Tưởng Phẩm Nhất muốn nổi giận, nhưng cô phát hiện mình không cách nào lên tiếng. Cơn tức tối nghẹn ở ngực không biết phải bùng phát thế nào, cô đứng đó rất lâu cũng không để ý đến người khác. Tưởng Thặng và Phó Dục Thư thấy vậy đều vô cùng lo lắng.
Trước khi Tưởng Thặng cất tiếng hỏi, Phó Dục Thư đứng gần hơn ông đã lên tiếng hỏi trước:
"Sao vậy?"
Tưởng Thặng cau mày nhìn con gái mình được Phó Dục Thư ôm vào lòng cúi đầu hỏi han, ông có cảm giác như bị giành mất con. Nhưng ông cũng hiểu ông không thể nào ở bên con gái cả đời, cuối cùng có một ngày ông phải giao con gái cho một người đàn ông khác, ngày đó sẽ nhanh đến thôi.
Tưởng Phẩm Nhất nắm chặt tay tránh khỏi vòng tay của Phó Dục Thư, ngửa đầu hỏi anh:
"Đây chính là kết quả cuộc nói chuyện của hai người sao? Bảo em trở về ư?"
Phó Dục Thư trấn an:
"Em đừng giận, hãy nghe anh nói hết." - Anh nhanh chóng giải thích - "Tạm thời em về với bác Tưởng trước đi giả vờ như là không đàm phán được với anh, chờ sau khi chuyện được giải quyết hết toàn bộ, chúng ta có thể ở bên nhau rồi."
Mũi Tưởng Phẩm Nhất hơi chua xót:
"Nhưng anh có nghĩ đến những chuyện này phiền phức như vậy, chờ đến khi anh giải quyết được không biết phải mất bao nhiêu lâu? Trong khoảng thời gian này chúng ta làm sao?"
Vẻ mặt Phó Dục Thư phức tạp quay đi chỗ khác, dường như không có cách nào đối mặt với cô. Thật ra thì sao anh không cảm thấy khổ sở chứ? Nhưng anh là đàn ông, không thể tỏ ra giống như Tưởng Phẩm Nhất. Nói một cách khách quan, phải chịu đựng tất cả phiền muộn trong lòng như thế anh càng khổ hơn.
Tưởng Thặng chen giữa hai người thản nhiên cất lời:
"Nếu như hai người nói xong rồi thì mau chóng lên đường thôi. Vẫn còn kịp chuyến bay đêm, tôi không dự định ở lại đây."
Tưởng Phẩm Nhất mím chặt môi đứng tại chỗ, cố chấp nhìn Phó Dục Thư. Trong lòng cô biết rõ mình không thể tùy hứng, nhưng vẫn không cách nào ngoan ngoãn làm theo lời của anh.
Phó Dục Thư quay lại gật đầu:
"Trở về đi, cháu đưa hai người đến sân bay."
Anh đi ra khỏi nhà hàng trước. Tưởng Phẩm Nhất nhìn theo bóng lưng anh, đôi mắt vốn ửng đỏ thoáng chốc rơi lệ.
Tưởng Thặng thật sự không đành lòng nhìn con gái đau lòng, ông đành khẽ nói:
"Sau khi trở về con có thể gọi điện thoại cho cậu ta. Chẳng qua là hai người không thể gặp mặt nhau thôi, như vậy khó lắm sao?"
Tưởng Phẩm Nhất hít mũi một cái hỏi lại cha:
"Ba, mỗi lần ba đến viện điều dưỡng đều chỉ đứng ở cửa ngóng vào bên trong. Rõ ràng không nhìn thấy mẹ nhưng vẫn không nhịn được đứng đó. Sao ba lại như vậy? Đi vào hoặc dứt khoát bỏ đi khó lắm hay sao?"
Tưởng Thặng bị cô hỏi đến á khẩu không trả lời được. Lúc này ông mới phát hiện con gái mình thật sự trưởng thành rồi.
Hai cha con im lặng đi ra khỏi nhà hàng, Phó Dục Thư đã dừng xe trước cửa. Tưởng Thặng lên ngồi ghế sau, Tưởng Phẩm Nhất chần chờ một chút rồi cũng vào ngồi bên cạnh cha, ghế lái phụ chiếc xe màu đen bị bỏ trống không.
Phó Dục Thư chờ hai cha con họ ngồi xong liền khởi động xe, trên tai đang đeo tai nghe bluetooth trò chuyện. Bên kia điện thoại quả thật là người bạn làm ở công ty hàng không. Nội dung câu chuyện là đặt vé máy bay giúp cho Tưởng Phẩm Nhất và Tưởng Thặng.
Đang trò chuyện được một nửa, Phó Dục Thư nhìn kính chiếu hậu nói:
"Phẩm Nhất, cho anh biết số giấy chứng minh của em và bác Tưởng đi."
Tưởng Phẩm Nhất không do dự lấy giấy bút trong ba lô ra, viết số chứng minh của cô và cha rồi đưa cho Phó Dục Thư. Phó Dục Thư đọc cho đối phương xong thì cúp máy, nói với hai người phía sau:
"Vé máy bay đã đặt xong rồi, bác Tưởng đưa Phẩm Nhất đi lấy là được."
Tưởng Thặng tuy là người thô lỗ, nhưng không có nghĩa là ông bất lịch sự. Ông cảm ơn Phó Dục Thư đã thu xếp:
"Cám ơn, đã làm phiền cậu rồi."
Phó Dục Thư khẽ lắc đâu, chỉ đáp lại "nên mà" rồi không nói gì nữa. Gương mặt của anh không ngừng ẩn hiện trong ánh đèn đường tối tối sáng sáng, vẻ mặt cũng khó chịu.
Thời gian không còn sớm, xe trên đường không còn nhiều, Phó Dục Thư lái xe một mạch đến khách sạn Tưởng Phẩm Nhất ở lúc trước, dừng xe xong mới nói:
"Đưa thẻ phòng cho anh, anh lấy vali giúp em."
Tưởng Phẩm Nhất nói "em đi với anh" xong rồi xuống xe, không để anh có cơ hội từ chối.
Phó Dục Thư gật đầu với Tưởng Thặng, mở cửa xuống xe đuổi theo Tưởng Phẩm Nhất. Anh thấy cô đi thẳng về phía trước cũng không nhìn mình lấy một cái, trong lòng mâu thuẫn vô cùng.
Sau khi vào thang máy, chỉ còn hai người bọn họ, cuối cùng Phó Dục Thư không cách nào im lặng nữa anh ép Tưởng Phẩm Nhất quay mặt lại nhìn mình:
"Em đừng như vậy, anh biết em không vui nhưng anh cũng không có cách nào."
Tưởng Phẩm Nhất thừa nhận.
"Em không vui, em cũng biết rõ anh không có cách nào. Nhưng tâm trạng này ngay cả bản thân em cũng không khống chế được. Có lẽ sau khi trở về quá lâu không gặp anh cũng có thể quên đi."
Phó Dục Thư nói: "Em muốn quên cái gì?"
Tưởng Phẩm Nhất nói: "Anh nói xem em quên cái gì?"
Phó Dục Thư đang muốn nói thì cửa thang máy mở ra, ngoài cửa một nam một nữ ngơ ngác nhìn bọn họ. Anh lúng túng kéo tay Tưởng Phẩm Nhất ra khỏi thang máy, đi về phía phòng của cô.
Tưởng Phẩm Nhất đi theo phía sau anh cùng nhau trở về phòng, yên lặng thu dọn hành lý, sau khi thu dọn xong tất cả thì gọi anh: "Đi thôi."
Phó Dục Thư xoa xoa thái dương: "Đừng tức giận được không em?"
Tưởng Phẩm Nhất nói: "Em biết rồi, anh không cần để ý đến em, là tự em suy nghĩ không thông."
Phó Dục Thư thở dài nói: "Sau khi trở về cũng đâu phải là hoàn toàn không liên lạc. Anh biết chuyện của Hòe Viên rất phức tạp, muốn giải quyết không phải trong một sớm một chiều. Chúng ta có thể gọi điện thoại, video call, bao gồm cả gặp mặt cũng không phải là hoàn toàn không được. Chỉ cần thu xếp tốt không để người ta phát hiện là được mà."
Tưởng Phẩm Nhất nhếch khóe môi: "Vụng trộm sao?"
Phó Dục Thư nở nụ cười bất đắc dĩ, vẻ mặt nhìn Tưởng Phẩm Nhất vô cùng xấu hổ. Tưởng Phẩm Nhất không đành lòng làm khó anh, bắt buộc mình nở nụ cười xem như hòa giải cuộc cãi vã của bọn họ.
Đường ra sân bay không có nhiều xe cộ, họ nhanh chóng đến nơi. Phó Dục Thư đưa Tưởng Thặng và Tưởng Phẩm Nhất đến lấy vé máy bay và làm thủ tục đăng ký xong rồi đưa bọn họ đi đến cửa an ninh. Trước khi qua cửa an ninh, Phó Dục Thư nói lời tạm biệt với họ.
"Nghỉ ngơi cho tốt trên máy bay, sau khi về đến nơi thì gọi cho anh." Lời này là nói với Tưởng Phẩm Nhất.
Tưởng Phẩm Nhất gật đầu nói: "Khi nào anh trở lại?"
Tưởng Thặng chen lời vào: "Có trở lại hay không thì sao, con quên phải làm thế nào rồi hả? Phẩm Nhất, ba hi vọng con hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của chuyện này, biết nhẫn nhịn, nếu không sẽ rất phiền phức."
Phó Dục Thư biết Tưởng Thặng lo lắng Tưởng Phẩm Nhất bị những nhân vật nguy hiểm ẩn náu trong Hòe Viên phát hiện, rồi sẽ rơi vào tình cảnh không thể tự vệ. Cho nên anh không phản bác lời ông nói, ngược lại gật đầu đồng ý.
Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy hơi khó chịu, nhưng lại không nói được là khó chịu ở đâu. Đầy lời muốn nói nhưng cũng không nói ra được, chỉ vội vàng thốt ra một câu "đi thôi" rồi bước qua cửa an ninh trước.
Phó Dục Thư nhìn theo bóng lưng của cô nói với Tưởng Thặng: "Bác Tưởng, hi vọng bác cũng có thể thực hiện được lời hứa trông nom cô ấy thật chu đáo."
Ánh mắt Tưởng Thặng phức tạp nhìn anh: "Cậu đừng quên nó là con gái của ai. Nhiều năm qua nó cũng được tôi trông nom an toàn, nếu như không phải cậu xuất hiện có lẽ sẽ còn tốt hơn nữa." Dứt lời ông cũng bỏ đi.
Phó Dục Thư đứng tại chỗ ngửa đầu nhìn trần nhà, đột nhiên cảm giác vô cùng mệt mỏi. Dường như không có bất cứ ai giúp đỡ anh, cũng không có bất cứ ai cổ vũ anh. Nhưng chuyện này là do chính anh ôm vào, không ai ép anh, anh không trách được ai cả. Anh hi vọng nhận được một chút hồi đáp để có thể đối phó với những chuyện khó giải quyết kia, sau khi vượt qua mọi chông gai mới có thể đi đến ngày mai tươi sáng.
Hơn mười hai giờ đêm Tưởng Phẩm Nhất trở lại thành phố Bình Giang, bắt taxi về Hòe Viên với cha. Trước khi trở về nơi mình đã sinh sống hai mươi lăm năm qua cô không hề có cảm giác thay đổi gì. Nhưng khi cô đặt chân vào Hòe Viên lại không cách nào bình tĩnh được nữa. Vốn là đêm khuya yên tĩnh nhưng từng căn hộ trong Hòe Viên đều sáng đèn rực rỡ. Trên ban công lầu một mỗi căn nhà đều có người đứng, giống như đang chờ họ trở về.
Tưởng Thặng ôm chặt bả vai Tưởng Phẩm Nhất không cho cô nhìn lung tung, bảo vệ cô đi về phía nhà mình. Lúc đi đến cửa thì buông cô ra để mở cửa, Tưởng Phẩm Nhất không kiềm được nhìn lướt qua nhà Phó Dục Thư, cô phát hiện vậy mà nơi đó cũng sáng đèn.
Tưởng Phẩm Nhất chợt nhớ đến Phó Dục Thư đã nói phải giả vờ như đã tan vỡ với anh rồi, cho nên cô lập tức chuyển mắt lại không nhìn nữa. Cô không xác định được trên lầu kia phải chăng có người hay không.
Đến khi cha mở cửa lôi cô vào nhà cô nhanh chóng chạy về phòng mình, kéo rèm cửa sổ lại dè dặt nhìn qua khe hở, vất vã hồi lâu mới thăm dò được tình trạng phía đối diện.
Tuy sáng đèn nhưng trong nhà dường như không có ai, điều này khiến lòng cô yên tâm hơn rất nhiều. Một lần nữa kéo kín cửa sổ đến bên giường gọi điện thoại cho Phó Dục Thư.
Phó Dục Thư nhanh chóng nghe điện thoại, tiếng nói tỉnh táo rõ ràng cho thấy anh vẫn luôn chờ cô: "Là anh, về đến nhà rồi à?"
Tưởng Phẩm Nhất nói: "Em về đến nhà rồi. Em phát hiện một việc kỳ quái. Lúc em và cha vừa vào Hòe Viên mọi nhà đều bật đèn lên, trên tầng một đều có người nhìn bọn em. Ngay cả nhà anh cũng sáng đèn."
Phó Dục Thư hít vào một hơi, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Bây giờ thì sao?"
Tưởng Phẩm Nhất đi đến bên cửa sổ lặng lẽ nhìn ra bên ngoài lần nữa, cẩn thận quan sát một chút rồi nói: "Bây giờ đèn đã tắt hết rồi..."
Phó Dục Thư bên kia điện thoại như đứng lên khỏi ghế, đi qua đi lại trong phòng: "Em ngủ trước đi, những chuyện này để anh giải quyết, em nhớ kỹ lời anh đã dặn em nhé."
Tưởng Phẩm Nhất lưu luyến: "Vậy anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút, đừng làm việc trễ quá."
Phó Dục Thư ừ một tiếng, đương định thúc giục cô đi ngủ lại nghe cô nói: "Hôm nay em tùy hứng quá, anh mệt mỏi vì em như vậy mà em còn giận dỗi anh. Là em không hiểu chuyện, anh đừng giận em nhé."
Phó Dục Thư thoáng sửng sốt đột nhiên cảm thấy mình có khổ có mệt hơn nữa cũng đáng giá.
"Làm sao anh lại giận em chứ." - Tiếng nói Phó Dục Thư dịu dàng - "Em hiểu là tốt rồi."
Tưởng Phẩm Nhất mím môi khẽ nói: "Vậy anh nhớ đi ngủ sớm một chút."
"Anh biết rồi em ngủ trước đi, đừng quan tâm mấy chuyện này, xem như chưa từng xảy ra gì hết." - Phó Dục Thư nói.
"Được, em cúp máy đây."
"Ngủ ngon."
Cúp điện thoại, Tưởng Phẩm Nhất vội tắm rửa đi ngủ dưới sự hối thúc của cha. Tuy quá trình đi vào giấc ngủ khá khó khăn, nhưng bởi vì ngồi máy bay và ngồi xe quá lâu nên cũng thật sự mệt mỏi, cũng tạm có thể ngủ được.
Người ngủ không được chính là Phó Dục Thư. Khi anh nghe thấy tin tức Tưởng Phẩm Nhất nói, anh đã biết chuyện phức tạp hơn anh tưởng tượng nhiều. Anh không thể nói chuyện này cho Tống Vân biết. Nếu sắp tới Tống Vân xuất hiện ở Hòe Viên vậy thì chứng minh Tưởng Phẩm Nhất và anh chưa cắt đứt quan hệ. Người khác không ở Hòe Viên nhưng lại biết chuyện xảy ra nơi đó, chẳng khác gì không đánh mà khai mình có "cơ sở ngầm".
Đối thủ lần này anh gặp phải lợi hại hơn tất cả đối thủ trong đời anh nhiều. Anh nhận thấy chuyện của Hòe Viên có lẽ còn đặc sắc hơn cả những gì anh viết trong sách nữa.