Ngày đầu tiên khi bắt đầu chuyển qua mối quan hệ bí mật, Tưởng Phẩm Nhất đã không nhịn được gọi điện thoại cho Phó Dục Thư. Cô đã bắt đầu dạy học lại cho bọn trẻ, bởi vì làm việc thì trong đầu sẽ không phải lúc nào cũng nghĩ đến anh. Nhưng sau khi dạy xong về nhà, cô lại càng nhớ anh nhiều hơn.
Đứng bên cửa sổ lầu một nhà mình cô nhìn qua nhà Phó Dục Thư, nói với anh ở đầu bên kia điện thoại: “Anh đi ra phía ngoài một chút.”
Phó Dục Thư đang đứng bên cửa sổ lầu một nhà mình thì nghe Tưởng Phẩm Nhất yêu cầu đi ra phía ngoài một chút, để cô được nhìn thấy anh.
Phó Dục Thư chần chờ trong chốc lát rồi bước lên vài bước mở cửa sổ ra, không để ý đến gió lạnh thổi vào áo sơ mi anh, đứng đó triển lãm cho người ta nhìn. Mắt cảnh giác nhìn bốn phía, đề phòng người khác phát hiện sự khác thường.
Tưởng Phẩm Nhất kéo rèm cửa sổ che người mình lại, lưu luyến nhìn bóng dáng cao lớn của Phó Dục Thư, thật lâu mới nói: “Anh vào đi thôi, đóng cửa sổ lại, nếu không một hồi sẽ bị cảm cho xem.”
Phó Dục Thư vâng lời đóng cửa sổ đi vào nhà, anh vừa đi vừa nói vào điện thoại: “Em ăn cơm tối chưa?”
Tưởng Phẩm Nhất nói: “Vẫn chưa, hay là anh gửi hình cho em đi. Em sẽ lưu lại, để tránh sau này làm phiền anh.”
Phó Dục Thư hơi ngồi xuống thêm thức ăn cho Tiểu Hùng, bật cười: “Anh chưa bao giờ chụp ảnh cả.”
Tưởng Phẩm Nhất kiên trì: “Vậy thì anh chụp một tấm cho em đi, em chờ MMS của anh.”
Thấy cô cố chấp như vậy Phó Dục Thư cũng chỉ đành nghe theo. Anh cúp điện thoại, chụp một tấm ảnh gửi qua tin nhắn cho cô.
Tưởng Phẩm Nhất ngồi trên ghế nhận tin nhắn, Phó Dục Thư trong hình là dáng vẻ cô vừa mới nhìn thấy nhưng lại khiến cho cô cảm giác như đã trôi qua mấy vạn năm.
Anh trước kia là nơi ấm áp có thể chạm đến, nhưng anh bây giờ chỉ có thể nhìn xa xa tựa như một bức tranh lạnh băng. Điều này khiến tình cảm của cô đối với anh càng sâu sắc khó hiểu hơn.
Đang loay hoay nhắn tin lại cho Phó Dục Thư thì cha bỗng gõ cửa phòng nói với cô: “Xuống ăn cơm đi.”
Tưởng Phẩm Nhất cũng không để ý, vừa cầm điện thoại nhắn tin vừa đi xuống lầu. Đợi đến khi cô gửi xong tin nhắn “em đi ăn cơm đây, anh cũng nhớ ăn cơm nhé” cho Phó Dục Thư ngước mắt nhìn phòng ăn ở tầng trệt, trong nháy mắt sắc mặt đã thay đổi.
“Sao anh ta lại ở đây?” – Tưởng Phẩm Nhất chỉ vào Cổ Lưu Thâm đang ngồi trên ghế hỏi cha mình.
Ánh mắt Tưởng Thặng phức tạp nhìn cô: “Phẩm Nhất, tình huống hiện tại không giống với lúc trước. Con thử tiếp nhận Lưu Thâm đi, cậu ấy là một đứa bé ngoan.”
Câu “tình huống hiện tại không giống với lúc trước” vốn mang hàm ý sâu xa để nhắc nhở Tưởng Phẩm Nhất, may là đã không bị Cổ Lưu Thâm phát giác ra điểm khác thường. Tưởng Phẩm Nhất kiên trì ngồi bên cạnh cha, nở một nụ cười gượng với Cổ Lưu Thâm đang mỉm cười ngắm nhìn cô ở phía đối diện.
“Em không muốn cười thì đừng cười, đừng nên miễn cưỡng mình. Anh sao cũng được, cảm giác của em quan trọng hơn.” – Cổ Lưu Thâm ôn hòa – “Anh đến cũng là do đề nghị của cha anh và các chú. Phẩm Nhất, dù em không thể thích anh cũng xin chịu đựng một chút.”
Tưởng Phẩm Nhất “ừ” một tiếng thật khẽ coi như trả lời, vẻ mặt hờ hững cầm đũa nhanh chóng ăn cơm, định ăn xong sẽ bỏ đi ngay. Nhưng dường như Cổ Lưu Thâm đến đây không chỉ đơn giản là để ăn cơm như vậy. Lúc Tưởng Phẩm Nhất đang ăn anh ta lại nói: “Phẩm Nhất, cơm nước xong hi vọng em có thể đến nhà anh một chuyến, ba anh muốn gặp em.”
Tay Tưởng Phẩm Nhất đang cầm chén đũa chợt khựng lại khó tin nhìn về phía cha mình, hỏi ông nên làm gì đây bằng ánh mắt.
Tưởng Thặng suy nghĩ chốc lát thì hỏi: “Sao chú không biết chuyện này?”
Cổ Lưu Thâm cười một tiếng, nói đầy hàm ý: “Bây giờ chuyện chú Tưởng biết không nhiều lắm. Chú ra ngoài một chuyến đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện rồi.”
Tưởng Phẩm Nhất cảm nhận sâu sắc tình cảnh khó khăn hiện tại của nhà mình. Dường như cô nhớ đến buổi tối năm đó lúc mẹ gặp chuyện không may. Trong một đêm mẹ trở thành như vậy không biết đã bị cái gì kích động. Có lẽ một ngày nào đó biết đâu cô cũng sẽ gặp phải chuyện như thế. Một mình cha nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, dù tính tình cộc cằn nhưng cô vẫn bình yên vô sự, nhất định là không dễ dàng gì.
“Tôi đi.” – Tưởng Phẩm Nhất không đành lòng nhìn cha lâm vào tình thế khó xử nên đã nhận lời Cổ Lưu Thâm.
Khóe môi Cổ Lưu Thâm nhoẻn cười, cúi đầu ăn cơm không nói gì nữa.
Trong lúc ăn cơm điện thoại của Tưởng Phẩm Nhất kêu lên một cái, có lẽ là Phó Dục Thư trả lời tin nhắn của cô. Tiếng kêu này khiến Cổ Lưu Thâm đang ăn cơm chợt nhíu mày lại, nghi ngờ liếc nhìn cô.
Tưởng Phẩm Nhất tỉnh bơ đặt bát đũa xuống cầm điện thoại lên xem, thản nhiên nói: “Phụ huynh gửi tin nhắn nói con họ không khỏe ngày mai không thể đi học. Lẽ nào chuyện này tôi cũng phải cho anh xem?”
Lời của cô rất sắc bén, Cổ Lưu Thâm cũng không tức giận được, anh ta lắc đầu: “Em hiểu lầm rồi, anh chỉ lo là có gì đó quấy rầy việc em đến nhà anh thôi chứ không có ý gì khác.”
Tưởng Phẩm Nhất vốn chẳng có cảm tình gì với anh ta, nghe anh ta nói như vậy cũng chẳng mấy tin tưởng. Cô hừ một tiếng tắt điện thoại tiếp tục ăn cơm.
Cơm cũng đã ăn xong, sau đó cô còn rầy rà phụ cha thu dọn bát đũa rồi lại lau bàn, đến tận phút cuối khi không thể kéo dài thời gian được nữa mới miễn cưỡng đi với Cổ Lưu Thâm đến nhà anh ta.
Cha của Cổ Lưu Thâm không có việc làm, là người trông coi Hòe Viên. Nhà ở gần với cây hòe, vừa qua cây hòe không bao lâu là có thể thấy được nhà của họ.
Nhà họ Cổ lớn hơn nhà Tưởng Phẩm Nhất một chút, cũng mới hơn một chút. Có điều là trước cửa bày đầy chậu hoa rỗng, có vẻ hơi bừa bộn.
Lúc Tưởng Phẩm Nhất đợi Cổ Lưu Thâm mở cửa không nhịn được cất tiếng hỏi: “Sao trước cửa nhà anh luôn nhiều chậu cây như vậy?”
Cổ Lưu Thâm liếc mắt nhìn một cái nói tỉnh bơ: “Anh cũng không biết, đây là đồ của cha anh, anh cũng không hỏi đến.”
Tưởng Phẩm Nhất thấy vậy cũng không hỏi anh ta nữa, cô mím môi im lặng.
Cổ Lưu Thâm dẫn Tưởng Phẩm Nhất vào nhà ân cần bảo cô ngồi xuống, sau đó đi tìm cha. Không bao lâu hai người đi xuống từ trên lầu.
Cổ Lưu Thâm ra dấu tay nói chuyện với cha, Tưởng Phẩm Nhất chỉ hiểu đôi chút về ngôn ngữ này, nhưng lúc này cô nhìn mà không hiểu gì cả.
Cha của Cổ Lưu Thâm tên là Cổ An Hòa, cũng không phải câm điếc bẩm sinh, là do bị chuyện gì đó xảy ra mới thành như bây giờ. Cụ thể là chuyện gì thì Tưởng Phẩm Nhất không biết, cô chỉ biết ông không được học hành gì. Từ lúc cô ra đời ông đã trông coi Hòe Viên cho đến bây giờ, trừ khi cần thiết mới ra khỏi cửa, vô cùng khiêm tốn. Hôm nay Cổ Lưu Thâm nói cho cô biết ông muốn gặp cô khiến cô kinh ngạc.
Đến khi Cổ An Hòa ngồi xuống trước mặt cô, Tưởng Phẩm Nhất liền đứng dậy ra dấu tay chào hỏi ông ta. Cổ An Hòa xua xua tay bảo không cần khách sáo, rồi đưa dấu tay mời cô ngồi.
Sau khi Tưởng Phẩm Nhất ngồi xuống, Cổ Lưu Thâm ngồi bên cạnh cô cầm bình trà rót trà cho cô và Cổ An Hòa.
Trong nhà họ Cổ rất ấm áp, máy điều hòa mở ở nhiệt độ rất cao, điều này có hơi khang khác với vẻ âm u trên người hai cha con này khiến Tưởng Phẩm Nhất ngồi ở đây cũng đổ mồ hôi đầy mình.
Sau khi Cổ An Hòa uống vài hớp nước trà mới bắt đầu ra dấu tay trò chuyện với Tưởng Phẩm Nhất. Tưởng Phẩm Nhất không hiểu được ý của ông ta, hoàn toàn do Cổ Lưu Thâm phiên dịch lại sau khi ông ta ra dấu xong: “Ba anh nói tuổi chúng ta không còn nhỏ nữa, nếu từ nhỏ đã hứa hôn vậy ông hi vọng sau tết chúng ta sẽ kết hôn với nhau.”
Tưởng Phẩm Nhất thoáng chốc đứng vụt dậy, thật lâu mới nói: “Chuyện này không tốt lắm.”
Phản ứng rõ ràng của cô không cần Cổ Lưu Thâm phiên dịch Cổ An Hòa cũng có thể hiểu được. Ông cau mày dùng vẻ mặt hỏi cô: Có gì không tốt?
Tưởng Phẩm Nhất lạnh nhạt trả lời: “Chuyện này cháu cảm thấy phải hỏi ba cháu đã. Bác có nói với cháu, cháu không làm chủ được, chuyện này quá đột ngột. Hơn nữa sắp đến tết rồi, năm sau kết hôn quả thật quá gấp ạ.”
Cổ An Hòa nhanh chóng ra dấu tay, Cổ Lưu Thâm cùng lúc phiên dịch: “Ba anh nói từ nhỏ chúng ta đã có hôn ước không thể nào sửa đổi. Cho dù em hỏi ý ba em thì kết quả cũng vậy thôi, em phải học cách chấp nhận nó. Hơn nữa thời gian không hề gấp rút, từ nhỏ chúng ta đã lớn lên bên nhau, bây giờ mới kết hôn cũng đã hơi muộn rồi.”
Sắc mặt Tưởng Phẩm Nhất khó coi liếc Cổ Lưu Thâm. Cổ Lưu Thâm cũng hiểu cô không vui, anh ta hơi suy tư một chút rồi ra dấu tay nói chuyện với cha mình. Lúc này sắc mặt ông ta mới tạm thời giãn ra.
“Chúng ta đi thôi.” Cổ Lưu Thâm kéo tay Tưởng Phẩm Nhất đi ra ngoài.
Tưởng Phẩm Nhất ngoái đầu nhìn lại Cổ An Hòa một cái: “Chúng ta cứ vậy mà đi à? Không cần nói với ba anh một tiếng sao?”
Cổ Lưu Thâm cũng không quay đầu lại nói: “Anh mới vừa nói rồi.”
Tưởng Phẩm Nhất vốn không muốn ở lại đây lâu cô chỉ ước gì có thể đi ngay, nghe anh ta nói như vậy nên cũng thôi.
Sau khi đi ra khỏi nhà với Cổ Lưu Thâm, Tưởng Phẩm Nhất nhanh chóng hất tay anh ta ra, bước nhanh hơn tạo một khoảng cách với anh ta.
Cổ Lưu Thâm đi theo phía sau cô nói: “Mới rồi anh vừa cứu em, vậy mà em qua cầu liền rút ván. Có phải như vậy hơi không có lương tâm hay không?”
Bước chân Tưởng Phẩm Nhất hơi chững lại, lát sau mới thốt lên: “Cám ơn.”
Cổ Lưu Thâm đuổi theo cô, từ tốn nói: “Không cần khách sáo, chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, giúp em là bổn phận của anh mà.”
Tưởng Phẩm Nhất hít vào một hơi, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy không thích hợp, cuối cùng đành tiếp tục im lặng.
Trên đường đưa cô về, Cổ Lưu Thâm nói thẳng: “Thật ra thì có lúc anh rất phục em, em dám phản kháng lại quy tắc ở đây, tuy biết rằng phản kháng cũng vô dụng. Anh rất ngưỡng mộ dũng cảm và nghị lực của em nhưng không hi vọng những phẩm chất tốt đẹp này cuối cùng lại biến thành lỗ mãng và ngu xuẩn.”
Tưởng Phẩm Nhất cúi đầu đi về phía trước, không trả lời lại anh bất cứ câu nào cũng không biết là có nghe thấy hay không.
Cổ Lưu Thâm đi theo cô, tuy cô không trả lời anh nhưng anh cũng không nghĩ những lời nói mình vừa nói là vô ích. Bởi vì anh thấy được bàn tay giấu trong ống tay áo của cô nắm chặt lại.
Cổ Lưu Thâm không biết nghĩ gì đưa tay nắm lấy bàn tay đang siết chặt của cô, kiên quyết mở lòng bàn tay cô ra, đem mười ngón tay của anh ta và tay cô đan chặt vào nhau. Lúc cô muốn giãy ra thì anh ta cất giọng u ám: “Đừng nên chọc giận anh, điều đó không có kết quả gì hay đâu. Anh là vì tốt cho em thôi.”
Tưởng Phẩm Nhất nghe anh ta nói vậy cảm thấy rất mỏi mệt. Cô thấy người này đã hoàn toàn bị đồng hóa rồi. Anh ta có một người cha như vậy dường như rất khó mà không thay đổi giống với những người trong Hòe Viên này.
Tưởng Phẩm Nhất bị buộc cùng anh tay trong tay về nhà mình. Lúc đến trước nhà cô gặp phải một người không nên xuất hiện ở đây.
Nhậm Hi đeo túi xách đứng trước nhà Phó Dục Thư, nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất xuất hiện với một người đàn ông xa lạ lại có cử chỉ thân mật như vậy, bất ngờ cô ta cũng thấy bất mãn thay cho Phó Dục Thư. Cô ta vội vàng chạy đến trước mặt họ chất vấn: “Tưởng tiểu thư, vậy là sao?”
Tưởng Phẩm Nhất cau mày: “Cô đến đây làm gì?”
Nhậm Hi nói: “Tôi đến tìm Dục Thư, anh ấy không có ở nhà, tôi đứng dưới lầu chờ anh ấy. Nhưng tôi không ngờ lại thấy cô và một người đàn ông khác thân mật như vậy.” Cô ta ám chỉ nhìn chăm chú bàn tay đang nắm lấy nhau của Tưởng Phẩm Nhất và Cổ Lưu Thâm.
Tưởng Phẩm Nhất thử rút tay mình ra, nhưng sức cô không bằng Cổ Lưu Thâm nên đành bất lực.
“Chuyện của chúng tôi không cần cô quan tâm. Đây không phải là nơi cô nên ở, cô sớm trở về nhà đi.” Tưởng Phẩm Nhất bình thản nói.
Nhậm Hi cười khẩy một tiếng: “Tôi mặc kệ chuyện của cô, còn đây có phải nơi tôi nên ở hay không cũng không đến phiên cô quản lý. Lúc trước Khương Giảo nói tôi còn không tin cho rằng anh ấy cố dặm mắm thêm muối, bây giờ nhìn thấy sự thật thế này tôi rất thất vọng về cô.”
Tưởng Phẩm Nhất hít sâu vào một hơi rồi lại thở ra một hơi thật dài, dường như vô cùng mệt mỏi. Cổ Lưu Thâm thấy cô như vậy không khỏi hỏi Nhậm Hi: “Vị tiểu thư này phải xưng hô thế nào? Tại sao trong ý lại đầy thù địch với vị hôn thê của tôi?”
Nhậm Hi trợn to mắt, kinh ngạc hỏi lớn tiếng: “Anh nói cái gì? Cô ấy là vị hôn thê của anh à?”
Tưởng Phẩm Nhất lập tức muốn phản bác, nhưng cô chưa kịp cất lời thì một chiếc xe hơi màu đen đã dừng ở phía đối diện. Nét mặt cô thoáng chốc khó coi vô cùng. Điều này cũng khiến Nhậm Hi và Cổ Lưu Thâm cùng nhìn về phía bên kia. Tất cả đều nhìn thấy Phó Dục Thư mặc nguyên bộ đồ đen bước xuống xe.
Nhậm Hi nhìn thấy Phó Dục Thư, vẻ mặt vui mừng nói: “Dục Thư, cuối cùng anh cũng về rồi.” Cô ta chạy về phía anh, đứng nói gì đó với anh cách chỗ Tưởng Phẩm Nhất và Cổ Lưu Thâm không xa. Mà tầm mắt anh thì dừng lại trên người Cổ Lưu Thâm và Tưởng Phẩm Nhất, môi mím rất chặt.
Nhậm Hi kể hết tất cả cho Phó Dục Thư nghe, đây là chuyện không nằm ngoài dự liệu. Tưởng Phẩm Nhất cúi thấp đầu xuống không biết phải làm sao, cô không muốn nhìn vào ánh mắt Phó Dục Thư, nhưng bên tai lại vẫn nghe thấy tiếng nói của anh.
Tiếng anh khàn khàn hỏi Nhậm Hi: “Em đến đây làm gì? Nhân lúc trời còn chưa tối hẳn em nên về nhà đi.”
Nhậm Hi hơi giật mình, dường như cảm thấy kinh ngạc vì điều Phó Dục Thư quan tâm lại không như dự đoán của cô, một hồi lâu mới chất vấn: “Anh thấy cô ta như vậy nhưng phản ứng đầu tiên là bảo em đi ư?”