‘Trích lời Gia Mộc: Có lúc hiện thực còn kịch tính hơn cả tiểu thuyết’
Ngôi biệt thự ba tầng kiểu Âu trang trí nội thất theo phong cách Địa Trung Hải nằm ở khu biệt thự ngoại ô cần lắp đặt mười hai camera theo dõi bên ngoài và hai mươi sáu camera trong nhà. Trịnh Đạc chịu trách nhiệm lắp đặt, Lâm Gia Mộc phụ trách điều chỉnh, hai người mất cả buổi sáng mới hoàn thành. Lúc hai người sắp làm xong thì mùi thơm cũng từ nhà bếp bay ra, mẻ bánh nướng scone của Vương An Ni đã ra lò.
“Trà sữa bá tước”. Gần như vừa ngửi thấy hương trà, Lâm Gia Mộc đã đoán ra thứ đựng trong bộ đồ trà kiểu Anh là gì.
“Đúng rồi”. Vương An Ni cười: “Tôi học đại học ở Anh mà”.
“A, thảo nào trà và bánh ngọt đều ngon như vậy”.
“Ở bên Anh cũng chỉ có trà và bánh ngọt là tương đối ngon, những thứ khác đúng là không dám nghĩ lại nữa”. Vương An Ni tươi cười rót trà cho Trịnh Đạc và Lâm Gia Mộc: “Hai người được bao lâu rồi?”.
Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc: “Chúng tôi à? Quan hệ cộng tác thì… ba năm rồi”.
“Sắp bốn năm rồi”. Trịnh Đạc bổ sung.
“Còn quan hệ tình cảm?”.
“Không không”. Lâm Gia Mộc lắc đầu: “Quan hệ tình cảm quá phức tạp, không thích hợp cho công việc”.
Trịnh Đạc không nói gì, chỉ cúi đầu thổi tách trà trước mặt mình.
“Vì sao?”. Vương An Ni hỏi.
“Anh ấy và cảnh sát Lưu đều là người theo chủ nghĩa nam quyền điển hình, người đàn ông Alpha trong xã hội, thích bảo vệ người yếu đuối, coi người phụ nữ của mình là đối tượng cần được bảo vệ…”.
“Vậy thì chẳng phải rất tốt sao?”.
“Đối với tôi thì không”.
Trịnh Đạc cảm thấy Lâm Gia Mộc nói như vậy rõ ràng là để cho mình nghe, cho nên khi Lâm Gia Mộc nói đói với cô thì không, Trịnh Đạc dứt khoát đặt ly trà xuống.
“Tôi sớm đã quen một mình đối mặt tất cả mọi chuyện, khống chế tất cả mọi chuyện trong tay mình. Tôi và anh ấy hợp tác thì được, còn nếu yêu nhau thì kiểu gì cũng phải chiến đấu tới cùng, hoặc phân ra thắng bại, hoặc lưỡng bại câu thương”.
Trịnh Đạc cười: “Đây đúng là lần đầu tiên anh nghe thấy em nói như vậy đấy”.
“Điều này em cũng mới vừa nghĩ ra”. Lâm Gia Mộc cười nói.
Vương An Ni không nói gì. Hai người này hợp tác khắng khít, giữa hai người dường như có một loại thần giao cách cảm, càng không phải nói đến vô số biểu hiện mập mờ trong khi làm việc. Nhưng hình như vẫn còn một chút khoảng cách, cô ta có thể thấy Trịnh Đạc rất không vui vì những lời Lâm Gia Mộc vừa nói, tuy nhiên anh ta cũng chỉ cười cười.
“Tôi vào kết nối camera đây”. Nói xong Trịnh Đạc đứng dậy đi trước.
“Vì sao cô nói như vậy trước mặt anh ta?”.
“Bởi vì… tôi sợ anh ấy nói ra, tôi không biết phải từ chối anh ấy thế nào”.
Cho nên dứt khoát từ chối sớm bằng cách làm bộ vui đùa trước mặt người khác? Lâm Gia Mộc uống một ngụm trà sữa, trà sữa hôm nay rất chát.
“Ngày trước mẹ tôi thường nói phụ nữ thông minh quá cũng không phải chuyện tốt. Gã họ Thời cũng nói cái gì mà ‘tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ(1)’. Nhưng tôi ngu ngốc như vậy cũng có gì tốt đâu? Còn suýt mất mạng mà không biết vì sao nữa”. Vương An Ni nói một câu có vẻ không ăn nhập với vấn để. Một người phụ nữ như Lâm Gia Mộc, xinh đẹp, khôn khéo, mạnh mẽ, nhìn mọi việc quá thấu suốt, cuối cùng lại tự nhốt mình trong lồng sắt không cho người khác có cơ hội đến gần. Trong mắt người khác, Lâm Gia Mộc là một người phụ nữ cô độc, không hoàn mỹ. Trước đây cô ta cũng cảm thấy phụ nữ không nên như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu mình có một nửa sự cảnh giác của mẹ hay Lâm Gia Mộc thì cũng không đến mức phát hiện mọi chuyện khi đã muộn như bây giờ.
“Cô cũng rất thông minh nên mới phát hiện kịp thời như vậy”. Hoặc nói chiêu mưa dầm thấm lâu của Hoàng Thúy Hoa rất hiệu quả. Bà ta không thể ngăn cản con gái lấy Thời Tất Thành, nhưng vẫn kiên trì nhắc đi nhắc lại năm này qua năm khác. Mặc dù Vương An Ni không tin, nhưng giả thiết Thời Tất Thành có thể là một gã tiểu nhân thâm hiểm vẫn mọc rễ trong đầu cô ta, cho nên khi cô ta phát hiện xe của Thời Tất Thành và tcv cùng đỗ trước cửa khách sạn thì ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là lời mẹ nói đã trở thành sự thật, Thời Tất Thành không thể tin được, chứ không phải ngu ngốc cho rằng tất cả đều chỉ là trùng hợp.
“Ngày mai cô định đến thành phố C điều tra về Tiêu Vũ à?”.
“Ờ”. Nếu có thời gian thì Lâm Gia Mộc còn muốn điều tra luôn cả Hoàng Thúy Hoa. Cô luôn cảm thấy Hoàng Thúy Hoa vẫn giấu giếm gì đó.
Trịnh Đạc dừng xe nhưng không định xuống xe. Lâm Gia Mộc quay sang nhìn anh ta: “Anh không lên à?”.
“Có người hẹn anh đi uống rượu”.
“Ok”. Lâm Gia Mộc bước luôn xuống xe mà không hỏi là ai hẹn anh ta. Trịnh Đạc nhìn cô xuống xe, dường như ngay giây phút cửa xe đóng lại đã lập tức đạp ga phóng xe đi thẳng.
Cô đã vạch ra giới hạn, anh ta cũng sẽ tuân thủ giới hạn. Tuy nhiên anh ta không nhận mình là người theo chủ nghĩa nam quyền gì đó, hai người đã hợp tác lâu như vậy nhưng Gia Mộc vẫn cho rằng anh ta không hề thay đổi. Khi nhìn đàn ông, người phụ nữ này bao giờ cũng nhìn qua lăng kính thành kiến, trong công việc cô có thể tin tưởng anh ta tuyệt đối, nhưng những chuyện khác… Trịnh Đạc nghĩ có lẽ mình đã quá cầu toàn.
Lâm Gia Mộc nhìn Trịnh Đạc lái xe xa, đứng yên lặng một lát, không lên lầu mà gọi một chiếc xe taxi đi thẳng ra sân bay. Bất cứ thứ gì trên thế giới này cũng đều sẽ đổ nát, bất cứ quan hệ nào cũng đều sẽ chấm dứt, chỉ có sự nghiệp của mình là thuộc về chính mình, Lâm Gia Mộc luôn tin chắc như vậy.
Điện thoại di động trong túi xách rung lên, gần như vừa nhìn thấy nội dung tin nhắn, Lâm Gia Mộc đã lập tức đưa số điện thoại này vào danh sách đen.
Trương Kỳ vẫn cho rằng loại người như Trịnh Đạc quả thực là được sinh ra để gây sự với thợ cắt tóc: “Húi cua?”.
“Cô dùng tông đơ điện đưa một lượt là được”. Trịnh Đạc chỉ chỉ đầu mình. Nếu không phải không có thời gian thì chính anh ta cũng tự húi đầu được.
“Anh có biết tất cả thợ ở đây của tôi đều chỉ cắt bằng kéo cẩn thận, cắt tóc nam giá năm mươi tệ, hội viên giá bốn mươi lăm tệ không?”.
“Biết”. Trịnh Đạc lấy thẻ hội viên trong túi ra.
“Anh đến chỗ mấy ông già cắt tóc bên lề phố ấy, năm tệ còn cắt bằng hơn ở đây”. Vẻ mặt Trương Kỳ giống như đang bị sỉ nhục.
“Vậy cô dùng kéo cũng được, tôi không phản đối”.
Trương Kỳ đấm anh ta một cái: “Hôm nay không có việc gì à?”.
“Xong việc tương đối sớm”.
“Sao Gia Mộc không đến đây cùng anh? Tóc nó cũng nên sửa lại rồi”.
“Cô ấy tương đối bận”.
“À, anh biết là giáo sư Thẩm đã về rồi không?”.
“Ai?”.
“Bạn trai cũ của Lâm Gia Mộc”.
“Cái gì?”. Trịnh Đạc đột nhiên ngẩng đầu đứng dậy. Chiếc kéo của Trương Kỳ cắt lẹm một vệt trên đầu anh ta.
“Đã bảo là đừng động đậy, bây giờ tóc anh khnog múi húi tông đơ cugnx không được nữa rồi”. Trương Kỳ đặt kéo xuống luôn.
“Bạn trai cũ?”.
“Anh không biết thì thôi, cũng là một gã rác rưởi”. Hiển nhiên Trương Kỳ cho rằng tình hình của Lâm Gia Mộc bây giờ có liên quan đến bạn trai cũ của cô: “Gia Mộc có nhiều chiêu tàn nhẫn như vậy mà lại không dùng chiều nào để xử lý hắn ta, thật là đáng tiếc”.
“Nói với tôi chuyện của hắn ta đi”.
“Có nói thì cũng phải do Gia Mộc nói với anh. Anh tuyệt đối đừng nói là tôi nhắc đến quá khứ đen tối đó của nó đấy nhé”.
(1) Tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ: Nghĩa là “thông tuệ quá sẽ bị tổn thương, nặng tình quá sẽ chẳng lâu bền”.