Hoàng Đình

Quyển 2 - Chương 129: Ngày mười một tháng bảy

Dịch giả: Hoangtruc

oOo

Bốn người vây quanh tấn công con sư tử, đánh xa hoặc đánh gần, như thể một chiếc đèn kéo quân, đoàn đoàn quân đi liên miên không dứt. Đột nhiên Hồng đại hiệp vọt lên đâm ra một xiên, đầu của sư tử vàng chợt biến lớn lên. Ánh sáng vàng chói lọi, bị Hải Hồn xiên của Hồng đại hiệp đâm vỡ từng đám từng đám một.

Kiếm trong tay của Trần Anh Ninh lại nhắm ngay miệng sư tử. Cùng lúc đó, tòa đài tế dưới thân vỏ sò cũng xuất hiện ngay phía trên sư tử. Vỏ sò vẫn đứng thẳng ngay trung tâm đài tế như vậy. Phật châu trong tay Hầu tử cũng được tung ra, tích tắc sau đã giữ chặt lấy đầu sư tử. Ánh sáng vàng chói trên đầu sư tử đã bị Hải Hồn xiên đen thùi của Hồng đại hiệp đâm thủng trở nên trống trơn, rồi xiên của nó đâm thẳng xuống đầu sư tử.

- Phập!

Hải Hồn xiên đen kịt đâm vào đầu sư tử. Đầu sư tử kia vỡ nát, tan biến khỏi phật châu. Lúc hiện ra, lại trở lại là một con sư tử màu vàng như cũ. Sau đó một hồi đại chiến lại tiếp tục diễn ra.

Bản thân Sư Tử Minh Vương bị Trần Cảnh áp chế, mà pháp tướng Sư Tử lại bị bốn bọn nó vây công. Trong chốc lát, công thủ nghịch chuyển. Sư Tử Minh Vương phát hiện mình đột nhiên đỡ cái này lại lỡ mất cái kia, nhất thời khó chống đỡ được. Hơn nữa tất cả phép thuật của gã trở nên biến yếu ngoài dự tính, dù có xuất ra phép thuật thì tốc độ thi triển cũng chậm hơn tưởng tượng rất nhiều.

Gã suy yếu, thế nhưng thực lực của những kẻ vốn gã không để trong mắt lại tăng vọt. Gã tính được rằng cứ tiếp tục như vậy sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Vì thế tâm niệm chợt động, sư tử bèn rống lên một tiếng. Trong mơ hồ, dường như có thêm mấy con sư tử nữa được sinh ra. Bốn phương tám hướng như nổi lên sóng gió dưới tiếng rống này, như thể cả vùng hư không này bị tiếng sư tử rống mà khuất phục.

Một luồng sáng vàng phóng lên cao, đám Hồng đại hiệp còn chưa kịp trở tay thì luồng sáng đó đã tan biến tại phía xa rồi.

Trước miếu Hà Bá lại khôi phục vẻ tĩnh lặng.

Bên trong thành Diêm La nơi địa phủ, Trần Cảnh còn đang đấu phép với Nhật Diệu Đế quân. Trong khoảng thời gian ngắn vẫn không thể phân chia cao thấp được.

Trong bọn họ, một người là thần Ti Vũ, là Thiên thần tam phẩm trong trời đất; Còn một người là quân vương của địa ngục, tất nhiên đều có chỗ bất phàm. Trong thời gian ngắn rất khó có kết quả được.

Đúng lúc này, đột nhiên Nhật Diệu Đế quân tung một quyền đánh lui Trát Lý Tây Huyết Liên rồi nhảy vào trong bóng tối, biến mất không còn tăm tích. Ngay khi y vừa biến mất, Hư Linh từ trong bóng tối đi đến.

Nàng như không phát hiện ra Nhật Diệu Đế quân, chỉ đi thẳng tới gần Trần Cảnh hỏi:

- Hà Bá gia tỉnh rồi, vừa rồi ngủ một giấc có cảm thấy ngọt ngào chứ?

Trần Cảnh nhìn Hư Linh, cái nhìn như muốn xuyên thấu nàng ta, nói:

- Cảm giác thiếu chút nữa sẽ không tỉnh lại được. Thế nhưng lúc tỉnh lại, thì phát hiện cũng giống như không tỉnh giấc, đều là bị vây trong bóng tối vô biên.

- Hà Bá gia ngài là thần linh có chân tín, thế nào lại hãm vào bóng tối không tỉnh lại được?

Hư Linh đi đến gần, đứng cách bàn án mà Trần Cảnh ngồi khoảng một trượng. Hai bên cạnh nàng vẫn là hai con khỉ mặt chó Đại Yêu và Tiểu Yêu.

Đột nhiên Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn lên khoảng không tối đen, vẻ mặt đầy cô đơn.

- Có lẽ tỉnh lại sẽ không còn là ta nữa.

- Hà Bá gia ngài cũng từng mê thất vài lần, vẫn yên bình tỉnh lại được đấy thôi. Dù cho giữa trời này cũng không mấy ai thủ vững ý niệm như ngài.

Hư Linh nói.

Trần Cảnh nhắm mắt lại, nói tiếp;

- Thật sao? Cô biết ta sợ nhất là chuyện gì không?

- Là gì?

Hư Linh hỏi.

Cả người Trần Cảnh tựa hẳn ra sau lưng ghế, che kín cả vết kiếm chém trên phần dựa lưng của ghế, chậm rãi nói:

- Ta sợ nhất là mình bỏ ra chân tâm, nhận lại chỉ là giả ý.

- Trả giá thế nào, tất phải thu được thế nấy. Nếu không nhận được hồi báo, trời đất này cũng sẽ ghi chép tất cả mọi chuyện. Nếu cảm thấy bút ký của trời đất ghi chép thiếu hụt, chắc hẳn còn có đao bút của thần Tư Mệnh khắc hạ xuống.

Hư Linh nói.


Đột nhiên Trần Cảnh mở to mắt, nói tiếp:

- Thần Tư Mệnh có tồn tại trong trời đất hay không ta không biết, cũng không muốn biết. Nhưng có vài chuyện ta phải được biết rõ ràng.

Nói tới đây, hắn nghiêng người ra phía trước, nhìn chằm chằm vào mắt Hư Linh hỏi:

- Vì sao ta lại ngồi chỗ này? Nếu ta không đoán sai, nhất định chỗ này là một vị trí phi thường đặc thù. Có thể ngồi nơi này nhất định cũng phải là người có thân phận phi thường đặc thù. Cô định làm gì? Cô có muốn làm gì đi nữa, có thể nói thẳng với ta, dù là chuyện gì đi nữa cũng có thể nói được mà.

Đột nhiên Hư Linh nở nụ cười, như thể đóa hoa lan trong sơn cốc. Rồi nàng nói:

- Hóa ra Hà Bá gia ngài tức giận chuyện này.

- Được rồi, ta sẽ nói. Để ngài ngồi chỗ này là vì có người muốn ta làm như vậy. Người này có thiên đại ân tình với ta. Hiện tại ta đã đưa ngài ngồi vào nơi này, phần ân tình đã trả xong. Duyên phận giữa ta và nàng ta coi như cạn hết.

- Là ai?

Trần Cảnh hỏi.

- Một người vốn nên biến mất trên cõi đời này.

Hư Linh đáp. Tiểu Yêu bên cạnh đặc biệt nghi hoặc, không rõ vì sao Hư Linh và Trần Cảnh lại đột nhiên nói chuyện với giọng điệu thế này. Trong ấn tượng của nó, cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ như dòng nước trong vắt luôn hờ hững. Quan hệ giữa hai người cũng vậy, trong sáng khiến cho người ta đầy hâm mộ. Còn hiện tại là đang chất vấn, mơ hồ còn lộ ra cả sắc bén và thương cảm trong đó.

- Vậy còn cô?

Trần Cảnh hỏi, diễn cảm trên gương mặt hắn luôn không phong phú, dù nói gì đi nữa thì khuôn mặt vẫn lành lạnh như là tượng đá, không biểu lộ gì cả. Nếu đã biết hắn có thân thể tượng đá, tất biết hắn không thể biểu cảm được gì cả. Thế nhưng Tiểu Yêu lại cảm thấy gương mặt ẩn trong bóng tối của Trần Cảnh lúc này lại có một cảm xúc không thể miêu tả rõ ràng được.

Nó vẫn cho rằng vị Hà Bá Trần Cảnh này vốn đã là thiên thần Ti Vũ, không có gì khiến hắn tổn thương được. Pháp lực của hắn cũng như nội tâm đó đều hệt như bầu trời này, người khác tùy ý lật chuyển thế nào thì hắn vẫn là hắn, không thèm quan tâm. Lúc này nó mới biết, hóa ra không phải lúc nào Trần Cảnh cũng lạnh lùng gió nhẹ mây bay như nó vẫn luôn tưởng tượng.

“Đại khái, mỗi người đều có chỗ mềm yếu đi. Cho dù có là thiên thần cao cao tại thượng, hay là yêu thú dưới vũng bùn lầy vừa mới khai linh.”

Đại Yêu lại lộ vẻ tức giận, gầm nhẹ với Trần Cảnh một tiếng ngay khi Trần Cảnh vừa hỏi câu kia.

- Ta sao? Là hỏi ta trước kia là ai hay hỏi ta bây giờ?

Hư Linh hỏi.

- Quá khứ không thể thay đổi, tương lai không thể biết trước. Ta chỉ hỏi cô bây giờ.

Trần Cảnh đáp

Hư Linh trầm mặc. Trong bóng tối, hai người một đứng một ngồi, nơi bóng tối đậm đặc nhất lại chính là chỗ Trần Cảnh đang ngồi. Trong bóng tối không có chút tiếng động nào, áp lực tràn đến, ép xuống Đại Yêu và Tiểu Yêu đến nghẹt thở. Khiến bọn nó có một loại cảm giác hít thở không thông.

- Bọn hắn nói trước kia ta là Vu. Nếu không biến mất, hẳn là sẽ lại trở thành tọa hạ của nàng ta lần nữa. Nhưng ta không muốn nhớ lại. Ta nói với bọn họ, bây giờ ta là Hư Linh, là cô hồn dã quỷ trong trời đất, cư ngụ ở từ đường thôn Hà Tiền. Ta chỉ có một bằng hữu, không có kẻ địch, không có tộc nhân nào cả, cũng không có sứ mệnh phục hưng cái gì hết. Nhưng mà trước kia nàng ta có ân với ta, ta không thể không báo.

- Còn ta đây?

Trần Cảnh hỏi tiếp.

- Ngươi là bằng hữu duy nhất trên thế gian này của ta.

Hư Linh đáp.

- Vậy vì sao ta ngồi ở chỗ này?

Trần Cảnh không muốn buông tha mà hỏi tiếp.

- Vốn là nàng ta muốn ta phải đeo nó lên ngươi.

Hư Linh nói.


- Là mặt nạ vàng kim kia?

Trần Cảnh hỏi.

- Ừ.

Hư Linh gật đầu.

- Đeo lên thì sẽ thế nào?

Trần Cảnh hỏi.

- Sẽ trở thành tân Đế Giang của Vu tộc.

Hư Linh nói.

- Vậy sao cô lại không làm như vậy?

Trần Cảnh hỏi tiếp.

- Dù nàng ta có thiên đại ân với ta, nhưng ngươi cũng là bằng hữu của ta.

Hư Linh đáp.

- Cho nên, cô mới đặt mặt nạ này trước mặt ta.

Trần Cảnh nói.

- Đúng vậy, đây là biện pháp duy nhất mà ta có thể nghĩ ra, cũng là giới hạn cuối cùng mà nàng ta có thể đồng ý.

Hư Linh nói tiếp:

- Ta chỉ nói là nếu có cơ hội sẽ đưa ngươi ngồi xuống chỗ này, nàng ta cũng đồng ý như vậy. Vốn nghĩ không thể xảy ra khả năng này, nào biết đâu ngươi lại đến đây, hơn nữa còn vào trong mấy ngày cuối cùng này chứ.

- Đáng tiếc, ta vượt qua được rồi.

Trần Cảnh chợt hỏi:

- Cô nói vào mấy ngày cuối cùng này là có ý gì?

- Bởi vì ngày mai Thiên đình sẽ lâm thế lần nữa.

Hư Linh nói:

- Nàng ta muốn ta tạo cơ hội đeo mặt nạ cho ngươi trước thời điểm này.

Trần Cảnh vội hỏi:

- Làm sao cô biết được ngày mai Thiên đình lâm thế lần nữa?

- Nàng ta nói vậy.

Hư Linh đáp.

- Ngày mai là ngày mấy?

Trần Cảnh hỏi.

- Ngày mười một tháng Bảy.

Hư Linh trả lời.

- Rốt cuộc nàng ta là ai?

Trần Cảnh hỏi.

- Ta đã đáp ứng nàng ta, trước ngày mười một tháng bảy tuyệt đối không thể nói tên nàng ta ra được, cho dù có viết hay nói ra tên nàng ta thì đều bị biết được.

Hư Linh giải thích.

Trần Cảnh trầm mặc một hồi, thở dài, nói:

- Có lẽ cô không biết, trước kia lúc ta còn nửa tỉnh nửa mê đã từng đi qua nơi này. Chỉ là lúc đó ta không phải ngồi chỗ này, mà đang bị áp giải ngay phía dưới kia. Nơi này có một người đeo mặt nạ màu vàng kim ngồi. Hắn ta nói ta tội nghiệt nặng nề, đánh vào luân hồi vạn năm.

Hư Linh trầm mặc một hồi, hỏi lại:

- Ngươi chắc chắn ngươi là người bị thẩm vấn, chắc chắn ngươi không ngồi chỗ này thật sao?

Trong lòng Trần Cảnh chấn động, bèn tiếp tục nhớ lại, chỉ cảm thấy mông lung không rõ. Hắn thật sự không rõ mình rốt cuộc là người bị thẩm vấn hay là người thẩm vấn nữa.

----- ooo -----