Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 297: Chính là bởi vì hiểu rõ

   Tiêu Lăng Phong nắm tay Diệu Tinh, anh thấp giọng lẩm bẩm ở bên tai của cô. Hơi thỏ ấm áp phun vào trong cổ áo của Diệu Tinh, làm cô có chút ngưa ngứa...

     "Diệu Tinh, anh thật sự rất muốn mỗi ngày mở mắt ra là đã nhìn thấy em. Anh muốn cùng em trôi qua cuộc sống yên tĩnh. Anh thật sự rất muốn có thể gọi em là bà xã, giống như những người bình thường khác vậy. Mỗi ngày đúng giờ anh đi làm, mỗi ngày khi anh về đến nhà, là anhk lại có thể được nhìn thấy em lúc này đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa ăn tối. Còn con của chúng ta thì đang chơi đùa ở trong phòng khách. Sau bữa ăn tối, anh sẽ ngồi ở trong phòng khách nhìn bộ dạng của em rửa chén! A, không..." Tiêu Lăng Phong nói rồi lại lắc đầu một cái: "Chúng ta sẽ cùng nhau rửa chén. Sau bữa cơm chiều chúng ta sẽ mang theo bảo bảo của mình cùng nhau đi tản bộ, chúng ta còn có thể thử có thêm một bảo bảo nữa..." @MeBau*[email protected]@ Giọng nói của Tiêu Lăng Phong rất nhẹ, nói xong ngay cả ánh mắt của anh cũng không nhịn được sự chua xót. "Bà xã, em hãy tỉnh đi, có được hay không..." Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng nói. Sự an tĩnh trong phòng bệnh vốn là chỉ có âm thanh của máy móc trị liệu vang lên, nhưng mà lúc này đột nhiên lại vang lên tiếng nức nở.

     Đầu tiên là Tiêu Lăng Phong sửng sốt, một giây kế tiếp anh liền ý thức được... 

     "Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong kêu lên một tiếng. Nhìn Diệu Tinh mở mắt: "Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong kích động cúi người ôm lấy cô: “Rốt cuộc em đã tỉnh lại rồi!"

     Diệu Tinh nức nở. Đúng khi cô tỉnh lại, mũi liền ngửi thấy có mùi vị của hơi thở quen thuộc. Giống như sự đau đớn của toàn thân cũng không hề tồn tại vậy. Trong khoảng thời gian cô ngủ mê man này, tựa như là trong một giấc mộng thật dài. Cô mơ thấy cô cùng Tiêu Lăng Phong đi qua đủ loại, mộng thấy thời gian bọn họ sống hạnh phúc ngọt ngào... Cô nghe thấy những lời Tiêu Lăng Phong nói..., diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn ý thức của cô vậy mà lại có thể bị tiếng nói của anh chi phối, trong đầu cô xuất hiện những thời gian hạnh phúc, những  hình ảnh ngọt ngào kia, khiến cho nước mắt càng thêm tùy ý chảy xuôi.

     "Tại sao em lại khóc, có phải em bị đau nơi nào hay không?" Tiêu Lăng Phong lo lắng quan sát Diệu Tinh: "Đừng khóc." Tiêu Lăng Phong đau lòng lau nước mắt cho cô.

     "Làm sao mà anh lại ngu như vậy chứ?" Diệu Tinh nghẹn ngào. Cô nhớ vào chính mình bị lăn từ trên thang lầu xuống dưới, thì Tiêu Lăng Phong nhào tới ôm lấy cô thật chặt. "Anh là đồ ngu ngốc sao?" Diệu Tinh mắng to. Nghĩ tới này lúc trời đất bị liên tục xoay chuyển, trong nháy mắt, trong lòng của cô liềncảm thấy sợ hãi, sợ... Tiêu Lăng Phong sẽ có chuyện.

     Nghe Diệu Tinh mắng chửi mình, Tiêu Lăng Phong không nhịn được cười một chút, lại lau nước mắt trên khóe mắt. diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Thật là hỏng bét, thế nào anh lại bị Diệu Tinh nhìn thấy rơi lệ như vậy chứ! "Em không bị sao là tốt rồi! Em nói cái gì thì chính là cái đó. Diệu Tinh, chỉ cần em không bị sao là tốt rồi."

     "Tôi đối với anh xấu xa như vậy, tại sao anh vẫn còn muốn trông nom tôi?" Diệu Tinh nghẹn ngào. "Anh là heo sao?" Diệu Tinh càng nghĩ lại càng cảm thấy tức giận: "Người nào ai cần anh lo cho tôi, tôi có bị làm sao, có liên quan gì đến anh kia chứ?" Diệu Tinh kêu nghẹn ngào lên tiếng.

     "Bởi vì anh yêu em!" Tiêu Lăng Phong thâm tình nói: "Anh không cảm thấy em đối xử với anh có gì xấu xa, bất kể em làm cái gì đối với anh, thì đều là phải hết." Tiêu Lăng Phong nói an ủi Diệu Tinh: "Em đừng khóc, em nhìn xem không phải là anh vẫn rất khỏe mạnh hay sao? Đừng sợ!" Anh nói an ủi, trong lòng anh cũng biết, chính bởi vì lo lắng anh nên Diệu Tinh mới như vậy. Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn "Anh cũng cho là anh đã xong rồi, cho là sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy em nữa!" 


Diệu Tinh thấp giọng khóc sụt sùi. "Tôi... thật là sợ! Sợ sẽ không còn được gặp lại bảo bảo!" Giống như là con gà con mới vừa ra khỏi vỏ trứng, cứ thế dựa vào người xuất hiện ở bên cạnh mình đầu tiên, không hề đề phòng.

     Nghe những lời mà Tiêu Lăng Phong nói..., trong lòng Diệu Tinh hung hăng run lên một cái: "Anh có khỏe không, có bị thương ở chỗ nào hay không?" Diệu Tinh hỏi, phí sức giơ cánh tay lên: "Anh không biết như vậy có bao nhiêu nguy hiểm hay không?"

     "Cũng bởi vì anh biết, cho nên anh mới không thể bỏ lại một mình em được!" Tiêu Lăng Phong nghiêm túc nói. Nhìn Diệu Tinh ngẩng đầu lên, cánh tay khua khua loạn xạ, hành động này của cô khiến cho trong lòng  Tiêu Lăng Phong dậy lên một hồi kinh hãi. Anh đưa tay của mình qua, thế nhưng mà Diệu Tinh lại không có đưa cánh tay của mình tới, mà lại chỉ sượt qua bên tay của anh.

     Ầm! Tiêu Lăng Phong cảm giác mình giờ phút này mình giống như đã bị sét đánh trúng vậy. Anh đưa tay quơ quơ ở trước mắt Diệu Tinh, thế nhưng mà Diệu Tinh lại không hề có chút phản ứng gì đối với hành động này của anh...

     "Sao vậy?" Thấy Tiêu Lăng Phong đột nhiên không lên tiếng, Diệu Tinh có chút nghi ngờ. Bốn phía xung quanh cô đều chỉ thấy một mảnh đen nhánh, cô không thể nhìn thấy bất cứ cái gì hết, ngoại trừ có thể cảm giác được Tiêu Lăng Phong vẫn đang ở bên người, còn hết thảy mọi thứ khác tựa như đều không hề tồn tại vậy! Hình như là cả một phòng này đều đen nhánh không hề có một tia ánh sáng nào xuyên tới vậy...

     "Không có gì đâu!" Tiêu Lăng Phong đưa tay của mình tới: "Diệu Tinh. Hiện tại em cũng đừng nói gì hết, để anh đi gọi bác sĩ." Trong giọng nói của Tiêu Lăng Phong m có chút run rẩy. Bác sĩ đã nói về sau sẽ có di chứng, chẳng lẽ... đây chính là di chứng về sau hay sao?

     "Tiêu Lăng Phong?" Diệu Tinh thử thăm dò kêu lên. Sau đó cô nghiêng lỗ tai nghe giọng nói của mình: "Trời tối rồi sao?" Không đợi Tiêu Lăng Phong đứng dậy, Diệu Tinh hỏi tiếp: “Thế nào mà anh lại không mở rèm cửa sổ ra như vậy, tại sao anh cũng không mở đèn như thế?"

     Tiêu Lăng Phong quệt tay lên mắt: "Anh... sợ em ngủ không ngon!" Tiêu Lăng Phong nói dố: "Em hãy ngoan ngoãn nằm ở đó!"

     "Mới vừa rồi anh còn oán trách nói em ngủ quá lâu như vậy..." Diệu Tinh?" Trong giọng nói của Diệu Tinh có chút run rẩy, khiến cho sự bất an trong Tiêu Lăng Phong lại càng sâu đậm.


     "Không có..." Tiêu Lăng Phong dừng lại. Chuyện này có muốn giấu giếm cũng làm sao có thể có thể giấu giếm được chứ. Chỉ không đầy mấy phút là Diệu Tinh sẽ biết liền...

     "Nói chuyện với anh đó!" Diệu Tinh kích động hô to. "Tôi làm sao vậy... Tôi không nhìn thấy nữa, có phải hay không!" Diệu Tinh hô to, giằng co: " Tôi nói chuyện với anh đó... A!" Diệu Tinh giãy giụa, suýt nữa thì rơi xuống khỏi giường.

     "Diệu Tinh, em hãy bình tĩnh một chút!" Tiêu Lăng Phong vội vàng đỡ lấy Diệu Tinh: "Em đừng nên tự hù dọa mình như vậy, em sẽ không có việc gì đâu!"

     "Bình tĩnh sao?" Diệu Tinh hỏi. "Tôi phải bình tĩnh như thế nào đây!" Diệu Tinh lớn tiếng kêu lên. Cô bị kích động quá mức, nên động tác tháo kim của các ống truyền đang cắm ở trong mạch máu ra vô cùng kịch liệt. Thuốc nước trong suốt hòa lẫn với máu chảy ra,

     "Diệu Tinh, em đừng như vậy!" Tiêu Lăng Phong nắm lấy cổ tay của Diệu Tinh nói an ủi.

     "Anh buông tôi ra!" Diệu Tinh giãy giụa. Cô ngủ mê đã quá lâu, cho nên cô căn bản không thể giãy giụa nỏi: "Tại sao lại phải như vậy, tại sao tôi lại không nhìn thấy rồi!" Diệu Tinh lớn tiếng gào thét. Tiêu Lăng Phong chỉ có thể ôm lấy thân thể Diệu Tinh thật chặt: "Tôi không nhìn thấy nữa rồi. Tiêu Lăng Phong, tôi không nhìn thấy gì nữa rồi..." Diệu Tinh lớn tiếng kêu to. Ở ngoài cửa, thỉnh thoảng lại có người ghé đầu liếc mắt nhìn.

     "Sẽ không đâu!" Tiêu Lăng Phong nói an ủi: "Diệu Tinh. Chẳng qua là do em đã ngủ quá lâu thô. Hãy tin tưởng anh, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Hãy tin tưởng anh, có được hay không?"

     "Anh nói gạt người!" Diệu Tinh kích động đẩy Tiêu Lăng Phong ra: "Tại sao lại phải như vậy chứ? Tôi đã làm sai điều gì, tại sao lần lượt những chuyện tàn nhẫn đều xảy đến đối với tôi như vậy!" Diệu Tinh cuồng nộ hầm hừ, tay giơ lên ở trước mắt liều mạng cào cấu. Móng tay bén nhọn cào rách cả mí mắt của cô.

     "Tôi không thể nhìn thấy bất cứ cái gì hết!" Diệu Tinh bật khóc.

     "Diệu Tinh, em đừng như vậy!" Tiêu Lăng Phong đau lòng ôm lấy Diệu Tinh: "Diệu Tinh, đừng sợ. Anh ở chỗ này, anh ở nơi này!" Tiêu Lăng Phong nắm lấy bàn tay của Diệu Tinh áp vào trên mặt của mình: "Cảm nhận được không, Diệu Tinh? Diệu Tinh, anh vẫn luôn ở bên cạnh em."

     Diệu Tinh lắc đầu. Nước mắt cứ từng giọt từng giọt một từ trong khóe mắt trống rỗng cứ thế chảy xuống... "Không nhìn thấy, tôi không nhìn thấy!" Diệu Tinh luống cuống kêu khóc: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..." Diệu Tinh lớn tiếng kêu, dùng sức đẩy Tiêu Lăng Phong ra, còn chính bản thân cô cũng bị té ngồi ở trên giường. 

     "A…" Diệu Tinh ôm đầu lớn tiếng kêu. Cô hoàn toàn lâm vào trong tuyệt vọng khủng hoảng...