nữa kìa."
Tô Mạt đặt đũa xuống, nhìn Hàn Ngạo với vẻ mặt nghiêm túc.
"Anh sẽ không đi, cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, em cho rằng anh sẽ rời xa em hay sao?"
"À... Tối nay tôi định ngủ một mình, ngủ chung với người khác không quen." Tiếng nói đột ngột cất lên cắt ngang sự giằng co của Tô Mạt và Hàn Ngạo.
Tô Mạt quay đầu lại nhìn Lac Lạc, "Cô ngủ một mình á? Ở đâu?"
“Tôi định ở phòng của Tiểu Vũ, nếu như đợi nữa mà không thấy cô ấy thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
"Cô nói là căn phòng 212 ở lối rẽ sao? Cô không sợ à?" Tô Mạt nhìn Lạc Lạc hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
"Không có gì đáng sợ cả, có lẽ Tiểu Vũ chỉ đi ra ngoài có việc thôi, tôi hoàn toàn không tin mấy chuyện ma quái, đều là gạt người." Giọng Lạc Lạc đầy vẻ kiên trì quật cường.
"Thế cũng được. Có việc cô cứ đến phòng tìm chúng tôi."
Lạc Lạc thầm thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng cô ấy sẽ không chịu, mang những chuyện giả dối hư ảo ra ngăn cản mình, không ngờ lại dễ dàng đồng ý như vậy. Nghĩ đến đây, Lạc Lạc đứng dậy, khẽ nói với Tô Mạt và Hàn Ngạo còn đang ăn sáng.
"Tôi ăn no rồi, cảm ơn chị Mạt Mạt và anh Hàn chiếu cố, tôi đi trước đây, bye bye."
"Ừ, cô chú ý một chút, đừng khách sáo, có việc cứ đến tìm chúng tôi."
"Ừm, tôi đi đây."
Lạc Lạc cười vẫy tay với Tô Mạt và Hàn Ngạo rồi rời khỏi phòng ăn, đến khi Lạc Lạc đi xa lắm rồi, Tô Mạt mới lấy lại tinh thần ăn bữa sáng đã hơi nguội.
"Sao lại đồng ý cho cô ấy rời đi?"
“Lúc trước em đã nói cô gái này rất có chủ kiến, cho dù chúng ta phản đối cũng vô ích, lại còn khiến người ta phản cảm, chi bằng thuận theo tâm ý của cô ấy. Vừa nãy em đã hạ một lá bùa lên người cô ấy, hi vọng cô ấy có thể giúp chúng ta…”
Đào Tử nhìn con đường phía trước rồi lại thở dài, cô sử dụng bí pháp tìm đường trở về nhà, nhưng bây giờ hoàn toàn không tìm thấy con đường nào cả. Chẳng lẽ quả thật nếu mất huyết mạch thì sẽ không trở về được nữa?
Đào Tử cười khổ, tiếp tục đi vòng đường núi, thử xem có thể tìm được đường về nhà hay không, song đi tới di lui vẫn không có chút đầu mối nào.
"Con gái chúng ta đang ở bên ngoài."
Trong thôn xóm khói bếp lượn lờ, một phụ nữ trung niên nói với người chồng đang thưởng thức trà.
"Tôi biết, nó vừa đến gần tôi đã cảm nhận được rồi, có điều chúng ta có gia phong của mình, chưa nói đến việc nó trải luyện thành công hay không, riêng chuyện nó mất huyết mạch thì đã không còn tư cách trở về rồi." Đặt tách trà xuống, người đàn ông nhìn người vợ vành mắt hoen đỏ trước mặt, bất đắc dĩ nói.
"Tôi biết, đây là quy củ, cơ mà tôi đã không gặp nó mấy năm rồi, chúng ta chỉ có một đứa con này thôi, lẽ nào lén lút ra ngoài gặp nó cũng không thể sao?" Bà nắm tay chồng, nước mắt tuôn rơi.
"Không thể, một khi bà lén ra ngoài bị cha biết được, hậu quả sẻ rất nghiêm trọng. Dù sao cha vẫn là tộc trưởng." Nắm tay vợ, người đàn ông trung niên khuyên giải, "Làm sao tôi không muốn gặp nó chứ, nhiều năm như vậy con gái chịu không ít khổ cực, thậm chí suýt đã ngã quỵ. Tuy nhiên theo quy củ của gia tộc, chúng ta đành lực bất tòng tâm. Lần này nó trở về có lẽ vì gặp phải khó khăn rất lớn, trong lòng tôi lo lắng đâu thua gì bà. Mấy hôm trưóc trưởng lão trong tộc còn nói nhân gian sắp bị giáng đại kiếp. Haizz!"
"Thật sự không có cách nào sao?" Nhìn khuôn mặt bất đắc dĩ của chồng, người phụ nữ trung niên lau nước mắt, cau mày hỏi.
"Nhiều năm trôi qua rồi, bà cũng hiểu rất rõ kia mà. Haizz..."
Người đàn ông thở dài lần nữa, nhìn vợ mình, tiếp đó lại nhìn ra ngoài núi, tựa như muốn xuyên thấu núi non cách trở, quan sát đứa con gái nhỏ mà mình hằng nhớ thương.
"Tôi biết rồi."
Thấy phản ứng của chồng, bà đáp ngắn gọn rồi không nói gì nữa cả, nhưng trong lòng đã âm thầm quyết định.
Đào Tử đã vòng quanh cả núi hai ngày nay mà vẫn không tìm được đường về nhà, cô ảo não ngồi bệt xuống đất, xem ra cô nghĩ đúng rồi, nếu đã rời nhà thì sẽ không trở về được nữa, trừ khi trải luyện thành công. Tuy nhiên thật sự có mấy ai trải luyện thành công đâu chứ? Huống hồ là người đã mất đi truyền thừa huyết mạch như cô.
Khi còn bé cô thường xuyên thấy những anh chị lớn tuổi hơn rời thôn, đi một lần là bao nhiêu năm không về. Cô ngây thơ cho rằng thế giới bên ngoài quá đặc sắc đến nỗi họ lưu luyến quên đường về, không ngờ sự thật là có nhà mà không thể về được.
Đào Tử lại cười khổ, dõi mắt nhìn cảnh vật nơi xa, chìm vào trầm tư, hoàn toàn không chú ý đến bóng dáng đi về phía mình.
"Đào Tử..."
Tiếng nói quen thuộc vọng đến khiến Đào Tử đang thẫn thờ liền ngây ra, tiếng nói này... đã bao lâu rồi cô chưa được nghe thấy nhỉ?
Đào Tử ngẩng đầu, sững sờ nhìn bóng dáng đang đi về phía cô, thật sự là... thật sự là người mà cô đã tưởng tượng.
"Mẹ..."
"Con của mẹ, con chịu cực rồi!"
Người phụ nữ bước lên vài bước, ôm lấy Đào Tử vẫn ngồi dưới đất, khóc nức nở. Phút chốc, cả thung lũng chỉ còn lại tiếng khóc của hai mẹ con. Mãi lâu sau, cảm xúc của hai người dần bình ổn lại, mẹ Đào Tử buông cô ra, quan sát tỉ mỉ cô con gái nhỏ đã nhiều năm không gặp.
"Đào Tử, bao năm không gặp, con đã cao lón hơn rồi, càng lúc càng đẹp, nhưng sao mẹ thấy con gầy quá?" Vừa nói bà vừa vuốt ve khuôn mặt cô, vẻ mặt cực kì đau lòng.
"Nào có ạ? Không phải là con gái mười tám thay đối lớn sao? Mẹ trông vẫn trẻ đẹp như thế này thật tốt. Nếu con và mẹ cùng đi trên đường nhất định sẽ bị nhận lầm là chị em đấy ạ."
"Con bé này, đã biết trêu mẹ rồi."
Mẹ Đào vừa mắng yêu vừa kéo Đào Tử vào lòng, hai mẹ con hưởng thụ thời gian hiếm có này, tán gẫu chuyện nhà đã nhiều năm qua. Như nhớ ra gì đó, Đào Tử bỗng bật dậy khỏi lòng mẹ, nhìn vẻ mặt hiền hậu của mẹ chăm chú.
"Sao mẹ ra được? Sao lại biết con đang quanh quẩn bên ngoài?"
"Mẹ..."
Nhìn vẻ mặt và ánh mắt nghi ngờ của con gái, mẹ Đào Tử bỗng nghẹn lời, trầm mặc hồi lâu, bà cúi đầu chậm rãi nói mục đích đến đây của mình.
Thật ra, mỗi khi người mang theo huyết mạch rời nhà đi trải luyện, thì những người thân có huyết thống tương thông cũng trải qua đau khổ tương tự, bởi vì thi thoảng họ cũng cảm ứng được tình trạng huyết mạch tương thông. Dĩ nhiên cha mẹ cũng không ngoại lệ, cha mẹ cảm nhận được con bị thương tổn như thế nào, cũng cảm nhận được niềm vui và nỗi buồn của con. Cha mẹ luôn rất lo lắng cho con nhưng phải tuân theo gia phong, chỉ có thể ở đây chờ con trở về. Đến tận khi cha mẹ cảm ứng được huyết mạch của con đã mất...
Có lẽ lại chạm đến chuyện đau lòng, mẹ Đào nói một hồi thì vành mắt lại đỏ lên.
"Trong khoảnh khắc cha mẹ cảm ứng được huyết mạch Phượng Hoàng của con biến mất đã định đi ra ngoài tìm con, nhưng toàn bộ trưởng lão trong tộc đã cản lại, không cho cha mẹ rời khỏi thung lũng nửa bước, thậm chí còn liên thủ để phòng ngừa việc cha mẹ lén lút rời khỏi đây. Dẫu trong lòng như lửa đốt, song chẳng có cách nào, cho đến khi ba mẹ cảm nhận được huyết mạch có truyền thừa, mà con vẫn còn sống.
Lúc con đến ngoài thung lũng, cha và mẹ đã cảm ứng được rồi, tuy nhiên cha mẹ bất lực chỉ có thể cảm nhận con đi loanh quanh ngoài kia. Mấy lần muốn ra ngoài tìm con bị người trong tộc chặn lại, mẹ đành phải chờ cơ hội. Nghe cha con nói trong cuộc họp gia tộc có trưởng lão tiên đoán nhân gian sắp có đại nạn, mẹ và cha con càng lo lắng cho con." Mẹ Đào hiền hậu nhìn con gái, nói với cô mục đích đến đây của mình.
“Đại nạn? Đại nạn gì ạ?"
Nghe mẹ nói ra lời tiên đoán của trưởng lão, trong lòng Đào Tử xuất hiện một dự cảm chẳng lành. Lẽ nào đại nạn kia có liên quan đến chuyện mình gặp phải sao?
"Cụ thể thì mẹ không rõ lắm, chỉ biết hình như là Cửu Bảo hiện thế, nhân gian tất có đại nạn."
"Cửu Bảo? Cửu Bảo gì ạ?"
Đào Tử thầm phỏng đoán, lẽ nào Cửu Bảo mẹ nói chính là những món đồ mà họ lấy được lần này sao?
"Mỗi món đồ trong Cửu Bảo đều vô cùng hiếm có, mẹ không rõ cụ thể là món gì. Có điều từ lúc biết chuyện đến nay mẹ đã lật sách cổ xem, chỉ là ghi chép thật sự quá ít, chỉ biết đại khái là da âm thai, nước mắt của oán quỷ, âm nhãn, dương nhãn, máu Hạn Bạt, nanh cương thi, tim ma, hoa Bỉ Ngạn trăm năm và đá Tam Sinh. Chín là số cực dương, song những thứ đó có thể coi là chí âm trong chí âm. Vì vậy, Cửu Bảo vừa xuất hiện, nhân gian ắt phải trải qua một trận đại nạn."
Thấy phản ứng của mẹ, Đào Tử hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện lần này, cô rất muốn nhanh chóng trở lại bên cạnh Tô Mạt, cùng cô ấy vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt. Chỉ là khi nhìn người mẹ nhiều năm không gặp, nhất thời Đào Tử lại tiến thoái lưỡng nan. Bỗng trong đầu nảy ra một ý, cô ngẩng đầu nhìn mẹ mình.
"Mẹ, vậy sao mẹ ra được. Nếu mẹ trốn ra ngoài có phải sẽ bị trừng phạt hay không?"
“Không sao đâu, làm cha mẹ ai cùng hi vọng con cái của mình tốt cả. Mẹ nghĩ lần này con trở về có lẽ là muốn tìm hiểu chuyện này. Nếu như không đoán sai, mấy món đồ kia lúc này đã ở trong tay bọn con phải không?"
"Dạ, đúng vậy, hiện tại mấy món đó đang ở trong tay bọn con, chính là vì không biết gặp phải cục diện trận chiến thế nào nên con mới về đây. Mẹ mau nói với con xem, mẹ tự ý đi ra ngoài gặp con như vậy, có ảnh hưởng gì hay không?"
Không để mẹ lảng tránh, Đào Tử hỏi tiếp vấn đề mà mẹ cô vừa bỏ qua. Mẹ Đào bất đắc dĩ nhìn Đào Tử, vừa định mở miệng thì phía sau đột nhiên có tiếng quát cắt ngang cuộc nói chuyện của hai mẹ con.
Cách đó không xa có một nhóm người đang hùng hổ chạy về phía cô và mẹ, trong nháy mắt dường như cô đã thấy được sắc mặt mẹ trở nên rất khó coi.
"Đào Tử, con cầm lấy vật này, có lẽ sẽ có ích cho con. Đi nhanh đi, đừng bao giờ quay về nữa." Vừa nói mẹ cô vừa nhanh chóng tạo ra một kết giới, đẩy cô vào trong.
"Mẹ!"
Không đợi Đào Tử nói gì, cửa kết giới đã đóng lại trong tích tăc, chỉ kịp thấy đám người kia chạy về phía mẹ cố khống chế bà.
Đào Tử ra khỏi kết giới, ngồi bệt trên đất, tựa như không hiểu chuyện gì xảy ra, vì vậy mà chỉ một chốc đã đến tận khuya. Chợt nhớ ra điều gì đó, cô lục lọi đồ đạc mang bên người, trút hết tất cả xuống đất. Khi thấy món đồ kia, cuối cùng nước mắt Đào Tử không nén nổi mà rơi xuống, đó là huy hiệu gia tộc cha luôn mang bên người.
"Đại nạn nhân gian ư?" Đào Tử không ngừng lẩm bẩm.
Lúc này trong khách sạn suối nưóc nóng, bời vì đêm đã khuya nên Tô Mạt và Hàn Ngạo đều ngủ say trong phòng. Mấy ngày qua khá yên bình, có thể thường xuyên thấy Lạc Lạc trong phòng ăn. Không biết tại sao, lúc đầu Lạc Lạc nói muốn báo cảnh sát, sau lại không thấy nhắc đến chuyện này nữa, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. Mỗi lần Lạc Lạc nhìn thấy họ cũng sẽ gật đầu chào hỏi, khiến Tô Mạt không khỏi suy đoán có thể nào ý nghĩ lúc trước của họ đều đã sai, hoàn toàn không có bất cứ liên quan gì đến ngày sinh hay không.
Màn đêm bao phủ cả khách sạn suối nước nóng, ngoài tiếng chim hót và tiếng côn trùng từ trong núi vọng vào thì chỉ có không khí tĩnh lặng như tờ, ngoại trừ căn phòng 212 ngay lối rẽ.
“Thật đấy, làm sao mình không biết, mình còn tưởng cậu đã mất tích nữa kia, hóa ra là đi tìm lãng mạn, làm hại người ta lo lắng như vậy. Vậy chúng ta ở đây chơi vài ngày rồi cùng về đi."
Tiếng cười đùa của con gái vang lên trong phòng, chỉ thấy cô gái tên Lạc Lạc lúc này đang tựa vào giường cười nói với phía đối diện mình, có điều nhìn khắp căn phòng, ngoại trừ cô ra thì chẳng có một bóng người nào cả.
"Nếu không có việc gì thì chúng ta đi ngủ thôi, sáng mai cùng đi chơi nhé?"
Dường như nhận được câu trả lời của người đối diện mình, Lạc Lạc đứng dậy tắt hết đèn phòng ngủ, chỉ chừa lại ngọn đèn nhỏ bên ngoài phòng tắm, sau đó trớ lại giường nằm xuống.
Trong phòng nhanh chóng vang lên tiếng ngáy khe khẽ, căn phòng vốn chỉ có Lạc Lạc bỗng nhiên trở nên đông đúc, ngoại trừ Lạc Lạc và cô bạn thân Tiểu Vũ còn có thêm mẩy cô gái, hoặc khóc hoặc cười, hoặc âu sầu, hoặc hoảng sợ... Các cô gái vây quanh giường Lạc Lạc, nhìn Lạc Lạc đang ngủ say, tựa như đang xem vật phẩm hiếm có nào vậy.
Nghe nói khi ta ngủ nếu bên cạnh có ai đó nhìn chằm chằm thì cũng có thể cảm nhận được, vì vậy Lạc Lạc đang ngủ say bỗng rùng mình một cái, mở mắt ra, trong phòng không có gì cả. Nhìn qua phía bên cạnh, cô bạn thân vốn tưởng rằng đang ngủ cũng không thấy bóng dáng đâu.
Tiếu Vũ này lại đi đâu nữa rồi nhi?
Vừa nghĩ, Lạc Lạc vừa quấn chăn kín hơn chút như làm như vậy mới có thế xua tan hơi lạnh.
"Thật kì lạ, đã vào mùa này rồi sao vẫn thấy lạnh nhỉ? Có phải mình chỉnh máy điều hòa thấp quá không?" Cô ngẩng đầu nhìn điều hòa, "Không bật à? Vậy sao lại lạnh thế này?"
Cô thoáng nhìn khắp căn phòng, bật điều hòa lên, chỉnh cao vài độ, lại nằm xuống lần nữa, hoàn toàn không nhìn thấy mấy cô gái đang từ từ đến gần mình.
Tô Mạt trong phòng bất chợt mở mắt, cảm nhận được dấu ấn mình để lại.
"Nguy rồi!"
Cô vội vàng đứng dậy, chẳng quan tâm mình còn đang mặc đồ ngủ, vội vàng chạy ra ngoài cửa. Nghe tiếng động, Hàn Ngạo vừa mở mắt đã thấy Tô Mạt ăn mặc phong phanh chạy ra ngoài.
"Mạt Mạt, em đi đâu vậy?"
"Lạc Lạc xảy ra chuyện rồi."
Đứng trước cửa phòng 212, Tô Mạt dừng bước, Phượng Hoàng màu vàng bay lên cao vờn quanh người Tô Mạt. Tay cô bốc lên ngọn lửa vàng, quay đầu lại thấy Hàn Ngạo đã đuổi đến, Tô Mạt lách mình đi vào phòng.
Tô Mạt vừa vào phòng, bốn cô gái đang vây quanh Lạc Lạc đột ngột quay đầu lại, tất cả đều có đôi mắt không tròng, nhìn cô chằm chằm. Tô Mạt cảm thấy choáng váng, chưa kịp hành động gì thì trước mắt đã tối sầm, bất tỉnh. Hàn Ngạo phía sau theo vào liền nhìn thấy Tô Mạt mềm rũ người, anh vội đưa tay ra đón lấy cô rồi quan sát tình cảnh trong phòng. Trong khoảnh khắc Hàn Ngạo xuất hiện, các cô gái trong phòng bỗng biến mất, không thấy đâu nữa.
"Mạt Mạt thế nào rồi? Đã tỉnh chưa?" Tiếng Đào Tử vọng đến từ phòng ngoài, cô hỏi Hàn Ngạo đang ngồi bên giường nhìn Tô Mạt chăm chú không hề chớp mắt.
"Vẫn chưa." Hàn Ngạo u sầu đáp.
"Tại sao lại như vậy? Thật sự thì tối qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Mạt Mạt lại hôn mê?"
"Tôi cũng không biết, tối hôm qua cồ ấy bỗng dung nói Lạc Lạc gặp nguy hiểm rồi rời khỏi phòng. Lúc tôi đuổi theo thì cô ấy đã vào phòng Lạc Lạc, khi tôi vào thì cô ấy đã ngất xỉu, tôi không nhìn thấy gì cả."
Hàn Ngạo cau chặt mày, ảo não nhìn Tô Mạt hôn mê bất tỉnh trước mắt, anh cảm thấy thật thất bại. Lần thứ hai rồi, đây là lần thứ hai cô ngất xỉu trước mắt anh, rốt cuộc là vì sao, vì sao lại như vậy? Lúc này có rất nhiều câu hỏi quanh quẩn trong đầu Hàn Ngạo, lấp kín trái tim khiến anh gần như phát điên.
"Đừng suy nghĩ quá nhiều như thế, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Đây là lần thứ hai cô ấy ngã xuống ngay trước mặt tôi... Nhà tôi và nhà cô ấy quen biết từ nhiều đời nên từ nhỏ chúng tôi đã biết nhau. Lần đầu tiên gặp cô ấy vẫn còn rất nhỏ. Trẻ con ở tuổi đó đều hoạt bát tinh nghịch, nhưng cô ấy lại không như vậy, tính cách lạnh lùng, không ồn ào cũng không náo loạn, khiến tôi rất tò mò.”
Như nhớ lại chuyện thú vị, gương mặt vốn tối tăm của Hàn Ngạo hiện lên vẻ dịu dàng.
"Bởi vì hai nhà gần nhau nên dần dà tôi thường đến nhà cô ấy hơn, tôi rất thích chọc cho cô ấy cau mày, thích cảm giác vì tôi mà khuôn mặt lạnh lùng kia hiện ra đủ loại cảm xúc. Vậy nên kí ức tuổi thơ của cô ấy đối về tôi chẳng tốt đẹp là mấy, vì cô ấy cảm thấy tôi luôn giở đủ trò bắt nạt mình. Nếu bên cạnh cô ấy có thêm bạn học khác phái, tôi sẽ nghĩ mọi cách để đuổi người đó ra xa. Đến tận khi phải ra nước ngoài, tôi mới nhận ra, cảm xúc này mang tên là thích..."
Hàn Ngạo nhìn ra ngoài cửa sổ vẻ xa xăm.
"Lần trước ở Quỷ giới, thứ xuất hiện trên người anh là sao? Với lại, lúc trước Mạt Mạt nói với tôi anh chẳng hề có năng lực gì, thế nhưng tôi thấy anh hoàn toàn không phải như vậy. Có thể tiết lộ một chút không?" Nhìn vẻ mặt Hàn Ngạo, Đào Tử bỗng cất tiếng hỏi.
Đúng vậy, từ nhỏ ngoại trừ đôi mắt ra hình như tôi chẳng hề có thiên phú khác thường gì. Về sau, khi ra nước ngoài, tôi bất ngờ gặp được một ông lão tuổi sắp xế chiều. Nhắc đến cũng khéo, tôi cũng chỉ tình cờ giúp ông ấy chút chuyện, không ngờ lất được huyết mạch Kỳ Lân, thần thú trong truyền thuyết. Sau khi truyền lại huyết mạch cho tói, ông ấy bỏ đi mất, tôi tìm rất lâu cũng không gặp được ông ấy. Nhưng lúc rời đi ông ấy có để lại cho tôi một lá thư."
"Thư gì? Có thể nói cho tôi nghe thử không?"
Đào Tử cảm thấy rất hứng thú với ông lão thần bí này, vì huyết mạch thần thú thượng cổ đến hôm nay chỉ còn lại hai loài. Một là huyết mạch Phượng Hoàng của gia tộc cô, còn lại chính là huyết mạch Kỳ Lân, nhưng Kỳ Lân này chỉ nghe thấy trong truyền thuyết. Lúc nhỏ khi còn chưa trải luyện, ông nội cô cũng chính là tộc trưởng hiện tại luôn ôm cô vào lòng kể cho cô nghe chuyện của huyết mạch thần thú. Cô đã không còn nhớ rõ chi tiết, chỉ nhớ rõ câu đầu tiên ông nội thường nói là: "Kỳ Lân và Phượng Hoàng cùng tụ hội, đại nạn nhân gian bao nhiêu năm."
Khi đó cô còn nhỏ vẫn chưa hiểu, luôn theo ông nội hỏi tới hỏi lui. Ông nội liền cười ha ha nói, cứ cách một trăm nghìn năm nhân gian lại xuất hiện đại nạn, mà mấu chốt phá giải là ở trên người huyết mạch Phượng Hoàng và Kỳ Lân. Tô Mạt hôn mê bất tỉnh hiện giờ là người mang huyết mạch Phượng Hoàng, mà Hàn Ngạo lại trùng hợp là người có huyết mạch Kỳ Lân. Giữa hai chuyện này có liên quan gì sao? Lẽ nào câu nói kia của ông nội đã bắt đầu ứng nghiệm?
“Đào Tử? Đào Tử? Cô đang nghĩ gì thế? Sao lại ngẩ người vậy hả?"
“Xin lỗi nhé vừa nhớ lại chút chuyện cũ, anh nói tiếp đi.”
Hàn Ngạo gật đầu, kể nội dung lá thư ông lão để lại cho mình. Trong thư, ông ấy chẳng hề nhắc đến thân phận của mình, chỉ nói truyền lại huyết mạch cho Hàn Ngạo, hi vọng anh chăm chỉ tu luyện, còn để lại cho anh một quyển sách quý và phương pháp tu luyện. Anh thử tìm kiếm, quả nhiên trong thư có kèm một quyển sách thật mỏng, trông hết sức cũ kỹ. Mở quyển sách ra, chữ viết trong sách cũng coi như rõ ràng, anh đã tu luyện dựa theo phương pháp ghi trong đó.
Lúc mới bắt đầu, ngoại trừ nội dung trên tờ đầu tiên thì anh không nhìn thấy thứ gì khác. Theo cách thức ông lão để lại từ từ tu luyện, điều anh biết được cũng càng ngày càng nhiều. Đến một ngày, nhà anh đưa tin bảo anh về nưóc, đó cũng là lúc Hàn Ngạo thấu hiểu hết quyển sách ông lão để lại...
"Anh thật sự phải làm vậy sao?" Trong căn phòng u ám, tiếng một cô gái còn trẻ vang lên.
“Sao hả? Ngay cả cô cũng mơ tưởng ngăn cản tôi sao?” Giọng nam khàn khàn trả lời .
“Không phải tôi muốn cản anh, mà tôi cảm thấy chúng ta mạo hiểm đủ kiểu để lấy được Cửu Bào, nhưng lại chỉ vì một trận pháp như vậy mà dâng hết cho người khác. Như vậy đáng không?" Cô gái kia vốn không hiểu được sự cố chấp của anh ta, "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Không muốn làm gì, chỉ muốn nhận lấy thứ thuộc về tôi thôi."
"Thứ thuộc về anh? Thứ gì thuộc về anh? Người biến tôi trở thành bộ dạng người không ra người ma không ra ma thế này là anh, vậy mà trong lòng anh vẫn nhớ đến cô gái không chịu truyền huyết mạch thần thú cho anh sao?"
"Cô!"
Người đàn ông tiện tay vẫy một lá bùa, ánh sáng lá bùa yếu ớt chiếu rọi dáng vẻ cô gái vừa lên tiếng, đó là một khuôn mặt thật đáng sợ. Một nửa gương mặt như bao thiếu nữ khác, trông vô cùng xinh đẹp, nhưng nửa kia lại là xương trắng hếu, hơn nữa con mắt chuyển động trên nền xương trắng trông ghê rợn vô cùng. Một bên răng và lợi đều lộ ra ngoài, giống như mặt nạ quỷ chưa được trang điểm xong. Nhìn lá bùa bay về phía mình, đôi mắt cô gái hiện vẻ bi thương. Cô chợt né người, tránh khỏi lá bùa. Tia sáng yếu ớt của lá bùa soi sáng phía sau, cô ta chẳng hề có bóng.
"Mới nói có vậy mà anh đã ra tay với tôi? Là bởi vì tôi chọc trúng chỗ đau của anh đó hả? Nếu như không phải nhờ tôi, làm sao anh có thể có được đá Tam Sinh?
Tiếng khóc nức nở vang lên.
"Cô… Cô đừng khóc nữa, là lỗi của tôi, tôi không nên nổi giận với cô. Cô không hiếu ý nghĩa của trận pháp kia đối với tôi đâu. Sắp thành công rồi, đến lúc đó nhân gian sẽ giống như địa ngục, không ai có thể sống sót."
"Ôi..."
Cô gái thở dài, không biết là vì mình cố chấp hay là vì anh ta ngoan cố.
Trong căn phòng kì lạ vẫn tiếp tục căng thẳng. Còn ở khách sạn, Hàn Ngạo vì Tô Mạt mà tâm trạng mất khống chế vẫn tiếp tục kể lể, trút hết tình cảm của mình, dường như hôm nay là ngày thích hợp để tâm sự.
Nhìn Tô Mạt hôn mê bất tỉnh trên giường, vẻ mặt ôn hòa lúc trước của Hàn Ngạo càng lúc càng tối tăm. Đào Tử tin rằng lúc này ai chọc đến anh nhất định sẽ không có kết quả tốt, giống con chồn tinh bị thiên lôi đánh tan thành mây khói Mạt Mạt đã từng kể với cô vậy.
"Thiên Niên Kiếp kia thật ra là thế nào?" Hàn Ngạo cất tiếng hỏi câu hỏi mà bao lâu nay anh luôn thắc mắc.
“Chuyện này... Thôi, đến nước này rồi tôi không cần giấu anh nữa. Thật ra tôi đã muốn nói với anh từ lâu rồi, chỉ là vẫn không có cơ hội thôi." Đào Tử nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Ngạo, chậm rãi nói.
"Nếu anh có huyết mạch của thần thú Kỳ Lân thượng cổ, hẳn là từng nghe nói về tứ thánh thú. Trong rất nhiều sách có ghi lại tứ thánh thú là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Nhưng chúng tôi biết tứ thánh thú là Thần Long Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Thần Quy - cũng chính là Huyền Vũ mà người ta vẫn nói. Hiện giờ huyết mạch Thần Long và Huyền Vũ đã không còn dấu vết trên thế gian nữa, chỉ còn mỗi Huyết mạch Phượng Hoàng của gia tộc chúng tôi và huyết mạch Kỳ Lân mà anh sở hữu."
Đào Tử tạm dừng, dường như đang nhớ lại việc gì, chuyển ánh mắt đến mặt Tô Mạt, cô thở dài rồi nói tiếp.
"Phàm là người thừa kế huyết mạch trong gia tộc chúng tôi, đến mười lăm tuổi đều phải rời khỏi cốc ra ngoài trải luyện, tuy nhiên người thành công chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Điều này cũng dẫn đến nguyên nhân huyết mạch Phượng Hoàng dần thưa thớt. Cha mẹ tôi là người nổi bật trong số ít người trải luyện thành công, vì vậy từ khi sinh ra tôi đã trở thành hi vọng của cả gia tộc. Đẽn khi tôi rời gia tộc ra ngoài trải luyện đã xảy ra rất nhiều ciệc, bao gồm cả việc tôi biết Ly Thương, quen Mạt Mạt. Có thể nói nếu như không có Mạt Mạt, hiện tại có thể tôi đã không còn sống đến ngày hôm nay."
"Cô nói vậy nghĩa là sao? Có liên quan đến Thiên Niên Kiếp không?"
“Ừm, trải luyện không thành công thì sẽ gặp thử thách Thiên Niên Kiếp, khả năng vượt qua thử thách này gần như là không. Anh từng nghe nói Phượng Hoàng niết bàn tắm lửa trùng sinh chưa?" Quay đầu lại, Đào Tử nhìn Hàn Ngạo, nghiêm túc nói.
"Ừ..."
"Trải luyện không thành công thì sẽ bị lửa Phượng Hoàng thiêu đốt, ngay cả cơ hội luân hồi cũng không có. Mạt Mạt nhận truyền thừa huyết mạch của tôi mới tránh cho tôi tai kiếp bị lửa thiêu đốt, cũng bởi vì thế mà tôi đã vô tình khởi động Thiên Niên Kiếp của Mạt Mạt. Vốn sau khi truyền thừa nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, Mạt Mạt có thể bình yên đến già, nhưng Ly Thương vì muốn chiếm được huyết mạch Phượng Hoàng nên liên tiếp gây chướng ngại cho chúng tôi, khiến huyết mạch Phượng Hoàng thức tỉnh trong cơ thể Mạt Mạt." Nói đến đây, vành mắt Đào Tử hoen đỏ, không ngừng tự trách bản thân mình.
"Cô ấy sẽ không trách cô..." Hàn Ngạo đứng dậy, vỗ nhẹ vai Đào Tử an ủi.
"Nhưng mà tình hình hiện giờ của Mạt Mạt, tôi nghĩ có thể vì huyết mạch thức tỉnh, chứ không tại sao đột nhiên lại hôn mê bất tỉnh chứ?"