Hoàng Đế Của Hoàng Đế Truyện Full

Chương 36

CHƯƠNG 36.

Ngày thứ hai vài người vững vàng chạy đi, rốt cục tới được Tuyền Châu, chỗ Huyền Ngôn Nhược cùng mẫu thân đại nhân.

Chỉ là đã chạng vạng rồi.

“Mẫu thân! Mẫu thân!” Huyền Ngôn Nhược một phát đá văng cửa rống vào bên trong.

Mẫu thân đại nhân Huyền Ngôn Nhược đang ở sau cửa đùa bỡn hoa hoa cỏ cỏ đích—— Lương Vân bị thanh âm bất thình lình dọa hoảng sợ, ngẩng đầu mới phát hiện là con trai và con gái mà nàng ngày nhớ đem mong, nhịn không được xông lên dang tay ôm mặt hai người bọn họ quan sát tỉ mỉ. Huyền Nghị có cảm giác mình bị bỏ qua, kéo kéo tay áo Lương Vân nhẹ giọng kêu lên: “Nương tử…”

“Ai là nương tử của ngươi! Buông tay!” Con mắt Lương Vân mở to trừng cái tay đang lôi kéo tay áo mình của Huyền Nghị, uy hiếp Huyền Nghị lập tức buông tay.

Huyền Nghị hậm hực buông ra, trốn ở phía sau Dật Thanh Trí.

Dật Thanh Trí sờ sờ đầu Huyền Nghị, nói với Lương Vân: “Ngươi có chỗ nào không bình thường à? Sao lại hưng dữ với Nghị nhi như vậy? Khó hiểu.”

“Ôi chao~! ! ! Ngươi nói cái gì chứ! Ngươi cái tên nam nhân thối! Yo ~ Nghị nhi, Nghị nhi kêu thuận miệng quá ha. Huyền Nghị! Ngươi nói rõ cho ta!” Lương Vân hai tay chống nạnh, tiếp tục trừng Huyền Nghị.

Huyền Nghị lôi kéo tay áo Lương Vân lầm bầm: “Nói rõ cái gì chứ… Nàng vốn hiểu lầm rồi… Ta với hắn là không có quan hệ gì đâu…”


“Nghị nhi!” Dật Thanh Trí kéo Huyền Nghị vào trong lòng, cúi đầu hôn một cái lên mặt y nói, “Cái gì không quan hệ! Ngày hôm qua ngươi cùng ta làm chuyện gì? Là ngươi đêm qua nói muốn, cũng không nên trách ta. Sáng sớm ngày hôm nay bọn họ đều thấy rồi, hơn nữa trên người ngươi còn lưu vết tích, ngươi đừng có chối.”

Huyền Nghị bất đắc dĩ nhìn Lương Vân.

Lương Vân trừng mắt nhìn Huyền Nghị, Huyền Nghị nuốt ngụm nước bọt, đi qua kéo kéo tay áo Lương Vân nói: “Cái kia… Cái kia… Ta là thực sự không biết là chuyện gì xảy ra…”

Dật Thanh Trí lần thứ hai kéo Huyền Nghị trở về, nói với y: “Ngươi đêm qua nói ngươi thích ta!”

Huyền Nghị lớn tiếng phản kháng: “Ta không có! Ngươi chứng cứ sao? Ngươi có chứng cứ ngươi lấy cho ta xem!”

Dật Thanh Trí thoáng cái nở nụ cười: “Được. Ta cho ngươi xem.”

“Chờ chờ chờ! ! ! ! !” Huyền Ngôn Nhược nhìn không được nữa, đứng ra nói, “Mấy người làm loạn cái gì? Có thể ngẫm lại chúng ta tới nơi này để làm gì hay không? Thế nào cũng không phải để cho mấy người làm loạn? Làm ơn, mấy người cũng là người trưởng thành rồi, đã không còn là trẻ con nữa rồi đó? Cả đám sắp tới bốn mươi rồi còn ấu trĩ như vậy, làm con gái mấy người con thật là trên mặt không ánh sáng (quá đen) mà! Mấy người là trưởng bối đó! Ở trước mặt cả đám vãn bối cãi nhau thành như vậy, còn ra thể thống gì nữa?”

Lương Vân điều chỉnh lại lửa giận trong lòng, quay sang mỉm cười với con gái: “Tiểu Nhược, con tìm vi nương có chuyện gì? Có phải Huyền Nghị mấy ngày nay toàn đi ra ngoài câu dẫn nam nhân hay không?”

Huyền Nghị oan uổng cực kỳ, vừa định phản kháng đã bị Lương Vân trừng dọa sợ im lặng, lui tới trong lòng Dật Thanh Trí. Dật Thanh Trí thoả mãn gật đầu, ôm thắt lưng y, rất khiêu khích nhìn Lương Vân. Lửa giận của Lương Vân càng thêm lớn, lại ngại mấy câu nói vừa rồi của con gái mà không tiện phát tác, chỉ có thể gắt gao trừng cái tay của Dật Thanh Trí đang ôm thắt lưng của phu quân. Huyền Nghị cũng muốn né ra, lại bị Dật Thanh Trí gắt gao ôm lấy không cách rời ra. Chỉ có thể ở giữa ánh nhìn trừng trừng của hai người mà giãy dụa.

“Ai nha! Mẫu thân!” Huyền Ngôn Nhược thực sự chịu không nổi nữa, “Phụ thân có một Dật Thanh Trí đã đủ phiền rồi, làm sao có thời giờ đi câu dẫn nam nhân khác chứ! Ngày hôm nay con tới tìm người, là muốn biết rõ ràng một việc. Con, có phải là do hai người nhặt được hay không? Còn có, bọn họ nói… Con là nhị hoàng tỷ của bọn họ… Có phải sự thực hay không?”

Sắc mặt Lương Vân lập tức thay đổi, thanh âm cũng có một điểm run: “Tiểu Nhược… thì ra… con… đã biết…”

Huyền Ngôn Nhược mặt tối sầm: “Vậy… Con thật là được hai người nhặt được?”

Lương Vân hít một hơi sâu: “Phải, con thật sự là do chúng ta nhặt được. Ta biết thân phận của con. Ta nghĩ ta thực sự cần phải nói rõ ràng mọi chuyện. Đi, chúng ta đi vào trong nhà.”

Đoàn người theo Lương Vân vào trong nhà.

Lương Vân mời mọi người ngồi rồi nói: “Mọi chuyện là thế này. Tiểu Nhược, con thật sự là công chúa của triều đại này. Ta muốn nói chính là, mẫu thân thân sinh của con chính là bảo mẫu của phụ hoàng con, kỳ thực là tỷ tỷ của ta. Phụ hoàng con cùng mẫu thân con phát sinh quan hệ sau đó sinh ra con, phụ hoàng con tuy rằng sủng tỷ tỷ của ta, thế nhưng không muốn nhận con, rồi lại bởi do tỷ tỷ, không thể không loại bỏ con. Nếu giết chết con, sợ rằng sẽ bị tỷ tỷ quở trách, bởi vậy chỉ có thể đem con lưu lại.

Lúc con bảy tuổi, mẫu thân thân sinh của coni bệnh tình nguy kịch, ở thời điểm đó, tỷ tỷ gọi ta vào, nói là nhất định phải bảo hộ con thật tốt, tuyệt đối không được để con xảy ra chuyện gì. Đương nhiên rồi, ta làm muội muội của nàng không hề nghĩ ngợi đáp ứng. Một vài ngày sau, mẫu thân con ra đi. Lúc đó ta cùng Huyền Nghị thành thân. Phụ hoàng con thấy mẫu thân con đã qua đời, liền không có gì cố kỵ nữa, vì vậy cho tìm một thái giám, đem con thần không biết quỷ không hay mà giết chết. Sau khi ta biết tin tức này, nghĩ đến di ngôn của tỷ tỷ, ta nghĩ cũng không nghĩ, vào lúc ban đêm liền mượn cớ tiến cung, đem con bế ra ngoài.

Ta không biết phụ hoàng con thế nào, có lẽ là không nhìn thấy con nữa, liền cho rằng thái giám kia đã giết con rồi, liền không hề truy cứu. Ta đem con gửi tại nhà một người khác. Có một ngày, ta nghĩ muốn đón con trở về. Vì vậy ta cùng người kia thỏa thuận, để cho bọn họ ngày đó đem con bỏ lại ở vùng ngoại ô. Mà ta làm bộ cùng Huyền Nghị ra vùng ngoại ô giải sầu, trên thực tế là đi tìm con. Thế nhưng cố kỵ Huyền Nghị, ta chỉ có một bên ứng phó y, một bên tìm con. Cuối cùng ta chọn đại một lý do, tự mình đi tìm. Thế nhưng ta là thực sự tìm không thấy. Thế nhưng, lúc chúng ta trở về, ta liền thấy con đã đang ngủ trong lòng Huyền Nghị rồi.

Sau khi ta đem con trở về, ta hạ dược vào đồ ăn của con, cho con quên đi một đoạn ký ức kia. Mọi chuyện chính là như thế.”

Trên mặt Huyền Ngôn Nhược vẫn như trước là không tin: “Không có khả năng…”

“Thật là như vậy. Con tin cũng tốt, không tin cũng được, sự thực chính là sự thực, không thể thay đổi.”

“Mấy người nói bậy…”

“Không có, thực sự không có.”

Huyền Ngôn Nhược cúi đầu: “Con đã biết. Vậy, mẫu thân, con về phòng người nghỉ ngơi một chút.” Nói xong đi ra khỏi phòng.

Huyền Ngôn Nặc kéo tay áo Dật Thanh Thích hỏi: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ…”

Dật Thanh Thích cầm tay Huyền Ngôn Nặc nói: “Hẳn là sẽ không.”

“Này! Huyền Nghị! Ngươi giải thích rõ ràng cho ta! Ngươi cùng cái tên nam nhân thối này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? !” Một bên, Lương Vân lại bắt đầu bão nổi .

Huyền Nghị lọ ra vẻ mặt khổ sở giải thích: “Không có quan hệ… Thực sự không có quan hệ… Chỉ là chơi đùa mà thôi… Ta và hắn quan hệ gì cũng không có…”

“Nghị nhi!” Dật Thanh Trí vô cùng tức giận, “Cái gì không quan hệ? Đêm qua chúng ta đã làm cái gì ngươi đều quên rồi sao? Có phải muốn ta đem toàn bộ y phục trên người ngươi cởi ra ngươi mới bằng lòng tin tưởng hay không? Sáng sớm hôm nay ngươi cũng không phải không thấy, vết tích trên người ngươi nói rõ cái gì? Hả?”

“Ta…”

“Ngươi cái gì? ! Huyền Nghị ngươi ngày hôm nay nói rõ cho ta! Ngươi rốt cuộc muốn ta hay là muốn hắn? Ai, ngươi ngẫm rõ rang cho ta, hắn là một nam nhân ~ “


“Ta… Không biết…”

“Không biết? Cái gì không biết?” Dật Thanh Trí kéo qua Huyền Nghị, “Nghị nhi, đêm qua là ngươi mời gọi ta! Ta chính tai nghe được ngươi nói ngươi thích ta! Này có thể chối bỏ sao?”

“Ta lại không biết ngươi có nói bậy hay không…”

“Ta…” Dật Thanh Trí thiếu chút nữa chán nản, bỗng nhiên cười lên, “Tốt. Ngươi đã không tin ta, ngươi đã nói là ta nói bậy, có nghĩa là ngươi căn bản là không thích ta, đối ta một điểm cảm giác cũng không có, ta đây còn có thể nói gì nữa? Như vậy tiếp tục, dù sao cũng là ta phí công vô ích, coi như hết, coi như ta không có quen biết ngươi.”

Dật Thanh Trí quay đầu nhìn Dật Thanh Thích cùng Huyền Ngôn Nặc đang đứng ở một bên xem kịch vui: “Các ngươi giúp ta làm chứng. Ta, Dật Thanh Trí, coi như không quen biết qua Huyền Nghị.”

Dật Thanh Trí lại quay đầu nhìn Huyền Nghị: “Hiểu rồi chứ?”

“Ta…”

“Tốt ~ Vậy là hay nhất!” Lương Vân chỉ chỉ Dật Thanh Trí, nói với Huyền Nghị, “Thấy chưa? Lại chỉ vì một câu nói liền muốn cùng ngươi nhất đao lưỡng đoạn ~! Loại này nam nhân có cái gì tốt.”

Dật Thanh Trí không có tức giận, chỉ là nhìn Huyền Nghị một lần cuối, rồi xoay người rời khỏi địa phương này.

Huyền Nghị nhìn bóng lưng Dật Thanh Trí, không biết phải nói gì.