Huyết Mạch Phượng Hoàng

Chương 16-2

"Vật này à? Thú vị đây! Không biết chủ nhân trận pháp này là ai mà sao hào phóng đến thế nhỉ."

Tô Mạt liếc nhìn món đồ trong tay, gương mặt hiện vẻ đắc ý, giống như lấy được món đồ chơi yêu thích vậy.

"Sao cậu nói như vậy?"

"Hai người đến xem đi!"

"Có thứ gì quý giá lắm hay sao?"

Đào Tử trêu chọc Tô Mạt, nhưng trong lòng cũng tràn ngập tò mò với món đồ khiến Tô Mạt phản ứng như thế.

"Xem đi..."

Như thể hiến báu vật, Tô Mạt đưa đồ sang tay Đào Tử, ngẩng đầu nhìn Hàn Ngạo cười tinh nghịch.

Hàn Ngạo đi đến ngồi xuống bên cạnh Tô Mạt, yêu chiều nhìn cô, sau đó mới nhìn sang vật trong tay Đào Tử. Vừa nhìn vật đó, vẻ mặt vốn lạnh nhạt của anh liền trở nên kinh hãi.

Là máu Hạn Bạt.

Truyền thuyết kể rằng, Hạn Bạt là quái vật có thể gây ra nạn hạn hán. Đạo giáo ghi lại, khi Hạn Bạt ra đời, trong phạm vi trăm dặm không còn một giọt nước. Bình thường mọi người đều cho là cương thi mặc trang phục triều Thanh nhảy tưng tưng. Thật ra không phải, cương thi có thể chia làm sáu cấp, là cương thi trắng, cương thi đen, cương thi nhảy, cương thi bay. Cương thi cấp năm thì gần như là ma, tên "Bạt", gồm các loại: Hạn Bạt, Can Bạt, Hỏa Bạt. Trên có thể giết rồng gây đại hạn, dưới có thể dẫn độ ôn thần, hạn hán bệnh dịch vì vậy mà xảy ra. Cấp độ cuối cùng là đáng sợ nhất, không còn là cương thi nữa, mà là Ma vương, có thể khiêu chiến với thần. Nghe nói Trung Quốc hàng vạn năm cũng chỉ xuất hiện một con, có điều cuối cùng bị Quan Thế Âm Bồ Tát thu làm vật cưỡi, đặt tên là Hống. Vì thế có thể thấy, Hạn Bạt là cương thi xếp thứ tám có sức mạnh kinh khủng biết bao. Chẳng ngờ máu của cương thi xếp hạng ma này lại xuất hiện ở đây, thảo nào Tô Mạt phản ứng như thế.

Anh nói đây là máu Hạn Bạt?" Đào Tử hỏi.

"Ừ, dù không chắc lắm nhưng khả năng là vậy, nhìn kỹ thử xem. Nếu là vật máu đông bình thường sẽ có màu đen, không thể cắt thành hình dáng, thậm chí kết cấu có thể là một miếng hay một mảnh. Song vật trong tay cô thì khác, đông lại thành khối, trong màu đen có lác đác chấm vàng. Trong sách cổ có nói máu Hạn Bạt rất hiếm, mùi không giống máu bình thường mà thoang thoảng hương thơm, nhìn dưới ánh mặt trời vàng nhạt thì tựa như loáng thoáng chuyển động.

Tương truyền, ở thời thượng cổ, phương Bắc từng xuất hiện Hạn Bạt, khiến nơi đây đất cằn ngàn dặm, dân chúng lầm than, lúc đó những người tu hành cùng với nhiều vị cao tăng phải đồng loạt đứng ra mới hàng phục được con Hạn Bạt ấy, tuy nhiên cũng thiệt hại thê thảm, hơn phân nửa phải bỏ mạng. Bởi vậy có thể thấy máu Hạn Bạt này hiếm có đến cỡ nào. Có điều không ai biết được công hiệu của máu Hạn Bạt đối với con người, chỉ nghe nói có thể dùng cầu mưa lúc hạn hán, ấy thế nhưng không ai khảo chứng được vì vật cổ này có khi nghìn năm cũng chưa xuất hiện."

Khi Hàn Ngạo dứt lời, căn phòng trở nên tĩnh lặng có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ đan xen của ba ngưòi. Tô Mạt đã quay đầu lại tiếp tục lục lọi vật phẩm dưới đất, không khí im lặng nhanh chóng bị tiếng nói của cô phá vỡ.

"Hai người xem này, còn có nguyên bộ nữa đấy."


Tô Mạt đưa một chiếc răng nanh về phía sau cho Hàn Ngạo, tiếp tục lục lọi đống đồ. Hàn Ngạo quan sát cẩn thận, anh cảm thấy cũng thú vị, không biết chủ nhân kia hào phóng như vậy đến tột cùng có mục đích gì nữa.

"Vật gì thế? Mình bỗng phát hiện là, tốt xấu gì mình cũng là người thừa kế huyết mạch Phượng Hoàng, gia đình bác học uyên thâm, vậy mà hai người còn hiểu biết về mấy thứ này hơn cả mình. Mà làm sao hai người biết đây là thứ gì vậy hả?"

"Vật này à... Cậu mở thiên nhãn ra nhìn kỹ sẽ biết." Tô Mạt nhìn Đào Tử hoang mang khó hiểu, vui vẻ cười nói.

"Hả? Mở thiên nhãn? Tức là sao đây?"

Nhìn ý cười trên mặt Tô Mạt và Hàn Ngạo, Đào Tử nghi ngờ mở thiên nhãn ra, sau đó nhìn những vật phẩm dưới đất, nhất thời mặt mày sa sầm. Sau khi mở thiên nhãn, Đào Tử nhìn thấy những đồ vật dưới đất đều có đánh dấu rõ ràng, chỉ là trông không hiểu thôi.

"Hai người... hai người đã sớm biết sao?”

"Ừ, vừa nhìn thấy những món đồ này đã biết. Người thứ hai chú ý đến chính là Hàn Ngạo, anh ấy bẩm sinh có âm dương nhãn, lúc trước quả thật có chút hoang mang, nhưng sau đó anh ấy đã nói với mình."

Tó Mạt vừa cười giải thích vừa lấy tay chọc vào Hàn Ngạo phía sau, “Hai chúng mình còn đang đánh cược xem lúc nào cậu mới phát hiện. Có điều lớp da người ban đầu cậu vừa nhìn thì đã phát hiện ra ngay.”

Đào Tử phồng hai má lên tỏ vẻ tức giận, bất đắc đĩ nhìn Tô Mạt, thì ra hai người này luôn chê cười mình mà!

"Được rồi, cậu đừng giận, mình cũng không ngờ cậu lại không mở thiên nhãn. Mình nghĩ cậu có thể thấy mấy ma nữ thì kia chắc là đã mở thiên nhẵn rồi cơ!"

"Ơ, không đúng, mình cũng cảm thấy kì lạ. Nói thật, từ đâu đến giờ, mình đã quên béng chuyện âm dương nhãn. Cậu nhắc vậy làm mình thấy có điều gì đó không được bình thường, mấy lần mình thấy ma đều là lúc mình không mở thiên nhãn, như vậy là sao nhỉ?"

"Hai người nói xem, đến cùng thì trận pháp gì có thể dung hợp da người âm thai, nước mắt quỷ, máu Hạn Bạt, nanh cương thi, không những có cả tim ma mà còn có đá Tam Sinh và hoa Bỉ Ngạn trăm năm?" Tiếng nói lành lạnh của Tô Mạt bỗng cất lên khiến Hàn Ngạo và Đào Tử dồng thời sửng sốt.

"Nanh cương thi? Cậu nói thứ trong tay mình à?" Đào Tử giơ chiếc răng nanh lên, nghi ngờ hỏi Tô Mạt.

"Đúng vậy, vừa rồi không phải đã nói là cùng bộ sao? Trong tay cậu không nhũng chỉ là nanh cương thi, mà còn là nanh cương thi bay nữa. Có thể nó thuộc về Hạn Bạt này đấy. Cương thi bay bình thường phải tu luyện nghìn năm mới thành công, muốn lấy được nanh của nó khó không thua gì đánh bại một con Hạn Bạt."

Tô Mạt nhận lấy nanh cương thi bay trong tay Đào Tử, thản nhiên nói.

"Còn có tim ma nữa ư?"

Đào Tử vô cùng kinh ngạc với những thứ này, vội vàng tìm kiếm trên mặt đất, quả nhiên nhìn thấy một vật bằng đá đen thui hết sức bình thường.

"Mình cũng rất kinh ngạc vì nơi này xuất hiện tim ma. Cho nên hiện tại mình nghĩ, không biết là chuyện gì mà có thể khiến những món đồ này xuất hiện. Phải biết rằng, tim ma kia chỉ có đám hồn ma lúc chuẩn bị lên xe lửa ở cõi âm mới có thể nhận được. Huống chi tim ma vô cùng quan trọng với ma quỷ, nếu không có tim ma, như vậy hồn ma chỉ có thể trở thành cô hồn dã quỷ. Vì vậy chuyện bảo vệ tim ma là cực kì quan trọng đối với hồn ma. Không ngờ bây giờ trước mặt chúng ta xuất hiện một quả tim ma, mà đây vẫn chưa phải là chuyện khiến mình kinh ngạc nhất."

"Cái này cũng chưa phải là kinh ngạc nhất. Những món đồ chúng ta thấy ở đây đều vô cùng quý hiếm, vậy mà cậu nói đây không phải là kinh ngạc nhất. Mạt Mạt, cuối cùng ý cậu là sao?"

Lúc này vẻ mặt Đào Tử có thể nói là rất khó coi, chuyến du lịch này họ đã chọc đến thứ gì đây hả?


"Biết đá Tam Sinh, hoa Bỉ Ngạn không?”

Tô Mạt đưa tay nhặt lại hai món đồ dưới đất lên ngắm nghía.

"Đá Tam Sinh? Cậu nói là tảng đá Tam Sinh bên chân cầu Nại Hà sao?

"Ừ, là một mảnh đá Tam Sinh đó." Đưa vật đó đến trước mặt Đào Từ, Tô Mạt điều chỉnh tư thế của mình, "Đá Tam Sinh đại biểu cho kiếp trước, kiếp này và kiếp sau của con người. Phàm là người đã chết khi đến cầu Nại Hà đầu thai chuyển thế đều nhìn thấy đá Tam Sinh lúc đi qua cầu. Nhưng bây giờ mảnh đá Tam Sinh này lại trong tay chúng ta, như vậy có nghĩa gì đây?"

"Vật cuối cùng là gì?" Hàn Ngạo đột nhiên hỏi.

"Vật cuối cùng à, ha ha, vật cuối cùng còn thú vị hơn, là hoa Bỉ Ngạn. Có điều đây cũng là vật chưa tính là quý hiếm khi đặt chung với bảy vật này. Hoa Bỉ Ngạn là loài hoa sinh trưởng trên đường Hoàng Tuyền, được coi như là cánh vật duy nhất trên đường Hoàng Tuyền. Tất cả hồn ma đều phải bước trên con đường này để vào chốn U Minh, chia cách với Dương gian... Cuối cùng, Mạnh Bà dùng hoa Bỉ Ngạn ở âm phủ để làm thuốc dẫn cho canh Mạnh Bà, do đó thời gian hoa Bỉ Ngạn tồn tại ở cõi âm sẽ chẳng quá lâu. Vậy mà hoa Bỉ Ngạn trong tay chúng ta ít nhất đã hơn trăm năm rồi. Anh nhìn phần đáy cánh hoa đỏ rực đã xuất hiện đường vân màu vàng, đây chính là biểu hiện tượng trưng cho hoa này đã có trăm năm tuổi."

Ngưòi trả lời lần này chính là Đào Tử, cuối cùng cũng đến lúc cô thể hiện rồi.

“Hiện tại chúng ta đang có bảy món đồ này, dù xuất hiện ở giới nào cũng khiến người ta tranh giành sống chết. Có điều, giữ nhiều đồ như vậy, người thường vô tội nhưng nếu mang vật quý bên người sẽ gặp tai họa. Bất kể lần này chúng ta có bình an rời đi hay không, Mạt Mạt này, cậu tạo kết giới phong ấn những món đồ này lại đi."

"Ừ, Đào Tử lo lắng đúng là có lí, không nói cái khác, riêng tấm da người âm thai này đã có thể tạo sóng to gió lón rồi. Nhưng bây giờ không như ở nhà, mình thật sự không biết nên phong ấn thế nào."

Nhìn đống đồ trước mắt, rõ ràng Tô Mạt hơi nhức đầu.

"Giao cho anh đi." Hàn Ngạo phía sau đột nhiên lên tiếng, nhận việc phong ấn.

"Vậy cũng tốt, để ở chỗ anh yên tâm hơn."

Tô Mạt thu dọn đồ trước mắt giao cho Hàn Ngạo, anh đưa tay nhận lấy, đứng dậy đi ra phòng ngoài, lấy một cái hộp trông vô cùng cổ xưa từ hành lí xách tay, lần lượt bỏ bảy món đồ vào trong hộp, sau đó khóa lại.

“Như thế có được không?"

Tô Mạt và Đào Tử có phần hoang mang khó hiểu trước hành động đơn giản của Hàn Ngạo.

"Chiếc hộp này là một ông lão tu đạo ở nước ngoài tặng anh, lúc tặng còn nói với anh rằng bảo đảm thích đáng, có thể phong ấn vạn vật, cách biệt âm dưong. Nói cách khác, bất kì vật gì để trong đây đều khá an toàn, thế nên hai người cứ việc yên tâm."

Nghe Hàn Ngạo nói, Tô Mạt gật đầu. Cô hoàn toàn tin tưởng Hàn Ngạo, nếu anh nói không sao vậy thì tuyệt đối không thành vấn đề. Giải quyết xong bảy vật này, ba người lại trở về phòng trong, bàn bạc cách đối phó mọi chuyện.

Lúc này, hồn ma quỷ đầy đất bên cạnh cầu Nại Hà, còn Thập điện Diêm Quân đang đứng cạnh đá Tam Sinh vô cùng tức giận.

"Láo xược, phủ của ta quản chế lỏng lẽo từ bao giờ, trước cầu Nại Hà còn có thể xảy ra sự cố như thế hay sao? Đến đá Tam Sinh mà cũng để mất một mảnh, nhóm Tư Mệnh mau sớm tìm về, phát hiện người phạm pháp thì giết ngay không tha."

Quỷ sai nhận lệnh vừa định rời đi, Chuyển Luân Vương bỗng cất lời, "Khoan đã, lúc các người truy tìm nếu gặp phải huyết mạch thần thú thì bảo cô ấy nhanh chóng đến gặp ta."

Tần Quảng Vương thấy Chuyển Luân Vương không bao giò để ý đến thế tục giờ làm vậy bèn kinh ngạc cất lời, “Sao thế? Bình thường không phải là không quản lí chuyện kiểu này sao?”


"Ta và huyết mạch thần thú này có chút quan hệ, lần này âm phủ chúng ta xảy ra chuyện lớn có lẽ nhân gian cũng sắp không yên ổn. Đá Tam Sinh mất có nghĩa là Cửu Bảo đã hiện thế. Cởi chuông phải là người buộc chuông, huyết mạch thần thú này là điểm mấu chốt."

Dứt lời, thân hình Chuyển Luân Vương từ từ biến mất bên cầu Nại Hà...

Đêm khuya, một cô gái trẻ tuổi đang ngủ say trên chiếc giường lớn mềm mại thoải mái, chắc là mơ thấy gì đó nên khóe môi khẽ nở nụ cười.

Trong phòng le lói chút ánh sáng, không biết có phải vì chủ căn phòng sợ bóng tối hay không. Ngọn đèn nhỏ ngoài phòng tắm đang mở, soi sáng từng đường nét trong căn phòng, có thể thấy loáng thoáng dưới tủ ti vi có đặt vài tờ giấy, hình như là các loại giấy tờ tùy thân của cô gái, có điều đặt khá gần mép tủ, có thể rơi xuống bất lúc nào.

Cạnh cửa dần dần hiện ra một bóng đen, nó chậm rãi nhích đến gần cô gái. Đến khi đứng bên giường cô ấy, bóng đen mới ngừng lại. Nó không làm gì, chỉ lẳng lặng đứng đó.

Tựa hồ cảm nhận bên giường mình có gì đó, cô mơ màng mở mắt ra, huơ tay thăm dò, nhưng khi tay cô lướt qua bóng đen thì chẳng chạm được gì cả...

Cô lập tức tỉnh táo, đưa tay lần mở ngọn đèn nhỏ bên giường. Nhất thời căn phòng sáng tỏ, song không có gì cả. Chẳng lẽ mình ngủ mơ? Cô cười cười tự giễu, lại tắt đèn, căn phòng tối đen trở lại. Cô lại nhắm mắt, âm thầm suy đoán rốt cuộc chuyện này là sao? Mình nằm mơ hay là ảo giác? Thôi, mặc kệ, ngủ tiếp đã, hiếm có ngày nghỉ để ngâm suối nước nóng, không thư thả hưởng thụ đúng là làm thất vọng bản thân, nghĩ đến đây, cô gái liền đi tìm Chu Công trong mộng lần nữa.

Cốc cốc, cốc cốc.

Dường như có tiếng gõ cửa, cô giật mình tỉnh giấc. "Ai vậy?"

Cô quát, tuy nhiên không ai trả lời...

"Quái lạ, đi nhầm phòng à?"

Cô gái cáu kỉnh trở mình, nhắm mắt lại định ngủ tiếp. Cốc cốc...

Lại một loạt tiếng đập cửa vang lên.

Ai vậy? Đã khuya lắm rồi còn không ngủ à? Có chuyện gì thế?"

Lần này cô ngồi bật dậy, gào lên với cánh cửa. Vẫn không có ai trả lòi, ngay cả tiếng đập cửa cũng đột ngột im bặt, cô ngồi trên giường nhìn về phía cửa phòng mình, nghĩ đây là trò đùa tai quái của ai đó nên ngồi đợi, quả nhiên chưa được vài phút, tiếng gõ cửa lại tiếp tục.

Cốc cốc, cốc cốc...

Cô đứng bật dậy rời khỏi giường, đi về phía cửa rồi nhìn ra ngoài qua mắt mèo, vẫn không có gì cả.

Cô tựa vào cửa thầm nghĩ, có phải là người quen giở trò đùa tai quái với mình không? Không chừng bây giờ còn ở ngoài cửa chuẩn bị bấm chuông dọa mình nữa đây? Thế nhưng đêm khuya ai lại giở trò đùa vói mình như vậy? Lòng cô hơi bất an, quay người lại nhìn qua mắt thần lần nữa.

"Aaaaa!"

Cô gái hét lên một tiếng, lập tức ngồi bệt xuống đất, vừa rồi, vừa rồi là cái gì?


Cô cố gắng bình tĩnh, nhìn ra cửa lần nữa... không thấy gì cả... Xem ra chắc là mình ngủ mơ nên xuất hiện ảo giác rồi. Vừa nãy khi nhìn ra cửa cô thấy một con mắt đỏ như máu. Đây không giống trò đùa mà cảm giác như một tình tiết trong phim ma vậy.

Dường như là để chứng thực ý nghĩ vừa rồi cùa mình, cô dụi mắt, lại nhìn qua mắt mèo, một con mắt đỏ như máu đang chớp mắt với cô...

"Aaaaa!"

Cô gái sợ đến mức cất tiếng thét lần nữa, lui về phía sau. Không phải là ảo giác, thứ vừa thấy là sự thật, có con mắt đỏ như máu đang nhìn cô, cô mất bình tĩnh vội vàng chạy về phía giường, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường gọi cho lễ tân.

Tút tút tút..."

Đầu bên kia điện thoại là tiếng báo máy bận, tuy vậy cô củng không từ bỏ ý định gọi lại nữa, lần này đầu kia điện thoại vang lên tiếng "Cốc cốc", khiến cô sợ tới mức quăng ống nghe xuống đất.

Cô trừng mắt nhìn chiếc điện thoại tựa như nhìn thấy quái vật, chẳng hề chớp mắt, đến khi cảm giác mắt đau mỏi gần như rơi lệ mới phục hồi tinh thần, đưa tay lần mò điện thoại dưới gối đầu, run run bấm một dãy số. Đầu dây bên kia có người đang ngái ngủ mơ màng bắt máy.

"Ai vậy? Quá nửa đêm rồi không ngủ à?"

"Là mình, Lạc Lạc, hu hu hu hu..." Nghe thấy tiếng bạn mình, cô gái lập tức vỡ òa.

"Sao vậy? Cậu đừng khóc mà, có gì từ từ nói." Cô gái tên Lạc Lạc ở bên kia đầu dây nhận ra giọng bạn, vội vàng dỗ dành.

“Lạc Lạc, hu hu hu, mình, mình, mình nhìn thấy ma." Cô gái kia nức nở miêu tả tình cảnh hiện giờ của mình.

“Ma? Làm sao lại có chứ? Có phải cậu thấy ác mộng hay không?”

“Thật mà, mình không lừa cậu đâu, mình ngủ thẳng đến nửa đêm nghe thấy có người gõ cửa, nhìn ra thấy có một con mắt đỏ như máu. Mình... mình thật sự rất sợ, điện thoại phòng này còn trục trặc, mình không biết phải làm gì nữa."

"Không sao, không sao, đừng sợ mà. Có lẽ cậu ngủ mơ thôi, trên thế giới này không có ma đâu. Như vậy đi, ngày mai mình sẽ đi tìm cậu, cậu nói địa chỉ cậu cho mình đi."

"Mình ở khách sạn suối nước nóng trong thành phố chúng ta, là cái trong núi đấy, rất nổi tiếng, phòng 212, ngày mai cậu nhất định phải... Aaaa! Đừng đến đây, aaaa! Tút tút tút..."

Bên kia điện thoại bỗng truyền đến tiếng thét của cô gái, sau đó là một loạt âm báo bận.

"A lô? A lô? Tiểu Vũ? Tiểu Vũ?"

Không hề có bất cứ câu trả lời nào đáp lại tiêngs gọi lo lắng của Lạc Lạc, cô gái tên Tiểu Vũ cứ thế bặt vô âm tín.

Sáng sớm hôm sau, cô gái tên Lạc Lạc rời nhà đến bến xe mua vé. Kể từ lúc nhận được điện thoại của cô bạn thân, cô ấy không thể nào ngủ lại, nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm.

Trước khi lên xe đến khách sạn suối nước nóng, trong lòng Lạc Lạc vô cùng bất an, không biết Tiểu Vũ thế nào rồi. Gần đây tâm trạng không ốn lắm nên trường học vừa cho nghỉ Tiểu Vũ đã đi du lịch, vốn tưởng Tiểu Vũ sẽ đến tỉnh khác, không ngờ vẫn ở trong thành phố.

Suy nghĩ miên man cả buổi trưa, cuối cùng sau hai giờ bị ức chế, Lạc Lạc vừa xuống xe lập tức tìm xe du lịch đến khách sạn suối nước nóng.


“Tối hôm qua cậu nghe thấy tiếng thét không?" Vừa đi xuống phòng ăn dưới lầu, Đào Tử vừa hỏi Tô Mạt bên cạnh.

"Ừ, có nghe, chắc lại một người mất tích nữa rồi." Tô Mạt đang bị Hàn Ngạo kéo đi, vừa ngáp vừa uể oải đáp.

"Chào cô, xin hỏi phòng 212 có cô gái tên Lưu Vũ không?" Một giọng nữ vang lên ở quầy lễ tân thu hút ánh mắt nhóm Tô Mạt.

"Mạt Mạt, cô ấy nói phòng 212 phải không?" Đào Tử kéo Tô Mạt, trong lòi nói mang theo một chút phấn khởi, cô gái thu hút ánh nhìn của nhóm Tô Mạt chính là Lạc Lạc.

"Ừ, cô ấy hỏi xong rồi, cùng đến xem thừ đi." Vừa nói. Tô Mạt vừa đi về phía Lạc Lạc.