Lần này Cố Nhung không do dự nữa, bị dọa đến mức run tay ném luôn điện thoại ra cửa.
Lúc đi ngủ Cố Nhung hay quay chân ra phía cửa, còn Thẩm Thu Kích thì lúc quay về phía cửa lúc quay về phía ban công, ví dụ như hôm nay, chân của hắn cũng quay về phía cửa như Cố Nhung, cho nên chiếc điện thoại của Cố Nhung cũng thuận đường đáp thẳng vào đầu Thẩm Thu Kích.
Chỉ thấy “Cốp ——” một tiếng, nghe còn thấy đau thay.
Lương Thiếu và Lý Minh học giường đối diện nghe tiếng thì không khỏi ghé mắt nhìn qua —— Thì ra là Thẩm Thu Kích và Cố Nhung lại choảng nhau, cũng không biết Thẩm Thu Kích đã làm gì mà chọc cho Cố Nhung lấy điện thoại chọi luôn lên đầu người ta.
Nhưng mà Thẩm Thu Kích rất vô tội, lúc bị điện thoại đập vào đầu hắn vẫn đang nghịch di động, chưa làm gì cả.
Có lẽ là không đoán được mình nằm không cũng trúng đạn, hắn im lặng một lát rồi mới xoa phần trán bị sưng ngồi dậy nhìn Cố Nhung.
“Xin lỗi nhé Thẩm Thu Kích… Tôi không cố ý đâu.” Cố Nhung vội vàng xin lỗi hắn, “Chỉ là do tôi thấy một vài thứ đáng sợ mà thôi.
Thẩm Thu Kích cầm lấy chiếc điện thoại mà Cố Nhung ném tới bên gối, nói: “Cậu nhìn thấy gì mà phải ném nó lên đầu tôi mới có cảm giác an toàn vậy?”
Màn hình điện thoại của Cố Nhung vẫn chưa tắt, trên đó là trang tin nhắn QQ của cậu, Thẩm Thu Kích không có hứng thú đọc tin nhắn cá nhân của người khác, nhưng tin nhắn mà người kia gửi tới còn có hình ảnh, cho nên Thẩm Thu Kích không thể nào ngăn được mắt mình.
[17 Công nghệ thông tin 3 Diệp Hoa: Tôi chuẩn bị cho cậu một món quà, đặt nó trong phòng học, cậu có thể tới lấy [hình ảnh].]
Tấm ảnh vẫn được chụp từ phòng học vào ban đêm, món quà mà “Diệp Hoa” nói được gói gọn ghẽ trong lớp giấy bọc, còn dùng một sợi dây lụa đỏ cột chặt, đặt trên bàn dài trong phòng.
Thẩm Thu Kích không biết nguyên do, chỉ đảo mắt nhìn tấm ảnh chụp món quà, sau đó châm chọc hỏi Cố Nhung: “Sao lại có người nửa đêm hẹn cậu đến phòng học tặng quà thế này?”
Cố Nhung vừa nghe xong, bàn tay đưa ra đang định lấy điện thoại vội vàng rụt về, chui vào trong chăn nói: “Tôi không đi!”
Lương Thiếu đang chơi game, lời Thẩm Thu Kích nói cũng chỉ nghe được một nửa, ngóc đầu dậy hứng thú nói: “Cái gì? Có cô em nào nửa đêm hẹn Cố Nhung đến phòng học, còn muốn tặng quà cho cậu ấy à?”
“Không có chuyện đó đâu.” Cố Nhung nằm co trong chăn, nhỏ giọng nói, “Đó vốn không phải là gái, thậm chí còn không biết có phải là người hay không.”
Sau đó Cố Nhung liền kể lại toàn bộ câu chuyện về tòa nhà Minh Tâm cho Lương Thiếu và Lý Minh Học cúp tiết nghe, bao gồm cả chuyện Diệp Hoa giả nói chuyện trong nhóm chat QQ của tiệm photocopy, chỉ giản lược chuyện mấy lá bùa phòng thân của cậu và Thẩm Thu Kích đều cháy thành tro mà thôi.
Lý Minh Học nghe xong thì rất ngạc nhiên, sững sờ nói: “Đúng là lớp chúng ta có người tên Diệp Hoa, điện thoại của cậu ta cũng bị chôm mất, chuyện mà cậu kể cậu ta vừa kể với lớp mình rồi.”
“Hiện tại giảng viên bảo chúng ta đừng nói chuyện này nữa, ông đã liên lạc với Diệp Hoa, bây giờ muộn rồi đừng nên đánh động đến học sinh khác, chờ đến sáng mai ông ấy sẽ gọi bảo vệ đi với Diệp Hoa đến tòa Minh Tâm tìm điện thoại cho cậu ta.”
“Thật ư?” Lương Thiếu buồn bực nói, cũng mở di động của mình ra xem tin nhắn, “Sao tớ không thấy gì nhỉ?”
Lý Minh Học bất đắc dĩ nói: “Cậu cứ chơi game thế kia thì thấy gì được?”
Chờ Lương Thiếu đọc xong lịch sử trò chuyện trong nhóm chat thì không khỏi cạn lời: “Giảng viên còn bảo chúng ta đừng nói nữa, bây giờ cũng đâu khuya lắm, mới tám giờ thôi mà, chẳng phải cứ vào thẳng tòa Minh Tâm tìm di động là lời đồn sẽ tự biến mất sao? Không được nữa thì xem camera, xem còn ai ở lại trong tòa Minh Tâm.”
“Cách hay đấy.” Thẩm Thu Kích tiếp lời, “Tiếc là tòa Minh Tâm không có camera.”
Trường học bất đắc dĩ lắm mới cho học sinh đi học ở tòa Minh Tâm, nó bị bỏ hoang lâu như vậy, căn bản bên trong không lắp camera, trường học vốn định cuối tuần này lắp, nào ngờ học sinh vừa vào học được một ngày đã xảy ra chuyện.
“Vậy chỉ có thể chờ kết quả ngày mai thôi.” Lương Thiếu xoa xoa tay mình, “Tối nay chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không? Cảm giác hơi lạnh gáy.”
Cố Nhung muốn trốn còn không được, bây giờ Lương Thiếu chủ động nhắc tới, cậu còn đang định phụ họa hai câu, lại không ngờ Lương Thiếu quay đầu chuyển đề tài sang cậu: “Còn Cố Nhung thì sao? Cậu có muốn đi không?”
“Tôi không đi đâu.” Cố Nhung lắc đầu, “Dù là ban ngày tôi cũng không đi.”
Lý Minh Học đồng ý: “Tôi cũng cảm thấy tốt nhất là cậu đừng đi, nghe người kia như đang lừa cậu đến tòa Minh Tâm vậy.”
Sau đó Cố Nhung bảo Thẩm Thu Kích giúp mình kéo Diệp Hoa vào sổ đen, xóa khung chat rồi mới cầm di động về, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không yên tâm, bèn xóa luôn QQ —— Dù sao cậu cũng không có ai cần liên lạc, chờ đến ngày mai Diệp Hoa lấy lại di động rồi cậu cài lại cũng được.
Ban đêm khi ngủ, Cố Nhung phá lệ quay đầu ngủ với Thẩm Thu Kích.
Dù Thẩm Thu Kích biết Cố Nhung đang sợ hãi, thế nhưng hắn không nhịn được muốn ăn hϊế͙p͙ thanh niên, hạ giọng nói: “Sao Nhung bé con còn chưa đi ngủ, không sợ người ta tới tìm cậu mắng không biết điều à?”
“Nếu cậu ta còn có thể tìm tôi thì còn dùng quà làm cớ lừa tôi sang tòa Minh Tâm làm gì? Tôi đâu có đần.”
Cố Nhung không những không ngốc mà còn biết mang thù, nghe thấy Thẩm Thu Kích nói mấy lời hù dọa mình bèn thừa dịp đêm nay ngủ gần nhau, thò tay qua lớp màn nhéo mặt Thẩm Thu Kích.
“Ngủ thôi.” Cố Nhung thỏa mãn kéo chăn, còn tàn nhẫn nói, “Cậu còn dọa nữa tôi sẽ đánh cậu.”
Ngày hôm sau mọi người đi lên lớp của mình, ai không đi học thì không cần đến tòa Minh Tâm, buổi chiều sau khi ăn cơm xong về ký túc xá, Lý Minh Học báo cho Cố Nhung một tin không biết là tốt hay xấu —— Sáng nay bảo vệ và giảng viên đều dẫn Diệp Hoa đến tòa Minh Tâm soát phòng một lần, bao gồm cả phòng 409 kia, thế nhưng vẫn không tìm được di động của Diệp Hoa.
Chờ Lý Minh Học giải thích xong, Lương Thiếu lại bổ sung thêm: “Giảng viên cũng báo cảnh sát giúp Diệp Hoa, nhưng mọi người biết báo công an cũng vô dụng, không có camera, tìm được di động mới là lạ.”
“Không thể xem định vị à?” Thẩm Thu Kích nghe vậy liền nói, “Di động của Diệp Hoa còn bật không? Nếu như khởi động máy cần đăng nhập tài khoản hẳn là có thể dùng định vị.”
Cố Nhung cảm thấy rất tò mò, vì sao Thẩm Thu Kích chỉ dùng một cái điện thoại cũ mà hiểu biết nhiều như vậy.
Kết quả Thẩm Thu Kích không hỏi thì thôi, sau khi hỏi xong sắc mặt của Lương Thiếu và Lý Minh Học bắt đầu tái đi, bọn họ nhìn nhau nói: “Có tác dụng, nhưng mà… định vị hiện điện thoại của Diệp Hoa đang ở trong tòa Minh Tâm.”
Cố Nhung nghe bọn họ nói chỉ cảm thấy rùng mình, cả lưng phát lạnh.
“Tớ cũng nhờ Diệp Hoa để ý xem món quà xin lỗi của người kia giúp cậu.” Lý Minh Học nhìn cậu, thấp giọng nói, “Nhưng Diệp Hoa nói cậu ta không thấy.”
Chỉ một câu như thế đã khiến người ta phải hoài nghi liên tục.
Cứ như “Diệp Hoa” giả kia nói thế vì để dụ bọn họ đến tòa Minh Tâm vậy, thế nhưng rốt cuộc trong tòa Minh Tâm kia có gì?
Mặc dù Cố Nhung rất tò mò, nhưng cậu không muốn đi tới đó để tìm hiểu.
Bây giờ cậu chỉ hi vọng nhà trường nhanh chóng sửa xong trụ chống của tòa giảng dạy, sau đó niêm phong tòa Minh Tâm lại, để mọi người qua chỗ cũ học, không bước vào tòa Minh Tâm nửa bước.
Cũng may môn chung của bọn họ chỉ học một tuần một lần, trừ ngày thứ tư ra, Cố Nhung không cần phải đến tòa Minh Tâm nữa.
Bởi vì nhát gan, cho nên về sau Cố Nhung đã nhờ Thẩm Thu Kích nằm vùng trong các nhóm chat QQ khác quan sát mấy ngày, phát hiện số học sinh còn lại học ở tòa Minh Tâm ít nhiều đều gặp phải chuyện quái dị.
Ví dụ như Cố Nhung từng thấy hai nữ sinh vì tranh bạn trai mà đánh nhau vào giờ nghỉ giải lao, học sinh đi học bị lỏng dây giày không rõ nguyên nhân, có vài người lúc lên xuống bậc thang thì bình thường, nhưng đi trên đất bằng sẽ bị trẹo chân…
Nếu nói tòa Minh Tâm quỷ dị, trừ những chuyện không biết trùng hợp hay có ma thật ra thì cũng không có chuyện gì lạ lắm, ví dụ sẽ có người thêm mắm dặm muối chuyện học sinh mất tích hay nhảy lầu tự sát để tạo ra lời đồn rùng rợn, còn nếu nói nó không quỷ dị thì cũng không đúng lắm, ít nhất là Cố Nhung đã từng tận mắt gặp mấy chuyện đó, cậu cũng không cần nói dối làm gì.
Mắt thấy lại sắp tới thứ tư, bọn họ phải đi học ở tòa Minh Tâm, cảm giác khiến Cố Nhung run rẩy sợ hãi ùn ùn kéo tới, mà Thẩm Thu Kích vẫn còn chưa cho cậu một kết quả chính xác, Cố Nhung bèn chủ động tới hỏi: “Thẩm Thu Kích, cậu tra tư liệu lâu như vậy, đã tra ra gì chưa? Rốt cuộc mạng tôi có cứng không, học trừ tà được không?”
Thật ra mấy hôm nay Thẩm Thu Kích đang rất bận, một là bận chuyện cân xương cho Cố Nhung, hai là bận nằm vùng trong các nhóm QQ thu thập tư liệu liên quan tới tòa Minh Tâm, cái đầu tiên là hắn tự nguyện, cái sau là việc hắn phải làm.
Cho dù không cân nhắc cho người khác thì hắn cũng phải cân nhắc cho mình —— Bởi vì hắn cũng là một trong số học sinh phải đi học ở tòa Minh Tâm, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì thật thì không chỉ là Cố Nhung mà còn có hắn, nhưng hắn không chết được.
Lại nghĩ tới cân nặng xương của Cố Nhung, Thẩm Thu Kích bỗng cảm thấy có lẽ cho Cố Nhung biết ít chuyện loại này cũng tốt, dù sao vào những lúc hắn không biết, Cố Nhung đã có mối liên kết chặt chẽ với loại chuyện này rồi.
“Cố Nhung này, mệnh của cậu là mệnh cứng nhất tôi từng thấy, cứng đến mức tôi đã cho là mình tính sai.” Bây giờ Cố Nhung thúc giục, vì vậy Thẩm Thu Kích bèn nói thật với cậu, “Cho nên hai hôm nay tôi đã tính đi tính lại, thậm chí còn đi hỏi chú Bảy, kết quả là ——”
“Tôi đã đúng.”
Thẩm Thu Kích nhìn vào mắt cậu, giọng nói trầm thấp: “Không những tôi không sai, mà vị thầy bói cho cậu khi còn bé cũng không tính sai, quả thật cậu phải lấy cái tên mềm mại chút, bằng không rất có thể sẽ chết yểu.”
Cố Nhung bình tĩnh hỏi hắn: “Không phải đó mới là chuyện bình thường ư?”
Bởi vì từ nhỏ tới lớn, cha mẹ cậu vẫn luôn nói như vậy.
Tất cả mọi người đều nói cậu cứng mạng, nếu không lấy cái tên mềm mại chút sẽ dễ chết yếu, bây giờ nếu Thẩm Thu Kích nói thật ra mệnh của cậu không cứng, Cố Nhung mới lấy làm lạ.
“Không đúng, sai, sai hoàn toàn.” Kết quả Thẩm Thu Kích lại lắc đầu, chau mày nói, “Xương của cậu nặng khoảng bảy lạng hai đồng, quả thật là mệnh cách khó gặp, nhưng cái này không phải là mệnh cách của cậu.”
Không phải mệnh cách của cậu?
Lời này khiến Cố Nhung sững sờ chớp mắt, sau khi bình tĩnh thì nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Sao lại không phải?”
Khuôn mặt Thẩm Thu Kích trông rất nghiêm trọng, đáy mắt thâm thúy như vực sâu không thấy ánh sáng mặt trời, gằn từng chữ: “Bởi vì mệnh cách này quá nặng, cậu không áp nổi.”