Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 2 - Chương 17: Không Nhìn Thấy Cô Ấy Đau Sao?

Editor: tamthuonglac
Cận Tử Kỳ vừa mới ngẩng đầu, trước mắt bỗng nhiên choáng váng, cô đã ngã vào trong một lồng ngực ấm áp.
"Cận Tử Kỳ, cô làm sao vậy, Cận Tử Kỳ!" Tống Kỳ Diễn vội vàng hỏi thăm, hô hấp thở gấp gáp.


Hắn một mạch nhấn ga chạy đến Phong Kỳ, lại đâm ngang xô dọc mà chạy lên tầng làm việc, mãi đến khi đạp một cước đá văng cửa phòng làm việc, chứng kiến Cận Tử Kỳ gục bên cạnh bàn, hòn đá treo trong lòng mới từ từ buông xuống.


Hắn không rõ thân thể Cận Tử Kỳ khó chịu chỗ nào, nhưng chỉ trông thấy cô đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, lập tức lòng hắn nóng như lửa đốt, cho dù như thế nào cũng chẳng bình tĩnh được.


Hàng lông mày đen của Cận Tử Kỳ vặn chặt, tay chân lạnh buốt, đau đớn làm thần kinh cô tê dại, cũng làm cho toàn thân cô như nhũn ra, cho nên không hề đẩy người đàn ông đang ôm mình ra.


Cô bình phục lại sau một trận đau đớn, mới nâng tầm mắt còn mơ hồ không rõ nhìn về phía người đàn ông ôm lấy mình, đập vào mắt là một bên gương mặt góc cạnh tươi sáng của Tống Kỳ Diễn.
"Tống tiên sinh..."


Giọng Cận Tử Kỳ khàn khàn kêu lên hàm chứa sự kinh ngạc, hoài nghi cùng lúng túng.
Cô không nghĩ tới Tống Kỳ Diễn sẽ xuất hiện tại Phong Kỳ, cũng không nghĩ đến sẽ bị Tống Kỳ Diễn nhìn thấy mình quẫn bách.


Tống Kỳ Diễn không nói hai lời, cởi áo khoác tây trang trên người bọc lấy Cận Tử Kỳ, sau đó ôm cô vào trong ngực lần nữa, từ trên ghế da bế lên, lập tức đi ra ngoài.
Cận Tử Kỳ cao cao gầy còm, khi công chúa của hắn được ôm vào trong lòng, có vẻ rất nhỏ nhắn.


Hai tay Cận Tử Kỳ quấn quanh cổ của hắn, cô nâng lên mí mắt nặng nề, nhìn chiếc cằm kiên nghị và đôi môi Tống Kỳ Diễn mím chặt, trong lòng lan toả ra vầng sáng không nói nên được tư vị.
Cô không biết mình có nên giãy dụa hay không, nhưng mà ngực của hắn ấm áp thế này.


Đây là lần đầu tiên trong những năm qua làm cho lòng cô sinh ra tâm tình an nhàn.
Đột nhiên rất muốn ỷ lại người đàn ông này, ít nhất vào thời điểm này, thân bất do kỷ mà suy nghĩ.
Cơ thể Cận Tử Kỳ suy yếu, không muốn lại vì giáo dục lễ nghi mà đẩy người đàn ông đang ôm mình ra.


Tại khoảnh khắc Tống Kỳ Diễn bế cô đi vào thang máy, Cận Tử Kỳ không khỏi đem đầu tựa vào vai hắn, từ từ nhắm hàng mi trên mắt lại, tìm kiếm giây phút yên bình.


Mái tóc dài đen nhánh mềm mại của cô rũ đầy lồng ngực hắn, Tống Kỳ Diễn nhìn mình trên vách thang máy, chỉ một chiếc áo thun lót đen, trên mặt còn lưu lại chút căng thẳng và sợ hãi.
Cận Tử Kỳ được hắn ôm thật chặt, hắn biết mình dùng bao nhiêu sức lực cẩn thận từng li từng tí mà nâng cô.


Đôi chân dài của cô ưu nhã xinh đẹp treo trên cánh tay cường tráng của hắn, chỗ gấu quần lộ ra mắt cá chân tinh xảo trắng nõn.
Gương mặt của cô áp vào lồng ngực hắn, đôi con ngươi u tĩnh nhắm lại, cánh môi tái nhợt khẽ mím chặt, giống như mỹ nhân ngủ trong toà thành bị hắn tới trộm đi.


Cửa thang máy vừa mở ra, Tống Kỳ Diễn ôm Cận Tử Kỳ bước nhanh đi thẳng đến xe hơi của mình dừng ở cửa.
"Là chị Tử Kỳ......."


Tại cửa lớn đụng phải Tiêu Tiêu mới vừa cơm nước xong trở về, cô thoáng cái đã nhận ra Cận Tử Kỳ đang được bọc trong tây trang, sau đó cũng nhìn thấy người đàn ông anh tuấn quen thuộc ôm Cận Tử Kỳ.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là: người đàn ông này là ai.


Thật ra cô chỉ mới nghĩ đến: vì sao người đàn ông này ôm chị Tử Kỳ đi ra vẫn không có người nào ngăn trở?
"Chị Tử Kỳ!"
Chờ bản thân Tiêu Tiêu hoàn hồn giữa sững sờ nghi hoặc, khi chạy ra đuổi theo, Tống Kỳ Diễn đã nhét Cận Tử Kỳ vào trong xe, chiếc Maybach xa hoa màu đen nghênh ngang rời đi.


Tiêu Tiêu nhìn chiếc xe kia hóa thành điểm đen mà chóng mặt ngẩn người.
Chị Tử Kỳ trong những năm qua đều chưa từng để cho đàn ông gần gũi, dường như bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng đều duy trì cảnh giác và lẩn tránh.


Mà bây giờ, chị ấy lại cho phép một người đàn ông ôm chị vào lòng.
Người đàn ông này rốt cục là ai?
------------------------------------------------------------


Maybach đâm ngang xô dọc xông vào bãi đậu xe bệnh viện, Tống Kỳ Diễn ôm Cận Tử Kỳ đau đến mệt mỏi muốn ngủ không kịp đăng ký lấy số, lập tức đã phá cửa phòng cấp cứu.


Bác sĩ trẻ tuổi đang trực ban liếc mắt đã nhận ra Cận Tử Kỳ, vị này thường xuyên xuất hiện trên mặt báo Tài chính và Kinh tế người thừa kế của Cận thị, cũng là danh môn thiên kim tiểu thư có giá trị cao nhất thành phố này đang đợi gả.


Vì vậy khi đích thân mình khám bệnh cho Cận Tử Kỳ, khó tránh khỏi có chút ít hơi hơi hưng phấn.
Tay của anh ta đè xuống dạ dày của Cận Tử Kỳ mà không nắm bắt được sức lực, Cận Tử Kỳ đau đến thân thể co rút.


Thân thể cô đổ nghiêng qua trái, phun ra một búng máu trên mặt đất , nước mắt rơi xuống lã chã lã chã.
"Cận tiểu thư, xin lỗi, tôi ra tay nặng chút..."


Bác sĩ trẻ tuổi mới vừa nói xong, một bên cổ áo đã bị Tống Kỳ Diễn kéo lấy, thân thể gầy gò thoáng cái bị quả đấm cứng rắn nện đỗ ở trên sàn nhà, sau đó lại bị nhấc lên tàn nhẫn:


"Anh làm cái quái gì với cô ấy, không nhìn thấy cô ấy đau sao! Anh như vậy mà khám bệnh cho người ta à?"
Cả khuôn mặt Tống Kỳ Diễn đều tràn ngập khói mù, nắm tay hắn xách lấy bác sĩ trẻ tuổi vang lên tiếng răng rắc, cực kỳ tức giận.


Nhưng rất nhanh hắn lại phát hiện được Cận Tử Kỳ dường như bị sự thô lỗ của mình hù dọa, vì vậy hất cổ áo bác sĩ trẻ tuổi ra, sau khi lưu lại một câu "Chăm sóc tốt cho cô ấy" lập tức xoay người nhanh chóng biến mất tại cửa phòng cấp cứu.


Cận Tử Kỳ bưng lấy dạ dày sưng đau, mắt nhìn Tống Kỳ Diễn rời đi.
Hắn vừa rồi ra tay vừa hung ác vừa chuẩn, thật giống như bình thường vị bác sĩ này cùng hắn có thâm cừu đại hận (thù sâu oán nặng).


Nếu quả đấm đó có một ngày giáng xuống ở trên người của cô, hậu quả sẽ là như thế nào?
Nghĩ đến thế, giữa khổ mua vui khóe miệng Cận Tử Kỳ giương lên, cô đột nhiên thật tò mò Tống Kỳ Diễn có đánh phụ nữ hay không?


Khoảng chừng hai mươi phút sau, cửa phòng cấp cứu bị một sức lực lớn từ bên ngoài đẩy ra, Cận Tử Kỳ vốn mới mắt chợp mắt trong lòng khẽ động, theo tiếng động mà nhìn lại, đã chứng kiến Tống Kỳ Diễn áp giải một ông già đi vào.


"Tôi nói cậu người trẻ tuổi làm sao mà dã man không hiểu chuyện như vậy! Không phải nói từ từ chậm một chút, vẫn còn lỗ mãng thế này!"
Ông già bị Tống Kỳ Diễn xách ở trong tay, từng bước một quay đầu nhìn đến sắc mặt Tống Kỳ Diễn hết sức kéo căng mà căm giận quát:


"Lái xe như vậy không muốn sống à! Bản thân cậu không muốn sống, cũng không cần mang lão già tôi đây theo!"
Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ cả hai nhìn nhau dò xét, lại lập tức tránh ánh mắt nhau ra, chợt cảm thấy không được tự nhiên.


Hơn nữa nghe xong ông già oán trách, càng không kiên nhẫn, một phen kéo dài ông già đi tới bên giường lạnh lùng nói:
"Khám bệnh!"
Lão già đang nói lảm nhảm quay đầu, khi nhìn thấy rõ Cận Tử Kỳ trên giường, đáy mắt khoẻ mạnh nhấp nháy thoáng hiểu rõ.


Ông lần nữa quay đầu lại liếc nhìn Tống Kỳ Diễn đứng ở cạnh cửa không chịu đi qua, ý vị thâm trường (ý tứ hàm xúc sâu xa) hừ một tiếng:
"Người trẻ tuổi quan tâm người yêu là chuyện tốt, nhưng mà phải lo lắng tính mạng bản thân..."
"Lão già, tôi nói ông có yên hay không!"


Tiếng Tống Kỳ Diễn gầm nhẹ hoàn toàn dừng lại khi khoé mắt của hắn lướt nhìn sang Cận Tử Kỳ.
Che dấu ho khan một tiếng, khóe miệng vứt xuống lại tiết lộ hắn mất hứng.


Ông già liếc xéo Tống Kỳ Diễn, hừ nhẹ nói: "Giải thích một câu cũng không vui vẻ à? Vậy cậu đập vỡ cửa nhà tôi, lại kéo tôi từ trong chăn đi ra, tôi không phải là nên ghi hận cậu cả đời sao?"