Hoàng Hậu Bị Phu Quân Mặt Dày Tính Kế

Chương 6

Ba ngày sau, bên phủ Mục Vương đã phái người đến đón.
Minh Hoàn vô cùng kinh ngạc vì người của phủ Mục Vương đến quá nhanh. Bên phía Mục Vương nhưng là ngay cả ba ngày này cũng không muốn đợi.
Sào Ngọc đỡ tay Minh Hoàn dìu nàng lên xe ngựa, ngay sau đó, Điền Vũ Vận cũng đi vào.


Minh Hoàn lạnh nhạt khép mắt lại. Điền Vũ Vận thấy Minh Hoàn như vậy, cũng cảm thấy bẽ mặt, cũng không dám nói thêm câu nào nữa.
Nhìn từ góc độ của Điền Vũ Vận, Minh Hoàn đúng là đẹp tuyệt trần, lông mi dài, làn da mịn màng như vậy… Nhìn thôi mà nàng ta cũng ghen đỏ cả mắt.


Điền Vũ Vận cũng coi như là một giai nhân thanh tú, tương đối có sắc đẹp, nhưng ở trước mặt Minh Hoàn, lại như là hòn đá không thể tỏa sáng.


Khiến cho Điền Vũ Vận ghen tỵ nhất cũng không phải là dung mạo của Minh Hoàn, mà là phong thái lộ ra từ trong cốt cách của nàng. Không nghi ngờ gì, Minh Hoàn trong sáng, xuất trần, không hèn không nhát gan như vậy, cho dù là đối mặt với ai cũng là thái độ dửng dưng, Điền Vũ Vận dù thế nào cũng không có được.


Minh Hoàn chợp mắt. Đợi tới khi đến phủ Mục Vương, nàng và Điền Vũ Vận cùng đi gặp Mục thái phi.


Mục thái phi có phong thái ung dung, một đôi mắt phượng tinh tường, tuổi đã qua bốn mươi nhưng được bảo dưỡng cực tốt. Mới vừa gặp Mục thái phi, Điền Vũ Vận đã bị chấn nhϊế͙p͙ không nói ra được câu nào.
Minh Hoàn uyển chuyển hành lễ: “Tiểu nữ Minh Hoàn, ra mắt Thái phi nương nương.”


Mục thái phi xưa nay uy nghiêm. Lúc còn trẻ bà càng là một người phụ nữ cực kỳ kiên cường quả quyết, bây giờ sắp già rồi, cũng không có chút vẻ hiền từ nào, trái lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh lùng nghiêm túc lại khó gần.


Thằng con không hiểu phong tình khó khăn lắm mới mở lòng, vì để tránh hù dọa con dâu tương lai của mình, Mục thái phi cũng hơi lộ ra ý cười: “Mấy ngày trước ta đã nhìn thấy cô, trong số nhiều cô nương như vậy, cô là bắt mắt nhất đấy, qua đây để ta nhìn một chút.”


Minh Hoàn bước lên phía trước.
Mục thái phi nắm lấy tay Minh Hoàn.


Thằng nhóc Lưu Đàn này, từ nhỏ chỉ muốn thứ tốt nhất. Công tử nhà người ta mười lăm tuổi đều đã có người làm ấm giường. Lúc hắn được mười lăm tuổi thì lại chẳng thèm liếc nhìn mấy đứa hầu gái xinh đẹp trong phủ lấy một cái. Mục thái phi nhắc nhở nhiều lần, Lưu Đàn đều xem như gió thổi bên tai. Bà vốn tưởng rằng Lưu Đàn không hiểu chuyện tình cảm, không thông suốt. Không ngờ, Lưu Đàn lại là muốn giai nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành.


Xứng đáng là con trai bà, có chí khí.
“Minh Hoàn phải không? Là chữ hoàn nào?” Mục thái phi hỏi, “Là hoàn trong dịu dàng sao?”
Minh Hoàn khẽ cười nói: “Là hoàn trong mỉm cười ạ.”


“Dễ nghe lắm. Ta gọi cô Hoàn Hoàn là được rồi.” Mục thái phi nói, “Tới đây, ngồi cạnh ta. Đầu bếp trong Vương phủ là bếp trưởng được mời từ kinh thành tới đấy, nếm thử món điểm tâm này đi.”


Mục thái phi nhìn qua thì uy nghiêm, cư xử lại cực kỳ nhã nhặn, trong lúc nói đôi ba câu, bà dùng thân phận trưởng bối kéo gần khoảng cách giữa hai người.


Mặc dù Minh Hoàn không biết tại sao, mới lần đầu gặp mặt Mục thái phi đã đối xử tốt với nàng như vậy, nhưng được coi trọng thế này, trong lòng nàng cũng rất vui vẻ.


Điền Vũ Vận ở một bên nhìn mà thèm, Mục thái phi chưa hỏi tới nàng ta, nàng ta sợ người phụ nữ tôn quý này, cũng không dám nói một câu.
Cùng nhau dùng qua bữa trưa, Mục thái phi bảo đầy tớ dẫn Minh Hoàn đi tới chỗ ở.


Người dẫn đầu cũng chính là ɖú già đã từng gặp ngày ấy, gọi là ɖú Lam. Minh Hoàn và Điền Vũ Vận đi theo sau lưng ɖú Lam.


Phủ Mục Vương cực lớn. Đây là đang ở trong nhà, Minh Hoàn cũng chẳng qua là đi qua mấy đoạn đường. Nàng nhìn mỗi bông hoa mỗi ngọn cỏ, đình đài lầu các thấy được trên đường thì biết, phủ Mục Vương hào hoa xa xỉ cũng không chỉ là lời đồn đại.


Hoa mẫu đơn quý giá mà những nhà bình thường khó thấy được một lần, diêu hoàng ngụy tử, đậu lục triệu phấn, ở phủ Mục Vương, lại có thể như hoa dại tầm thường, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy. Minh Hoàn nghĩ Mục Vương không giống như người sẽ thích hoa hoa cỏ cỏ. Vừa nãy nàng thấy chỗ tay áo và cổ áo của Mục thái phi đều có kim tuyến thêu thành hoa văn mẫu đơn tinh xảo, đoán ra chắc hẳn là Mục thái phi yêu thích hoa mẫu đơn nhất.


Vú Lam dẫn Minh Hoàn đến một cái sân nhỏ yên tĩnh, phía trước phía sau được cây trúc xanh biếc bao phủ, trên đường nhỏ được lát đá, hành lang quanh co, cảnh vật tao nhã. Hai a hoàn mười lăm mười sáu tuổi đang tưới nước cho hải đường. Vừa thấy có người đến, cả hai ngước khuôn mặt tươi tắn lên: “Vú Lam, đây là Minh cô nương phải không ạ? Chúng tôi đều đã chờ rất lâu rồi, cứ ngóng trông Minh cô nương tới đấy.”


Vú Lam nói với Minh Hoàn: “Thưa Minh tiểu thư, đây là hai a hoàn mà Thái phi phái tới hầu hạ cô. Áo xanh là Lục Trúc, áo vàng là Đào Nhị, ngày thường tay chân cũng nhanh nhẹn. Bên trong cũng đã được quét tước sạch sẽ.”
Minh Hoàn mỉm cười nói: “Làm phiền ɖú rồi.”


Vú Lam thấy Minh Hoàn không hề kênh kiệu, tính nết cũng dịu dàng, thì cười với nàng, rồi nói: “Cô có thể đi vào nhìn xem.”
Minh Hoàn bước vào trong, Điền Vũ Vận cũng muốn theo vào, ɖú Lam đưa tay kéo nàng ta: “Điền cô nương, chỗ này nhỏ, không đủ cho hai cô nương ở.”
Điền Vũ Vận sửng sốt.


Chỗ này còn kêu nhỏ nữa hả? Nàng ta thấy thêm ba người ở cũng không có vấn đề gì.
Vú Lam nói: “Chỗ cô ở cách đây hơi xa, mời đi theo tôi.”
Phủ Mục Vương dù sao cũng là phủ Mục Vương, Điền Vũ Vận cũng không tính là to gan lắm, không dám quá lỗ mãng, nàng ta bèn theo ɖú Lam rời đi.


Minh Hoàn đi vào nhìn một chút. Bên trong đúng là rất sạch sẽ, trong lư hương đang đốt hương bách hợp thoang thoảng.
Để mùi thơm này xông một chút, nàng cũng thấy buồn ngủ. Nàng ngồi lên sạp, một tay chống cằm, hơi ngủ gà ngủ gật.


Sào Ngọc và hai người hầu gái đang ở sân trước, cho nên, không hề nhìn thấy người đi vào từ sân sau.
Sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên Lưu Đàn nhìn Minh Hoàn ở khoảng cách gần thế này.


Nàng bị mùi thơm nhàn nhạt xông cho buồn ngủ, có vài phần không tỉnh táo, mệt mỏi cũng chẳng muốn mở mắt ra.
Nghe thấy tiếng vang rất nhỏ, Minh Hoàn cho là Sào Ngọc tới, chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Trà”.
Lưu Đàn rót một chén trà, nửa quỳ xuống, đưa nước trà tới bên môi Minh Hoàn.


Nàng bị mê hương xông cho không mở mắt ra được, giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng uống từng ngụm nước trà mà Lưu Đàn đút cho.
Uống hết nửa chén trà, Minh Hoàn không còn khô miệng nữa, nàng khẽ ɭϊếʍƈ cánh môi: “Không uống nữa.”
Ngay sau đó, nàng chìm vào giấc ngủ sâu hơn.


Lưu Đàn lấy ra một cái khăn từ trong tay áo, nhẹ nhàng lau miệng cho Minh Hoàn.
Mắt hắn vốn sâu thẳm, bên trong lại như có ngọn lửa đang bập bùng.


Sau khi sống lại lần nữa, Lưu Đàn hẳn là phải giết gã thuộc hạ năm đó đã hạ độc hắn trước tiên, bây giờ, hắn lại trì hoãn những chuyện đó, chỉ muốn ngồi xuống, yên lặng ngắm nhìn Minh Hoàn.


Khi hắn chỉ là một linh hồn, cho dù đau khổ cũng không cảm nhận được, bây giờ, hắn đã có thể xác, ngồi trước mặt nàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt xuất trần thoát tục của nàng, lồng ngực từ từ nóng lên.
Đây là Hoàn Hoàn của hắn, Hoàn Hoàn duy nhất của hắn.


Lưu Đàn chỉ nhìn nàng nửa khắc, không hề chạm vào nàng, bởi vì Minh Hoàn thật sự quá mức trong sạch.


Nàng mới mười bốn tuổi, còn chưa cập kê, mặt mày hơi có vài phần ngây thơ hồn nhiên của trẻ con. Lưu Đàn muốn bảo vệ phần ngây thơ này của Minh Hoàn, lại muốn phá hủy nó, cảm giác phức tạp khó nói rõ nhộn nhạo trong lòng Lưu Đàn. Cuối cùng, Lưu Đàn, người trước giờ không hiểu chuyện phong nguyệt, không biết dịu dàng rốt cuộc buông thả một lần. Hắn vươn ngón tay ra, khẽ vân vê bông tai trân châu rủ xuống bên tai Minh Hoàn.


Ngọc trai nhẵn nhụi, hơi có cảm giác mát lạnh, đầu ngón tay Lưu Đàn, lại lập tức trở nên nóng bỏng.
Người đàn ông mặt lạnh, xưa nay vững vàng không chịu khuất phục, thế mà chỉ đụng chạm một chút, kéo dái tai nàng một chút, liền rụt tay lại rất nhanh, lỗ tai hơi nóng lên.


Hắn tới lặng yên không một tiếng động, rời đi cũng lặng lẽ.
Lưu Đàn cũng không ngây thơ, không phải bởi vì chạm vào hoa tai của nàng mà cảm thấy mộng ảo kiều diễm, hắn chỉ là nhớ tới một vài hồi ức khó chịu ở kiếp trước.


Minh Hoàn thích nhất là đồ trang sức ngọc trai, trong hộp châu báu có nhiều nhất chính là ngọc trai. Một lần, Lưu Đàn từ bên ngoài trở về, tặng nàng một thùng đông châu trước mặt Thái phi. Ở trước mặt người khác, Minh Hoàn giả vờ rất giỏi. Nàng cho Lưu Đàn mười phần thể diện, mỉm cười nói tạ ơn rồi nhận lấy, nhưng chờ tới khi trở về phòng, nàng ném qua một bên, cũng không thèm liếc nhìn một cái.


Lưu Đàn nổi giận, lôi Minh Hoàn lên giường, ba ngày không ra khỏi cửa.
Những người khác chỉ cho là Vương gia và Vương phi lâu ngày gặp lại, xưa nay Vương gia lại không để ý tới những người phụ nữ khác, tất nhiên phải triền miên thêm nữa.


Nhưng Lưu Đàn lại biết, đó không chỉ là chuyện có thể dùng sầu triền miên để hình dung. Tình yêu mà hắn dành cho người con gái này cuộn trào mãnh liệt, lúc không được đáp lại, hắn vừa tủi thân vừa phẫn nộ lại khó chịu, chỉ có thể chiếm lấy người, lấy cái đó để thể hiện cảm giác tồn tại của mình.


Lúc đó, Minh Hoàn bị hắn chọc khóc, hắn vừa nắm cằm nàng, mạnh mẽ hôn đi nước mắt của nàng, vừa tủi thân nói: “Nàng khóc cái gì? Ta có chỗ nào không tốt? Nàng thuận theo ta, dịu dàng với ta một chút, ta cũng có thể giao trái tim cho nàng mà.”


Mục thái phi là một người mẹ nghiêm khắc, từ nhỏ đã dạy dỗ bằng gậy gộc, trước giờ Lưu Đàn chưa từng nhận được sự dịu dàng từ phụ nữ.
Người con gái xem ra dịu dàng nhất mà hắn đã từng gặp chính là Minh Hoàn, nhưng Minh Hoàn không yêu hắn, không để ý tới hắn.


Đây nhất định là sai lầm.
Nhưng Lưu Đàn vẫn muốn phạm sai lầm.
Thực ra trong lòng hắn có chút xíu mơ mộng viển vông, ngộ nhỡ Minh Hoàn đã thích hắn thì sao, chỉ cần hắn làm ra vẻ nhã nhặn một chút, bình thường một chút, Minh Hoàn sẽ rơi vào tay hắn.


Cho dù cuối cùng nàng không phải lòng hắn, hắn còn có thể lại cân nhắc cưỡng ép người tới bên mình.
Cuối cùng lúc Minh Hoàn tỉnh lại, chẳng biết sao, nàng giơ tay lên vân vê bông tai của mình.
Dái tai hình như có hơi đau, nàng cho rằng mình không cẩn thận đè lên.


Trong không khí vẫn như cũ là hương hoa bách hợp mơ hồ, trong mùi hương này, lại trộn lẫn một chút xíu mùi đàn hương trầm ổn.
Minh Hoàn không để người hầu đốt thêm hương liệu trong lư hương nữa, nàng không quen cái mùi này cho lắm.
Đã sắp chạng vạng tối, Minh Hoàn đến sân sau đi dạo.


Sân sau rất lớn, có một giàn đồ mi, hoa đồ mi đang lúc nở rộ, từ xa nhìn lại là một mảnh tuyết trắng. Trong sân cũng có hoa cỏ cây cối quý giá khác, nước suối sống động, chày đá đặc sắc, cũng có một kiểu thú vui tao nhã khác.


Trong nước đương nhiên không thể có cá, Minh Hoàn ngồi trên hòn đá, phát hiện bên cạnh giàn đồ mi có một cánh cửa nhỏ, chắc là có thể đi ra ngoài.


Nàng vừa tới phủ Mục Vương, cũng không có lòng dạ nào mà đi tới những nơi khác, chỗ này dù sao cũng là nhà người ta, mọi việc vẫn nên cẩn thận là hơn. Điền Vũ Vận không ở cùng một chỗ với nàng, cũng coi như là bớt đi chút phiền phức.


Phủ Mục Vương không so được với Minh phủ, không có người bảo vệ nàng ta khắp nơi, nếu Điền Vũ Vận dám gây chuyện, cũng không ai lo cho được.


Minh Hoàn cụp mắt suy nghĩ. Cách không xa ở bên ngoài cánh cửa đó, Lưu Đàn chờ đợi có chút sốt ruột, khuôn mặt khôi ngô anh tuấn hơi có chút u ám, thoạt nhìn rất đáng sợ.
Một cánh cửa nổi bật như vậy, mọi người chắc đều muốn đẩy ra nhìn xem một chút chứ? Sao Minh Hoàn còn chưa mở ra nữa?


Hắn là một phu quân biết thương người như thế, đứng ở chỗ này mong được tình cờ gặp nàng đấy, sao Minh Hoàn còn chưa tới?
Chẳng lẽ là giàn hoa đồ mi quá lớn, Minh Hoàn không nhìn thấy cánh cửa kia? Có cần cho người ngày mai phá bỏ giàn hoa đồ mi đi không nhỉ?
Lưu Đàn siết chặt nắm đấm.