Hotgirl Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 5

“Hắc hắc , cô nương có một giọng nói ngọt ngào
động lòng người như vậy , ta làm sao đối phó với nàng đây ?” A Lãng
tìm một mặt cỏ mềm mại , thả Hoàng Thi Hàm xuông , nét cười tà trên
mặt không khỏi càng đậm về đêm.

Hoàng Thi Hàm gấp đến độ chửi ầm lên : “Tặc
tử ngươi ! Vô lại!”

“Trời ạ ! Đến lúc quan trọng này , ngươi vẫn
còn hung dữ?” Ngón tay A Lãng nhanh như điện , trong chớp mắt điểm
huyệt câm của nàng , khiến nàng có miệng cũng không thể nói.

A Lãng đứng trước người nàng , cúi đầu nhìn
nàng , một đôi mắt thông minh chuyển động nhanh như chớp . “Ngươi biết
không ? Ngày hôm nay ở Khai Phong đại tửu lâu vội vã nhìn thoáng quá ,
ta cư nhiên lại quên không hỏi quý tính phương danh của cô nương , ta
thật đáng chết ! Ngươi có thể không biết , A Lãng ta hành tẩu giang
hồ hơn ba năm , chưa từng bị người khác đuổi chật vật như thế , hơn
nữa đối phương còn là một cô nương , cho nên …” A Lãng dừng nói , ngậm
miệng im lặng , một đôi mắt sáng ngời có thần nhìn nàng

Hắn giống như bị bệnh đứng ở một bên thì thào
tự nói mà thần sắc Hoàng Thi Hàm bất động , ngầm ngưng tự chân khí
, chuẩn bị giải khai huyệt đạo bị chế trụ.

“Ta nghĩ không bằng như vậy đi !” A Lãng mỉm
cười “ Cứ nghe ta nói cũng không còn có nghĩa nữa , ta giải huyệt cho
ngươi , chúng ta hảo hảo nói chuyện , ngươi nói cho ta biết ngươi thuộc
môn phái nào , tên họ là gì , cả xuất thân lai lịch của ngươi được
không ?” Sau đó , hắn giơ tay chỉ , giải khai huyệt đại của nàng ,
nhưng mà kết quả cùng suy nghĩ của hắn hoàn toàn bất đồng.

“Ngươi là tên hỗn trương , vương bát đản …” Hoàng
Thi Hàm thật sự nhịn không được , lập tức mang đủ tam tự kinh ra
mắng.

“Ngươi mắng đủ chưa?” A Lãng bỗng nhiên bày ra
bộ mặt khổ đắng ,nhìn chằm chằm nàng . “Ta thật sự có như lời ngươi
nói sao?”

Hoàng Thi Hàm không đáp hỏi lại : “Chẳng lẽ
không có?”

“Đương nhiên không .” A Lãng lại cười “Nếu ta thật sự là như vậy , hiện tại
ngươi còn có thể bình yên vô sự nằm ở nơi này sao?”

Hoàng Thi Hàm nghe vậy sau đó không khỏi sửng
sốt , trừng mắt nhìn hắn , một lúc lâu sau mới nói không ra lời.

Lời hắn nói cũng đúng , nếu hắn thật sự có
ý đồ xấu xa , tình cảnh của nàng khẳng định khó có thể dễ dàng ,
nhưng bây giờ lại không , như vậy , rốt cuộc hắn muốn làm gì đây?

“Ngươi đã từ chối không nói , vậy … quên đi!” A
Lãng mong chờ liếc mắt nhìn nàng một cái , cứ thế cười nói : “Cô
nương , ta gọi là A lãng , là một người lưu lạc giang hồ , cô nhi không
cha không mẹ , Không biết ta có vinh dự và may mắn làm bằng hữu với
ngươi hay không ?” Trên đời này có nam nhân lấy phương thức này yêu cầu
một nữ nhân làm bằng hữu , chỉ sợ cũng chỉ có mình A lãng làm
được như thế.

Hoàng Thi Hàm không để ý đến hắn , nhưng ở sâu
trong nội tâm lại vô ý mừng như điên . Nguyên nhân cũng chẳng phải là
muốn cùng hắn kết giao bằng hữu , mà huyệt đạo nàng bị chế trụ
cũng sắp được nội lực ngưng tụ giải khai.

A Lãng thấy nàng vẫn không nói lời nào , nụ
cười trên mặt đã dần dần cứng nhắc , xem ra hắn sắp cười không nối.

“Được rồi ! Trông loại tình huống này ngươi không
thể nào nguyện ý làm bằng hữu với ta … Ta đem bạc trả lại ngươi ,
đồng thời giải thích với ngươi …” A Lãng lắc lắc đầu , chậm rãi đưa
tay vào trong lồng ngực , chuẩn bị lấy bạc trả cho nàng chỉ là một
sự kiện ngoài dự liệu của hắn đột nhiên phát sinh.

“Giỏi cho một tặc tử !” Chỉ thấy Hoàng Thi Hàm
như một tấm ván gỗ bắn lên đứng thẳng trên mặt đất , đồng thời
chưởng ra như điện chụp vào mạch môn tay trái của hắn.

A Lãng tay phải ở trong áo , tay trái còn chưa
kịp ứng biến , chỉ cảm thấy cả người tê dại một trận , sau đó như
bãi bùn lầy trượt xuống dưới.

Ba ba ! Hoàng Thi Hàm đầu tiên là thưởng cho hắn
hai bạt tai nhớ đời giòn tan . “Cái tát thứ nhất là đánh ngươi trộm
bạc của ta ; cái tát thứ hai là đánh ngươi không được ta cho phép ,
đụng vào thân thể ta lung tung , ngươi còn gì để nói?”

Có thể nghe được nàng mở miệng nói chuyện với
mình , A Lãng tựa hồ có vẻ hết sức vui mừng , bởi vậy cũng không
đem hai bạt tai kia giữ trong lòng , ngược lại cười hì hì nói : “Trộm
bạc của ngươi là muốn nhân cơ hội kết giao bằng hữu với ngươi , cô
nương huệ chất lan tâm , tuyệt đối không khó để nghĩ ra ý tứ của bốn
chữ ‘Tri danh không thể nói’ này ; nếu không hai chúng ta làm sao có
thể trong một đêm yên tĩnh nói chuyện trời đất ?”

“Ngươi vô sỉ! Ai nói chuyện trời đất với ngươi!”
Hoàng Thi Hàm trừng mắt liếc hắn một cái .

A Lãng không để ý tới nàng , kính tự nói :
“Không được sự đồng ý của cô nương đã đụng vào thân thể cô nương ,
việc này thuần túy là bởi vì vừa rồi chỗ ấy có nhiều muỗi lắm .
Bởi vậy , ta mới tự chủ trương khiêng cô nương tới chỗ này , để tránh
ngọc thể cô nương bị hao tổn”


Hoàng Thi Hàm cười lạnh một tiếng “ Ngươi thật
nhanh mồm nhanh miệng”

A Lãng cắt đứt lời của nàng , “ ta không có .
Mỗi một câu ta nói , mỗi một chữ đều xuất phát từ nội tâm . Cái
này gọi là ‘yểu điệu thục nữ , quân tử hảo cầu’ ta thật sự chỉ là
muốn làm bằng hữu với cô nương , tuyệt không có lòng bất kính cô . Cô
nương nếu không tin ta , ta không lời nào để nói .” Thái độ hắn nói
chuyện tuy rằng thành khẩn nhưng bề ngoài của hắn cùng với hành
động thật khiến cho người khác cảm thấy thập phần hoài nghi là hắn
có nghĩ một đằng nói một nẻo hay không ?

Hoàng Thi Hàm liếc mắt nhìn hắn một cái , đem
sự tình trải qua nghĩ lại một lần ; từ Khai Phong đại tửu lâu bắt
đầu nhìn thấy hắn , thẳng đến khi hắn điểm huyệt nàng … Cuối cùng
vẫn hạ ra một kết luận : người này căn bản chính là một tên vô lại
tiêu chuẩn.

Suy nghĩ đế đây , Hoàng Thi Hàm bỗng đi đến một
bên , nhặt lên mấy cây mây , sau đó mới quay trở về.

“Ngươi chính là tên vô lại!” Hoàng Thi Hàm không
nhẹ không nặng đạp một cước , lạnh lùng nói : “Tuổi ngươi còn trẻ ,
có tay có chân , không hảo hảo làm sự nghiệp lại chỉ biết ăn trắng ,
Ta đánh ngươi một cước này , chính là muốn ngươi tỉnh táo lại , một
người không phải chỉ dựa vào mồm mép là có thể sinh tồn ! Nói xong
, nàng cột cây mây quanh người hắn sau đó xách thân thể hắn treo hắn
ở một gốc cây Dương thụ.

“Ta xem , loại phương thức tỉnh lại này mới có
thể khiến ngươi khắc cốt ghi tâm , tương lai mới không phạm sai lầm
giống nhau . Hoàng Thi Hàm nói xong những lời này , đem vàng lá thu
hồ , đống ngân kim , cùng một ít bạc vụn sau đón điểm chân , trong
chớp mắt biến mất không còn thấy bóng dáng .

A Lãng nhìn chằm chằm bóng lưng nàng dần dần
đi xa , trên mặt không kìm được hiện ra nụ cười kì lạ , so với bình
thường càng chói lọi , càng sáng lạn hơn.

Khi tụ đan điền , bật hơi mở thanh âm , một
tiếng vang nhỏ truyền ra đồng thời đám cây mây trên người hắn đứt
thành vô số đoạn , đồng thời người cũng bình yên vô sự bay xuống
dưới.

Hì hì , cái cô nương này thật thú vị… Hắn thì
thào tự nói , đi từ từ khỏi rừng cây , không lâu sau liền biến mất
trong màn đêm.

Hắn có thể trong thời gian ngắn giải khai nhuyễn
ma , cho thấy võ công của hắn đã đạt cảnh giới tuyệt hảo . Nhưng vì
sao hắn phải ấn dấu thực lực trước mặt Hoàng Thi Hàm.

Yểu điệu thục nữ , quân tử hảo cầu thật là
dụng ý của hắn sao ?

Có lẽ vậy !

Sáng sớm . Ánh mặt trời ấm áp , trời quang
đãng.

Bên ngoài Đại Tướng Quốc Tự cả một biển người
, gần như khó có thể tìm ra được một đường thông thoáng .

Nơi này thật sự là náo nhiệt , giống như đang
ở hội chùa vậy! Hoàng thi Hàm chen qua đám người , trên mặt tràn
ngập vẻ hưng phấn cùng tò mò.

Đại Tướng Quốc tự là một trong ba đại danh
thắng của Khai Phong , ngày thường du khách đến đông như mắc cửi ,
hướng khói cường thịnh tất nhiên là khỏi phải nói .

Hòng Thi Hàm đi theo mọi người , chỉ một lát
sau nàng đã sải bước qua cửa miếu thờ , đi vào Đại Hùng bảo điện .
Sau một hồi đứng im lặng ngắm nhìn mới cầm lất ba nén hương , chen
lên trước tượng thần .

Nàng cung kính vái ba vái trước tượng thần
nhưng không biết nên cầu gì . Tình hình của nàng bây giờ khó hiểu ,
đi tới Minh Triều bốn trăm năm trước , đối với nàng mà nói , nơi này
hoàn toàn là một thế giới xa lạ , một người bằng hữu nàng cũng
không có ; trừ lão thái bà truyền thụ võ nghệ cho nàng ra , nàng
thật sự không biết nên cầu phúc cho người nào .

Cuối cùng , nàng cầu thần linh phù hộ lão
thái bà và cha mẹ ở bốn trăm năm sau an bình khỏe mạnh ,còn với bản
thân , nàng cũng không dám tham vọng quá đáng , chỉ cầu bình an là
tốt rồi .

Cầu chúc xong , nàng cầm ba nén hương cắm vào
trong lư hương , sau đó đi theo nhiêu người thăm quan bên trong , đến khi đi
thăm thú toàn bộ xong thì đã được nửa ngày .

Hoàng Thi Hàm âm thầm nghĩ : Dù sao thời gian
vẫn còn sớm , mình tìm chỗ ăn cơm trước , buổi chiều lại đi Long
Đình nổi danh một chút.

Một đám người vây quanh dưới một góc cây đã ở
Quảng trường . Vẻ mặt của những người đó rất chuyên chú, im lặng
nhìn một lão già ngồi bên cái bàn vuông , giống như đang chờ mong thứ
gì đó .

Hoàng Thi Hàm nhịn không được tò mò đến gần
đám người đó , chỉ thấy lão già kia than nhẹ một tiếng . “Ai~ Thiệt
là , ngay cả nửa phân bạc cũng không chịu tri , dân chúng Khai Phong
thành các ngươi sao lại keo kiệt như thế ... Trên mặt đất bên cạnh hắn
có cắm một cây trúc cao ba thước sáu tấc , trên một mảnh vải trắng
thổi bay thoi gió nhẹ có ghi ‘ Bố
Y thần toán – Hoàng Thiết
Chủy . Hoàng Thiết Chủy ? Tên này rất quen thuộc … Hoàng Thi Hàm giật
mình , chợt nhớ tới lão thái bà từng có nói qua về người này ,thậm
chí đã có cò lúc còn nhầm nàng là hậu nhân của hắn .

“Thôi được ! Thấy nhiều người đã tới đây xem ta
kể chuyện vậy thì ta kể trước vậy , nếu chuyện ta kể thấy tuyệt
luân , các ngươi phải biết mà thuorng ; nếu không sau này ta nhất định
sẽ nói cho dân chúng toàn Trung Nguyên , nói người Khai Phong thành các
ngươi hết thuốc chữa ! Một chút nhân tính cũng không có” Lời nói của
Hoàng Thiết Chủy khiến Hoàng Thi Hàm không kìm được lập tức đứng
thẳng lên , nghe chuyện từ giang hồ danh
chủy này rốt cuộc sẽ nói những thứ gì .

“Lần trước ở Tử Kim sơn , lão từng nói chuyện
với hai đại cao thủ của đương kim võ lâm : xích mích giữa Đao Thần và
Kiếm Hậu chắc gây được nhiều tiếng vang đối với mọi người . Bởi vậy
lúc này lão xin xào cơm cho nóng , hy vọng có thể khiến cách vị
thấy hứng thú .” Hoàng Thiết Chủy tuy rằng đã là lão già hơn năm
mươi , nhưng lúc y nói chuyện không những rõ ràng mà còn mười phần
trung khí , mọi người ở đây đều không tự chủ được bị tiếng nói của
y hấp dẫn.

Đao Thần cùng Kiếm Hậu vốn là hai đại hiệp
khách xếp hạng đứng đầu của võ lâm hiện nay . Mặc dù đại bộ phận
nhân sĩ ở đây đều là dân chúng bình thường , thế nhưng hai đại hiệp
khách này vốn là đối thượng bàn luận khi rỗi rãi của dân chúng .
Khó trách Hoàng Thiết Chủy có thể trở thành danh chủy* (có tiếng về tài ăn
nói) trong
giang hồ , nguyên lại đều là vì hắn lựa chọn đúng chủ đề bàn tán
khiến người khác tò mò .

Người đứng giữa là Hoàng Thi Hàm quả thực
cũng thấy hoài nghi . Trên thực tế , Đao Thần và Kiếm Hậu rốt cuộc
từng phát sinh chuyện gì ? Tại sao năm năm lại phải so tài một lần ?
Việc nay ngay từ đầu lão thái bà cũng chưa từng đề cập đến với
Hoàng Thi Hàm . Như bất kể là nói thế nào đi nữa , trong này nhất
định có cất giấu bí mật không muốn cho người khác biết , nếu không
Đao Thần và Kiếm Hậu cùng là người trong chính đạo , tuyệt đối không
thể đến tình cảnh như thủy hỏa bất dung .

“Nhiều người cũng biết , Đao Thần và Kiếm Hậu
năm năm một lần không chỉ là đại sự của giang hồ , phàm là dân chúng
Trung Nguyên , thậm chí tại ngoại phương xa đối với chuyện này cũng vô
cùng hứng thú . Đáng tiếc đến nay không ai có thể kể rõ sự tình .
Đương nhiên , trừ lão ra .” Hoàng Thiết Chủy ngừng lại một lát , cầm
lấy hồ lô rượu dắt bên đai lưng , mở nút gỗ ra , ừng ực một ngụm ,
sau khi nhuận nhuận giọng , lúc này mới tự thuật từ đầu đến cuối .

“Hơn bốn năm trước , lão tự bói cho mình một
quẻ , từ trên quẻ biết được Thiên sơn tuyết liên có thể trị khỏi
bệnh cũ của lão . Bởi vậy ,
lão không tiếc ngàn dặm xa xôi chạy tới Thiên sơn , nhưng không ngờ ở
trên núi lại được tận mắt nhìn thấy hai đại tuyệt thế cao thủ đánh
một trận . Bọn họ vừa đánh vừa nói , cho nên lão biết được một ít
bí mật mà hai người họ không muốn người khác biết …”

Nói đến đoạn này , một lão đầu đã không kiên
nhẫn nói leo “Hoàng Thiết Chủy , rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ,
ngươi nói mau đi! Đừng có cắt ngang hứng thú của người ta như vậy”

“Vị lão nhân này có điều không biết , ta nói
về chuyện cũ , bất kể là nói cho người nghe hay bàn về một chuyện ,
đều phải đem từng chi tiết nói rõ ràng , cuối cùng mói nói kết quả
. Nếu ngay từ đầu lão nói kết quả ra , chẳng lẽ các vị hiểu được
sao ?” Người vừa nói leo kia ngẫm lại cho nên không dám nhiều lời nữa
đành phải kìm chế nghe y nói tiếp .

“Đêm khuya hôm ấy , lão ở trên núi tìm kiếm tung
tích Tuyết Liên , chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng binh khí
va chạm còn cả ánh chớp lóe lên không ngừng phía chân trời . Lão
nhịn không được tò mò theo tiếng tìm đến , tránh ở chỗ tối rình coi
, kết quả liền thấy một nam một nữ tay cầm đao kiếm , đang ở một
chỗ đánh nhau kịch liệt . Nam khoảng năm mươi , vẻ mặt tinh minh ,
phảng phất có chứa một tia tà khí . Nữ khoảng bốn mươi bảy , bốn
mươi tám , đầu bạc trắng , tuy là người đẹp hết thời nhưng phong vận
vẫn còn . Lão vốn đang không hiểu gì thì đúng lúc ấy trong đầu chợt
nhớ tới hai vị tuyệt thế cao thủ Đao Thần và Kiếm Hậu . Lão từng
thấy qua chân dung hai người , hơn nữa trên giang hồ còn đồn đại nói
hai vị cao thủ này có thể sẽ đấu
một trận phân thắng bại ở Thiên sơn . Lúc ấy lão đã hoàn toàn xác
định , hai người này tuyệt đối chính là Đao Thần và Kiếm Hậu .”

Cuối cùng thế nào , ngươi nói mau đi! Hoàng Thi
Hàm thầm hét lên trong lòng , đừng ấp úng ngập ngừng như vậy , thật
đáng ghét mà .

Hoàng Thiết Chủy ho nhẹ , từ từ cầm lấy hồ lô
, ngửa đầu uống ba ngụm lớn , sau đó ánh mắt sáng ngời có thần
quét quanh toàn trường .

“Lúc ấy hai người bọn họ đều bị thương , Đao
Thần thương thế khác nặng . Nhưng danh xưng ‘Đao Thần’ hiển nhiên liều
mạng ứng chiến nhất quyết không chịu buông bỏ vũ khí trong tay , nhưng
mà trong miệng cứ thì thào nói “Ông trời sao tàn nhẫn , lại để cho
ta gặp kết cục này . Vận dã , mệnh dã” Kiếm Hậu liên tiếp tấn công
không ngừng , như bài sơn đảo hại về phía Đao Thần , đồng thời miệng
cũng nói liên tục bốn chữ “Trời xanh có mắt” . Mới đầu lão không
hiểu gì , thật sự muốn làm rõ xem rốt cuộc là chuyện gì , mãi đến
khi Đao Thần cuối cùng nói ra một đoạn lão mới thông suốt , nguyên lai
hai người bọn họ vốn là …Nói đến chỗ này , ánh mắt Hoàng Thiết
Chủy chợt lóe sáng , vội vàng câm miệng không nói , đồng thời trên
mặt tràn ngập vẻ sợ hãi . Y đột nhiên xách ghế dựa đang ngồi lên ,
rút cờ trắng cắm bên cạnh bàn “Thực xin lỗi , lão có chút việc ,
không thể không đi trước một bước” Hoàng Thiết Chủy còn chưa kịp chạy
lấy người thì đã thấy một người trẻ tuổi đột nhiên đi ra từ trong
đám người , chặn đầu y .

Là hắn ? Hoàng Thi Hàm nhảy dựng lên , tức
giận đến nghiến răng nghiến lợi . Tên vô lại này , không xuất hiền
không có việc gì , vừa xuất hiện đã cắt đứt câu chuyện .

Người trẻ tuổi chính là A Lãng .

“Hoàng đại thúc , dạo này khỏe không? Làm sao
vậy ? Lại đang dùng mấy yêu ngôn lấy bạc của dân chúng thiện lương sao
?”

“Ta … Ta đâu có !” vẻ mặt Hoàng Thiết Chủy bất
đắc dĩ .

A Lãng không kịp mở miệng , lão nhân khi nãy
nói leo kia lớn tiếng nói “Hoàng Thiết Chủy ! Đao Thần cùng Kiếm Hậu
, hai người đã xảy ra chuyện gì , ngươi còn chưa nói xong mà!” Hoàng
Thiết Chủy lén liếc mắt nhìn A Lãng một cái , từ từ nói với lão
đầu kia , diễn cảm rất là vô tội “Ta … Ta … Không nói được cái nguyên
cớ đó”

“Vị đại thúc này” A Lãng cười nói với lão
nhân kia “Hoàng Thiết Chủy một bụng toàn chuyện bí mật của võ lâm ,
đại thúc ngươi đừng vội , trước để cho tiểu sinh bói một quẻ , sau
đó để cho y nói tiếp” Lão nhân kia còn chưa kịp phản ứng , tay của
Hoàng Thiết Chủy đã duỗi ra , “Hai phân bạc , giao trước” Giống như sợ
A Lãng không trả tiền .

“Bạc ! Bạc ! Ngươi lúc nào cũng chỉ biết bạc!”
A Lãng cười trừng mắt nhìn y một cái , lập tức từ trong ngực lấy ra
năm lượng bạc đặt lên bàn . “Có đủ hay không?”

“Đương nhiên đủ !” Động tác cất bác của Hoàng
Thiết Chủy cực kỳ nhanh , để vào trong đũng quần . “Hôm nay muốn hỏi
gì?”

“Tình cảm” A Lãng không chút suy nghĩ.

“Tình cảm?” Hoàng Thiết Chủy nhịn không được
cười ha ha “Ngươi nổi danh lãng tử giang hồ ngày hôm nay lại tìm lão
hỏi chuyện tình cảm ? Ha ha ha .. Chuyện này thật sự là chuyện buồn
nhất trong ngày …” A lãng tùy tay rút một thẻ trong ống trúc , đưa cho
y , coi như bên cạnh không có người nói “Ngày hôm qua ta gặp một cô
nương , đôi mắt rất to , tóc dài thật dài , dáng người cao gầy…”
Hoàng Thiết Chủy cắt đứt lời của hắn “Nói nửa ngày , lãng tử giang
hồ người vừa nhìn thấy đã chung tình với nàng ta , yêu thích nàng ta
có phải hay không ?” Hoàng Thi Hàm đứng trong đám người nghe xong há
hốc mồm ,cô gái A Lãng nói kia không phải chính là mình sao ? Lập
tức ngưng thần nín thở cẩn thận nghe .

A Lãng đỏ mặt , làm như ngượng ngùng mở miệng
, hồi lâu mới nói “Ngươi nói đúng rồi , ta yêu thích nàng , nhưng không
biết kết quả thế nào ?”

“Ha ha , sau khi chuyện này thành công , ngươi nên
mời lão uống một trận …” Hoàng Thiết Chủy vừa nói vừa cầm thẻ
trúc cẩn thận xem , ngón tay đồng thời gập , sắc mặt đột biến .

“Làm sao vậy ?” A Lãng có vẻ rất khẩn trương .

“Tặc … tặc … tặc …” Hoàng Thiết Chủy lắc đầu,
than nhẹ một tiếng “Nghiệt duyên , nghiệt duyên , nghiệt duyên , hay cho
một đoạn nghiệt duyên bi thảm …”

Toàn thân A Lãng run lên “Nói cách khác … kết
quả không lạc quan?”

Hoàng Thiết Chủy nhíu mày nói “Không phải không
lạc quan , mà là chắc chắn không lạc quan”

A Lãng cúi đầu trầm tư , vẻ mặt như đưa đám ,
đối với vẻ mặt bất cần ngày thường khác nhau một trời một vực .

Thấy hai người không nói gì tiếp , đám người
lập tức nói “Kể chuyện ! Hoàng Thiết Chủy , ngươi mau kể hết chuyện
kia đi .” Hoàng Thiết Chủy hơi do dự sau đó cao giọng nói “Chuyện vừa
rồi lão đã không muốn nói nữa”

“Hoàng Thiết Chủy , sao ngươi có thể như vậy ?
Ngươi thật sự là làm ẩu …” Đám người bắt đầu mắng .

Hoàng Thiết Chủy lén liếc nhìn A Lãng đang
trầm tư một cái , sau một lúc lâu mới nói “Các vị hương thân đừng
vội lên tiếng mắng , Kiếm Hậu và Đao Thần là hai nhân vật truyền
kỳ , bình thường thần long kiến thủ bất kiến vĩ ,
cho dù lão nói cho mọi người biết ân oán của bọn họ , thì như thế
cũng chẳng có nghĩa gì . Không bằng lão đổi một đương kim võ lâm
khác nhiều người quen thuộc để kể , như vậy không phải càng thực tế
hơn sao ? Mọi ngườ hẳn là biết Mộ Dung thế gia một trong tam đại thế
gian của võ lâm Trung Nguyên chứ !” Ngưng một chút , không đợi người
khác nói leo , y lại nói tiếp “ Ngày hôm qua Mộ Dung công tử còn xuất
hiện ở Khai Phong thành , dáng vẻ giống như nhàn nhã . Nhưng khi đến
đêm , hắn cười không nổi .”

Hoàng Thi Hàm từng gặp mặt Mộ Dung Tuấn một
lần , vởi vậy lúc này Hoàng Thi Hàm không khỏi cẩn thận nghe , vì
sao hắn lại cười không nổi?!

“Tối hôm qua , Mộ Dung công tử nhận được thư từ
nhà đưa đến , nói đệ nhất Tống Thất Đao mang Phi Đao đã xuất hiện ở
trên đại môn , nói cách khác , sát thủ xếp hạng nhất trong chốn giang
hồ Tống Thất Đao đã nhìn trúng Mộ Dung thế gia là con dê béo , tin
rằng mọi chuyện ngày sau , Mộ Dung thế gia tất có tai họa phát sinh
.”

“Tống Thất Đao ?”

“Hắn là ai?”


“Đệ nhất sát thủ trong giang hồ?”

“Hoàng Thiết Chủy , ngươi rốt cuộc đang ăn nói
bậy bạ gì đấy ?”

“Lão không nói bậy bạ , trách là các vị hương
thân không biết nhân vật số một đấy …” Hoàng Thiết Chủy nói một
tràng dài , đáng tiếc mọi người đều hết hứng thú , không hẹn và
cùng phun ra vài bãi đờm , đám người dần dần tản đi .

A Lãng này rõ vẫn ngồi trước ghế trầm tư cúi
đầu , đột nhiên thình lình ngẩng đầu , ánh mắt rét lạnh như băng .
“Ngươi mau thành thật nói cho ta , nói ngươi đang nói giỡn , nói ngươi
đang gạt ta !”

“Ta chưa từng nói giỡn với ngươi bao giờ , ta
cũng không có lừa ngươi đâu!” vẻ mặt Hoàng Thiết Chủy khổ sở , làm
như thập phần vô tội .

“Hoàng Thiết Chủy ta dầu gì cũng là một nhân
vật có tên tuổi , ngươi vốn có mạng lãng tử , vận cô độc , ngươi
cùng vị cô nương kia không có kết quả , ta lấy cái đầu trên cố cam
đoan , như vậy ngươi tin chưa?”

“Ta …” Nét mặt A Lãng vô cùng chua sót , từ từ
đứng lên “Cám ơn ngươi , đại thúc , ta đi đây!”

Hoàng Thiết Chủy chưa từng thấy vẻ mặt này
của hắn trước đây , lúc này mắt choáng váng , há to mồm , nhìn bóng
lưng của hắn dần dần biến mất mà một chữ cũng nói không ra .

Ai! Thiệt là , một người tuổi còn trẻ như vậy
… Hoàng Thiết Chủy vừa thì thào nói xong liền thấy Hoàng Thi Hàm
đứng cách đó không xa đang từ từ đi
tới mơi khôi phục lại tinh thần .

“Cô nương muốn coi tướng hay bói toán?” Hoàng
Thiết Chủy nhìn nàng .

“Ta …” Hoàng Thi Hàm nói quanh co một lát , thả
bạc trên xuống bàn trước “Vừa rồi ta đi qua nơi này thì nghe tiên sinh
kể chuyện về Đao Thần và Kiếm Hậu , ta muốn hỏi ..”

Hoàng Thiết Chủy cắt đứt lời của nàng “Thực
xin lỗi cô nương , chuyện của bọn họ lão chỉ căn nói bậy bạ mà thôi
, cô nuong ngàn vạn lần chớ để trong lòng” Ngưng một lúc , hắn thu đống
bạc vụn trên bàn xong mới nói tiếp “Nhưng thật ra chuyện của Mộ Dung
thế gia vốn là thiên chân vạn xác* (vô cùng chính xác) , thật sự là bọn họ đang gặp phải tình cảnh
khó khăn , trong thiên hạ , chỉ sợ có rất ít người có thể giúp được
họ”

“Hả?” Hoàng Thi Hàm không hiểu “Nói thế là ?”

Hoàng Thiết Chủy lắc đầu , than nhẹ một tiếng
“Tống Thất Đao vốn là đệ nhất sát thủ của võ lâm Trung Nguyên , chỉ
cần là bị hắn điểm trúng người thì tuyệt khó tránh khỏi họa diệt
môn . Chính yếu chính là từ trước đên nay hắn chưa từng thất thủ ,
vả lại , thân phận còn thần bí khó lường , căn bản không ai biết
diện mạo của hắn .”

“Vậy … vậy … Mộ Dung công tử chẳng phải …”
Hoàng Thi Hàm nghĩ một lúc “Mộ
Dung công tử trong giang hồ danh tiếng thế nào?”

Hoàng Thiết Chủy không có chút suy nghĩ nào
“Mộ Dung vốn là ba đại thế gia đứng đầu , từ ba năm trước khi Mộ Dung
Mỹ vãng sinh , con trai độc nhất Mộ Dung Tuấn lên tiếp nhận Mộ Dung
thế gia tới nay , được xưng tụng là hảo sự tố tẫn * (làm hết mọi việc
tốt) . Trong giang hồ , thanh danh Mộ Dung thế gia
lúc này giống như mặt trời ban trưa.” Hắn lén liếc mắt nhìn Hoàng
Thi Hàm một cái , tiếp đó lại nói “Cô nương có lẽ bình thường ít đi
lại trong giang hồ , nên mới hỏi vậy ; chờ tương lai khi có kinh nghiệm
phong phú thì sẽ hiểu rõ một số chuyện . Cô nương có thể bói một quẻ
, xem vận thế hướng đi thế nào?”

“Được!” Hoàng Thi Hàm gật đầu , tràn ngập tò
mò lấy ra một thẻ trúc , sau đó đưa cho hắn .

Hoàng Thiết Chủy đón lấy thẻ trúc , nhưng vừa
mới đưa mắt nhìn , thần sắc lại không kìm được đại biến , ngay cả
tay cầm thẻ trúc cũng ngăn không được run rẩy .

“Làm sao vậy ?” Hoàng Thi Hàm sững sờ

Hoàng Thiết Chủy không đá, . từ trong lồng ngực
lất ra một cuốn sách cổ , một bên lật xem , một bên biến sắc .

“Cô nương …” Ngũ quan của Hoàng Thiết Chủy gần
như tối tăm thành một vùng . “Thẻ trúc cô nương lấy vốn thuộc hạ
thiêm , lão vốn cho rằng co thể hóa giảo , nhưng khi lật xem kinh thư
mới biết …mới biết thẻ này …”

“Rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi nói mau đi!” Hoàng
Thi Hàm không có kiên nhẫn.

“Thẻ nói rất rõ ràng . ngày mười lăm tháng
tám , thiên cẩu cắn nguyệt , mất hết ý chí , tánh mạng tất hết”
Hoàng Thiết Chủy nói từng chữ chậm rãi .

Hoàng Thi Hàm ôn hòa nhã nhặn , chậm rãi hỏi
“Nói cách khác , ta không thể còn sống nhìn thấy mặt tời ngày mười
sáu tháng tám .”

“Ừ” Hoàng Thiết Chủy gật gật đầu .

“Được , ta đã biết . Cám ơn ngươi” Hoàng Thi Hàm
ảm đạm cười , lập tức đứng lên đi về phía đường cái .

Mười lăm tháng tám đúng là ngày nàng so tài
cao thấp cùng truyền nhân Đao Thần . Nàng tiêu phí thời gian suốt hai
năm , chính là vì một trận chiến này , võ công của nàng , lòng tin
của nàng sao có thể bởi vì lời nói kia mà tan thành bọt nước?

Nàng chỉ coi lời hắn thối , bởi vì nàng đối
với bản thân vô cùng tin tuongr.

Nàng làm sao có thể không phải là đối thủ của
truyền nhân Đao Thần?”

Không có khả năng .