Editor: tamthuonglac
“Hành Phong hôm nay có thể làm ra chuyện như vậy, khó dám bảo đảm sau khi cưới sẽ không tái phạm, Tống lão, Cận Tử Kỳ trừ bỏ cái họ Cận này, cũng chỉ là một người phụ nữ ……”
Tống Chi Nhậm nghe xong lời tự giễu của Cận Tử Kỳ, lắc đầu phát ra một tiếng thở dài, nhếch miệng ngẫm nghĩ chốc lát, trước khi rời khỏi đám đông lộn xộn thì lưu lại một câu: "Cháu yên tâm, việc hợp tác giữa nhà họ Tống và nhà họ Cận sẽ không vì chuyện này mà giữa đường gián đoạn, aizz, cuối cùng do Hành Phong phụ cháu!"
Cận Tử Kỳ nghe vậy mắt buông xuống kéo nhẹ khóe miệng, Tống Chi Nhậm nghe những lời của cô nói ra, thấy đối với cô là nên bồi thường, có lẽ kết quả như thế là tốt nhất, cô không thể khiến cho mẹ mình hoàn toàn thất vọng, không để cho Cận thị mất lòng tin.
"Thành thật xin lỗi vì để cho mọi người một chuyến tay không, hôm nay hôn lễ chỉ đến đây."
Hôn lễ chỉ còn lại cô dâu, Cận Tử Kỳ hướng đến khách mời và phóng viên lễ phép gật đầu, trong ánh mắt có chút đồng tình rồi xoay người rời đi, cô thật sự rất cố gắng giữ cho lưng mình thật thẳng, mỗi một bước đi cũng rất ổn trọng, chỉ có lòng bàn tay dưới cái bao tay đã lạnh như băng.
Cận Tử Kỳ đi không bao xa thì thấy được Cận Chiêu Đông khoanh tay đứng chờ ở phía trước, người đàn ông này cô đã từng sùng bái hơn nữa yêu thương sâu sắc, cũng giống như cô yêu thương mẹ của mình. Vậy mà, bất quá là hai chữ "đã từng".
Cận Chiêu Đông tuổi đã gần năm mươi nhưng khí thế vẫn phấn chấn, mặc dù trên khóe mắt đọng lại một ít dấu vết của năm tháng, nhưng phong thái tuấn lãng trầm liễm của người đàn ông thành công vẫn tản ra mị lực, ông nhìn Cận Tử Kỳ đang tiếp tục đi về phía trước, đè ép giọng nói:
“Con hôm nay làm rất tốt.”
Bước chân của Cận Tử Kỳ dừng lại, một khoảng thời gian thật lâu sau cô mới quay đầu lại, khóe miệng hơi đưa ra một nụ cười nhạt, dường như không thấy được Cận Chiêu Đông hơi hơi nhíu mày lại lúc nhìn đến vẻ mặt cười như không cười của cô:
“Cha cảm thấy con làm tốt chỗ nào, là thành công khi thúc đẩy hai nhà Tống Cận hợp tác, hay là tác thành cho Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu được vừa lòng đẹp ý?”
“Tiểu Kỳ, mặc dù Chiêu nhi có lỗi, nhưng nó cũng là em gái của con ……”
Trên mặt Cận Chiêu Đông lộ ra sự bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm, thở dài yếu ớt, chẳng qua lời còn chưa nói xong đã bị Cận Tử Kỳ cắt ngang, cô tiến lên đón nhận ánh mắt ông hơi có vẻ phiền muộn, như có ý tốt nhắc nhở:
“Cha, ngài dường như nhớ lầm, đời này mẹ của con chỉ sinh một mình con. ”
Sắc mặt Cận Chiêu Đông chợt biến, hé miệng muốn nói lời giáo huấn gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt Cận Tử Kỳ cố chấp thản nhiên thì yết hầu khẽ động, hai mắt mở ra nhìn thẳng vào hai mắt Cận Tử Kỳ, đứng nghiêng người chấp tay sau lưng:
“Nếu như không phải do sự kiện năm đó, Chiêu nhi cũng không đến nỗi trở thành mồ côi, đây là chúng ta thiếu nợ dì Kiều, Chiêu nhi là một đứa trẻ đáng thương, con từ nhỏ lý lẽ luôn sáng suốt, hành vi luôn chững chạc không mất sự độ lượng ……”
“Đó là lí do mọi chuyện con luôn nhường nhịn cô ta, chỉ cần Kiều Niệm Chiêu muốn, dựa vào cảm giác tội lỗi nên Cận Tử Kỳ con không nói hai lời, đây là Cận Tử Kỳ nợ cô ta, là nhà họ Cận nợ cô ta.”
Cận Chiêu Đông không ngờ Cận Tử Kỳ sẽ cắt ngang lời mình lần nữa, ông cho rằng xưa nay việc dạy dỗ người thừa kế gia tộc rất nghiêm khắc, hẳn phải rõ phép tắc chờ đối phương nói xong mới nói tiếp, ông không hiểu nên quay đầu lại, chỉ thấy Cận Tử Kỳ tươi cười:
“Kiều Niệm Chiêu: Kiều Hân Hủy tưởng nhớ Cận Chiêu Đông, con làm sao quên đi được ý đồ của cái tên này.”
Một câu nói của Cận Tử Kỳ khiến cho bầu không khí giữa cha và con gái trong phút chốc trở nên ngưng trọng, nháy mắt mặt Cận Chiêu Đông tái nhợt, Cận Tử Kỳ cũng học bộ dáng của ông, nghiêng người ngắm nhìn chân trời phương xa, nụ cười đầy dịu dàng:
“Bất quá cha ơi ngài yên tâm, con sẽ không nói với mẹ, con sẽ mãi mãi giữ điều bí mật này đến già, Kiều Niệm Chiêu sáu năm trước vốn không được vào hộ khẩu nhà họ Cận, sáu năm sau ……” Cận Tử Kỳ hơi dừng lại, quay đầu nhìn về phía Cận Chiêu Đông vẻ mặt đã trắng xanh: “Người thừa kế nhà họ Cận cũng chỉ có mỗi Cận Tử Kỳ!”
“Con ……biết lúc nào? ”
“Cái này cũng không còn quan trọng, cha, Kiều Hân Hủy có thể lấy đi hạnh phúc vốn nên thuộc về mẹ, Kiều Niệm Chiêu có thể lấy đi của con một nửa tình thương từ cha, nhưng con quyết không cho phép cô ta trở lại nhúng chàm vào Cận thị, cho dù là ngài, cũng không được!”
“Con cứ như vậy mà không thể tha thứ cho Chiêu nhi sao? Nếu như không phải là lo lắng và do dự cảm nhận của con, nhất định nó và Hành Phong cũng không lén lén lút lút nhiều năm như vậy, hôm nay còn phải đeo trên lưng tiếng xấu là người thứ ba!”
Cận Tử Kỳ vẫn duy trì nụ cười trang nhã, nhìn đến sắc mặt Cận Chiêu Đông thì càng lộ ra phấn khích:“Tại sao muốn con tha thứ? Ngài không phải cũng đã nói, là con làm trở ngại bọn họ, bọn họ đã làm sai điều gì sao?”
“Tiểu Kỳ, tại sao con nói những lời như thế! Chiêu nhi nó là em gái của con ……”
“Cha, ngài đang nói đùa sao? Con đã nói rồi, Kiều Niệm Chiêu chỉ là đứa con gái riêng không thể công khai ra ánh sáng mà ngài mang về Cận gia, cũng không phải là con gái do mẹ của con sinh ra, lại càng không phải là em gái của Cận Tử Kỳ con. ”
“Mày ……”
Cận Chiêu Đông nâng tay lên thật cao, vẻ mặt phẫn nộ không thể nhịn được nữa, mà khi nhìn đến Cận Tử Kỳ ngửa càm lên, độ cong ở khóe miệng không thay đổi, ánh mắt ông ngẩn ra, chán nản buông tay xuống, xoa xoa huyệt thái dương đang phát đau:
“Chính ta làm sai mọi chuyện, Chiêu nhi không có lỗi, con không nên trút giận sang con bé, đứa trẻ đó là vô tội.”
“Vậy cha có nghĩ tới con đây cũng vô tội hay không, mặc dù con có kiên cường đi nữa, đó cũng không thể trở thành lý do để người khác tổn thương con lần nữa.” Cận Tử Kỳ không muốn làm gì quá mức nên dừng lại, “Tô Hành Phong, sẽ là lần cuối cùng con thoái nhượng.”
Không nhìn đến dáng vẻ mệt mỏi muốn nói lại thôi của Cận Chiêu Đông, Cận Tử Kỳ nâng lên váy áo cô dâu rất dài bỏ đi mà chính mình cũng không phân biệt rõ phương hướng, chẳng qua men theo đường mà đi vì không muốn lại sống chung dưới một bầu trời với cha cô.
Cô chán ghét Cận Chiêu Đông dù trong mắt cô ông từng là người chồng người cha vô cùng hoàn mỹ và vĩ đại, nhưng cô vĩnh viễn không thể quên được một nơi vào năm tám tuổi cô đã thấy một cảnh tượng, một cảnh tượng đủ để đập nát thứ hạnh phúc mà cô luôn tự cho là đúng.
Lúc ấy mẹ cô Tô Ngưng Tuyết sốt cao không giảm, cô xách váy dài chạy xuyên qua hoa viên đi tìm kiếm cha. Trên đường chạy đến căn nhà gỗ nhỏ ở sâu trong vườn hoa, xung quanh hoa mãn thiên tinh đã nở đầy li ti từng chút từng chút một, đây là do cha cô đặc biệt mời người đến trồng, tuy rằng vào cái tuổi ấy cô không biết vì sao cha mình quyết định như thế, nhưng cô nhận ra trong mắt ông tràn đầy sự yêu thích.
Cô nghe thấy âm thanh "tất tất tốt tốt" phát ra từ trong nhà gỗ nhỏ, thỉnh thoảng kèm theo tiếng nam nữ đè nén thở dốc phát ra từ trong cổ họng, cô tò mò đến gần, nhón chân lên nhìn vào cửa sổ tối đen như mực.
Cảnh tượng kia khiến cho Cận Tử Kỳ sau này dù đã qua mười mấy năm nhưng trong phút chốc không lúc nào là không thấy hối hận, cô nghĩ cô không nên đi xem, không nên thấy chồng của mẹ cô, người đàn ông mà cô gọi là cha, không nên thấy bạn thân của mẹ cô, dì Kiều mà cô thương yêu, không nên thấy bọn họ cùng ở trong căn nhà gỗ nhỏ mờ tối kịch liệt làm chuyện ân ái......
Chuyện xưa như gió, khiến cho mặt hồ trong lòng cô dâng lên tầng tầng rung động, bầu trời dường như nghe thấy được nội tâm của cô đang đè nén khó chịu, một trận mưa to kéo tới gào thét, nhưng cô vẫn tiếp tục đi đến phía trước, không chút để ý chỉ muốn dựa theo lòng mình mà đi khắp chốn.
Bí mật liên quan đến mãn thiên tinh, Cận Tử Kỳ sẽ mang nó theo đi vào mộ phần.
Cho tới bây giờ Cận Tử Kỳ cũng không phải là một người hiền lành, cô sẽ không nói ra điều bí mật này cho Kiều Niệm Chiêu để có cơ hội trở mình, cô muốn Kiều Niệm Chiêu mãi ở dưới gông xiềng là đứa con gái riêng trải qua những năm tháng còn lại, giống như con chuột ở sâu trong cống ngầm vĩnh viễn sợ ánh sáng mặt trời.
Khi áo cưới thấm ướt có vẻ trở nên vô cùng nặng nề, cô vừa đi vừa dùng tay vẫn đang mang bao tay chậm rãi mở khoá dây kéo cởi bỏ áo cưới ra, kẹp tóc cài trên đầu bị cô tiện tay vứt ở ven đường, mặc cho đầu tóc ướt đẫm nước và trút hết xuống lưng, trên thân người nhỏ gầy chỉ còn lại chiếc váy lót hai dây phong phanh.
Hai mắt bị nước mưa giội rửa khiến chua xót đau đớn, thỉnh thoảng cô giơ tay lên vuốt những sợi tóc ẩm ướt trên trán, cô nghe thấy âm thanh sôi động giữa đất trời, nghe thấy lá cây lào xào nhẹ đong đưa, hai chân cô rốt cuộc dừng lại ở cuối một con đường nhỏ lầy lội, ngẩn ngơ nhìn đến cánh đồng bát ngát ướt át phía trước.
“Cô có khoẻ không?”
Giọng đàn ông khàn khàn thản nhiên nhàn nhạt lại có vẻ vô cùng lười biếng từ đỉnh đầu vang lên, giống như một quả ngư lôi đi vào lòng biển sâu, phút chốc kéo thần trí Cận Tử Kỳ đang đắm chìm trong kí ức quay trở lại.