Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Quyển 2 - Chương 31

Điện thoại di động đúng là đồ tốt, Cố Nhung vừa nghe Thẩm Thu Kích báo kết quả cân xương cho mình thì lập tức tra thử, sau đó phát hiện bảy lạng hai đồng là lượng xương nặng nhất.
Nếu đơn thuần chỉ là xương nặng, vậy thì rất khó có người cứng mệnh hơn cậu.


Nhưng Thẩm Thu Kích lại nói cho cậu biết: “Cậu chỉ có xương đế vương chứ không có tướng đế vương, có xương không có tướng, sao cậu có thể áp được mệnh cách này đây?”
Cố Nhung nghe vậy thì hỏi: “Vậy tôi là tướng gì?”


Thẩm Thu Kích lời ít ý nhiều: “Tướng bạc mệnh chết yểu.”
Cố Nhung: “……”
Mệnh bảy lạng hai đồng là mệnh đế vương khó gặp.


Tuy rằng hiếm thấy, nhưng cũng không thưa thớt như người ta đồn đại, bởi vì không phải ai có mệnh xương này cũng xưng đế được, còn phải nhìn bề ngoài, xem duyên mệnh gặp gỡ, xem bản thân tích thiện hay làm ác… Còn phải xem vô số những điều khác nữa.


Nhưng dù là như thế nào, người có mệnh xương này thì dù không giàu có tiền tiêu không hết cũng tuyệt sẽ không như mệnh cách mà thầy bói xem cho Cố Nhung: Bạc mệnh chết yểu.
Vị thầy bói kia phán như thế là vì Cố Nhung đúng là tướng bạc mệnh dễ chết yểu.


“Không phải tôi đang mắng cậu, để tôi phân tích cho cậu thấy.” Thẩm Thu Kích thấy thế bèn giải thích cho Cố Nhung, “Hôm qua tôi xem cơ thể và tuổi cầm tinh của cậu để đo, cậu hoàn toàn thuộc hệ thổ, người ta nói người thuộc hệ thổ gần đất xa trời, vốn dễ dàng gặp bệnh hoặc tai ương, cậu thì hay rồi, chôn thẳng luôn xuống đất.”


“Chữ ‘Nhung’ trong tên cậu mang nghĩa là sợi vải, lụa hoặc lông, nhẹ như lông hồng, còn cầm tinh hệ mộc, vị thầy bói lấy tên ‘Nhung’ cho cậu có tu hành cao thâm, nếu cậu đến gặp chú Bảy của tôi, có lẽ chú ấy cũng sẽ lấy tên hệ mộc cho cậu, thậm chí là chữ ‘Nhung’, từ đó lấy mộc khắc thổ, rót thêm sự sống, cải mệnh cho cậu.”


Chẳng qua nói đổi tên cũng không đúng lắm, phải nói là lừa mệnh mới chính xác.


Cố Nhung không ép được mệnh cách này, đặt tên mềm như lông như lụa giống chữ “Nhung”, nếu gắn vào tướng chết yểu của cậu sẽ che đi phần xương nặng dị dạng khiến người ta khó mà phát hiện, dù sao muốn biết xương nặng hay không phải biết ngày sinh tháng đẻ, mà ngày sinh tháng đẻ chỉ được nói với người mình thân thiết, không được nói cho người ngoài nghe.


Cho nên chiêu đổi tên lừa mệnh này đúng là tuyệt diệu.
Nếu không phải không hợp tình hợp lý cho lắm, Thẩm Thu Kích còn muốn gọi cho mẹ Cố hỏi xem là ai đặt tên cho Cố Nhung, tới cửa xin được dạy dỗ một phen.


“Thế có phải chú Bảy của cậu đặt tên cho tôi không?” Cố Nhung đã sớm cảm thấy rất hứng thú với “chú Bảy” bản lĩnh cao thâm trong miệng Thẩm Thu Kích, cậu cũng không biết ai coi bói cho mình khi còn bé, nghe Thẩm Thu Kích nói vậy liền nghĩ có phải chú Bảy đặt tên cho mình hay không.


Mà Thẩm Thu Kích còn đang nghiên cứu tác dụng tuyệt diệu của tên Cố Nhung, nghe vậy nói ngay: “Không thể nào, bởi vì lúc cậu vừa chào đời thì chú Bảy mới mười lăm tuổi thôi, lúc đó chú ấy còn chưa xuống núi tu hành đâu.”


Cố Nhung tính toán, nếu đúng như Thẩm Thu Kích nói thì hẳn bây giờ chú Bảy mới hơn ba tuổi, không khỏi cảm khái: “Chú Bảy nhà cậu trẻ quá.”


“Là rất trẻ.” Thẩm Thu Kích trả lời, sau đó nhíu mày trầm giọng lẩm bẩm, “Nhưng cũng không đúng, theo lý mà nói dù cậu không ép được mệnh cách này, nhưng cậu đã cải mệnh bằng tên, không thể dễ dàng gặp tà ma vậy được.”


Nhắc đến chuyện này, người trong cuộc là Cố Nhung chỉ biết đến hai chữ hối hận, xụ mặt nói: “Tôi cũng đâu phải đầu đất đâu, chẳng phải là đã đi đổi tên rồi sao? Có lẽ chắc là vì việc này.”


“Tôi luôn cảm thấy không hoàn toàn là vì cậu đổi tên đâu.” Thẩm Thu Kích lại lắc đầu, hắn nâng mắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Cố Nhung như muốn nhìn thấu bí mật mà cậu cất giấu, “Nếu cậu đổi tên làm mệnh cách xấu đi, vậy thì cậu đã sớm chết rồi, không thể sống tới giờ được.”


Lần đầu đặt tên mới gọi là lừa gạt, đặt tên xong đổi tên rồi lại đổi thành tên cũ, vậy còn gọi là lừa gạt không? Đó gọi là đùa giỡn.


Cho nên việc Cố Nhung còn sống khiến Thẩm Thu Kích rất nghi hoặc, hắn nói: “Tôi không biết vì sao cậu vẫn còn sống, có phải cậu còn giấu tôi chuyện gì không?”
Trúng phóc.


Thẩm Thu Kích không nghĩ ra, nhưng ít nhiều Cố Nhung vẫn biết —— Cậu đã chết, vừa đổi tên xong là chết ngay, nhưng cậu có thể sống lại, có lẽ đây chính là tác dụng của mệnh cách đế vương.
Cố Nhung cũng không ngờ tướng bạc mệnh chết yểu lại còn có thể xung khắc với mệnh cứng chết không nổi.


Nhưng cậu không định nói chuyện mình có thể chết đi sống lại cho Thẩm Thu Kích, ít nhất là bây giờ cậu vẫn chưa muốn cho Thẩm Thu Kích biết.
“Tôi nói hết cho cậu rồi mà.” Cố Nhung mở lớn đôi mắt hạnh to tròn vô tội, nói dối không chớp mắt, “Hay là cậu đi hỏi chú Bảy đi?”


Thẩm Thu Kích gật đầu, khiêm tốn đáp lời: “Cũng được, có thể là do tôi không thông thạo lắm, chờ lát nữa quay về tôi sẽ tra thêm.”


Thấy chuyện này đã qua, Cố Nhung nhìn đống giải thích về cân xương trên màn hình trong tay mình, tò mò hỏi Thẩm Thu Kích: “Thẩm Thu Kích, tôi nặng bảy lạng hai đồng, thế cậu thì sao?”
Thẩm Thu Kích không nói ngày sinh tháng đẻ, chỉ trả lời cậu: “Sáu lạng một đồng.”


Cố Nhung cúi đầu nhìn di động, sau đó buồn bực nói: “Rốt cuộc cân xương tính mệnh này có chuẩn không đây? Trên này nói người có cân xương như cậu rất giàu, hay là cậu cũng có xương không có tướng như tôi?”
Thẩm Thu Kích nghe xong, lông mày hếch thật cao, quay đầu nhìn Cố Nhung: “Đoán xem?”


“Cái này còn cần đoán à? Chắc chắn cậu cũng có xương không có tướng rồi.”


“Học nhanh đấy, nhưng đó là việc cấm, cho nên cậu đừng học, cẩn thận lại nghèo như tôi.” Thẩm Thu Kích lôi ra một đống bùa hộ thân không biết từ đâu ra, đút hết cho Cố Nhung, “Ngày mai còn phải đến tòa Minh Tâm, mang nhiều bùa phòng thân chút.”


Dù Thẩm Thu Kích không cho, Cố Nhung cũng sẽ chủ động đòi bùa từ hắn, bằng không dù phải trốn học cậu cũng sẽ không đến tòa Minh Tâm.


Thật ra cậu đang muốn cúp học, nhưng chạy trời không khỏi nắng, trường học đột nhiên ra thông báo có thanh tra đến xem tình hình học tập, yêu cầu cưỡng chế giảng viên mỗi tiết phải điểm danh, không được để học sinh cúp học, mà trước đó Cố Nhung và Thẩm Thu Kích mới xin nghỉ hai tuần, để lại ấn tượng sâu đậm cho các giảng viên, cho nên bây giờ không dễ cúp học nữa.


“Cậu đừng lo lắng quá, có nhiều người đi học như vậy thì không dễ gặp tà ma đâu.” Thẩm Thu Kích thấy Cố Nhung cầm bùa không nói gì, cho là cậu đang sợ bèn an ủi, “Chờ tan học xong chúng ta nhanh chóng đi về, đừng ở lại tòa Minh Tâm là được.”
Cố Nhung thở dài: “Được.”


Hi vọng ngày mai sẽ thuận lợi.
Bởi vì sợ hãi, cho nên đêm nay Cố Nhung ngủ không ngon giấc, vừa hừng đông ngày hôm sau đã tỉnh, cậu đun cho mình một cốc sâm Mỹ và câu kỷ xong thì ôm trong lòng bàn tay, chờ các bạn cùng phòng làm vệ sinh cá nhân xong rồi đến tòa Minh Tâm với cậu.


Thế là lúc ra ngoài, Lương Thiếu và Lý Minh Học lại thấy Thẩm Thu Kích và Cố Nhung trước nay luôn như chó với mèo đi song song với nhau, thoạt trông còn rất… hài hòa?
Bây giờ Cố Nhung và Thẩm Thu Kích rất hài hòa, thậm chí cậu còn mua hai cái bánh bao thịt mời Thẩm Thu Kích ăn sáng.


Cố Nhung cũng bất đắc dĩ lắm mới làm vậy, hôm nay cậu không có tâm trạng nấu cháo, chỉ đành chạy ra ngoài mua đồ ăn. Cậu còn vứt túi nilon đi, dùng tay trần cầm bánh bao, kết quả bị nóng phải hất qua hất lại, thổi nguội mới dám cho vào miệng nhai chậm nuốt kỹ. Cho nên đến khi Cố Nhung ăn được cái bánh bao đầu tiên, Thẩm Thu Kích đã làm một hơi ba miếng hết sạch.


Mấy người cùng nhau đi vào tòa Minh Tâm, Lương Thiếu và Lý Minh Học đi rất nhanh, đi phía trước Cố Nhung và Thẩm Thu Kích.


Phòng học số 406 nằm ngay bên cạnh cầu thang, thế nhưng sau khi leo bậc thang đi lên, Lương Thiếu và Lý Minh Học vẫn không dừng bước, cứ đi thêm càng xa, Cố Nhung đứng trước cửa phòng 406 thấy bọn họ đi tiếp như trúng tà, sợ đến mức vội vàng gọi bọn họ lại: “Lương Thiếu, Lý Minh Học, đến phòng học rồi còn đi đâu đấy?”


“Ơ, đến rồi á?”
“Ừ, Thẩm Thu Kích cướp được chỗ ngồi rồi.”
Cũng may Lương Thiếu và Lý Minh Học tai thính, nghe thấy Cố Nhung gọi liền quay lại, bọn họ lui về nhìn vào bảng số trên phòng học, lại thấy bên trong phòng có rất nhiều học sinh bèn ôm sách đi vào: “Đúng là, mau vào thôi.”


Lúc này Thẩm Thu Kích vẫn giúp bọn họ cướp được chỗ ngồi hàng cuối gần cửa, Cố Nhung ngồi sát dãy đường đi, Thẩm Thu Kích ngồi cạnh cậu, còn Lương Thiếu và Lý Minh Học đều ngồi dựa cửa.


Mà hàng trước bọn họ vẫn là nhóm ký túc xá số 418 Du Kim Hải và Thai Nhất Thành giống tuần trước, lúc này Hứa Gia và Doãn Sâm không cần phải mật báo nữa, bọn họ đã sớm ngồi trong phòng học.


Cố Nhung ngẩng đầu đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện hôm nay đông học sinh hơn hẳn tuần đầu, quả nhiên mọi người nhận được thông báo không được cúp học của nhà trường thì đều đi học cả.


“Hôm nay học sinh nhiều hơn tuần trước nhỉ, các cô cậu xem đi.” Thầy Hồ cũng cười đùa với mọi người, nói xong còn cầm sổ điểm danh lên, “Được rồi, trước khi vào học chúng ta sẽ điểm danh.”


Tổng cộng có sáu lớp tham gia học môn Marx, Cố Nhung nghe tên là biết lần này gần như tất cả học sinh đều đến đông đủ, chỉ có bốn năm học sinh xin nghỉ bệnh không đến.
Hừ, xin nghỉ bệnh!


Cố Nhung nghe mấy chữ này lại đâm hận cái mông của mình không biết cố gắng, sao lại không chịu sinh bệnh trong khoảng thời gian này nhỉ? Như vậy cậu sẽ không cần đi học ở tòa Minh Tâm.


Chỉ là đến cũng đến rồi, hối hận cũng vô dụng, Cố Nhung đưa tay thò vào sờ vào đầu nhọn của bùa hộ thân hình tam giác, xác nhận bùa vẫn còn đó, chưa hóa thành tro thì yên tâm hơn hẳn, mở sách ra bắt đầu nghiêm túc nghe giảng.


Ai ngờ chưa ngồi được vài phút, cậu đã nghe thấy tiếng Du Kim Hải ngồi trước chửi rủa ——
“** má nó chứ, rốt cuộc là sao vậy?”
Thai Nhất Thành hỏi cậu ta: “Cậu sao thế?”
“Băng gai dính giày tôi bị kéo ra rồi.”


Ngòi bút ghi chép kiến thức trọng điểm của Cố Nhung dừng lại, tai không nghe rõ những lời thầy Hồ giảng nữa, hồi hộp ngẩng đầu nhìn Du Kim Hải phía trước, nhưng cậu chỉ có thể thấy phần lưng cong lên của Du Kim Hải, hẳn là cậu ta đang cúi xuống dán lại băng gai dính của mình.


Mặc dù không thấy đầu của Du Kim Hải, nhưng tiếng của cậu ta vẫn vọng lên: “Hai hôm nay dây giày của tôi cứ bị lỏng, cho nên tôi không đi đôi có dây nữa mà đổi thành băng gai dính, sao giày băng gai dính lại bị tháo ra được?”


Thai Nhất Thành ngồi bên cạnh Du Kim Hải gục xuống bàn chơi điện thoại cũng không thèm nhìn cậu ta lấy một cái mà đùa: “Ha ha ha, lần trước tôi đã bảo là có quỷ tháo dây giày của ông rồi mà, không chừng hôm nay cũng là quỷ tháo đấy.”


“Thật à?” Du Kim Hải nghe vậy thì không dán dây giày của mình nữa mà ngồi thẳng người lên.
Thế nhưng trên cơ thể của cậu ta… không có đầu.


Cơ thể của cậu ta vẫn cử động, thế nhưng cái đầu vốn nên nằm trên cổ đã biến mất, chỉ để lộ phần thịt xương đỏ trắng lẫn lộn, máu tươi phun như suối từ động mạch chủ giữa cổ nơi vết cắt ra ngoài, tưới đẫm tất cả học sinh xung quanh, đồng thời khiến đầu Thai Nhất Thành nhuốm đầy máu.


Số máu nóng ấy phủ kín màn hình di động của Thai Nhất Thành, toàn thân cậu ta cứng đờ, máu chảy xuống khỏi đầu cậu ta, thậm chí còn có vài giọt lọt vào mắt, biến tầm mắt cậu ta thành màu đỏ như máu.


Thai Nhất Thành vô thức dùng tay lau mặt, chờ thả tay xuống, cậu ta nhìn bàn tay đầy máu tươi của mình, cơ thể run rẩy dữ dội như điện giật. Cậu ta khó mà tin nổi, từ từ quay đầu mình sang như máy móc bị rỉ sét, cứ như sợ chỉ cần cử động mạnh một chút là đầu mình cũng sẽ theo đó mà rụng xuống như người kia.


Mà đầu của Du Kim Hải ngồi cạnh cậu ta đã biến mất, giọng nói vẫn không ngừng vang vọng: “Nhưng quỷ ở đâu? Tôi không thấy gì cả, Thai Nhất Thành, cậu có nhìn thấy không?”