Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 6: Mau buông tôi ra

Editor: tamthuonglac

Cô quay đầu lại thấy một người đàn ông giơ chiếc nón rơm lên che trên đầu cô cho cô tránh khỏi bị mưa dội xuống, mà bản thân hắn lại hoàn toàn dầm mình trong mưa, mái tóc đen dính trên mặt, từng cụm từng cụm, đến lúc cô quay đầu thì trong đôi mắt sâu đen láy như đá huyền vũ hơi nheo lại, không thể thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt hắn.

Cận Tử Kỳ chợt cảm thấy có chút cứng ngắc, cô nhận ra người đàn ông xa lạ mà nhếch nhác này, chính là người nông dân đã từng dìu đỡ cô, nếu không phải hắn quan tâm hỏi thăm, cô sẽ cho rằng hắn là thổ phỉ cản đường cướp bóc.

Chẳng qua, trong một ngày mà bị một người đàn ông thấy cô chật vật lần nữa, đối với thiên kim nhà họ Cận lịch sử có thể nói là luôn hoàn mỹ, lời nói việc làm luôn đúng mực cẩn thận, có phải hay không đã viết nên một chuyện xấu hổ?

Cận Tử Kỳ khóe miệng vểnh vểnh lên không thể nhận ra, nước mưa theo hai mắt không ngừng chảy xuống, cô không nhắm mắt lại nữa, dư quang nơi khóe mắt liếc đến cơ thể cường tráng dưới chiếc áo may ô đã ướt đẫm của người đàn ông, sau đó tim cô bắt đầu đập loạn.

Đương nhiên, loại nhịp tim này cùng tình yêu không có liên quan, đúng vậy, Cận Tử Kỳ xác định đó không phải là tình yêu.

Cô cũng từng yêu thương sâu sắc, mặc dù đoạn tình yêu kia bị bóp chết từ trong nôi, nhưng nói chung cũng gọi là tình yêu, vì vậy cô hiểu nhịp tim của ngọt ngào cùng chua xót đau thương ……

Như vậy, nhịp tim như thế này được coi là cái gì đây?

Cận Tử Kỳ bắt đầu không ngừng thất thần, cô mơ hồ cảm thấy trong lòng rối loạn như có sợi tơ quấn quanh, tim cô yên lặng nhiều năm nhưng bởi vì một người lao động tầng cùng mà nhảy lên dữ dội, việc này nếu lộ ra ánh sáng sẽ khiến cho cả xã hội thượng lưu chịu nhục nhã!

Mãi đến khi một sức lực mạnh mẽ giữ lấy cổ tay nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, Cận Tử Kỳ mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nhìn thấy người đàn ông kia kéo cánh tay của cô bước đi, thân thể cô nhanh chóng cùng với đại não sinh ra phản ứng, cô lập tức đẩy hết thảy mọi đụng chạm của hắn ra, đồng thời cảnh giác mà lui về phía sau vài bước.

Tay của người đàn ông bị hất ra, trên không trung xẹt qua độ cong hỗn độn, bước chân hắn đang đi về phía trước ngừng lại, híp mắt quay sang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hắn nghiêm nghị nói cho Cận Tử Kỳ, hắn tuyệt đối không phải là một người dễ chung đụng.


“Cô đừng nói cho tôi biết cô vẫn muốn ở lại chỗ này? ”

Giọng nói của người đàn ông nghe ra có phần không kiên nhẫn, trên bầu trời mênh mông mây đen u ám giăng đầy chợt có tia chớp xẹt qua, ngay sau đó tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, thân thể Cận Tử Kỳ khẽ phát run, cô lắc đầu một cái, giọng nói nghiêm túc nhưng mất tự nhiên:

“Tôi sẽ đi, nhưng không phải là bây giờ, trước lúc trời tối nơi này thuộc về Cận thị vì nó đã được chúng tôi bỏ ra một số tiền lớn bao trọn.”

“Cận thị?” Người đàn ông kéo kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu: “Ah, số tiền cho thuê mà lão già nhà họ Cận đó đưa còn không đủ để thanh toán chi phí tái tạo sinh thái cho nông trường hôm nay đã bị phá hư.”

Cận Tử Kỳ nâng cao góc độ cằm, ở giữa tiếng sấm vang dội khó chịu, giống như cô công chúa kiêu ngạo nhìn vẻ mặt giễu cợt của người đàn ông:“Một khi đã như vậy, ban đầu các người nên cự tuyệt cho thuê nông trường đi.”

“Nếu như lúc trước tôi ở đây, cô cho là tôi sẽ làm ra cái quyết định ngu xuẩn như thế sao? ”

Người đàn ông vừa nhắc tới chuyện này vẻ mặt giễu cợt tăng thêm sự khinh thường, lời lẽ sắc bén, chanh chua, ở trong thế giới của Cận Tử Kỳ, chưa bao giờ gặp phải người nào nói chuyện khó lọt tai như vậy, bởi vì bất mãn mà trên mi tâm cô chân mày nhíu chặt, cô cảm thấy không cần thiết nói tiếp, vì vậy cất bước đi về phía cánh đồng bát ngát đằng trước.

Cô không muốn trở về đối mặt với những ánh mắt tràn đầy đồng tình hoặc là vui sướng khi có người gặp hoạ, cũng không muốn vào lúc này liếc nhìn đến cha mẹ cô, cũng không có cách nào theo chân họ để nói bất kỳ một câu gì, đó là lí do cô chỉ có thể tiếp tục đi tiếp.

“Cô không có nghe thấy lời của tôi sao? Lập tức rời khỏi nơi này, cô muốn bị đánh chết không?”

Mới vừa đi được một bước cổ tay của cô đã bị kiềm chặt, vô cùng dùng sức, dùng sức đến mức khiến cô hít thở hơi chậm lại, Cận Tử Kỳ tính tình ôn hòa lặng lẽ nhưng cũng không thiếu sự quật cường, cô chán ghét bị cưỡng bách, nhưng chỉ có thể giãy giụa phản kháng:


“Mau buông tôi ra!”

“Phụ nữ phiền toái!”

Tình huống kế tiếp phát sinh khiến Cận Tử Kỳ kinh ngạc trợn to mắt, bởi vì người nông dân này hồn nhiên không thèm đếm xỉa đến sự bất mãn của cô, bắt giữ eo cô, sau đó không chút nào thương hương tiếc ngọc đem cô vác lên trên vai mình.

“Anh muốn làm gì, mau buông tôi xuống!”

Cho dù là một thân một mình dọn dẹp tàn cuộc hôn lễ Cận Tử Kỳ cũng có thể bình tĩnh, nhưng vào khoảnh khắc này, giọng nói của cô đã xuất hiện run rẩy, khi nào mà cô gặp phải tình cảnh khó xử như vậy, khi nào mà lại bị một người đàn ông đối đãi như thế?

Cô từ nhỏ khi tiếp thu sự dạy dỗ đã nói cô cho cô biết, giữa nam nữ dù cho có thân thiết đi nữa cũng không nên để lời nói việc làm của cả hai có xu hướng phóng túng, như vậy hiện tại người đàn ông này với cô là đang làm cái quái gì?!

Váy lót tơ tằm sớm đã ướt đẫm, bao bọc lấy đường cong gợi cảm của thân thể cô, cơ thể hắn nóng bỏng rắn chắc cùng cơ thể của cô tiếp xúc gắt gao chặt chẽ. Thân thể Cận Tử Kỳ cứng ngắc, cổ họng lại khô khốc không phát ra được một tiếng nào, mặc cho người đàn ông này mang theo cô băng qua nông trường giữa tiếng sấm chớp đi đến một gian nhà gỗ nhỏ vắng vẻ nơi dành để cất giữ nông cụ.

Ngoài cửa sổ mưa như trút nước không thể ngừng lại, tiếng sấm sét lại vang dội một tiếng, Cận Tử Kỳ đi chân trần giẫm lên trên nền đất đầy bùn. Cô nhìn thấy trong phòng ẩm ướt nông cụ hỗn loạn, đồ gỗ cũ kỹ, điều này làm cho cô không thể kìm nén mà nghĩ đến hình ảnh yêu đương vụng trộm của Cận Chiêu Đông và Kiều Hân Hủy, bọn họ cũng ở trong một gian phòng tương tự như vậy.

Khi cô tám tuổi cô không thể hiểu như thế là nồng đặc cảm xúc mãnh liệt, nhưng từ nay về sau cô không có cách nào cùng cha nói chuyện nữa, cô nghĩ đến Kiều Hân Hủy đã từng tặng cho cô áo đầm cùng đồ chơi thì cảm thấy ghê tởm muốn nôn mửa.

Ngày đó sinh nhật mười bảy tuổi của cô, cô đã hoàn toàn hiểu được chán ghét là một loại cảm giác như thế nào.

Công việc của Tô Ngưng Tuyết luôn bận rộn đến tận đêm khuya mới có thể về nhà, cô từ câu lạc bộ đàn violon đi ra, dự định mua cái bánh ga-tô nhỏ chờ mẹ về nhà cùng nhau chúc mừng, kết quả tại cánh cửa tiệm bánh ngọt thấy Cận Chiêu Đông vốn nên ở Anh quốc vì đang đi công tác, còn có...... được một tay ông ôm vào trong ngực là Kiều Niệm Chiêu cùng một tay dắt là Kiều Hân Hủy.

Sau này cô mới biết, ngày đó, là sinh nhật mười sáu tuổi của Kiều Niệm Chiêu, mà cha của cô, cũng là cha của cô ấy....

Tiếng dụng cụ va chạm khiến cho Cận Tử Kỳ cố đè xuống cảm xúc đang quay cuồng trong lòng, người đàn ông quái gở kia từ sau khi vào phòng thì lục lọi xung quanh lung tung, hình như đang tìm kiếm thứ gì, cô theo tiếng động mà nhìn sang, nhưng một giây kế tiếp thì thân hình bỗng dừng lại.