Minh Hoàn lạnh nhạt ngước mắt lên: “Vậy được. Qua hai khắc nữa, ta sẽ đích thân tới gặp lão phu nhân, chị thưa với lão phu nhân tối nay đi nghỉ muộn một chút.”
Hai người hầu gái có được câu trả lời của Minh Hoàn, rất nhanh thì lui xuống.
Minh Hoàn thu thập xong mọi thứ, lúc này mới dẫn theo Sào Ngọc đi tới chỗ lão phu nhân Sở thị.
Sở thị, tuổi hơn sáu mươi, hai bên tóc mai đã muối tiêu, đôi mắt vàng vẩn đục, trên người mặc áo gấm màu nâu thẫm, ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ hoa lê ở bên trên.
Điền Vũ Vận thì đứng ở bên cạnh Sở thị, hai mắt ngân ngấn nước, hơi có chút sưng đỏ.
Trên đời này có rất nhiều việc đều là vô duyên vô cớ, thí dụ như chẳng hiểu sao Sở thị lại ghét đứa cháu gái này.
Có lẽ bởi vì Minh Hoàn quá giống Tiết thị, người mẹ xinh đẹp của nàng. Thậm chí, Minh Hoàn càng động lòng người hơn Tiết thị.
Sở thị thích Điền Vũ Vận hơn, không chỉ bởi vì Điền Vũ Vận biết nói mấy lời dễ nghe, còn bởi vì Điền Vũ Vận có dáng dấp giống cô con gái đã qua đời của bà ta.
Bà ta đánh giá Minh Hoàn từ trên xuống dưới một lượt, trông thấy Minh Hoàn duyên dáng đi tới, dong dỏng xinh đẹp đứng ở một bên: “Hoàn Hoàn xin thỉnh an lão phu nhân.”
Sở thị nói: “Ý của ta, hẳn là vừa nãy Đỗ Quyên đã nói cho cháu biết rồi. Mục thái phi cao quý vô cùng, cháu có thể đi theo bên cạnh Thái phi mở mang thêm kiến thức, là may mắn của cháu. Vận Nhi xưa nay không tốt phúc, làm em gái, cháu phải giúp chị họ nhiều hơn.”
Sở thị nhìn dáng dấp nghiêng nước nghiêng thành của Minh Hoàn thì cũng mơ hồ lo lắng nàng sẽ lọt vào mắt Mục Vương, một bước lên mây, trở thành thị thϊế͙p͙ hoặc trắc phi gì đó trong phủ Mục Vương.
Đến lúc đó, Sở thị chính là muốn ra vẻ kiểu cách ở trước mặt Minh Hoàn, cũng không có lòng tin nữa.
Mấy năm nay, Sở thị cũng già rồi, rất nhiều việc cũng là lực bất tòng tâm. Bà ta không bảo được con trai, một gia đình lớn như vậy, trước kia người người đều tán thưởng mẹ của Minh Hoàn, bây giờ đầy tớ đều nghiêng về phía Minh Hoàn. Ngoài mặt thì rất kính trọng lão phu nhân là bà ta đây, nhưng từ trên xuống dưới, thật sự thân thiết với bà ta cũng chỉ có mấy đứa hầu gái bên người cùng với Điền Vũ Vận nữa mà thôi.
“Chỉ cần lão phu nhân không sợ chị họ vứt bỏ người Minh phủ là được.” Minh Hoàn chậm rãi kể lại sự việc ngày hôm nay, cuối cùng nàng mỉm cười nói, “Lúc đó, Hoàn Hoàn nói phải hầu hạ bà, trễ một chút sẽ trả lời Mục thái phi. Vốn dĩ là khách sáo, tỏ vẻ cô nương nhà họ Minh ta cũng không phải là những người lỗ mãng muốn bò lên trên. Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, chị họ lại nói Hoàn Hoàn thường ngày không chăm sóc bà, quả thực đã làm mất thể diện của nhà họ Minh ta, để cho không ít cô nương chê cười.”
Sở thị cũng không biết tới chuyện này. Tuy rằng bà ta thương yêu Điền Vũ Vận, nhưng bà ta dù sao cũng là người nhà họ Minh, cũng để ý tới thể diện của nhà họ Minh. Sở thị liếc nhìn Điền Vũ Vận: “Vận Nhi, việc này là thật sao?”
Ngay lập tức Điền Vũ Vận khóc: “Bà ngoại, Vận Nhi thiếu hiểu biết, lại không cơ trí, không hiểu những đường cong ngõ hẹp bên trong, cháu chỉ là nhanh mồm nhanh miệng thôi mà.”
Sở thị thấy cháu ngoại bật khóc, đột nhiên bà ta nhớ tới đứa con gái bạc mệnh của mình, trong lòng chợt mềm nhũn. Minh Hoàn dù sao chăng nữa cũng là cái giống mà Tiết thị cùng với đứa con trai không nghe lời của mình sinh ra, Điền Vũ Vận là máu mủ của con gái ruột của mình. Bà ta hễ nghĩ tới con gái mình, thì vừa đau lòng vừa yêu thương.
Bà ta kéo Điền Vũ Vận vào lòng mà lau nước mắt: “Cháu đó, đứa bé này, khóc cái gì, bà ngoại đâu có trách cháu.”
Từ khi Minh Hoàn ra đời, Sở thị chưa từng ôm nàng một lần. Nàng lạnh nhạt nhìn hai người trước mắt: “Chị họ nói năng không kiêng kỵ, nếu cùng vào phủ Mục Vương với cháu, chị ấy nói sai hay làm sai điều gì, cháu sẽ không chịu một chút trách nhiệm đâu.”
Sở thị có chút tức giận: “Nó là chị họ cháu, nếu làm sai chuyện gì, nói sai cái gì thì cháu không thể lấp ɭϊếʍƈ giúp nó hay sao?”
“Sự việc ngày hôm nay, chị họ sai rồi, cháu nên lấp ɭϊếʍƈ thế nào ạ?” Minh Hoàn nhìn chằm chằm vào mắt Sở thị, “Lão phu nhân nói xem, cháu có thể che giấu thế nào? Bà hiểu sâu biết rộng, có biện pháp, bà nói xem, cháu làm thế nào nói rõ trước mặt mấy ɖú già trong Vương phủ đây?”
Sở thị không nói nên lời.
Tuy Minh Hoàn nhỏ tuổi, nhưng không dễ bắt chẹt như mẹ nàng. Trong lòng Sở thị cũng chẳng hề thoải mái, nên để cho Minh Hoàn rời đi sớm.
...
Một giờ sau, thám tử mà phủ Mục Vương phái đi đã nói cho Mục Vương Lưu Đàn biết rõ một năm một mười tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Lưu Đàn hận không thể biến thành hồn phách một lần nữa, bay tới bên cạnh Minh Hoàn, mỗi thời mỗi khắc trông chừng nàng.
Nhưng mà, cho dù không nhìn thấy cảnh tượng lúc ấy, Lưu Đàn cũng có thể láng máng tưởng tượng ra, lúc bị bà nội và người chị họ độc ác bắt nạt thì cô bé đáng thương này luống cuống cỡ nào.
Hắn rất muốn ôm Minh Hoàn vào lòng, hung hăng đi vả mặt những kẻ bắt nạt Minh Hoàn.
Kiếp trước, Lưu Đàn bận trăm công nghìn việc, cũng không để ý tới chuyện của nhà họ Minh, bây giờ hồi tưởng lại, dù là ở nhà họ Minh, cô bé này cũng đã phải chịu khổ.
Hắn phải đem người đến bên mình sớm một chút, để người ngoài không chạm vào nàng được nữa.
Cuối cùng thám tử nói: “Sau cùng Minh tiểu thư thỏa hiệp, đồng ý để cho cô chị họ kia cùng theo nàng tới phủ Mục Vương.”
Mắt Lưu Đàn dần trở nên lạnh lẽo.
Đứa con gái độc ác mưu toan bắt nạt Minh Hoàn lại dám chủ động tới phủ Mục Vương hả. Ha ha.
Có lẽ, đến cả cuối cùng chết thế nào, ả cũng sẽ không biết.
Ban đêm, Lưu Đàn trằn trọc không ngủ được, hắn vẫn đang nhớ Minh Hoàn. Dù sao cũng là người trẻ tuổi, năng lượng dồi dào, chỉ cần nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu của Minh Hoàn là cả người Lưu Đàn lập tức nóng lên.
Căn phòng mà hắn đang ngủ cùng với chiếc giường này, cũng không phải là căn phòng và giường cưới của hai người.
Phòng cưới của bọn họ thật ra hào hoa xa xỉ không gì sánh được, minh châu làm đèn, bạch ngọc làm sàn. Lưu Đàn cưới Minh Hoàn, đã cho nàng phòng cưới hoa lệ nhất.
Nhưng Minh Hoàn cũng từng ngủ trên chiếc giường này. Ban đầu sau khi cưới, Lưu Đàn cũng sẽ làm việc trong viện này. Lúc mệt mỏi, hắn sẽ tìm lý do gọi Minh Hoàn tới đây, bắt nạt nàng trên chiếc giường này, bắt nạt nàng các kiểu cho tới khóc.
Hương vị trên người nàng khiến người ta có cảm giác sung sướng muốn chết, đời này Lưu Đàn cũng không quên được.
Nhớ nhung quá mức thiêu người, quá mức đau khổ, thậm chí Lưu Đàn cũng có chút oán hận dáng dấp Minh Hoàn xinh đẹp như vậy.
Suy nghĩ lưu manh của hắn phát tán, càng nghĩ càng cảm thấy mình tủi thân. Cuối cùng, Lưu Đàn lấy chủy thủ từ dưới gối ra, khắc một đao lên cây cột ở đầu giường, yên lặng ghi cho Minh Hoàn một món nợ.
Đây là Minh Hoàn thiếu hắn, sau này, nhất định phải trả lại. Ừ, hắn sẽ rộng lượng một chút, để nàng trả lại gấp mười là được rồi.
...
Không hiểu sao Minh Hoàn cảm thấy trên người chợt lạnh, giống như là bị người nhắc tới vậy.
Sào Ngọc nhuộm từng cái móng tay cho nàng. Sào Ngọc nói: “Biểu tiểu thư thật là, biết ngay là giả bộ đáng thương mà. Cứ như chúng ta thiếu nàng ta cái gì ấy. Lúc nàng vừa đến đây, người đối xử với nàng ta tốt bao nhiêu. Nàng không biết chữ, người còn cố ý mua sách tặng cho nàng, dự định để tiên sinh dạy nàng, kết quả, nàng ta vô ơn, xé từng trang sách mà người tặng cho vào lửa đốt. Tên của mình cũng không biết viết, cứ muốn học tên của người, viết lên hình nộm rồi dùng kim đâm. Cứ như vậy, lão phu nhân còn nói nàng chỉ là trẻ con tức giận không hiểu chuyện. Đúng là thiên vị.”
Những lời này, Sào Ngọc có thể lẩm nhẩm cả trăm lần trước mặt Minh Hoàn.
Thực ra, Sào Ngọc cũng là đang nhắc nhở Minh Hoàn, nghìn vạn lần đừng đối xử tốt với Điền Vũ Vận. Có một vài người chính là như vậy, ngươi đối xử với họ càng tốt, họ cắn ngươi càng đau.
Mười ngón tay thon dài của Minh Hoàn trắng nõn như băng tuyết, chỉ có đầu ngón tay hiện lên màu hồng nhạt. Nàng ngồi trên sạp, mái tóc xõa xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người.
Sào Ngọc nhìn khuôn mặt Minh Hoàn, rồi nói: “Tiểu thư thật là đẹp, tương lai nếu có chồng, nhất định chồng của người sẽ rất thương người. Hi vọng phu quân của người là một nhân vật lớn, có như vậy, lão phu nhân với con đĩ đó sẽ không thể vươn tay chạm vào người được nữa.”
Minh Hoàn nâng tay gõ trán Sào Ngọc: “Ngươi đó —— chỉ nói hươu nói vượn.”
Sào Ngọc cười hì hì mấy tiếng: “Nô tỳ nói thật đấy. Bình thường người cứ đoan trang như bà cụ non ấy, ai đã từng thấy vẻ nũng nịu của người đâu chứ? Hi vọng có một cô gia mau tới yêu thương người, tương lai nếu người lại phải chịu cơn giận của lão phu nhân nữa thì tiến vào trong lòng cô gia làm nũng.”
Trong tay Minh Hoàn dư dả, hai ngày này Sào Ngọc cũng có thêm chút tiền tiêu vặt, việc tốt không làm, nàng lén mua mấy cuốn truyện tranh ngôn tình về xem. Thấy công tử tiểu thư trong tranh ân ái, cũng chỉ hi vọng tiểu thư nhà mình cũng có thể tìm được nơi chốn yên lành.
Ngày thường, Minh Hoàn đối xử với mấy người hầu các nàng cũng rất tốt. Đây là một chủ nhân biết cảm thông.
Thời thơ ấu Minh Hoàn mong ngóng bà nội thương nàng, cẩn thận săn sóc trước mặt bà, trái lại bị bà trách mắng là có mưu mô, nàng bèn không lấy lòng nữa, không cần phần yêu thương này nữa. Lúc Điền Vũ Vận mới tới, Minh Hoàn cảm thấy hoàn cảnh của chị họ đáng thương, bèn lấy đồ tốt mà tiếp đãi, kết quả Điền Vũ Vận lại ba lần bốn lượt nhằm vào Minh Hoàn, còn muốn hại Minh Hoàn, Minh Hoàn bèn không đối xử tốt với Điền Vũ Vận nữa.
Theo Sào Ngọc thấy, tiểu thư nhà nàng tuy rằng lương thiện nhưng cũng không làm người tốt quá mức. Nàng có một trái tim lung linh, có thể nhìn thấu người bên cạnh.
Người tốt với Minh Hoàn, Minh Hoàn sẽ lấy dịu dàng đáp lại, người không tốt với nàng thì nàng sẽ không hề do dự mà phản kích.
Trên đời này, có quá nhiều người khoan dung với người ngoài, nhưng lại khắc nghiệt với người thân cận nhất của mình, nhưng tính cách Minh Hoàn thì ngược lại. Tấm bé Sào Ngọc từng chịu khổ, có được một tiểu thư nhân từ lại ôn hòa với người bên cạnh, nàng rất thích, cũng rất bảo vệ tiểu thư.
Sào Ngọc nói liến thoắng không ngừng, thấy Minh Hoàn lại sắp đưa ngón tay ra gõ nhẹ lên trán nàng thì vội vàng cầm lược giúp Minh Hoàn chải tóc.
Minh Hoàn cũng buồn ngủ rồi, chải sơ qua tóc rồi nàng lên giường đi ngủ. Trước khi ngủ, trong đầu Minh Hoàn chợt lóe lên khuôn mặt anh tuấn của Mục Vương, nàng hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn khép mắt lại.