Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 2 - Chương 16: Sau Khi Bị "Bỏ Rơi" Lần Nữa

Editor: tamthuonglac
Cận Tử Kỳ và Tô Hành Phong cùng ăn ý nhìn về phía cửa.
Lặng lẽ ở bên cạnh cửa phòng làm việc rộng mở, Kiều Niệm Chiêu kinh ngạc đứng sững tại chỗ.


Ánh mắt của cô ta dừng lại trên bàn tay Tô Hành Phong nắm cánh tay Cận Tử Kỳ, trong mắt hiện lên bi thương không dám tin, chớp lông mi hơi nước mỏng manh dần dần bắt đầu mờ mịt.
Hai tay Kiều Niệm Chiêu lúng túng xoắn lại ở thắt lưng, rớt xuống bên chân của cô chính là một bình inox giữ nhiệt.


Tô Hành Phong nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu trong nháy mắt lập tức buông lỏng Cận Tử Kỳ ra, hơn nữa chú ý tới đáy mắt Kiều Niệm Chiêu giật mình cùng khổ sở, vội vàng mở miệng: "Chiêu nhi..."


Đã không còn sức lực nâng đỡ của Tô Hành Phong, Cận Tử Kỳ bởi vì đau đớn mà không ngừng run rẩy có phần khó mà chống đỡ.


Dạ dày cô đã một đoạn thời gian rất dài chưa từng đau đớn qua như vậy, đau nhức khuấy động kịch liệt làm cho cô ngay cả hít thở cũng cảm thấy tốn sức, tay của cô chống ở trên mặt bàn, cố gắng không để cho mình ngã xuống.


Tô Hành Phong phát giác được trán của Cận Tử Kỳ mồ hôi lạnh nhỏ xuống, đang muốn giải thích với Kiều Niệm Chiêu nhưng lời nói nghẹn ở cổ họng, lúc thân thể Cận Tử Kỳ mềm nhũn lập tức đỡ cô.


Thân thể Cận Tử Kỳ ngã xuống được Tô Hành Phong đón lấy, hai tay Tô Hành Phong chụp giữ bên eo cô, tư thế của cô hiện ra lại làm cho người ta tưởng tượng là đang rúc vào trước ngực của anh.
"Tử Kỳ, có phải em lại không ăn cơm trưa hay không?"


Cận Tử Kỳ trong lúc rơi vào vòng tay của Tô Hành Phong, lập tức dùng hơi sức còn sót lại không có bao nhiêu giằng co, Tô Hành Phong lại lù lù bất động, không có ý buông cô ra.


Lông mày của anh từ từ vặn chặt, tựa hồ quên mất Kiều Niệm Chiêu còn đứng ở cửa, ánh mắt không ngừng nhìn xuống sắc mặt xám như tro của Cận Tử Kỳ, giọng nói cũng thoáng xuất hiện rung động:
"Tại sao lúc nào cũng không tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, muốn cho người khác lo lắng sao?"


Một câu trách cứ rất giống lời tâm tình, nhưng mà nghe vào trong tai Cận Tử Kỳ, bất quá là lời khách sáo dối trá mà thôi.
Chẳng qua còn chưa chờ Cận Tử Kỳ mở miệng, Kiều Niệm Chiêu ở bên cạnh hình như đã thiếu kiên nhẫn:


"Em hình như quấy rầy đến các người..." Giọng nữ run lên nhè nhẹ xen lẫn rất nhiều uất ức.
Tô Hành Phong mới ý thức mình không chú ý tới Kiều Niệm Chiêu, quay đầu lại đã thấy sắc mặt Kiều Niệm Chiêu không tốt.


Kiều Niệm Chiêu nhìn Tô Hành Phong và Cận Tử Kỳ ôm nhau, miễn cưỡng tươi cười giật giật khóe miệng:
"Xem ra em tới không đúng lúc, quấy rầy các người thật xin lỗi!"


Nói xong không đợi Tô Hành Phong có bất kỳ lời giải thích nào, xoay người chạy ra khỏi phòng làm việc, trong không khí rơi rụng chính là một giọt nước mắt từ khóe mắt cô tràn ra, không tiếng động, trên mặt đất nhuộm ra một đóa bọt nước.


"Chiêu nhi!" Tô Hành Phong lo lắng kêu to một tiếng, cúi đầu nhìn Cận Tử Kỳ đau đến đầu đổ đầy mồ hôi, giữa lông mày thoáng hiện lên đấu tranh do dự, "Tử Kỳ, thực sự xin lỗi..."


Lần này đây anh ta vẫn như cũ đạo nghĩa không thể chùn bước mà lựa chọn buông cô ra trước, vốn là kết quả hợp tình hợp lý.


Khi Cận Tử Kỳ bị buông ra, thắt lưng bất ngờ không kịp đề phòng bị đụng vào cạnh bàn, cô không phát ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ đưa mắt nhìn Tô Hành Phong bước nhanh đuổi sát theo Kiều Niệm Chiêu bỏ đi.
Cô nghĩ, năm đó ở trong hôn lễ, Tô Hành Phong có phải cũng bỏ cô mà đi như vậy hay không?


Cận Tử Kỳ ôm lấy dạ dày phát đau, chầm chậm dựa vào cạnh bàn, cô đau đến mức hô hấp có phần thở gấp, ngừng lại một hơi, cố gắng tiết kiệm sức lực mới hướng về phía cửa kêu một tiếng:
"Tiêu Tiêu..."
Cửa phòng làm việc đung đưa, sau đó "Phịch" một tiếng rồi khép lại lần nữa.


Bên ngoài không có bất kỳ động tĩnh gì, chỉ có giọng nói của cô vang vọng thật lâu không đi.
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, mười một giờ rưỡi, bình thường là thời gian công ty dùng cơm.


Dạ dày bỗng nhiên có một trận lật quấy đau đớn kịch liệt, sau lưng áo sơ mi Cận Tử Kỳ đã thấm ướt mồ hôi, tay của cô siết chặt áo ở bụng, trong lúc sợi tóc mai đã thấm ướt, trên chóp mũi cũng rịn ra mồ hôi hơi lạnh.


Cô cố gắng thả chậm dần tần suất hô hấp của mình, cố gắng giảm bớt tốc độ bởi vì ngực phập phồng làm cho dạ dày càng quặn đau.
Cận Tử Kỳ cũng không phải là người dễ dàng rơi lệ, nhưng giờ phút này cũng bởi vì quá mức đau đớn mà vành mắt phiếm hồng.


Cô ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà trắng xóa, khắc chế nước mắt mình sắp trào ra.


Đợi một hồi cho cơn đau đớn giống như thủy triều tuôn ra lui về phía sau, Cận Tử Kỳ khó khăn đi đến trước bàn, cầm lấy điện thoại di động, nhưng bàn tay đau đến chết lặng còn chưa nhấn đến số 120, điện thoại di động đã vang lên trước một bước.
Là một số xa lạ chưa bao giờ thấy qua.


Cận Tử Kỳ cau mày, chịu đựng dạ dày đau nhức, đầu ngón tay run rẩy nhấn xuống nút trả lời, sau đó đưa điện thoại di động đặt bên tai:
"Xin chào, tôi là Cận Tử Kỳ, xin hỏi là vị nào?"


Đầu bên kia điện thoại là một hồi trầm mặc, thật lâu cũng chưa có đáp lại, chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ.
Dạ dày Cận Tử Kỳ lần nữa dâng trào đau đớn, khi cô chuẩn bị tắt điện thoại, đầu kia lại truyền đến một giọng nam từ tính trầm thấp:


"Cận tiểu thư, chẳng lẽ không thể vì chuyện mình không chào mà rời đi giải thích một chút sao?"


Cận Tử Kỳ sửng sốt trong giây lát, lập tức đem giọng nam trong điện thoại cùng người đàn ông nào đó trong trí nhớ đặt chung cùng một chỗ, mồ hôi chảy xuống gò má cô biến mất, hít thở sâu giọng nói trả lời đè nén:


"Tống tiên sinh, công ty của tôi đột nhiên.....có một số việc phải đi trước, tôi vốn là dự định đợi sau khi hết bận...... bệnh viện... xem anh......"
Giọng nói của Cận Tử Kỳ quá lễ phép, tốc độ lời nói thong thả trầm ổn, cũng như thường ngày không khác mấy.


Nhưng trong giọng nói mỏng yếu không cần nói cũng rõ (*), tiếng thở dốc thật thấp hết sức dồn nén có lẽ truyền vào trong loa, người đàn ông đầu bên kia điện thoại rất nhanh đã nghe ra khác thường: "Cô làm sao vậy? Giọng nói là lạ thế nào đó?"


(*) Nguyên văn là "Bất hĩnh nhi tẩu" : tin tức không cần tuyên truyền đã nhanh chóng truyền bá (Theo Baidu)
"Không có gì, chỉ là vừa mới làm việc mệt mỏi, khiến cho hơi buồn ngủ."
Cận Tử Kỳ cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe vào khoan khoái một chút, cố gắng loại bỏ nghi ngờ của Tống Kỳ Diễn.


Cô không muốn để cho người xa lạ biết rõ cô yếu đuối, cô luôn luôn không phải là chim nhỏ dựa vào người khác, cũng không biết tỏ ra yếu thế và xin giúp đỡ.


Đáng tiếc, ý trời không như ý người, cô mới vừa nói xong, dạ dày chợt co rút mạnh, đau đớn kịch liệt xông thẳng lên, đau đến mức từ trong môi cô tràn ra tiếng đau thở dài, cũng truyền thẳng đến đầu dây bên này của Tống Kỳ Diễn.


Ly nước bên cạnh bàn bởi vì cô không cẩn thận làm rơi trên mặt đất, phát ra tiếng va chạm nặng nề.
Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn ly nước xoay vòng vỡ trên mặt đất, sau đó nghe thấy đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng "đô đô".
Tống Kỳ Diễn đột nhiên cúp điện thoại.


Cận Tử Kỳ chưa kịp suy nghĩ ý đồ của hắn, lại đau đến mức phải co rúc người ở trên ghế, cô gọi điện cho cấp cứu "120" xong, cả người rốt cuộc nhịn không được mà nằm sấp ở trên bàn.


Cô nhắm hai mắt lại, đem mảng lớn nước mắt lưng tròng ở đáy mắt nuốt trở về, hé miệng hít thở lấy không khí trong lành cố gắng giữ tỉnh táo, không để cho mình bất tỉnh trước khi xe cấp cứu tới.


Không biết đã qua bao lâu, Cận Tử Kỳ giữa ý thức còn ngây ngây ngô ngô, đột nhiên truyền đến tiếng đạp cửa phát ra điếc tai, cửa phòng đụng mạnh vào vách tường phát ra tiếng vang dữ dội, ngay sau đó là một tiếng thét to vội vàng hoảng hốt:
"Cận Tử Kỳ!"