Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta

Chương 123: Kỳ thực thần tiên không dễ bán

Khi bọn Tiên đế tỉnh lại, không biết Đoan Mộc Ly tìm được một quyển danh sách ở đâu, đang dùng bút gạch gạch vẽ vẽ, giống như đang tính toán chuyện buôn bán thần tiên.

"Đoan, Đoan Mộc Ly, ngươi thực sự không thể đem tất cả thần tiên đến bốn nước ở nhân gian mà bán đi!"

"Ừ, đúng là không thể." Đoan Mộc Ly gật đầu đồng ý.

Tiên đế đã quá lâu không gặp Đoan Mộc Ly, không phòng bị mà thở dài nhẹ nhõm.

Nhưng bọn Phi Phi đã có kinh nghiệm, biết nửa câu sau của hắn mới là trọng điểm, lập tức vịn tường, hít thật sâu, miễn cho chính mình lại co rút té ngã.

Đoan Mộc Ly lắc lắc danh sách trong tay, "Ta tính là một nửa đem bán ở bốn nước, nửa kia bán đến hiện đại."

"... ......" Tiên đế một lần nữa động kinh ngã xuống.

Quý Ngữ Hàm một mực gạt lệ, "Cái kia....... thần tiên bọn họ không thể đồng ý bị bán đi đâu?"

"Cho nên ta muốn tìm một ví dụ thành công để mọi người tin phục."

Đoan Mộc Ly cười kéo Tiên đế vừa mới tỉnh lại, "Ta chuẩn bị đem hắn bán trước."

"... ........." Tiên đế chân thành hy vọng lần này mình có thể triệt để động kinh.

Tính cách của Đoan Mộc Ly rất chú trọng hiệu suất, nếu đã tính toán xong, vậy nên liền nhanh chóng hành động.

Trước khi hành động, bọn Phi Phi thảo luận một chút.

Trước kia quả thực bọn họ có thể là thần tiên, nhưng hiện tại đã sớm không nhớ rõ chuyện ở tiên giới, cho nên đám thần tiên bị bán, không quan hệ gì với bọn họ......

Vì thế một đám người vô lương lại thích xem náo nhiệt hứng trí bừng bừng đi thông báo với xung quanh, kêu toàn bộ mọi người trên tiên giới đến bên bờ Cửu Thiên Hà xem náo nhiệt của nhân gian.

Náo nhiệt này, đương nhiên chính là Tiên đế bị bán.......

Thế là vào một ngày nắng ấm áp, lòng Tiên đế như đang bị gió Bắc thổi.

Hắn lại bị Đoan Mộc Ly thuyết phục, đồng ý cái ý tưởng quỷ dị này?!

Hiện tại toàn bộ thần tiên của tiên giới đều có mặt xem náo nhiệt, nếu hắn bỏ chạy khỏi đây, cũng quá mất mặt rồi.

Quý Ngữ Hàm cảm thấy việc này rất dọa người... bèn che mặt.

Những người khác đều hứng trí bừng bừng, ngồi ở lầu hai của quán trà được bọn họ bao trọn, chờ xem Đoan Mộc Ly bán Tiên đế.

Đoan Mộc Ly bình tĩnh ngồi tại chỗ uống trà, thấy đã tới giờ, giơ tay lên, "Bán hắn, ra giá đi."

"... ......." Chỉ một câu đơn giản như vậy liền bắt đầu? Ngay cả vài câu giới thiệu cũng không có?

Khóe miệng Quý Ngữ Hàm run run, vì Tiên đế không được giới thiệu long trọng một chút mà bi ai.

Bất quá đều bị người bán đi, long trọng hay không đều là bi kịch....

"Năm mươi lượng!" bên dưới lập tức có người ra giá.

Khuôn mặt Tiên đế đã có thể trở thành chiêu bài sống, cho dù Đoan Mộc Ly không giới thiệu, vẫn có người muốn mua.

"Đợi đã, hắn có thể xuống bếp không? Tay nghề như thế nào?" Trong đám người có người bộ dáng như quản gia hỏi.

"Có thể, chính là ăn được." Thanh Long trả lời giúp Tiên đế.

Vèo vèo vèo, người phía dưới rời đi một nửa.

A a a?

Cứ vậy mà bị ghét bỏ, Tiên đế nổi giận.

Hắn hạ giọng hỏi bọn Quý Ngữ Hàm, "Trong nhà có đầu bếp, vì sao nhất định lại yêu cầu ta phải nấu ăn ngon?"

"Không giống nhau mà."

Quý Ngữ Hàm nhỏ giọng nói với hắn, "Chính lão công của mình tự xuống bếp, tâm ý rất quan trọng, nếu có thể ăn ngon thì càng tốt nha, các ngươi không biết rất nhiều nữ sinh muốn gả cho lão công có trù nghệ tốt sao?"

"Chẳng lẽ vì nàng mà hắn từng xuống bếp?" Tiên đế hoài nghi chỉ vào Đoan Mộc Ly.

"Thường xuyên đó, sau này tay nghề hắn luyện được còn rất tốt." Hắc hắc hắc.

Đoan Mộc Hồng cũng đến xem náo nhiệt có chút không tin.

Đệ đệ này của hắn cũng xuống bếp?

"Hôm nào đó làm cho ta nếm thử chút đi?"

Đoan Mộc Hồng cố ý hỏi hắn, lòng đã biết đáp án chính là phủ định.

Quả nhiên, Đoan Mộc Ly cười cười, "Ta chỉ làm cho Quả Quả ăn."

"... ...." Mọi người không thể nói gì nhìn Đoan Mộc Ly bình tĩnh uống trà.

Nam nhân này rốt cuộc có bao nhiêu khuôn mặt?

Trước mặt người và sau lưng người khác biệt cũng quá lớn đi?

Bọn họ thực sự không tưởng tượng nổi bộ dáng Đoan Mộc Ly cầm dao cắt đồ ăn, nếu hắn lừa gạt, khiến con dao tự mình thái đồ ăn thì còn có thể.... ....

Tiên đế nhìn mặt Quý Ngữ Hàm tươi cười hạnh phúc, nhìn lại gương mặt Đoan Mộc Ly khiến hắn căm tức mấy vạn năm, thật bực bội.

Như vậy xem ra, hôm nay hắn có thể bị bán ra hay không vẫn là vấn đề....

Người mù quáng ra giá vẫn chỉ là số ít, người bình thường vẫn hỏi những vấn đề cơ bản rồi mới nói tiếp.

Ngay cả trả lời vài câu hỏi Tiên đế cũng không đạt yêu cầu, người dưới quán trà ngày càng ít đi.

Mắt thấy chính mình sắp bi kịch, tức giận cùng oán hận trong lòng Tiên đế đã tích lũy đến đỉnh điểm, lúc nào có thể bùng nổ.

Lúc này mọi người lại nghe thấy dưới lầu có người đặt câu hỏi --- ---

“Ngươi thích nam nhân hay là nữ nhân?”

“………..”

Tiên đế bùng nổ, lớn tiếng mạnh mẽ quát, "Nữ nhân! Ta thích nữ nhân!"

Rít gào xong, dưới quán trà không còn ai đứng......

Quý Ngữ Hàm đồng tình nhìn hắn, "Vừa rồi ngươi gào câu kia.... rất giống quỷ háo sắc, mọi người đều bị dọa chạy."

"Không đâu không đâu."

Từ phía sau cột trụ hàng lang, một người bước ra, nghe giọng nói chính là người đặt câu hỏi lúc nãy, "Ta còn kiên cường."

Mọi người vui mừng kinh ngạc, hình như cũng là một kẻ động kinh?

Nhìn thấy đầu sỏ gây chuyện, Tiên đế lập tức lao xuống, "Vốn vẫn có mấy người, đều là do ngươi làm hại, hôm nay ta không bán được rồi!"

"... ...." Mọi người không nói gì rơi lệ, hắn còn thật sự mong chờ bị bán kìa.......

Toàn thân vị tiểu thư đặt câu hỏi kia đều bị áo choàng che kín, chỉ lộ ra đôi mắt, hiện đang có chút tiếc nuối nhìn hắn.

"Nếu ngươi thích nam nhân thì tốt rồi, ta liền mua ngươi về."

Yêu cầu động kinh như vậy làm cho mọi người sửng sốt, sau đó cũng nhận ra cách cải trang kỳ quái của nàng.

Đây không phải là vị tiểu thư từng gặp ở khách điếm lúc trước sao, người đánh rơi chiếc khăn lụa có hai chữ "Vô dụng" đó?

Sau đó nàng cũng không xuất hiện, bọn họ cũng không nhớ đến nàng, không nghĩ tới lại gặp nhau ở chỗ này.

"Biết thân phận của nàng không?" Phi Phi nhỏ giọng hỏi Dạ Cẩm.

Dạ Cẩm lắc đầu, "Ta chỉ biết chiếc khăn lụa."

Ánh mắt rơi xuống trên người Đoan Mộc Ly, tiểu thư che mặt kinh ngạc, đó không phải là nam nhân thực thông minh trong khách điếm kia sao?

Chỉ e bị hắn nhìn ra cái gì, nàng cất bước bỏ chạy, cũng không băn khoăn chuyện mua người nữa.

Lập tức lắc mình chắn trước mặt nàng, Đoan Mộc Ly bình tĩnh cười, "Vị tiểu thu này, hắn chính là ngượng ngùng mà không thừa nhận, kỳ thật hắn thích nam nhân."

"Thích thì thích đi, ta cũng chỉ tùy tiện nói ra thôi, ha ha... Đừng cho là thật." Tiểu thư che mặt nói xong lại muốn chạy.

Tùy tiện nói ra?

Tiên đế không rõ tình huống nổi giận, chuyện này có thể tùy tiện nói sao?

Đây không phải là đùa giỡn trắng trợn sao?

"Vậy nếu ta thích nữ nhân thì sao? Ngươi mua hay không mua ta?"

"... ... Không mua."

Tiểu thư che mặt đổ mồ hôi lạnh, người này nháo cái gì vậy?

Đại nam nhân có tay có chân, sao mà lại chờ mong bị mua đến vậy?

"Không mua?!"

Tiên đế cảm thấy chính mình bị ghét bỏ liền bão nổi, "Việc này không phải ngươi nói liền xong! Hôm nay ta sẽ bán cho ngươi! Bằng không ngươi đừng hòng đi!"

"......" Tiểu thư che mặt lần đầu tiên nhìn thấy người như vậy, không khỏi có chút động kinh.

Sau khi nàng khôi phục bình thường, sảng khoái đáp ứng, "Được, bao nhiêu bạc?"

Tiên đế quơ một cái ôm lấy tất cả ngân phiếu nàng lấy ra, đếm cũng không thèm đếm liền cất vào trong lòng ngực, "Chính là bấy nhiêu đó!"

"Được, vậy hiện tại ngươi là người của ta?"

Tiểu thư che mặt không để ý tiền bị cướp đi, âm thanh tựa hồ thực nhẹ nhàng hỏi.

"....." Tiên đế đang cao hứng mình đã thành công được bán đi vừa nghe lời này liền buồn bực.

Nhưng lập tức còn lời nói càng khiến người buồn bực đang chờ hắn.......

Tiểu thư che mặt vỗ vỗ tay, "Hiện tại ta không cần ngươi nữa, ngươi nên làm gì thì làm đi thôi. Hiện tại ta có thể đi rồi chứ?"

"Phì......."

Mọi người thực không tốt bụng cười ra tiếng, vỗ vỗ Tiên đế đã muốn hóa đá, "Chúc mừng ngươi, bị vứt bỏ rồi."

"Ngươi ngươi ngươi.... Ngươi đứng lại đó cho ta!" Tiên đế tức sùi bọt mép đuổi theo.

Đoan Mộc Ly lập tức lắc mình đuổi theo, kéo túi tiền của Tiên đế cầm đi cái gì đó, xong liền trở lại.

"Chúng ta không đuổi theo sao?" những người khác hỏi Đoan Mộc Ly.

"Không cần, Tiên đế cũng sẽ không đuổi người đi mất."

Đoan Mộc Ly bình tĩnh đưa ngân phiếu trong tay cho Đoan Mộc Hồng, "Coi như bổ sung vào quốc khố."

"... ... Ngươi lấy đâu ra ngân phiếu?" mọi người cảm thấy không ổn hỏi hắn.

"Tiên đế vừa cướp được, bị ta đoạt lại."

"......" Thì ra vừa rồi hắn đuổi theo, là đi đánh cướp......

Mọi người thương cảm nhìn trời, xem ra "Tiền bán mình" của nhóm thần tiên đều phải cứ vậy mà dùng để bổ sung vào quốc khố của Tề Loan Quốc.... ...

Đoan Mộc Ly lật lật danh sách trong tay, chỉ vào một loạt tên, phân công cho bạn học năng lực thừa nhận còn chưa đủ cao, nên một mực vẫn động kinh - Allah Lôi ---

"Bảo mười người bọn hắn chuẩn bị, ba ngày sau ta muốn bán bọn hắn đến hiện đại. Còn mười người này, hiện tại liền đến đây, lập tức bán."

"... ....." Mọi người rơi lệ nhìn hắn.

Tên "buôn lậu tiên" này làm việc thật mạch lạc mà.... .....

Bạn học Allah Lôi vừa động kinh vừa quay về gọi người, những người khác thì lưu lại thảo luận.

Phi Phi cảm thấy chuyện này xem không vui, "Tiên đế thực động kinh, còn có thể đồng ý bị bán, ta thấy các thần tiên khác chỉ có chút không bình thường thôi, hẳn là sẽ không đồng ý loại chuyện này.

"Đúng vậy, hơn nữa vị tiểu thư vừa rồi chỉ lộ ra ánh mắt, cũng không biết là bán cho người nào, sao có thể tính là ví dụ thành công?"

Không Không cũng cảm thấy những thần tiên khác sẽ không phối hợp.

Chỉ có Đoan Mộc Ly rất bình tĩnh, hài lòng cười nói, "Ví dụ của Tiên đế đã thành công đến mức không thành công hơn được nữa."

Là bị kịch không thể bi kịch hơn nữa ấy chứ?

Tất cả mọi người thực hoài nghi Đoan Mộc Ly lấy tiêu chuẩn gì mà phán đoán.

Bọn họ đang trò chuyện, mười thần tiên bị điểm danh đã đến.

Như bọn Phi Phi dự đoán, mười thần tiên đều mang vẻ mặt "Bản thần tiên chỉ đến xem, ngươi dám bán ta, ta liền liều mạng với ngươi."

Xem ra Đoan Mộc Ly tuy thông minh, cũng không thích hợp với việc buôn bán!

Rốt cục cũng tìm được chuyện Đoan Mộc Ly không am hiểu, bọn Phi Phi đều vui vẻ, tâm tình rất tốt chờ xem náo nhiệt.

Đoan Mộc Ly cười nhìn bọn họ, "Mọi người cũng thấy rồi đó, vừa rồi Tiên đế bị bán thật không thuận lợi, cho nên ta quyết định thay đổi phương pháp bán, mua một tặng chín, một lần bán cả nhóm mười người các ngươi ra ngoài."

"... ...." Mọi người không nói gì nuốt nước miếng.

Mười thần tiên đều nổi giận, "Cái gì mà mua một tặng chín! Chúng ta là thần tiên! Bao nhiêu người giành nhau mua đó!"

"Nhưng vừa rồi Tiên đế....." Đoan Mộc Ly giống như có chút khó xử.

"Hắn là hắn! Chúng ta nhất định có thể thuận lợi bán đi!"

Người tính tình nóng nảy nhất trong mười người xoay người một cái liền nhảy khỏi lầu hai, ngăn vị tiểu thư đứng gần mình nhất lại, "Ngươi có ta mua hay không?"

"... .... Quỷ háo -----" tiểu thư kêu lên sợ hãi té xỉu.

"......" Chín thần tiên còn lại chịu đả kích thật lớn.

Chủ động đến hỏi còn có thể dọa người ngất?

Không thể nào! Bọn họ chính là thần tiên! Nhất định có thể tự bán mình đi!

Vì thế mười vị thần tiên đứng trên đường, cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ chính mình, tích cực bắt đầu tìm kiếm người mua.

Trước kia bọn họ đều cảm thấy mình cao cao tại thượng, nhìn thấy người bình thường đều coi thường.

Nhưng lần này vì nóng lòng bị bán đi, rốt cục chịu buông giá trị con người mình xuống, rất nhanh liền nhìn trúng "Chủ nhân" mình thích.

Bất quá đương nhiên là bọn họ không thể bảo các tiểu thư tiêu tiền, đều tự mình bỏ tiền ra, tự "mua" chính mình.

Hơn nữa vì muốn có chút mặt mũi, một đám bọn họ đều thanh toán với giá trên trời.

Đoan Mộc Ly luôn đứng một bên cười, nhìn hết thảy việc này, chỉ là vào lúc mỗi người tự "bán" chính mình đi, liền bình tĩnh xuất hiện, cướp ngân phiếu đi.....

Mười thần tiên rất nhanh đã bị "mua" đi, ngân phiếu thu được cũng tương đương với cả tháng thuế má của Tề Loan Quốc.......

Đoan Mộc Ly bình tĩnh đếm đếm ngân phiếu, lại mở danh sách ra, "Lại kêu hai mươi người này đến."

Sau đó hắn cười nhìn về phía hoàng huynh của mình, "Lần này bán hết thần tiên, ít nhất có thể miễn thuế ba năm."

"... ...." Mọi người câm lặng nuốt nước miếng, quả nhiên, trước giờ hắn làm việc đều là nhất cử đa tiện mà.

Hắn nói đúng, lấy ví dụ của Tiên đế, quả thật là thành công đến mức không thành công hơn được nữa.... .....

"Bởi vì nguyên nhân của Tiên đế, ta nghĩ thần tiên thật sự không dễ bán, không nghĩ tới nhóm thần tiên trước xuất sắc bất ngờ, thuận lợi mà bán đi như vậy, bất quá không sao cả, mọi người không nên có áp lực quá lớn, nếu thực không được, chúng ta còn có thể mua một tặng mười chín, cùng được bán đi."

Lần này hai mươi thần tiên đều nổi giận.

Có mắt nhìn hay không? Ai nói chúng ta không bằng một đám trước kia?

Bây giờ chúng ta liền cho ngươi xem, cái gì là thực lực!

Vì thế hai mươi thần tiên đi về phía đầu đường, nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ chính mình.

Lúc này Đoan Mộc Ly lại có hành động mới.....

Không biết từ khi nào, trên tay hắn lại nhiều thêm một tấm bảng cao nửa người, bên trên viết mấy chữ to "Bảng danh sách thần tiên bán chạy" ánh vàng rực rỡ......

Hắn cũng không cần nói gì, mọi người cũng hiểu được, ai "bán" giá càng cao, là có thể đứng đầu bảng!

Tiên giới thật lâu không có tỷ thí gì, lần này tuyệt đối không thể thua người khác!

Tìm không được người có tiền mua cũng không sao, bọn họ tự bỏ tiền! Nhất định phải lên bảng!

Nghĩ như vậy, một đám thần tiên bị "mua" đi rồi, một phen cướp ngân phiếu bị trở về.... ...

"......" Mọi người rơi lệ cầm bút viết ghi nhớ.

Có thật nhiều cách buôn bán "tốt" mà, không thể động kinh vô ích, bọn họ cũng phải học theo, sau này còn bán được những thứ khác.

Mọi người ghi ghi chép chép, đột nhiên liền phát hiện Quý Ngữ Hàm ở bên cạnh không quá thích hợp.

"Cục Than Nhỏ, ngươi thật muốn động kinh?"

Miệng Quý Ngữ Hàm đóng mở vài lần, rốt cục phát ra âm thanh, "Mỹ nam kìa......."

Không phải đã có rất nhiều mỹ nam sao?

Mấy người bọn họ có ai không là mỹ nam kinh thiên động địa đâu?

Mấy nam nhân không cho là đúng nhìn theo tầm mắt của nàng, sau một lúc ngơ ngốc liền buồn bực.

Đây là núi cao còn có núi cao hơn?

Nam nhân Quý Ngữ Hàm đang nhìn kia, thật đúng là....... đẹp trai đến không thể tưởng tượng, khiến bọn họ tìm không ra từ ngữ để hình dung.

Quý Ngữ Hàm thì thào tự nói, "Thật sự là đẹp trai đến khiến người ta..... rơi lệ trước gió nha."

Nhìn nhau vài cái, lại nhìn nhìn mặt Đoan Mộc Ly cười quỷ dị, mọi người lập tức cướp ngân phiếu chuẩn bị bổ sung vào quốc khố trên tay Đoan Mộc Hồng đi, chất trước mặt Quý Ngữ Hàm.

"Cục Than Nhỏ, thần tiên kia quả thực rất tuấn tú, hiện tại ngươi cầm tiền này mua hắn đi."

"Đúng đó, đúng đó."

Quý Ngữ Hàm rất muốn chảy nước miếng nói, "Nhưng mà mua về làm gì? Có mỹ nam đẹp trai như vậy ở nhà, cho dù là trở về sống trong hoàng cung, trong cung cũng nhất định sẽ bị nữ tặc hái hoa san bằng."

"Quay về hoàng cung làm gì chứ."

Mọi người giựt dây nàng, "Ngươi có thể quăng Đoan Mộc Ly đi, ở cùng mỹ nam này, sau đó...." bọn họ chuẩn bị giúp nàng mặc sức tưởng tượng một chút về cuộc sống mới tốt đẹp.

"...... Sau đó ta sẽ không còn trên nhân thế nữa....." Vẻ mặt Quý Ngữ Hàm bi thương tiếp lời.

"....." Kỳ thật không sai lắm.

Mọi người nghĩ nghĩ.......

"Cục Than Nhỏ, chỉ cần ngươi nói một câu, chúng ta có thể hợp tác với tất cả thần tiên trên trời, khiến Đoan Mộc Ly không còn trên nhân thế trước!"

"Cái kia....."

Quý Ngữ Hàm nhìn nhìn phía sau Phi Phi, thương cảm nói "Ta cảm thấy ngươi vẫn nên nắm chắc thời điểm mà bàn giao hậu sự đi......"

Mọi người quay đầu, liền phát hiện Đoan Mộc Ly mỉm cười kéo tay áo.

"... ..." Bình thường trước khi hắn động thủ chính là cười cười, hôm nay sao lại bắt đầu xắn tay áo?

Tình huống thực nghiêm trọng!

Không Không lập tức đẩy Phi Phi đến trước mặt Đoan Mộc Ly, còn cáo biệt với Phi Phi, "Nếu ta còn nhớ, lúc thanh minh nhất định sẽ đến thăm ngươi."

"... ..." Phi Phi tức giận đến nghẹn lời.