Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 265: Ranh giới mập mờ

Thời tiết đến thời kỳ có nhiều biến đổi. Ngày hôm qua sao còn sáng rực vạn dặm trên thinh không nhưng đến sáng sớm hôm nay, thời tiết đã trở nên âm u làm cho người ta có cảm giác bị đè nén. Diệu Tinh vòng tay trước ngực đứng ở bên cửa sổ. Lời nói kia của Tiêu Lăng Phong là có ý gì. Cái gì gọi là anh sẽ mang con trả lại cho cô...

Đầu lại đau, Diệu Tinh đưa tay xoa xoa nơi huyệt Thái Dương. Vốn dĩ cô cho là hết thảy sẽ càng ngày càng đơn giản, nhưng mà... chuyện cho đến bây giờ lại cảng trở nên ác độc phức tạp thêm.

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Car­los đi tới. Sau khi từ buổi hôn lễ trở về, cảm xúc của Diệu Tinh trở nên rất quái lạ. "Việc thiết kế tđã gặp phải vấn đề khó khăn gì sao?"

Quay người lại liếc mắt nhìn, @MeBau*[email protected]@  Diệu Tinh siết chặc ngón tay. Cô nghĩ đến nụ hôn kia, chợt cực kỳ áy náy, thật giống như đã làm chuyện gì đó có lỗi với anh vậy: "Không có gì, có thể là do em hơi mệt chút thôi!" Diệu Tinh cười khẽ một tiếng.

"Lần này sau khi xuất hết số lễ phục đi rồi, em cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe đi!" Car­los từ phía sau lưng ôm lấy Diệu Tinh: "Lau­ra, chúng ta... Có phải chúng ta cũng nên suy tính đến việc thiết kế cho mình một bộ lễ phục hay không?" Anh nhẹ giọng hỏi.

Thân thể Diệu Tinh rõ ràng ngây ngẩn ra. Cô cắn cắn đôi môi, nhưng không biết nên trả lời với Car­los như thế nào. Giờ phút này quả thật cô vẫn còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu một giai đoạn hôn nhân khác.

"Car­los, anh có hiểu biết gì về em không?" Diệu Tinh hỏi. “ Anh có biết em trước kia đã làm gì hay không? Anh có biết... em cũng có thể không thể nào sanh con được nữa rồi..."

"Anh biết chứ! Anh biết hết!" Car­los nói cầm tay Diệu Tinh. "Chuyện đã qua rồi, chúng ta không nên nhắc lại làm gì nữa! Ở trước mắt anh, em thật sự giống như là mẹ của Tiểu Duệ vậy! Cho nên, chuyện đã qua rồi, Lau­ra à. Anh thật sự không thèm để ý đến những chuyện đó. Còn về phần đứa con... Chúng ta cùng cố gắng có được hay không? Hiện tại y học đã phát triển như vậy, nhất định sẽ có thể, tựa như... Đường Nhã Đình đó. Cô ta hư hỏng như vậy, cũng bị bác sĩ chẩn đoán bệnh giống như vậy, nhưng mà đến cuối cùng không phải là cô ta vẫn sinh ra được hai đứa bé đó thôi!"

Diệu Tinh quay mặt qua, nhìn sang người đàn ông đầy ôn hòa đang đứng bên cạnh mình: "Chuyện này... Coi như là đang an ủi cô sao?" Xem như là anh an ủi cô? Trái tim của Diệu Tinh chợt run lên một cái, cô nhớ tới đêm mưa ngày trước khi cô và Tiêu Lăng Phong bị tập kích. Tiêu Lăng Phong vì cứu cô nên đã trúng đạn. Cô đã nói: "Tiêu Lăng Phong, anh sẽ không chết, giống như anh gieo họa vậy, mệnh cũng rất dài..." Khi đó... Tiêu Lăng Phong cũng đã hỏi cô giống như vậy, cái này là khích lệ sao?

"Sao thế?"   diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Car­los ôm lấy Diệu Tinh. Anh cho là Diệu Tinh lại đang khổ sở vì chuyện đứa con: "Lau­ra. Chúng ta nhất định có thể, em sẽ tốt lên, chúng ta sẽ có một đứa con dễ thương..."

Nghe những lời Car­los nói..., lỗ mũi của Diệu Tinh có chút cay cay: "Thật ra thì nhiều năm như vậy, em cũng rất muốn mình mang thai. Mặc dù Chuyện này là không thể. Chúng ta còn có Tiểu Duệ."

"Lau­ra!" Car­los đau lòng xoay người của Diệu Tinh lại: "Anh vẫn sẽ yêu em thật nhiều, tính gộp luôn cả phần của bảo bảo nữa, cũng để dành cả cho em!" Car­los nói bảo đảm. "Tiểu Duệ cũng sẽ coi em trở thành mẹ đẻ của mình!" 

"Em cũng vậy sẽ thương yêu Tiểu Duệ, coi Tiểu Duệ chính là đứa con ruột thịt của mình."

"Như vậy Lau­ra, nghĩa là em đã đáp ứng lời cầu hôn của anh rồi sao?"


"... A?" Diệu Tinh có chút kinh ngạc. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn, Cô đã nói lúc nào vậy nhỉ?

"Em có biết không? Ngày hôm qua khi nhìn thấy bộ dạng tiểu thư Tịch Mạt mặc áo cưới, anh thật sự rất hâm mộ. Ở ngay thời điểm đó, anh đã a liền suy nghĩ, nếu như em mà mặc áo cưới lên người, thì nhất định sẽ là một cô dâu đẹp nhất." Car­los thâm tình nói ra một câu. “Lau­ra, chúng ta quen biết nhau đã năm năm, thời gian lui tới cũng đã có ba năm. Anh thật sự vô cùng muốn được cùng với em. Anh muốn khi giới thiệu em đối với bạn bè hay với khách hàng, có thể tự hào nói. “Vị này là phu nhân của tôi...”

Phu nhân... Đây chính là một từ ngữ nói ra nghe cực kỳ êm tai, cực kỳ tốt đẹp.

"Ở chung một chỗ lâu như vậy, em lại không nhận biết được tình cảm của anh đối với em như thế nào hay sao? Car­los nhìn Diệu Tinh, vừa đúng lúc ánh sáng có chút ảm đạm. Trong sự ảm đạm lại có chút mập mờ. Car­los dịu dàng ôm lấy eo Diệu Tinh, để cho cô áp sát vào mình. "Lau­ra, anh yêu em! Hãy gả cho anh đi! Anh sẽ khiến cho cả đời em đều được hạnh phúc!" 

Với cảm giác của mình, Diệu Tinh cắn môi. Cô hơi ngẩng đầu lên nhìn Car­los. Chuyện hôn sự này không biết là anh đã nhắc tới mấy lần rồi. Nhưng mà cô biết, lần này, mình không thể lại dùng những suy tính qua loa tắc trách để đáp lại anh.

"Được không?" Car­los nắm lấy tay của Diệu Tinh, cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên đó: "Hay là, đến hiện tạiem vẫn không có lòng tin đối với tình cảm của anh?”

"Dĩ nhiên không phải là như vậy!" Diệu Tinh có chút bối rối. "Car­los, dĩ nhiên là em tin tưởng ở tình cảm của anh. Hơn nữa cũng không có một người nào khác có thể yêu em giống như anh đã yêu em, dung túng cho em...

"Vậy thì em còn do dự điều gì nữa đây?" [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),  Car­los không hiểu. Bàn tay to của anh nâng cái cằm của Diệu Tinh lên, đầu ngón tay hơi thô ráp khẽ xoa nhẹ lên lớp da mỏng manh của Diệu Tinh. Dưới ngón tay của anh xúc cảm của làn da đã làm cho Car­los có chút không khống chế được cảm xúc của mình. Anh nhẹ nhàng nâng chiếc cằm của Diệu Tinh lên, sau đó liền hôn xuống. Thật ra thì... Ngày hôm qua anh đã nhìn thấy một màn kia ở ngoài hoa viên. Thời điểm anh nhìn thấy Tiêu Lăng Phong hôn Diệu Tinh, Car­los cảm thấy mình đau lòng cực kỳ. Anh chưa từng bao giờ nghĩ tới, có một ngày mình còn có thể có cảm giác đau lòng mãnh liệt như vậy chỉ vì một người phụ nữ. Khi đó anh cũng mới nhận ra một điều rõ ràng, hóa ra tình yêu của mình đối với Lau­ra còn xa hơn, nhiều hơn, so với trong tưởng tượng của mình...

Trong nụ hôn dịu dàng của anh có mang theo một chút ngang ngược. Anh không cho Diệu Tinh nhanh chóng có cơ hội trốn tránh, lần này, anh lại càng không cho phép cô thất thần.

"Ừm..." Diệu Tinh nhẹ rên lên một tiếng, ngay sau đó cả gương mặt của cô như bị nung đỏ thông suốt. "Car­los, anh, làm sao anh..." Phù... Diệu Tinh thở nhẹ một hơi, nhưng còn không đợi để cho cô nói ra thêm lời gì khác, đôi môi của cô lại đã bị chận lại một lần nữa.

Car­los tinh tế hôn môi Diệu Tinh. Anh cạy hàm răng của cô ra, vội vã hút lấy vị ngọt ở trong miệng của cô...

Thân thể Diệu Tinh có chút như mềm nhũn ra. Car­los đưa cánh tay dài ra, cố định Diệu Tinh thật chặc vào trong ngực mình. Thịch thịch thịch, tiếng tim đập mãnh liệt đụng chạm vào màng nhĩ của Diệu Tinh. Một thời gian lâu dài hít thở không thông, đã làm cho ngực của cô có chút thấy đau.

"Lau­ra!" Car­los khẽ gọi. "Có thể không?" Hơi thở của anh thô tháp, gấp gáp. Diệu Tinh khẩn trương đến mức có chút phát run. Sau đó cô chậm rãi nhắm lại đôi mắt. Lấy được sự ngầm cho phép của Diệu Tinh, Car­los liền ôm lấy Diệu Tinh, sau đó đi vào trong phòng ngủ.

Thịch, thịch… nhịp tim đập có lực vững chãi đụng chạm đến bàn tay nhỏ bé của Diệu Tinh đang chống ở trước ngực anh. Diệu Tinh len lén hơi há miệng ra thành một đường nho nhỏ để, hô hấp. Đây là một loại cảm giác tâm tình như thế nào đây? Trừ có chút sợ hãi, cô không tìm được một chút mảy may của sự mừng rỡ, khát vọng. Qua nhiều năm như vậy, bên người, trong mắt, trong lòng Car­los đều chỉ có một mình cô mà thôi. Mà nếu so sánh với những gì Car­los đã bỏ ra, cô cảm giác mình thật quá mức an tĩnh, ẩn dật. Cô vẫn luôn đang hưởng thụ sự ấm áp cùng sự quan tâm yêu thương của  Car­los đối với cô, mà cô... cho tới bây giờ cũng chưa từng thật sự đáp lại phần tình yêu này của anh...


Nhẹ nhàng cởi từng chiếc nút áo của Diệu Tinh ra, hô hấp của Car­los cũng rõ ràng thô nặng hơn.

"Đừng sợ!" Car­los an ủi. Anh khẽ vuốt vê lên gương mặt của Diệu Tinh. "Lau­ra, em sẽ không cảm thấy anh đã lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hoặc là... cảm thấy lúc này đây là anh đang cưỡng ép em..."

Diệu Tinh lắc đầu một cái. Bàn tay nhỏ bé của cô bò đến trên mặt Car­los. Trên chiếc giường lớn màu đen, lúc này làn da màu trắng nõn của Diệu Tinh có vẻ nổi bật lên, gương mặt cô thoáng ửng hồng, nhìn qua cực kỳ đáng yêu...

"Sẽ không!" Trong giọng nói của cô mang theo một chút rung động nhè nhẹ. Diệu Tinh ngẩng đầu lên, cô hôn lên chiếc cằm của Car­los. Car­los thuận thế hôn lên môi của Diệu Tinh, lưu lại một mảnh dấu vết mờ mờ ở trên cổ của cô...

Car­los nhẹ nhàng trượt tay vào trong quần áo của Diệu Tinh. Diệu Tinh khẽ rùng mình một cái. Trong lòng của cô thật sự là sợ hãi. Nhất là ánh mắt nóng bỏng kia của Car­los, tựa hồ hận không thể nung cô nóng chảy ra vậy. Diệu Tinh rủ cánh tay xuống dưới, níu lấy tấm ga giường vẻ đầy bất lực, mặc cho Car­los loại trừ dần những trói buộc cuối cùng trên người cô.

Car­los vừa hôn, tay anh cũng chầm chậm trượt đi hướng về phía tới vùng đất thần bí kia...

Tay Diệu Tinh níu thật chặc lấy tấm ga giường, đáp lại nụ hôn của Car­los vẻ không được tự nhiên. Car­los hôn Diệu Tinh, nhưng mà... anh không cảm giác được sự khát vọng của cô, khiến cho anh cảm thấy có chút thất bại. 

Car­los, mày làm như vậy, có cái gì khác nhau đối với việc cưỡng bách Diệu Tinh đâu chứ. Lồng ngực của Diệu Tinh bởi vì khẩn trương mà phập phồng kịch liệt. Bàn tay Car­los lướt qua địa phương nào cũng đều dâng lên một cảm giác xa lạ rồi lại giống như đã từng quen biết. Diệu Tinh hơi ngẩng đầu lên, nhắm thật chặt đôi mắt, đôi môi cũng bị cô cắn đến trắng bệch ra...

Khi ngón tay Car­los lơ đãng đụng tới vùng đất thần bí đó, thì thân thể hai người đồng thời cùng cứng lại một chút. Trên ngón tay của Car­los lúc này có một xúc cảm sềnh sệch...

Car­los từ từ nhấc tay ra. Không sai. Mặc dù ánh sáng trong phòng không được sáng rõ, nhưng mà vẫn là có thể nhìn thấy rõ ràng một vết màu đỏ ở trên đầu ngón tay cái kia...

"Sor­ry." Diệu Tinh cắn môi. "Car­los, em không biết..."

"Không sao đâu!" Car­los lắc đầu một cái. Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt phía đối diện với mình: "Em hãy tự xử lý mình trước một chút, anh đi tắm!" Anh nói xong, vội vã đứng dậy.

Nghe thấy tiếng đóng cửa rầm một cái, Diệu Tinh thậm chí có một loại cảm giác giống như trút được gánh nặng vậy. Cô bò dậy, đi thay đổi tấm ga giường, sau đó thay đổi quần áo ngồi xuống ở bên giường chờ Car­los ra ngoài.

Trong phòng tắm, Car­los mở nước lạnh ra, mặc dù trong lòng anh có chút tiếc nuối nho nhỏ, nhưng mà... Anh vẫn cảm thấy may mắn vì đã cắt đứt như vậy. Theo tình thế mới vừa rồi, anh không biết có phải là mình sẽ không thể nào khống chế được mình hay không. Mặc dù Diệu Tinh không có biểu hiện là không tình nguyện, nhưng mà... ít nhất là không phải cô đã thật tâm. Anh không muốn cưỡng bách cô...

Két! Nghe tiếng mở cửa, Diệu Tinh khẽ run lên một cái đầy căng thẳng. Car­los một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi ra ngoài.

" Car­los!" Diệu Tinh đứng dậy, "Thật xin lỗi." Cô cúi đầu. "Em không biết hôm nay lại như vậy... Lần này ít nhất đã sớm hơn một tuần lễ so bình thường. Em..."

"Em đúng là quả dưa nhỏ ngốc nghếch!" Car­los cưng chìu xoa xoa mái tóc của Diệu Tinh. Sau đó anh ôm cô vào trong ngực. Có lẽ, đây là ông Trời đã cho bọn anh một thời gian để suy nghĩ thật kỹ càng đi! Lau­ra, anh sẽ chờ đến một ngày nào đó em cam tâm tình nguyện. "Em có đau bụng không?" Bàn tay to của Car­los chậm rãi phủ lên bụng của Diệu Tinh. Nhiệt độ từ lòng bàn tay của anh truyền đến, lan tràn tới toàn thân Diệu Tinh. Lúc này Diệu Tinh cũng không lên tiếng, chẳng qua cô chỉ ôm thật chặc lấy thân thể của Car­los.

"Car­los, chúng ta trở về Barcelona nhanh một chút đi! Hoặc là, em sẽ đi về trước, có được hay không?..."