Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 266: Bị diệt khẩu?

Editor: Mẹ Bầu

Tiêu Lăng Phong ngồi ở trong xe liếc nhìn tài liệu. Những ghi chép về mọi người trong cô nhi viện năm đó. Những ghi chép của đồn cảnh sát. Anh tìm khắp nơi để tra xét. Thế nhưng mà... không có thứ mà anh muốn! Tiêu Lăng Phong nặng nề thở dài.

"Liệt, lẽ nào tôi lại thất bại! Đã lâu như vậy mà cũng không có tin tức gì về đứa nhỏ… Có lẽ là... tôi nên cảm thấy may mắn, nếu như đồn cảnh sát không có ghi chép gig thì có thể nói, có phải là đứa nhỏ đa phần là vẫn có hi vọng sẽ còn sống!"

Lãnh Liệt nắm thật chặc ngón tay, thật ra thì... Anh rất muốn khuyên, một đứa con nít còn nhỏ như vậy, cho dù có người phát hiện ra thì cũng sẽ không được ghi chép rõ ở trong hồ sơ, hơn nữa thời gian cũng đã trải qua bao lâu nay rồi. Tiêu Lăng Phong toàn tâm cũng vùi đầu vào trên người đứa con, cho nên anh không đành lòng giội nước lạnh như vậy cho anh.

"Hết thảy đều sẽ khá hơn!" die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Lãnh Liệt vỗ vỗ bả vai Tiêu Lăng Phong. Nếu như lúc này, người ở bên cạnh anh ủng hộ anh mà là Diệu Tinh, nhất định chuyện kia sẽ có một bộ dáng khác hẳn.

Diệu Tinh vốn đang ở trong phòng làm việc, bận rộn không thể tách rời ra, đột nhiên có một bóng người xông vào dọa cô giật mình.

"A!" Diệu Tinh kêu lên. "Liệt, anh, anh đã vào bằng cách nào vậy?" Diệu Tinh vỗ ngực.

"Em quên là trước đây anh đã làm nghề gì rồi hay sao?" Lãnh Liệt buồn cười, ngồi xuống. Anh quan sát Diệu Tinh không chút e dè.

"Sao anh lại tới đây!"

"Anh đang suy nghĩ, em có muốn đi cùng anh đến gặp mặt Tiêu Lăng Phong hay không, coi như là gặp mặt cậu ta một lần cuối cùng!" Lãnh Liệt nói không chút kiêng nể.

"Anh nói gì vậy?" Diệu Tinh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Liệt ánh mắt của anh lúc này thật khó phân biệt thiệt giả. Diệu Tinh nhẹ nhàng cau mày. "Anh nói giỡn chọc cười như vậy, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn tuyệt không chút buồn cười."

"Bây giờ Tiêu Lăng Phong thật sự là không có chuyện, nhưng mà... Có lẽ không cần đến mấy ngày nữa, chắc chắn thật sự liền mất mạng!"

"Anh ta không thoải mái, vậy thì anh cũng có thể đi tìm bác sĩ, tìm em trông nom thì có ích gì đâu!" Diệu Tinh chun cái mũi lại, rót chén nước cho Lãnh Liệt.

"Bệnh của cậu ấy là tâm bệnh, chỉ có em mới có thể trị liệu được. Hiện tại cậu ấy..." Lãnh Liệt thiếu chút nữa thì đã buột miệng nói lộ ra về chuyện đứa con. Nhưng mà... đến phút cuối cùng anh vẫn nhịn lại được. Diệu Tinh hiện tại đã chấp nhận hiện thực kia rồi, anh cần gì phải nói cho cô biết niềm hy vọng mong manh đó làm gì! "Em đã thật sự không thương Lăng Phong nữa rồi!"

"Anh cảm thấy em vẫn còn thương anh ta sao?" Diệu Tinh hỏi, đột nhiên hiện ra ngoài một phần bưu kiện hấp dẫn lực chú ý của cô. Diệu Tinh từ từ mở ra, bên trong lại là một số tài liệu bằng chứng phạm tội có liên quan đến chuyện sáu năm trước, trong đó Đường Nhã Đình đã thuê người khác cường bạo Lisa.

Diệu Tinh đặt ngón tay ở trên bàn phím, từ từ dùng sức đến trắng bệch ra... Đường Nhã Đình, đã đến lúc tôi nên thu hồi lại lợi tức từ cô rồi...

Bầu trời đầy những giọt mưa phùn li ti bay bay. Diệu Tinh đứng ở bên trong đại sảnh nghe tiếng còi cảnh sát vang rền, nhìn Đường Nhã Đình bị mang đi, trong mắt cô không hề có ý muốn che giấu nụ cười. Trong đầu Diệu Tinh đang lý luận, năm đó cô đã tàn nhẫn làm tổn thương đứa con của tôi. Hiện tại... tôi cũng vậy, cũng muốn cô nếm thử một chút mùi vị phải chia lìa với những đứa con mà cô đã sinh ra...

Lãnh Liệt ở một bên, nhìn một hồi, sau đó anh lặng yên không tiếng động rời đi. Vốn dĩ anh chỉ là muốn tới để khuyên nhủ Diệu Tinh, nhưng mà không nghĩ tới lúc này lại có chuyện như vậy xảy ra. Rất hiển nhiên chuyện này chính là do Diệu Tinh đã báo cảnh sát, cũng rất rõ ràng, Diệu Tinh trở lại đây là bắt đầu đang điều tra chuyện này. Chẳng qua là... Chuyện thật sự có thể dễ dàng như vậy được sao! Năm đó, những thứ kia người đều không còn, không có ai làm chứng, bằng vào một chút những điều tra của thám tử tư, làm sao gót chân có thể đứng vững được chứ...


Đường Nhã Đình, rốt cục thì cô cũng đã phải trả giá thật lớn vì tội của mình! Siết thật chặc quả đấm, Diệu Tinh xoay người đi vào trong thang máy Người tiếp theo là ai. Dương Nhược Thi, Mộ Sở, hay là... Tiêu Lăng Phong.

"Thiếu chủ" Lệ Viêm vội vã đi vào trong phòng làm việc Mộ Sở. Mặc dù tổ chức Ám Dạ đã giải tán từ lâu, nhưng mà sự xưng hô này đã có từ hai mươi mấy năm rồi, không cách nào thật sự từ bỏ được.

"Chuyện gì vậy, sao lại hốt ha hốt hoảng như thế?" Mộ Sở dập tắt thuốc lá trong tay, miễn cưỡng ngẩng đầu lên.

"Đường Nhã Đình đã bị bắt đi rồi!"

"Chuyện này có liên quan tới tôi hay sao?" Mộ Sở hỏi. Anh vốn dĩ chính là một người lạnh nhạt. Kể từ sau khi Diệu Tinh bị mất tích, sự lạnh lùng của anh lại càng sâu hơn trước.

"Liệt vừa mới gọi điện thoại tới, nói... Chuyện này rất có thể là do tiểu thư Diệu Tinh làm!" Lệ Viêm cẩn thận từng ly từng tí nói ra một câu.

"Đây là cô ấy đang trả thù..." Mộ Sở cười một chút. "Có thể bị cô trả thù, chung quy còn tốt hơn là việc cô ấy không để ý gì tới tôi!" Mộ Sở nói xong liền tựa lưng vào ghế ngồi. "Hiện tại, Diệu Tinh đang hận tôi, anh trai tôi cũng sẽ không tha thứ cho tôi!" Một cô gái được anh trai tôi trân quý như vậy, lại phải chịu bị tổn thương đến mức không còn toàn vẹn. "Thật ra thì, chính tôi cũng đã tự trách chính mình! Cái gì mà là tình cảm ông cháu chứ, những việc mà ông ấy đã làm có chỗ nào giống như là một ông nội hay không? Nếu như tôi sớm phản kháng lại một chút, chuyện cũng sẽ không đến mức như hôm nay!" Mộ Sở nói xong liền đứng dậy. "Tiêu Lăng Phong ở bên kia có tin tức gì không?"

"Vẫn không có, nhắc tới cũng thấy kỳ lạ. Bất quá cũng chỉ là mấy tên lưu manh vô nghề nghiệp, làm thế nào mà biến mất được, mà lại biến mất sạch sẽ như vậy kia chứ?" Lệ Viêm tỏ vẻ khó hiểu.

"Vậy thì xem lại bên nhà Lisa kia một chút xem, bọn họ đã có làm chuyện gì đó hay không!" Mộ Sở xoay người, mấy người kia là người duy nhất biết được tung tích đứa con Diệu Tinh. Cho nên vô luận như thế nào cũng phải tìm cho được bọn chúng. Chỉ có tìm được bọn chúng, anh mới có cơ hội tìm lại được đứa con của Diệu Tinh có lẽ vẫn còn sống, như vậy... cũng coi là một loại bồi bổ lại đối với Diệu Tinh...

Vườn trẻ.

Diệu Tinh che dù bước ra khỏi xe. Kể từ sau buổi chăm sóc Alice lần trước, không hiểu sao cô lại luôn là nhớ nhung đến cô bé nghịch ngợm này. Nghĩ đến tiếng cười của cô nhóc, khóe miệng Diệu Tinh liền nhếch lên không có lý do.

"Diệu Tinh!" Cô đang đi, đột nhiên nghe phía sau lưng có tiếng người gọi cô. Từ từ xoay người lại. Diệu Tinh thật kinh ngạc

"..."

"Thế nào, không nhận ra anh sao!" 

"Cẩm Trình!" Hồi lâu Diệu Tinh mới kêu lên tên của Hạ Cẩm Trình: "Đã lâu rồi không gặp anh!"

Hạ Cẩm Trình cười khẽ mấy tiếng, "Còn tưởng rằng em không nhớ rõ anh nữa kia đấy!" Hạ Cẩm Trình nghiêng nghiêng cái đầu quan sát Diệu Tinh. "Nhà thiết kế trứ danh, tiểu thư Lau­ra!"

"Đừng có chế giễu em như vậy!" Diệu Tinh cười khẽ. "Anh... dang bận cái gì?"

"Anh sao? Anh đang bay khắp thế giới!" Hạ Cẩm Trình lạnh nhạt định giải thích. Anh nhìn vào bên trong vườn trẻ một chút.


"Anh..." Trong lòng Diệu Tinh to gan phỏng đoán, chẳng lẽ... những đứa con của Đường Nhã Đình chính là con của Hạ Cẩm Trình sao?

"Diệu Diệu..." Một giọng nói non nớt véo von vọng tới. Một giây kế tiếp, một thân thể nhỏ bé mập mạp đã nhào vào trong ngực của cô. "Làm sao dì biết được con nhớ người!"

"Bởi vì dì cảm nhận được chứ sao!" Diệu Tinh khom lưng siết chặt lấy chóp mũi của cô bé cười đầy vẻ ấm áp dịu dàng. 

"Con của em sao?" Hạ Cẩm Trình hỏi. "Thật là xinh đẹp!" Tự đáy lòng Hạ Cẩm Trình than thở. Mặc dù dáng dấp bên ngoài của cô gái nhỏ này thì cũng không được giống với Diệu Tinh lắm. Nhưng mà... trên người cô bé kia có một loại gì đó rất khó diễn đạt bằng ngôn ngữ, thật sự cực kỳ giống với Diệu Tinh.

Trái tim Diệu Tinh khẽ run lên một cái. "Đây là con của một người bạn của em!" Diệu Tinh nói xong liền ôm lấy Alice, "Em nhất thời có việc cần phải đi bây giờ. Nếu có thời gian, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi!" Diệu Tinh lấy ra một tờ danh thiếp. Ngoài Tịch Mạt ra, thì ở thành phố T này, Hạ Cẩm Trình chính là người duy nhất được xưng tụng là bạn tốt của cô.

"Được!" Hạ Cẩm Trình gật đầu, trong lòng lại cảm thấy có chút khổ sở. Đối mặt với người phụ nữ mà anh đã từng yêu, anh không biết là mình có nên hối hận với quyết định ban đầu hay không! Nếu như năm đó không phải là vì anh nhất thiết phải trả thù, vậy hôm nay người đứng ở bên cạnh Tịch Mạt, có phải là anh hay không...

"Boss!" (Ông chủ - Tiếng Anh trong nguyên bản) Thấy Diệu Tinh đã đi xa, người đàn ông trung niên có vẻ mặt nghiêm túc liền đi tới.

"Đi vào đón tiểu thiếu gia và tiểu thư ra đi! Nhớ, tôi không hy vọng có bất luận kẻ nào tới quấy rầy bọn trẻ, nhất là Đường Nhã Đình!" Hạ Cẩm Trình nói xong liền ngồi vào trong xe, cầm lấy chiếc laptop. Anh nhìn vào từng tấm hình ở bên trong màn hình laptop. Rất khó tưởng tượng, anh thậm chí có tới hai đứa con. Chẳng qua là... Bọn trẻ không có cái vẻ hoạt bát mà lũ trẻ ở tuổi này nên có. Vốn dĩ ở cái tuổi này bọn trẻ con anh nên giống như cô bé anh mới vừa gặp kia mới đúng. Thế nhưng mà bọn trẻ con anh tuổi còn nhỏ mà cũng đã sợ đầu sợ đuôi. Đường Nhã Đình, đến tột cùng cô là một người thế nào giáo dục bọn trẻ thành ra như thế... Bất quá, những thứ này cũng không quan trọng… Đường Nhã Đình, về sau này, cô đừng mơ tưởng còn muốn được nhìn thấy hai đứa bé này...

Thiên Tuấn.

Tiêu Lăng Phong ngồi ở trong phòng làm việc. Ti Khiết ngồi ở một bên vẻ mặt nhìn Tiêu Lăng Phong tràn đầy vẻ chán ghét. Lãnh Liệt gần đây vẫn bận phải ăn cơm cũng không để ý tới. Nhưng mà anh...

"Làm sao cậu lại có thể vô dụng như vậy chứ hả?" Ti Khiết trợn mắt. Thời điểm ở buổi hôn lễ của Tịch Mạt, cô trơ mắt nhìn Diệu Tinh như keo như sơn cùng với một người đàn ông khác. Thế nhưng mà cô lại không thể nào tới giúp một tay được!

"Cô cho rằng chuyện có thể giải quyết dễ dàng như vậy hay sao?" Tiêu Lăng Phong xem thường. Không tìm được đứa con, không giải quyết được Đường Nhã Đình, nói gì tới chuyện vãn hồi lẫn tha thứ đối với Diệu Tinh. Anh phải làm thế nào để mang đến hạnh phúc cho Diệu Tinh đây.

"Cứ giải quyết ở trên giường!" Ti Khiết nói bất kể, chết cũng không ngừng nghỉ.

"Cô cút đi cho tôi!" Tiêu Lăng Phong cầm cây bút lên ném qua: "Cô mà là phụ nữ sao? Thế nào mà những lời như vậy cô cũng nói được!"

"Từ khi nào thì cậu đã coi tôi là phụ nữ vậy?" Ti Khiết trợn trắng mắt.

"Không ngờ như thế... cô và Liệt đều nghĩ giải quyết vấn đề này như vậy đó!" Tiêu Lăng Phong nhìn Ti Khiết nói vẻ chế nhạo.

"Tiêu Lăng Phong, tôi không cần cậu ăn thua gì với tôi! Tôi đây là đang giúp đỡ cậu đó!" Ti Khiết mặt không đổi sắc. "Tôi xem ra cậu liền trực tiếp vọt tới bệnh viện, giải quyết luôn cái lão già họ Mộ kia, sau đó xách đến meo trước mặt Diệu Tinh..."

"Thật là một người phụ nữ độc ác!" Tiêu Lăng Phong nhìn Ti Khiết mấy giờ, la lớn đến nhức đầu, xoa xoa lỗ tai, "Liệt thật là đáng thương!" Anh bổ sung thêm một câu.

"Thật ra thì... Tại sao nhất định phải một lòng nhào vào trên người đứa con như vậy, cậu lại không thể đồng thời tiến hành được hay sao? Cậu phải biết, Diệu Tinh ở bên người Car­los ngây ngô nhiều thêm một giây, liền có nhiều thêm một phần nguy hiểm. Tình yêu của người nọ đối với Diệu Tinh rất nhiều, không phải là anh không nhìn ra. Bên cạnh anh còn đi theo một đứa con mở miệng một tiếng là mẹ. Nếu là... Diệu Tinh không bỏ được đứa con, thuận thế gả cho Car­los, tôi xem cậu sẽ khóc như thế nào! Hãy nói, làm sao cậu liền xác định sẽ tìm được đứa bé kia? Nếu không cậu liền trực tiếp nói chuyện với Diệu Tinh chuyện về đứa con đi..."

"Thật ra thì tôi cũng vẫn lo lắng!" Tiêu Lăng Phong đứng dậy. "Năm đó Lisa gặp chuyện không may, người nhà của cô ấy sẽ không thể thật sự không biết gì. Nhưng mà... đứa con gái duy nhất bị tổn thương, làm sao nhà bên ấy có thể cứ im hơi lặng tiếng như vậy."

"Cậu muốn nói, cho nên mấy người kia bị mất tích ly kỳ như vậy chính là vì đã bị diệt khẩu!" Ti Khiết hậu tri hậu giác kêu lên, tỏ vẻ đã hiểu ra câu chuyện.

"Không phải là diệt khẩu, mà là báo thù!" Tiêu Lăng Phong xoay mặt lại liếc mắt nhìn Ti Khiết, "Cho nên, trước khi không thể xác định được chuyện đứa con thì tôi không thể nào nói chuyện với Diệu Tinh được."

"Vậy cậu cứ chờ như vậy sao?" Ti Khiết nhíu mi.

"Dĩ nhiên sẽ không!" Tiêu Lăng Phong lắc đầu một cái. Diệu Tinh... Anh sẽ không để cho bất luận kẻ nào cướp cô đi khỏi anh. "Ti Khiết, cô có tin tưởng tôi không? Tôi cùng Diệu Tinh... Nhất định có thể bắt đầu lại cuộc sống một lần nữa! Tôi nhất định có thể vãn hồi được cô ấy..."