Đoan Mộc Ly cười cười, thực "suy nghĩ vì bọn họ", "Không cần phiền toái như vậy, dù sao các ngươi cũng sẽ luôn luôn ở cùng nhau."
Hắn còn chuẩn bị giết cả hai?
Hai người lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng mới chạy một bước, người đã bị Đoan Mộc Ly mỗi tay một người kéo trở về.
Điểm huyệt đạo của hai người, Đoan Mộc Ly cười xách bọn họ lên, treo ra ngoài lan can, "Mua một tặng một, ai muốn mua?"
"Ta ta ta!"
Lập tức còn có một tiểu cô nương mi thanh mục tú chạy đến vui tươi hớn hở vỗ tay, "Rốt cục cũng đợi được đến lúc bán hắn!"
"... ..." Mọi người hoài nghi nhìn hai người bị treo bên ngoài, là người nào đã sớm bị nhìn trúng?
"Ta không cần tặng phẩm, có thể giảm giá không?" tiểu cô nương dưới lầu bắt đầu trả giá.
Ồ? Ngôn ngữ hiện đại?
Tất cả mọi người thực ngạc nhiên, Quý Ngữ Hàm lại cao hứng, "Ngươi cũng xuyên qua sao?"
"Ngươi cũng vậy sao? Rốt cục cũng gặp được đồng bào!"
Tiểu cô nương cũng thật cao hứng, bất quá hiện tại tâm tư cũng không đặt vào việc nhận đồng bào, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào một người trong bọn Phi Phi.
"Ta là Miêu Diệu, ngày mai các ngươi còn ở đây không? Ngày mai ta lại tới đây tìm người, hôm nay ta có việc phải đi trước."
"Còn chứ... Ta chờ ngày mai ngươi quay lại."
Cũng giống mọi người, Quý Ngữ Hàm hoài nghi nhìn xuống, Miêu Diệu nhìn trúng ai vậy?
Đoan Mộc Ly cười cười, "Nếu là đồng bào của Quả Quả, đương nhiên không thể lấy tiền, ngươi nhìn trúng ai?"
"Người này, người này!"
Tâm tình Miêu Diệu vô cùng vui vẻ chỉ vào Không Không, sau đó cảm tạ, "Cám ơn, ngày mai ta mời các ngươi ăn cơm!"
"Không cần khách khí!"
Đoan Mộc Ly khoát tay, chuẩn xác ném Không Không tới trước mặt Miêu Diệu, "Nếu hắn không nghe lời, lúc nào cũng có thể đến đây tìm chúng ta."
"Hậu mãi thật tốt nha."
Miêu Diệu càng cao hứng, xoay quanh Không Không đã bị điểm huyệt đạo, đã đổ đầy mồ hôi lạnh và nước mắt.
Sau đó nàng liền lúng túng.... ...
"Bây giờ hắn không thể cử động? Ta cũng không khiêng nổi hắn, có thể gửi hàng hóa đến nhà không?"
"Có thể!"
Những người khác lập tức thực vô lương gật đầu, cùng nhau lao xuống làm phu khuân vác.
Đoan Mộc Ly nhìn Phi Phi bị xách trên tay, cười mở miệng, "Không bán được?"
"... ....." Phi Phi không thể mở miệng, trừng đến muốn rớt mắt ra.
"Ta mua ta mua! Ai nói bảo chủ của chúng ta không bán được?"
Mọi người thấy người tới, lập tức run lên.
Dĩ nhiên là người quen, chính là phó bảo chủ thực động kinh kia của Khiếu Thiên Bảo......
Tình huống động kinh như vậy đương nhiên Đoan Mộc Ly xem rất cao hứng....
Cho nên hắn cười, "Nếu là người quen, không cần tiền, tặng không."
Phó bảo chủ vô cùng cao hứng tiếp nhận Phi Phi đang bị điểm huyệt, liền.... ngồi ôm ngang hắn.... ....
Nhìn thấy kiểu ôm công chúa này, miệng Quý Ngữ Hàm sắp sùi bọt mép, "Phó bảo chủ, cái kia.... ngươi mua Phi Phi về, sẽ làm gì với hắn....."
"Còn chưa nghĩ ra, nhưng nói sao thì cũng muốn nhân cơ hội mà ăn chút đậu hũ."
Mắt Phó bảo chủ tỏa sáng, vô cùng chờ mong, nói.
"... ..." Quý Ngữ Hàm không kiên trì nổi, run rẩy vịn lan can, rơi lệ đầy mặt.
Những người khác mới làm phu khuân vác xong, trở về, nghe câu nói đó, cũng phải dìu nhau mới không trực tiếp té ngã.
Nhìn nhìn lại Phi Phi đang bị ôm.... ....
Đã là thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, sắp không được rồi......
Quý Ngữ Hàm kéo kéo Đoan Mộc Ly, "Cái kia, không thể tàn nhẫn như vậy chứ.... ..."
Đoan Mộc Ly cười cười, "Phó bảo chủ, nếu ngươi không thẳn thắng, Phi Phi thật sự sẽ bị hù chết."
"Ngươi đã nhìn ra?"
Phó bảo chủ thực kinh ngạc, lại lập tức thoải mái, "Ta cứ thắc mắc sao ngươi lại thoải mái bán bảo chủ cho ta như vậy."
Nói xong phó bảo chủ cầm một cái khăn tay tràn đầy mùi thuốc lau chùi ở cổ, tháo yết hầu giả dịch dung xuống.......
Giọng nói vốn mang khí phách nam nhân nháy mắt biến thành nũng nịu, phó bảo chủ cười, "Bảo chủ, kỳ thực ta là nữ."
Nhìn phó bảo chủ trưng ra bộ mặt đàn ông quen thuộc cười quyến rũ, còn phát ra loại giọng nói này, hai mắt Phi Phi trợn trắng, hôn mê.... .....
"Khoan hãy ngất."
Phó bảo chủ lập tức bấm nhân trung của hắn cho tỉnh lại, cười như kẻ trộm, thổ lộ, "Kỳ thực từ lúc bảy tuổi ta đã bắt đầu thích ngươi rồi.” (editor: Câu này nguyên văn là "其实我从你七岁开始就在口水你了." Mà mình ko hiểu “nước bọt ngươi” là sao, nên đành edit thoáng ra… TT__TT)
"... ......"
Lúc này Phi Phi hoàn toàn ngất xỉu, bấm thế nào cũng không tỉnh......
Những người khác đều muốn hôn mê, Quý Ngữ Hàm run giọng hỏi hắn, không đúng, là "nàng".
"Phi Phi bảy tuổi..... Lúc ấy ngươi mấy tuổi?"
"Hai tuổi, năm ta hai tuổi, chính vì bảo chủ mà dịch dung vào Khiếu Thiên Bảo."
"... ........" Quý Ngữ Hàm che mặt rơi lệ, ô.... ...
Phó bảo chủ đem theo Phi Phi đã hôn mê, vô cùng vui vẻ rời đi, những người lưu lại, thật lâu cũng không bình tĩnh nổi, liên tục lên cơn động kinh......
Sớm đã triệt để động kinh xong, rốt cục Tiểu Mễ cũng thanh tỉnh, rơi lệ đầy mặt nói với mọi người -----
"Người vừa rồi mua Không Không, là Hoàng hậu của Đại Hưng Quốc chúng ta, chính là tiểu thư mà Không Không nói là cưới nhầm."
"... ..." Mọi người nhìn xa xăm, vẻ mặt thâm trầm, triệt để động kinh.
Quý Ngữ Hàm vừa nhìn ra xa, lại nhìn đến mỹ nam đẹp trai đến mức khiến người ta rơi lệ trước gió kia.
Nãy giờ bọn họ dày vò, mỹ nam vẫn đứng tại chỗ, còn giống như đang nhìn bọn họ.
Cảm giác động kinh lập tức biến mất, trước mặt mỹ nam, Quý Ngữ Hàm cực lực ngụy trang thành người bình thường.
Không đúng, nàng vốn chính là người bình thường.... .......
Đoan Mộc Ly cười nhìn nàng, "Quả Quả?"
".... Cái kia, ta chỉ nhìn một chút......
Ô, cứ cho là mỹ nam cổ đại nhiều như mây, mỹ nam đẹp trai như vậy cũng không được gặp nhiều lắm, cho nàng nhìn nhiều thêm một chút đi.
"Ta không phản đối nàng nhìn." Đoan Mộc Ly bật cười nói.
Hắn chỉ thích tìm cớ "trừng phạt" nàng mà thôi, cũng không thật sự nhỏ mọn.
Bất quá nam nhân kia.... .....
Thấy được ý tứ trong ánh mắt Đoan Mộc Ly, Allah Lôi đã trở về sau khi mang nhóm thần tiên thứ hai vốn một mực động kinh đến, run run giọng nhắc nhở, "Đó là A Nhĩ... Lạc Lạc đó đó."
"... ...." Quý Ngữ Hàm gấp rút thu hồi ánh mắt.
Ô, hắn lại chính là Lạc Lạc! Không phải như thế là buộc nàng không thể lại nhìn thêm một chút sao?"
Trong lòng còn đang nghĩ ngợi, Lạc Lạc vẫn chú ý tới tình huống bên này, đi qua.
Hắn dừng lại trước mặt Quý Ngữ Hàm, trầm giọng mở miệng, "Hình như ta biết ngươi."
"... ... Rất nhiều người cũng nói như vậy, nhưng kỳ thực bọn họ đều nhận lầm người." Quý Ngữ Hàm thực nghiêm túc trả lời.
Hắn giả vờ, hay thực sự không nhớ nàng là ai?
Lạc Lạc nheo mắt lại, "Không đúng, lần trước khi ta ngụy trang thành hồ ly được ngươi cứu, liền cảm thấy ngươi rất quen thuộc.