Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Quyển 4 - Chương 4: Chuyện xưa

‘Trích lời Gia Mộc: Sống đơn thuần kỳ thực cũng là một sự từng trải’.

Gia Mộc ngồi trên hòn đảo giả sơn ở vườn trường. Mặc dù khuôn viên các trường trên cả nước đều có những điểm đặc sắc riêng, nhưng ngẫm ra thì vẫn cơ bản giống nhau. Sinh viên đi trên đường lúc nào cũng đầy vẻ trẻ trung, mang theo vẻ tự tin ngớ ngẩn, dường như cả thế giới đều nằm dưới chân bọn họ.

Cô cúi đầu lật xem tài liệu trên iPad. Khi học đại học, có thể nói Tiêu Vũ là một người tàng hình nhưng lại làm người khác chú ý. Đầu tiên, ngoại hình của cô ta đủ xinh đẹp. Tiếp theo, cô ta đủ thần bí. Điểm chuyên cần luôn luôn cao nhất, trọn bốn năm học không có lấy một lần đến muộn hay nghỉ học. Thành tích trong lớp cũng duy trì ở khoảng một phần ba từ trên xuống. Tuy nhiên cô ta chỉ ở ký túc xá hơn một năm. Đại học sư phạm cho phép sinh viên năm thứ hai trở lên được ở ngoại trú, đến năm thứ hai, cô ta chỉ ở nội trú nửa học kỳ rồi chuyển ra ngoài, còn cụ thể ở đâu thì Lâm Gia Mộc hỏi mấy người đều không biết rõ.

Điểm này rất kỳ lạ. Mặc dù Lâm Gia Mộc học trên Tiêu Vũ hai khóa nhưng điều kiện ở các trường cơ bản vẫn không thay đổi. Tính ra các căn hộ sinh viên có thể thuê được cũng chỉ tập trung ở vài nơi quanh trường, nếu xa hơn thì đi lại bất tiện, chẳng thà cứ ở nội trú còn tiết kiệm thời gian công sức hơn nhiều.

Tiêu Vũ co điều kiện gia đình bình thường, bố là công nhân về hưu, mẹ vẫn làm công nhân ở một xí nghiệp quốc doanh. Sau khi cô ta lấy được vua phế liệu thì điều kiện nhà họ Tiêu mới được cải thiện. Nhưng nếu nói Tiêu Vũ dượcđại gia bao thì lại không giống như những cô gái bao khác, ít nhất cô ta vẫn giữ được bản sắc sinh viên, khi đến trường luôn ăn mặc giản dị.

Lâm Gia Mộc cất iPad, đi ra khỏi trường, bắt taxi đi vòng vòng, nhân thể tán dóc với bác tài xế: “Mấy căn nhà kha khá gần đây đều quá đắt, nhũng căn kém quá thì còn không bằng ở trong trường cho xong”.

Tài xế nhìn Lâm Gia Mộc trong gương chiếu hậu. Mặc dù ngoại hình Lâm Gia Mộc rất trẻ, khó đoán được tuổi, nhưng khí chất lại giống như người đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm: “Cô định tìm nhà cho ai?”.

“Em họ tôi… Nó cứ kêu điều kiện trong trường không tốt, đòi ra ngoài thuê nhà ở…”.

“Cô đừng tin mấy đứa trẻ con bây giờ. Muốn ra ngoài thuê nhà quá nửa là chuẩn bị chung sống với bạn trai”.

“Cô tôi cũng sợ như vậy cho nên mới bảo tôi tìm nhà giúp nó. Nhưng tìm tới tìm lui vẫn không có chỗ nào ưng ý. Thực ra tiền không phải vấn đề, nó là con gái, an toàn mới là quan trọng nhất”.

Tài xế lại nhìn cô một cái, từ quần áo, trang điểm, khí chất đến lời ăn tiếng nói, quả thật là người không thiếu tiền: “Nếu không thiếu tiền mà lại sợ con gái ở không an toàn thì đến Kim Quế viên xem nhà chứ đừng tìm quanh trường”.

“Kim Quế viên?”.

“Đúng vậy, cách nơi này năm sáu trạm dừng, có xe buýt và tàu điện ngầm đi thẳng đến đây, an ninh rất tốt, trang thiết bị trong nhà cũng tốt… Rất nhiều giáo viên và sinh viên có điều kiện tương đối tốt đều thuê ở đó”.

“Không, tôi không thích chỗ có nhiều người thuê quá, một đám sinh viên ở gần nhau, suốt ngày ầm ĩ ảnh hưởng đến việc học tập”.

“Ở khu đó thì Kim Quế viên là rẻ nhất, mấy khu khác thì hơi đắt”.

“Anh đưa tôi đến đó xem xem. Ở đó có môi giới nhà đất không?”.

“Có”.

Lâm Gia Mộc đi một lượt những mấy trung tâm môi giới nhà đất. May mà bây giờ đã khai giảng, giai đoạn sinh viên tìm thuê nhà cao điểm đã qua, trong tay nhân viên môi giới vẫn có nhiều mối cho thuê, thời gian nhàn rỗi cũng nhiều nên rất khách sáo với Lâm Gia Mộc, hầu như hỏi gì đáp nấy. Lâm Gia Mộc bóng gió hỏi thăm đến trung tâm thứ bảy, rốt cuộc cũng có người phản ứng với các tên Tiêu Vũ.

“Tiêu Vũ… A, cô là bạn học của cô ấy à? Thật may là cô ấy còn nhớ tôi mà giới thiệu cô đến chỗ tôi…”. Người môi giới cười ha ha: “Cô ấy tốt nghiệp phải đến mấy năm rồi ấy nhỉ?”.

“Cô ấy đã cưới chồng mấy năm, con trai đã đi hoc mẫu giáo rồi”.

“Ôi, cưới sớm thật đấy. Khi đó cô ấy và bạn trai cô ấy đều rất kỹ tính, thỉnh thoảng còn đi ra một góc nói chuyện bằng Tiếng Anh, có điều cuối cùng vẫn quyết định thuê nhà ở Thanh Ích viên… Giá thuê nhà ở đó cao lắm, chưa đầy tám mươi mét vuông mà một tháng ba ngàn, có thể nói là giá trên trời ở thời điểm đó. Tôi thấy cô ấy là sinh viên nên lúc đầu cũng không dám giới thiệu cho cô ấy”. Cũng chính vì thế nên đã nhiều năm rồi mà người môi giới này vẫn còn nhớ rõ như vậy.

“Nhân viên môi giới ở đây thay đổi liên tục, lúc cô ấy bảo tôi đến tìm anh, tôi còn nói đùa là tám mươi phần trăm sẽ không tìm được”.

“Ha ha, khu này của chúng tôi cũng coi như là gần sát trường học, công ty môi giới này do chính tôi mở, ăn không đủ no nhưng cũng không chết đói được, sao có thể giải thể dễ dàng như vậy được”. Người môi giới cười nói: “Cô cũng định thuê nhà ở khu đó à? Bây giờ ba nghìn thuê không nổi đâu”.

“Không, không cần, tôi không có yêu cầu cao như cô ấy, may mà chồng cô ấy chiều cô ấy…”.

“Ờ, khi đó nhìn bạn trai cô ấy cũng thấy rất ổn, vừa trẻ trung vừa thư sinh nhã nhặn, nghe nói còn du học tận Mỹ, hình như là họ… Thời nhỉ?”. Bị Lâm Gia Mộc có tình che giấu nên người môi giới cho rằng Tiêu Vũ đã lấy bạn trai khi đó.

“Vâng, đúng vậy, bây giờ hai người vẫn rất tình cảm”.

“Thật là hiếm có người được như bọn họ”. Người môi giới cười nói, tay lại không ngừng gõ chữ trên bàn phím: “Cô xem… năm nay ở khu Thanh Ích viên, diện tích nhà còn không bằng nhà năm đó bọn họ thuê mà giá đã là năm ngàn, hay là tôi đưa cô đến đó xem”.

“Không cần, đã xem nhà đẹp rồi mà lát nữa phải thuê nhà xấu thì sợ là tôi sẽ khó chịu lắm. Anh cứ cho tôi xem mây căn ở khu Kim Quế viên đi…”.

Lâm Gia Mộc lật xem mấy tấm ảnh Tiêu Vũ trên tay. Tiêu Vũ thời đại học để tóc dài đen, mặc váy trắng, không trang điểm, giống như vừa đi ra từ tiểu thuyết Quỳnh Dao, gương mặt mang nét u sầu, rất đậm khí chất của người trí thức. Ở khu Thanh Ích viên giờ đã không còn ai nhớ cô gái xinh đẹp hầu như luôn lẻ loi một thân một mình này. Người ở đây quá bận rộn, ngay cả chủ nhà cũng chưa hề gặp cô ta, chỉ nhớ rõ lúc cô ta đi thì nhà cửa rất sạch sẽ.

Lâm Gia Mộc đi một buổi chiều không có kết quả gì, sau đó chợt nảy ra một ý tưởng nên đến thẳng đồn cảnh sát ở đây.

Khi đó hộ khẩu của Tiêu Vũ được chuyển từ nhà đến hộ khẩu chung của trường học nên không bị coi là người từ bên ngoài đến thành phố C, không phải khai báo tạm trú. Nhưng vì cô ta đi thuê nhà nên đồn cảnh sát vẫn có hồ sơ lưu của cô ta. Quan trọng nhất là Lâm Gia Mộc cũng không ngờ ở đây lại lưu hồ sơ về một vụ báo cảnh sát liên quan đến Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ đã uống thuốc tự sát một lần, thời gian chính là đêm trước tốt nghiệp… Người báo cảnh sát là… trong hồ sơ chỉ ghi là một nam giới nặc danh.

Lâm Gia Mộc gần như đã chắp vá được toàn bộ câu chuyện. Theo lý lịch, bố của Thời Tất Thành khi đó là phó chủ tịch tỉnh này. Không biết vì lý do gì mà cô nữ sinh viên đại học sư phạm thành phố C – cũng là thành phố tỉnh lỵ, và cậu ấm con quan Thời Tất Thành lại yêu nhau. Khi đó chắc Thời Tất Thành vãn học ở Bắc Kinh, hai người gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Sau đó Thời Tất Thành ra nước ngoài du học theo sự sắp xếp của gia đình, bố trí cho Tiêu Vũ ra ngoài thuê nhà. Tiêu Vũ toàn tâm toàn ý chờ đợi bạn trai, thậm chí luôn đơn côi chiếc bóng, không liên lạc với bất kỳ ai, cũng không hề công khai tình yêu của mình theo lời dặn dò của người yêu, đến tận lúc… bố Thời Tất Thành bị bắt bỏ tù, Thời Tất Thành về nước tìm cách cứu bố, cũng chia tay Tiêu Vũ. Tiêu Vũ thất tình tự tử, người báo cảnh sát là Thời Tất Thành…

Sau đó thế nào? Chắc là cô gái si tình đi theo người yêu đến thành phố A làm lại từ đầu, nhưng người yêu lại lấy con nhà giàu, cô gái si tình dứt khoát tìm cách trwor thành mẹ kế của cô nàng con nhà giàu đó…

Vương An Ni nói lúc phát hiện Tiêu Vũ là tình nhân của nhạc phụ tương lai, Thời Tất Thành đã giận dữ chửi cô ta không biết xấu hổ… Chính là vì lý do này…

Bây giờ thì sao? Hai người quay lại với nhau lần nữa? Hay là mỗi kẻ đều có mục đích riêng? Thế sự đổi dời, bất cứ chuyện gì cũng có khả năng xảy ra. Năm đó trong lòng cô nữ sinh viên đại học chỉ có hoàng tử bạch mã của mình, bây giờ chưa chắc bà phu nhân tỷ phú đã đơn thuần như thế.

Cô đang suy nghĩ chuyện này thì điện thoại đổ chuông.

“Một mình em đến thành phố C à?”.

“Em đi buổi chiều thì hôm sau có thời gian cả ngày để điều tra”.

“Vì sao không gọi anh?”.

“Không phải anh có việc sao?”. Lâm Gia Mộc nghịch bút chì.

“Anh…”. Trịnh Đạc bên kia điện thoại yên lặng một hồi, cuối cùng vẫn quyết định nói việc công: “Chuyện em bảo anh điều tra anh đã điều tra rõ rồi. Nghi ngờ của em là đúng, Hoàng Thúy Hoa bị bệnh… Lần này không phải bà ta phẫu thuật căng da mặt mà là phẫu thuật ung thư da”.

“Ung thư da?”. Khả năng mắc bệnh này ở Trung Quốc không hề cao.

“Khi còn trẻ bà ta tiếp xúc quá nhiều với phế liệu độc hại”. Trịnh Đạc nói thờ ơ: “Có điều phẫu thuật rất thành công, tốt nhất là em vẫn nên nói chuyện với bà ta. Chuyện phẫu thuật lần này rất bí mật, nếu anh không mua lại rác thải của phòng bà ta từ nhân viên vệ sinh khách sạn rồi lại tìm hiểu tiếp thì căn bản không thể điều tra được chuyện bà ta từng phẩu thuật”.

“Vì sao bà ta không nói với Vương An Ni?”.

“Có thể là sợ cô ta lo lắng… Ai mà biết được!”.

Hoàng Thúy Hoa thừa nhận rất thẳng thắn: “Tôi không nói với An Ni… Bệnh của bố nó đã đủ khiến nó buồn phiền rồi. Thêm bệnh tình của tôi nữa thì An Ni không chịu nổi”.

“Cho nên bà mới giả vờ phẫu thuật thẩm mỹ…”.

“Trước tôi bị u xơ tử cung, phải cắt bỏ toàn bộ tử cung, bây giờ lại là ung thư da. Mặc dù bác sĩ nói bệnh ung thư này không khó điều trị nhưng ai biết sẽ thế nào”. Mặt Hoàng Thúy Hoa quấn đầy băng gạc, ánh mắt toát ra một nét yếu ớt: “Lúc trẻ tôi và bố nó đã quá vất vả, bây giờ thoạt nhìn đều rất khỏe mạnh nhưng thực ra chỉ là bề ngoài, rất nhiều bệnh mạn tính đã ăn sâu vào cơ thể tôi”.

“Có ai biết bà bị ốm không?”.

“Không ai biết ngoài bác sĩ điều trị. Tôi nhận được kết luận đẫ đốt ngay rồi”. Hoàng Thúy Hoa rút một điếu thuốc đưa lên miệng châm.

“Khi đó bà cặp với ai?”. Nếu là bác sĩ thì chắc chắn sẽ biết Hoàng Thúy Hoa bị ung thư da, sau khi phẫu thuật càng biết rõ Hoàng Thúy Hoa sẽ sống được rất lâu nữa. Nhưng nếu như là trai bao…

“Khi đó bạn trai tôi tên là Hách Soái”. Hoàng Thúy Hoa tìm số điện thoại trong danh bạ: “Bây giờ tôi sẽ gọi cậu ta tới đây”.

Hách Soái rất trẻ, quả thật cũng rất đẹp trai, thoạt nhìn là một chàng trai rất rực rỡ. Có điều sai khi Trịnh Đạc hăm dọa hắn vài câu, chàng trai này đẫ khóc như một cô bé con: “Hắn biết bạn gái tôi, dùng ảnh chụp tôi và chị Hoàng ngủ với nhau để đe dọa tôi, bắt tôi cứ ba ngày lại phải gửi thư điện tử báo cáo chuyện của chị Hoàng với hắn. Trên mặt chị Hoàng đột nhiên nổi lên một mảng nám lan rộng rất nhanh, lúc đầu còn tưởng là dị ứng mỹ phẩm, sau đó đến bệnh viện khám… Sau khi kiểm tra, chị Hoàng tự nhốt mình trong phòng, đốt rất nhiều thứ… Nhân lúc đi đổ rác tôi tìm được một mẩu giấy chưa cháy hết, chỉ còn lại mấy chữ tế bào ung thư gì đó… Sau khi chị Hoàng chia tay tôi, tôi nói chuyện này với hắn để đổi lại tấm ảnh đó”.

“Hắn là ai?”.

“Thời Tất Thành”.

Bây giờ động cơ của Thời Tất Thành đã rất rõ ràng. Mẹ vợ bị ung thư, bố vợ đột quỵ. Chỉ cần hắn chờ đến lúc hai người này chết, lại từ từ đầu độc chết Vương An Ni thì người thừa kế tài sản nhà họ Vương chính là hắn và người tình Tiêu Vũ.

“Tiêu Vũ không thể cấu kết với Thời Tất Thành”. Hoàng Thúy Hoa nói: “Lúc đầu tôi đã nhờ người điều tra Tiêu Vũ. Năm đó Tiêu Vũ vừa tới thành phố A đã bị sảy thai, chính mẹ Thời Tất Thành sai người hạ thủ. Thời Tất Thành biết rõ mẹ làm nhưng lại không chịu đứng ra bảo vệ Tiêu Vũ, ngược lại còn cặp với An Ni. Tiêu Vũ cực kỳ căm hận Thời Tất Thành”.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao bà dứt khoát bỏ chồng để Tiêu Vũ lấy vua phế liệu. Tiêu Vũ có thù với Thời Tất Thành, tất nhiên có thể đóng vai trò kiềm chế Thời Tất Thành.

“Bà biết…”. Lâm Gia Mộc bóp trán: “Vì sao khi đó bà không nói ra lời để ngăn không cho An Ni lấy Thời Tất Thành?”.

“Khi đó Thời Tất Thành đã tỉ tê với nó rồi, nói trước đó mình có một cô bạn gái yêu nhau tha thiết, nhưng sau khi nhà mình mất thế đã chia tay mình, còn bỏ cả cốt nhục của hai nguời… để theo người giàu khác. An Ni là toàn tâm toàn ý yêu hắn, nếu biết Tiêu Vũ chính là người bạn gái trước đó của Thời Tất Thành sẽ chỉ khiến cho quan hệ giữa nó và bố nó càng căng thẳng hơn thôi”.

Đúng vậy. Ít nhất nhìn bề ngoài, lúc đầu Tiêu Vũ dùng trăm phương nghìn kế trói được gã con quan Thời Tất Thành, sau đó Thời Tất Thành mất thế, Tiêu Vũ lại lấy lão già vua phế liệu tuổi trên năm mươi này… Ai cũng sẽ cho rằng Tiêu Vũ nhân phẩm kém, gia đình Thời Tất Thành gặp chuyện đã trở mặt… Chẳng mấy ai nghĩ đến nội tình trong đó.

“Vậy bây giờ…”.

“Tôi vẫn không tin Tiêu Vũ và Thời Tất Thành sẽ cấu kết với nhau… Cho dù là cấu kết cũng là có ý đồ riêng”.

Lúc này Vương An Ni đang đại náo khu đại tứ hợp viện nằm ngoài đường vanh đai của vua phế liệu. Tòa nhà này của vua phế liệu là nhà kiểu cổ chính tông, không biết vốn là nhà riêng của ai. Sau khi vua phế liệu mua được đã tiến hành cải tạo hiện đại hóa nhưng phong cách cổ điển vẫn không thay đổi, nội thất trong nhà cũng đều là đồ giá cổ, nếu không có đầy đủ mọi thứ đồ điện gia dụng hiện đại thì người nào vào đây sẽ ngỡ rằng mình đã lạc về hàng thế kỷ trước. Khu nhà này cũng là do Vương An Ni trang trí, không thể không nói cô ta rất có tài về phương diện này.

“Vương Đông Quân, có phải em lại vào phòng chị không?”.

Vương Đông Quân chính là con trai của vua phế liệu và Tiêu Vũ. Nó rất giống mẹ, da trắng mắt to, xinh như búp bê, chỉ có điều lại rất nghịch.

“Không, em không vào”. Vương Đông Quân dựa sát vào mẹ gào lên.

“Em không vào phòng chị thì sao nguyên bộ búp bê Barbie trong phòng chị lại thiếu mất một con?”. Sưu tầm búp bê Barbie là thú vui của Vương An Ni từ khi lấy chồng.

“Em không vào mà!”. Vương Đông Quân kêu to.

Tiêu Vũ mỉm cười: “An Ni, cô có nhớ lầm không?”.

“Bộ búp bê Barbie đó là tôi mang từ Anh về, lần trước tôi về vẫn còn, ngoài nó thì còn có ai dám lẻn vào phòng tôi? Con trai mà lại thích búp bê Barbie…”. Vương An Ni cười lạnh: “Hay lại là thằng ái?”.

“Em không phải ái! Em không phải ái!”. Vương Đông Quân biết ái không phải là từ gì tốt đẹp, lại càng ghét cái người lớn phải gọi là chị vừa đến nhà mình đã gây sự với mình này nên tức giận giậm chân.

Vua phế liệu cách mấy lần cửa vẫn nghe được rõ ràng. Con gái vốn là con một, được mình chiều quá nên coi trời bằng vung, cho dù là nói chuyện với mình cũng không giữ ý giữ kẽ gì. Bây giờ mình về già lại có con trai, từ ngày em trai chào đời, Vương An Ni đã thấy nó không vừa mắt, thường xuyên tìm lý do quát mắng. Có lẽ Tiêu Vũ nói đúng, nếu mình đi sớm thì Vương An Ni chắc chắn sẽ không quan tâm đến em trai…

“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa! Có mỗi búp bê thôi mà cũng cãi nhau được…”.

Vương An Ni ngậm miệng, trợn mắt nhìn Tiêu Vũ. Từ khi bố lấy vợ đẹp sinh được con khôn, đứa con gái duy nhất này cũng không còn quan trọng với ông ta như trước kia nữa. Nếu không phải lúc bố mẹ ly hôn, mẹ cô ta ép vua phế liệu sang tên một phần ba tài sản cho cô ta thì là cô ta sẽ không nhận được một xu tiền nào từ tài sản của bố… Cái khác không nói, nhưng Tiêu Vũ thật sự quá giỏi chia rẽ ly gián… Đột nhiên cô ta nhìn thấy một cái đầu búp bê lộ ra phía dưới chiếc ghế giả cổ bằng gỗ lim, lửa giận lại bùng lên, nhưng nhìn thấy Tiêu Vũ và Vương Đông Quân ôm lấy nhau, đột nhiên cô ta lại tỉnh táo. Không lẽ mình lại mắc lừa?

“Bố… Bố tỉnh rồi à?”. Vương An Ni không tiếp tục cãi lộn như Tiêu Vũ mong muốn mà mở cửa đi vào tìm bố.

Nhìn thấy con gái, nộ khí trong lòng vua phế liệu giảm bớt một chút. Mặc dù Vương An Ni tính khí không tốt nhưng vẫn thật sự hiếu thảo với mình. Mình bị bệnh phải phẫu thuật, đêm nào nó cũng chăm sóc mình. Sau khi mình xuất viện ngày nào nó cũng đến thăm. Những người giàu khác xung quanh mình có mấy ai có con cái hiếu thảo như vậy, người già ốm đâu là đứa nào đứa nấy chỉ mong mau chết đi để sớm được thừa kế tài sản.

“Sao con lại cãi nhau với em trai con, lớn thế này rồi vẫn không khác gì trẻ con”.

“Đồ trong phòng con bị mất mà”. Vương An Ni làm nũng: “Bố, hôm nay bố thấy thế nào?”.

“Vẫn thế thôi”. Vua phế liệu bị đột quỵ không nghiêm trọng, phát âm cũng không bị ảnh hưởng, chỉ có tay vẫn thường tê dại.

Vương An Ni sờ tay bố, ngón tay vua phế liệu lạnh buốt: “Trời lạnh rồi, bố phải chú ý mặc nhiều quần áo hơn”.

“Bây giờ đã làm gì mà lạnh”. Vua phế liệu nói: “Ôi, lần này bị ốm, bố rất không muốn nghe con và em trai con cãi nhau. Đến lúc bố chết, Tiêu Vũ lại còn trẻ, em trai con…”.

Còn chưa biết thằng ranh đó có phải em trai con hay không mà. Nghĩ đến lời mẹ dặn, Vương An Ni lại nở nụ cười: “Bố, con cũng chỉ muốn nhắc nhở nó, ai biết con vừa mói nói nó một câu mà Tiêu Vũ đã lập tức bao che cho nó rồi. Chiều con cũng là hại con, bố, nhà họ Vương chúng ta cũng chỉ có một mình nó nối dõi”.

“Con nghĩ như vậy thật à?”.

“Đương nhiên là thế”. Vương An Ni đỡ bố ngồi xuống: “Bố, bố nghĩ xem, bố hơn năm mươi tuổi mới có con trai, Tiêu Vũ lại còn trẻ như vậy, nếu bố có đi thật thì Tiêu Vũ có thể ở vậy hay không? Đến lúc đó không phải con dạy dỗ nó thì còn ai vào đây…”.

Câu này của cô ta nói trúng ngay tâm sự của vua phế liệu. Tiêu Vũ còn rất trẻ, cho dù lần này mình không đột quỵ thì cũng không sống được mấy năm nữa, đến lúc đó con trai vẫn còn vị thành niên, tài sản của ông ta tất nhiên là do Tiêu Vũ quản lý. Ngộ nhỡ lúc đó Tiêu Vũ thay lòng đổi dạ…

“Con hiểu chuyện như vậy thì tốt”. Vua phế liệu nghĩ rằng mình cũng nên tính đến chuyện viết di chúc rồi.

Tiêu Vũ đứng ngoài cửa nghe hai bố con nói chuyện, sắc mặt hết xanh lại trắng.