Hoàng Đình

Quyển 2 - Chương 128: Sư Tử Minh Vương

Dịch giả: Mink
Biên: Hoangtruc

oOo

Cõi âm.

Trong thành Diêm La.

Nhật Diệu Đế quân đánh ra một quyền, uy lực đánh vỡ cả không gian đen tối nơi âm thế. Ngay sau đó ánh sáng mặt trời từ dương thế tràn vào từ đó.

Bóng tối bị xua tan đi. Tất cả những thứ có sinh mệnh hay không có sinh mệnh trong bóng tối này đều bị hòa tan trong ánh sáng đó.

Luồng ánh sáng rực rỡ như ngọn lửa hướng về phía một người. Người nọ đang ngồi trong bóng tối, sau gáy vọt lên luồng sáng đỏ như máu. Ánh đỏ hóa thành hình người, cầm kiếm bổ từ trên cao đi xuống. Trước ngực người đó lao ra một con hủy màu đen, lúc đầu kích thước còn nhỏ, nhưng ngay lập tức hóa thành to mấy trượng. Nó há mồm phun ra những con sóng nước màu bạc. Sóng nước trùng trùng mạnh mẽ giống như từng luồng ánh kiếm nghênh đón một quyền tạo thành mặt trời nhỏ mà Nhật Diệu Đế quân tạo nên.

Đỏ trắng giao nhau, giống như hai dòng nước lũ lao vào nhau tạo thành một vòng xoáy, rồi nhanh chóng biến mất. Một người mặc quần áo màu máu cầm kiếm đâm xuống đỉnh đầu Nhật Diệu Đế quân. Người này và cả ánh kiếm kia đều rất đặc biệt. Dù là kiếm hay người đều như xuyên qua không gian xuất hiện, như không phải là thực chất. Đây là một loại thần thông sau khi ma trong tranh Trát Lý Tây Huyết Liên bị tế luyện mới hình thành. Gã xen lẫn giữa hư và thực, không thuộc âm dương.

Nhật Diệu Đế quân lại đấm ra một quyền thẳng lên bầu trời, tạo thành một luồng ánh sáng mặt trời phóng tới Trát Lý Tây Tuyết Liên. Gã vẫn cứ lướt đi dù bị cản lại bởi ánh sáng. Tuy rằng tốc độ bị chậm đi một chút nhưng vẫn tiếp tục đâm xuống.

Nhật Diệu Đế quân lại đấm ra liên tục ba quyền, quyền sau càng mạnh hơn quyền trước. Mỗi khi đấm một quyền, y lại tiến thêm một bước. Ba quyền của y phân ra làm hai hướng, một lên phía trên, còn lại hai quyền là ra phía trước. Ba quyền thành một hình tam giác, tạo ra một cổ uy thế mạnh mẽ, khiến kẻ địch có cảm giác không thể chống lại.

Trần Cảnh vẫn ngồi yên tại chỗ, chẳng qua ngọn sáo màu xanh đã đặt ngang môi. Trong tiếng sáo du dương còn hòa với tiếng kiếm ngân vang bên trong truyền khắp nơi. Ngay khi có tiếng sáo cất lên, một luồng ánh kiếm tự nhiên xuất hiện trong không trung, hóa thành mưa kiếm rơi vào chỗ ánh sáng như ánh lửa đang cuồn cuộn xông tới.

Từ phía xa nhìn lại thì đó giống như một mảng lửa đang cháy hừng hực lao vào một con sóng màu bạc chảy cuồn cuộn. Cả hai va chạm giống như âm dương điều hòa, rồi cùng tan biến đi mất.

Nhật Diệu Đế quân tiến lên phía trước từng bước một, đồng thời y cũng liên tục tung quyền ra trong mỗi bước đi. Quyền sau lại mạnh và chậm hơn so với quyền trước, tạo thành tầng tầng ánh mặt trời giống như nước lũ, chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp. Dù vậy, trước mặt vẫn có một con hủy màu đen với khí thế dời sông lấp biển ngăn chặn lấy, trên trời thì ma vật có thân giữa trời đất lại như thể trong bức tranh đang không ngừng tiến tới gần. Nhật Diệu Đế quân vẫn không nháy mắt lấy một lần, y chỉ nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trong bóng tối. Dưới ánh sáng lay lắt chiếu đến mặt hắn, y có thể thấy rằng hắn đang không nhìn về phía mình.

Mắt của hắn khép hờ, như đang rơi vào trong một loại ý cảnh hồi ức nào đó, chẳng qua tiếng sáo càng lúc càng dễ nghe. Nhật Diệu Đế quân cảm thấy tức giận, nhưng trong lòng lại có chút lạnh lẽo. Trong tiếng sáo không chỉ có ánh kiếm tầng tầng như tuyết rơi xuống, mà khi nghe thấy tiếng sáo, trong lòng y lại có vô số ánh kiếm tấn công lục phủ ngũ tạng, công kích tận cả linh hồn y.

- Sáo ma, đây là sáo ma.

Nhật Điệu Đế quân chợt nhớ tới thế gian có lời đồn rằng Trần Cảnh có một cây sáo ma.

Bước chân của y càng lúc càng chậm. Quyền thế đánh ra càng lúc càng gấp rút. Tuy rằng y vẫn đang đi về phía trước nhưng từ thế tấn công đã chuyển sang phòng thủ.

Không biết từ khi nào, đám quỷ ảnh trong bóng tối đã tụ thành bầy đàn tới gần nơi này. Bọn chúng bị tiếng sáo hấp dẫn nên mới đến.

Lúc này, Trần Cảnh đột nhiên nghe thấy tiếng nói bên tai:

- Ồ, đó không phải là cây sáo ngọc của U U sao? Sao lại ở trên tay người kia?

Trần Cảnh nghe thấy hai tiếng U U thì chợt nghĩ: “U U, một cái tên nên sớm quên nhưng vẫn không thể quên. Một người muội muội vốn không nên tồn tại nhưng vẫn luôn tồn tại.”


Hắn lại nghe thấy có người thì thầm:

- Hình như hắn là anh trai của U U. Lần trước ta tới thành Tần Quảng có nhìn thấy hắn. Lúc ấy hắn bị thương, phải nằm trên giường.

Trần Cảnh vẫn kiên quyết cho rằng mọi thứ về U U và trong thành Tần Quảng đều là do lời nguyền ác mộng vong hồn U U tạo thành một thế giới hư ảo mà thôi. Tuy rằng hắn tin mười điện ở cõi âm đều hình thành nên một thế giới riêng, nhưng hắn không tin mình chính là anh trai của U U. Nếu đó là sự thật thì bản thân mình ở dương thế lại là gì? Lẽ nào mình cũng là oán linh ở âm thế hay sao?

Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy lạnh cả người. Tiếng sáo bị loạn một chút khiến cho Nhật Diệu Đế quân nhân cơ hội này tiến về trước một bước.

Trần Cảnh vội vàng ổn định tinh thần, tập trung tinh lực để đấu pháp cùng với Nhật Diệu Đế quân. Cùng lúc hắn còn phải đấu pháp với Âm Tu muốn hàng phục ba thần tướng của mình ở trước miếu Hà Bá.

Ở Tú Xuân loan, tên Âm Tu đồng dạng cảm thấy lạnh cả người. Độ Hóa chân ngôn của gã bị tiếng sáo cắt đứt. Đồng thời, gã nghe thấy tiếng sáo thì lập tức sinh ra ảo giác. Gã đứng trước một gian nhà gỗ không lớn. Trong đó, một người đang ngồi ở trên giường khẽ cau mày nhìn mình. Gã cảm thấy được ánh mắt đó hàm chứa sát ý. Tuy rằng nó rất mờ ảo và cũng không lắng đọng lại, nhưng lại khiến gã cảm thấy có một dự cảm không tốt. Ngay khi gã muốn làm gì đó thì sát ý trong mắt người kia đã hóa thành hai đoàn ánh sáng bắn ra. Một luồng ánh sáng trắng từ trong vỏ kiếm trên bàn lóe lên rồi đâm vào ngực của gã.

Gã cúi đầu, nhìn xuống thanh kiếm đâm vào ngực của mình. Trên thân kiếm có vết rạn loang lổ, còn nhìn thấy cả con bướm trên đó.

Gã rút thanh kiếm ra. Không có máu chảy nhưng gã lại cảm thấy toàn bộ sức lực trong người như bị rút cạn. Tinh thần của gã đang dần bị xua tán, cảnh vật trước mắt ngày càng mơ hồ. Gã nhìn thấy một mảng lửa rực rỡ phừng lên cao, đốt cháy căn nhà gỗ kia. Còn gã bị chôn trong tầng đất đen. Khi con mắt của gã không còn thấy được ánh sáng nữa thì gã đã triệt để rơi vào trong bóng tối.

Cũng lúc này, con sư tử ở trong ánh sáng vàng phía sau đầu Âm Tu đột nhiên rống lớn một tiếng. Âm thanh chấn động ra hơn trăm dặm, vạn thú im lặng ẩn núp, không gian xung quanh trở nên yên tĩnh.

Âm Tu cũng nhờ tiếng rống này mà tỉnh lại được. Gã cảm thấy khiếp sợ, nghĩ trong lòng: “Mọi người đều nói kiếm thuật của Trần Cảnh sông Kinh Hà rất cao minh, là thiên tài trăm nghìn năm mới xuất hiện. Không ai nghĩ rằng ở trên tâm huyễn đạo (mê hoặc, huyễn hoặc lòng người) hắn cũng đạt đến một cảnh giới ít người có thể làm được.”

Gã suýt chút nữa đã chết rồi, chết một cách im lặng, không hiểu vì sao mình lại chết.

Gã không dám có chút khinh thường nào nữa, dù cho chân thân của Trần Cảnh không ở nơi này. Ngay lập tức, gã lại niệm tụng Phục Ma chú. Lần này không chỉ có một mình gã niệm mà sư tử đằng sau cũng gầm thét theo gã. Tiếng gầm của nó khi thì trầm, có khi lại rất vang.

Tiếng sáo vẫn đang phát ra trầm bổng, giống như từng luồng kiếm tia đâm vào trong lòng người nghe. Nhưng mà bây giờ trong tiếng sáo lại có cả tiếng người ẩn vào bên trong.

- Ngươi tới từ phương Tây?

Đây là giọng nói của Trần Cảnh.

- Pháp nhãn của thần Ti Vũ có thể nhìn thấu âm dương. Thật sự là bất phàm.

Âm Tu nói.

Trong tiếng sáo hỗn loạn, lại có âm thanh của Trần Cảnh phát ra:

- Phương Tây có Sư thủ vạn quốc, Kim thân phục ma xưng Minh Vương. Ngươi là Sư Tử Minh Vương đời này.

- Ngươi thật sự có vốn kiến thức uyên bác.

Âm Tu nói tiếp.


- Ta từng đọc qua vài kỳ văn bí sự được ghi lại trong sách ở sư môn. Tây Phương giáo đã từng là một nơi thánh địa tu hành chỉ đứng sau ba nơi của đạo môn. Sư Tử Minh Vương lại càng có tiếng tăm, tất nhiên ta phải biết. Ta chỉ không rõ là ta cùng với giáo phái ngươi không thù không oán. Tại sao ngươi lại gây loạn ở thần vực của ta?

- Trần Ti Vũ đã quá sai rồi. Bần đạo không gây chuyện ở thần vực của ngươi mà do ngươi đã làm loạn thiên hạ.

Tiếng nói của Âm Tu phát ra từ trong miệng của con sư tử phía sau đầu gã. Những nơi thanh âm đi qua, có ánh sáng vàng chói lọi chiếu xuống.

Ngay khi gã vừa nói xong, Trần Cảnh đã hỏi tiếp:

- Vậy cái gì mới gọi là không loạn?

- Giáo lý Tây Phương truyền khắp thiên hạ, lúc đó trời đất sẽ không còn loạn nữa.

Âm Tu nói.

Qua một lúc lâu sau, tiếng nói của Trần Cảnh mới xuyên qua hư không đến đây:

- Vậy bây giờ ngươi không cần phải vội vã truyền đạo. Nếu ngươi có thể sống sót rời khỏi Tú Xuân loan thì hãy tiếp tục cân nhắc tiếp việc này.

Ngay khi Trần Cảnh nói xong, linh lực của toàn bộ Tú Xuân loan như nhận được triệu hoán, hóa thành một vòng xoáy lao về phía thần miếu, giống như vô số thanh kiếm đâm tới.

Trên đỉnh đầu của Âm Tu, ánh sáng vàng tỏa ra rực rỡ. Sư tử rống to.

Trong thôn Hà Tiền, tất cả mọi người đều giật mình tỉnh dậy. Một số người ra trước cửa, nhìn về phía miếu Hà Bá. Họ chỉ thấy ở đó bây giờ sương mù dày đặc, lại có ánh sáng vàng ở bên trong. Ngoài ra còn có rất nhiều tiếng động vật rống gào. Bọn họ chưa từng nghe qua tiếng sư tử rống, đều cho rằng đó là tiếng hổ gầm. Trong lòng bọn họ cảm thấy kinh ngạc, khó hiểu. Tất cả thầm nghĩ hay là có hổ yêu quấy phá.

Qua một lúc lâu, có một số người quay lại nhà thắp hương, một số người thì tụ tập lại một chỗ cao để quan sát. Tuy rằng họ không thấy trong sương mù có cái gì, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng sóng nước, tiếng kiếm ngân và thú rống.

- Hổ yêu kia không ở trong núi xưng vương xưng bá, mà lại dám đến miếu Hà Bá gây chuyện. Chỉ cần nước sông Kinh Hà thôi cũng đủ dìm chết nó.

- Mọi người nghe thấy không? Tiếng kiếm ngân chắc là do Hà Bá rút kiếm chém yêu.

Có người nói cứ như là thật vậy.

- Nhìn kìa, đó là cái gì?

Có người giơ tay chỉ về phía miếu Hà Bá, vừa nói ra rất gấp gáp.

Mọi người nhìn theo hướng đó cũng không chậm so với người đó. Chẳng qua là tất cả chỉ chưa kịp nói ra mà thôi. Ở trên bầu trời của miếu Hà Bá có một con sư tử rất lớn ngửa mặt lên trời gào rú giữa sóng nước cuồn cuộn. Ở bốn phía xung quanh nó có một tôm màu đỏ rất lớn, một con khỉ nhỏ gầy, một con sò màu xanh biếc lớn hơn cái thớt, và một thiếu niên cầm kiếm.

Con tôm màu đỏ to lớn như tòa miếu. Càng bên trái của nó cầm một chiếc đinh ba màu đen, càng bên phải thì đang quơ quơ một sợi xích có một ngọn lửa màu đen đang cháy phía trên.

Con khỉ nhỏ gầy cầm một chuỗi phật châu được bao phủ trong ánh sáng màu vàng. Miệng nó lẩm bẩm, hai mắt nhìn chằm chằm vào con sư tử.

Vỏ sò màu xanh đứng trên một đài tế nhỏ, đỉnh đầu có một luồng ánh sáng trắng che kín thân thể của nó. Mọi người chỉ có thể nhìn thấy một nửa thân dưới.

Trong bốn con vật kia, người dân thôn Hà Tiền chỉ biết được có hai. Rất nhiều người già đều đã từng gặp qua Hồng đại hiệp và Vỏ sò, dù chưa thấy thì cũng đã từng được nghe kể lại. Mọi người chưa thấy con khỉ kia bao giờ nhưng chỉ cần nhìn cũng đoán được là nó cùng một phe với Hồng đại hiệp và vỏ sò. Con sư tử ở giữa đang gầm rú kia chắc chắn là con yêu quái đang làm loạn.

- Hóa ra không phải là hổ yêu.

Mọi người đồng thời cùng có một suy nghĩ như thế.

Ngay lúc này, Lý Anh Ninh, người mà bọn họ biết rõ nhất, đã dựng thẳng thanh kiếm đâm về phía con sư tử.

Cùng lúc đó, Hồng đại hiệp cũng quất một roi xuống, tạo thành một vòng xoáy màu đen. Con khỉ vẫn nhìn chằm chằm, mồm lẩm nhẩm. Ánh sáng trắng trên đầu vỏ sò xuất hiện trên đầu sư tử, chiếu xuống khiến hai mắt nó không thấy gì cả. Trong đó ẩn chứa cả ánh kiếm đâm xuống.

----- ooo -----