Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 23

“Hoàng Thượng, làm sao Người biết ngự y đã  kê thuốc gì cho nô tỳ vậy?”

Triệu Tiêu vừa nói ra những lời này, trong đầu liền ảo não và cảm thấy hối hận. Hậu cung có tam cung lục viện, không phải chỉ một mình cô mới có kinh nguyệt, nói không chừng Cố Ấu Dung cũng đau giống cô thì sao, nghĩ như vậy, Triệu Tiêu cảm thấy vô cùng căng thẳng, trong lòng vừa xấu hổ vừa hận mình tại sao lại hỏi như vậy, còn tự nhiên hổi hộp nữa chứ. Cô lại nhớ đến câu “Không biết xấu hổ” mà Tống Cẩn đã mắng mình, vậy mà cô lại nghĩ là Hoàng Thượng vì mình nên mới biết bài thuốc này, đúng là không biết xẩu hổ thật mà.

Tống Cẩn khẽ mím môi, sau đó anh xem như không có gì và đút thang thuốc vào túi quần, trả lời một cách qua loa: “Cũng không có gì, có một thời gian tự nhiên trẫm cảm thấy hứng thú với y học thôi mà.”

Triệu Tiêu ngửa đầu nhìn Tống Cẩn, sự xấu hổ đã tan biến, giờ chỉ còn lại sự kính trọng vô bờ bến của cô dành cho Hoàng Thượng. Người đàn ông này, vừa biết phân tích nguy cơ kinh tế xã hội của nơi đây, còn biết cưỡi ngựa trượt băng, ngay cả trò chơi ném chim nhỏ cũng chơi giỏi hơn cả cô nữa, thậm chí, anh còn “nghiên cứu” cả bệnh của phụ nữ, mà điều này chỉ là do anh hứng thú thôi đấy, chưa hết, anh còn thể viết ra thang thuốc, đơn thuốc này còn giống hệt thang thuốc của ngự y nữa chứ.

Triệu Tiêu càng nghĩ lại càng kích động, đây chính là một vị Hoàng đế vô cùng hoàng hảo phải không? Cô liền kéo tay Tống Cẩn, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy rất tự hào khi được làm phi tần của anh.

“Hoàng Thượng thật lợi hại.”

Tống Cẩn hơi mất tự nhiên mở miệng: “Phương thuốc này của trẫm còn cần được ngự y ở nơi này kiểm chứng lại, ở trước mặt của ngự y, em phải gọi trẫm là anh trai đấy."

Triệu Tiêu gật đầu, sau đó gọi một tiếng: “Anh trai.”

Hoàng Thượng nhanh chóng xoay mặt qua, hắng giọng nói: “Đi thôi.”

Anh trai dẫn em gái tới khám bệnh.….Đau bụng kinh, vị thầy thuốc đông y già nâng kính lão lên, nhìn đôi anh em trước mặt, hỏi đại một câu: “Ba mẹ của các cháu đâu?”

Triệu Tiêu ngẩng đầu lên, cô thấy Tống Cẩn không trả lời nên vội vàng nói: “Họ phải đi làm rồi.” Nếu như hỏi cô có điểm gì mạnh hơn Hoàng đế thì chỉ có tài năng nói dối này là mạnh nhất, chỉ là về sau này, Triệu Tiêu lại phát hiện ra thêm một điều nữa, đó là Tống Cẩn còn mạnh hơn cô nhiều, anh chính là một tên đại lừa đảo đang sống sờ sờ đây.

Vị thầy thuốc đông y nhìn thang thuốc, ông nói: “Bạch Thương, Hà Thủ Ô, Đảng Sâm, Bạch Truật, Phục Linh….phối cùng với Xuyên Khung và Bồ Hoàng sẽ có tác dụng xua đi hàn khí rất tốt.” Rồi ông lại nhìn hai người: “Thang thuốc này của các cháu ở đâu ra thế?”


Tống Cẩn bình thản nói: “Là do người lớn tuổi trong nhà truyền lại thôi ạ.”

Ra khỏi tiệm thuốc đông y, Tống Cẩn quay đầu lại nói với Triệu Tiêu: “Tiêu Nhi à, chúng ta không thể mang những thứ thuốc này về lại nhà họ Tống hay nhà họ Triệu được, cũng may là tiệm thuốc này đã gói nó lại thành một túi lớn rồi, sau khi khai giảng em hãy mang nó về ký túc xá, mỗi ngày phải nấu uống đều đặn đấy.”

Triệu Tiêu chớp mắt: “Vì sao lại không thể nói cho mẹ biết vậy?”

Tống Cẩn đặt tay lên vai cô: “Tiêu Nhi, chúng ta đã làm phiền bọn họ rất nhiều rồi.”

Triệu Tiêu liền “Dạ…” một tiếng, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Tống Cẩn lại kéo tay cô: “Buổi trưa nay muốn ăn cái gì nào?”

Triệu Tiêu: “Chúng ta không về nhà sao?”

Diễn đàn .

Tống Cẩn vừa nắm tay Triệu Tiêu vừa đi đến trạm xe bus: “Trẫm đã nói với bọn họ là trưa nay chúng ta sẽ không về nhà ăn cơm rồi.”

Tống Cẩn dẫn Triệu Tiêu đến một tiệm ăn nhìn có vẻ đắt tiền, bởi vì lúc trước cô đã từng có một vết xe đổ nên đã hỏi kỹ Tống Cẩn: “Lần này người nào mời khách đây?”

Tống Cẩn nghiêng mặt sang lườm cô một cái, sau đó kéo tay cô đi vào phía trong.

Triệu Tiêu vô cùng kinh ngạc, tại sao những người đến đây đều đi thành từng cặp nam nữ vậy, mãi cho đến khi ngồi xuống, cô nhìn thấy trên thực đơn đặt trên bàn ăn có viết một từ tiếng Anh là từ Love.

Có đôi khi Triệu Tiêu sẽ vô cùng hiếu học, ví dụ như bây giờ, cô đang cuốn đầu lưỡi để phát âm từ được viết trên thực đơn: “Love rest…”

Kết quả là Tống Cẩn ngồi đối diện nhìn thấy cô như thế thì lắc đầu cười, anh bèn sửa lại phát âm của cô cho đúng: “Là Love Restaurant…” Chữ “Restaurant” này được Tống Cẩn nhấn mạnh, đọc xong anh nhìn cô: “Em đọc lại đi.”

Triệu Tiêu có chút buồn bực, nhưng vẫn há miệng ra đọc: “Rest-aurant.”


“Không phải như vậy, phải nhấn trọng âm vào âm đầu mới đúng.”

Triệu Tiêu đành phải há miệng ra và đọc tiếp: “R-estaunrant.”

“Xin hỏi hai vị muốn dùng gì ạ?” Một người phục vụ đang đứng bên cạnh từ nãy giờ cố gắng nén cười, sau đó hỏi bằng giọng điệu rất thân thiết, đối với cặp đôi học sinh trung học này, cậu nghĩ thầm rằng: “Nếu như có tinh thần học tập cao như vậy thì sẽ không bị chuyện yêu sớm làm ảnh hưởng tới chuyện học tập đâu nhỉ.”

Triệu Tiêu u oán nhìn Tống Cẩn, lại bị mất mặt nữa rồi.

Tống Cẩn lqd tỏ vẻ như không có chuyện gì, anh mở thực đơn ra xem, sau đó ngẩng đầu nói với người phục vụ: “Cho hai phần thứ ăn đặc biệt, cộng thêm một ly nước ngọt có ga và một ly sữa chua.”

Xung quanh đều là những cặp đôi ngồi đắm đuối đưa tình với nhau, Triệu Tiêu quay sang nhìn con đường lớn phía trước, trên đường cũng có từng tốp tình nhân đang tay trong tay.

Tống Cẩn khẽ nhấp một ngụm sữa chua, sau đó anh ngẩng đầu nhìn Triệu Tiêu, mở miệng: “Tiêu Nhi.”

Triệu Tiêu thu hồi tầm mắt lại, cười nhìn Tống Cẩn.

Tống Cẩn nhìn Triệu Tiêu một lúc, anh im lặng thật lâu, rốt cuộc đã mở miệng nói: “Tiêu Nhi à, có lẽ chúng ta nên thử cách thức đối xử của những cặp tình nhân ở đây xem sao nhé?” 

“Hoàng Thượng…”

“Em không cần gọi trẫm là Hoàng Thượng nữa.”

Là do Người tự xưng là trẫm đấy chứ, sao anh có thể quên nhanh thế được chứ?

Có lẽ là Tống Cẩn cũng đang nghĩ đến hành động sai lầm của mình nên cười rộ lên, anh cười ngày càng vui vẻ, sau đó đem phần thịt bò mình đã cắt xong chuyển qua cho Triệu Tiêu.

Đột nhiên Triệu Tiêu cảm thấy đề nghị này của Tống Cẩn cũng không tồi đấy chứ, cũng không biết có phải do tâm huyết dâng trào hay không mà cô liền hỏi Tống Cẩn một câu: “Hoàng Thượng, anh có chắc không đấy?”

Tống Cẩn mỉm cười: “Quân vô hí ngôn.”

Bên ngoài tiệm ăn là ánh mặt trời chói lọi lúc ban trưa, chiếu xuyên qua lớp cửa sổ bằng thủy tinh và hắt lên mặt Tống Cẩn, Triệu Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, chỉ cảm thấy một bên khuôn mặt anh bởi vì được ánh mặt trời rọi vào mà trở nên vàng rực, khiến người ta cảm thấy ấm áp.


Triệu Triêu vui vẻ đến mức cả đôi mắt cũng híp lại, cô giơ ly nước ngọt lên, có ý muốn chạm cốc cùng ly sữa chua của Tống Cẩn, lúc chạm cốc, cô còn không quên nói ra từ tiếng Anh trước mặt Tống Cẩn ưu tú: “Cheers!”

Sau khi ăn xong, lúc tính tiền Triệu Tiêu bèn nhắc nhở Tống Cẩn một câu: “Ở nơi này đều là bạn trai phải trả tiền đấy.”

Tống Cẩn không có ý kiến gì, anh không chỉ thanh toán tiền bạc không mà  còn đưa hết tiền lẻ trong tay cho Triệu Tiêu: “Cầm đi mua đồ ăn vặt đi.”

Triệu Tiêu không hề khách sáo nên đã lấy hết tiền lẻ bỏ vào túi, lúc ra khỏi tiệm ăn, thừa dịp tâm trạng của Tống Cẩn đang tốt, cô liền gợi lên chuyện tờ giấy nợ 650 đồng kia. 

Tống Cẩn trầm ngâm một chút: “Như vậy đi, trẫm bớt lại cho em một chút, còn 600 đồng thôi.”

Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, Triệu Tiêu khẽ “Ừ” một tiếng: “Cảm ơn Hoàng Thượng…”

Tống Cẩn cong cong môi trong vô thức, anh nhìn những cặp tình nhân ngọt ngào đang đi trên đường, tùy ý mở miệng hỏi: “Còn muốn đi đến chỗ nào chơi nữa không?”

Đột nhiên đáy lòng Triệu Tiêu liền sinh ra lòng cảnh giác, cô tương đối hiểu Tống Cẩn, nói không chừng đề nghị của anh lúc ở tiệm ăn chỉ là muốn thăm dò cô mà thôi, cái mà anh muốn thăm dò chính là suy nghĩ thật sự của cô, ở Đại Kỳ, anh trai cô đã từng nói rằng, vị Hoàng đế này trời sinh tính tình vô cùng đa nghi, Triệu Tiêu suy nghĩ một chút, có lẽ cô nên kiềm chế lại thôi.

Triệu Tiêu Nhi, mày phải nhớ cho kỹ rằng: Hoàng Thượng nói muốn cùng mày làm bạn ngang hàng, đó chỉ là lời nói khách khí mà thôi, mục đích là muốn thăm dò, nếu như mày thật sự kéo ghế ngồi ăn cùng cùng với Hoàng đế, chờ mày và anh ta trở lại Đại Kỳ rồi thì nhất định anh ta sẽ gán cho mày tội danh “Đại bất kính”, đến lúc đó thì biết khóc cùng ai bây giờ.

Triệu Tiêu cười hai tiếng, ngửa đầu nói với Tống Cẩn: “Người quyết định là được rồi, Hoàng Thượng đi đâu thì nô tỳ xin theo đó.”

Đột nhiên Tống Cẩn có chút hối hận, anh không nên trông cậy vào hòn đá này sẽ trở nên hiểu chuyện.

Triệu Tiêu không biết Cố Nhất Minh làm thế nào để biết được số điện thoại nhà cô, cứ ba ngày hai bữa là cậu ta lại gọi tới: “Triệu Tiêu, bài tập Ngữ Văn làm ở phần nào thế?”

“Triệu Tiêu, bài tập Toán học có tổng cộng bao nhiêu bài vậy?”

“Triệu Tiêu, tôi chắc chắn là đề Vật Lý số sáu cậu sẽ không biết làm đâu, cậu mau đem vở bài tập đến đây để tôi giảng cho.”

Bây giờ Triệu Tiêu đã có điện thoại di động rồi nên cô hơi do dự không biết có nên đem số di động của mình nói cho Cố Nhất Minh biết hay không, nhưng cô lại nghĩ đến việc điện thoại của mình lại thường xuyên bị Tống Cẩn lấy đi nên lại thôi.


Tới một ngày, rốt cuộc Triệu Tiêu nhịn không được mà hỏi Cố Nhất Minh một câu: “Có phải nhà cậu dư tiền điện thoại nhiều lắm phải không?”

Sau đó quả nhiên là Cố Nhất Minh không gọi tới nữa.

Đêm trừ tịch- đêm 30, ánh đèn thắp sáng rực rỡ, đèn lồng đỏ treo cao, Tống Cẩn cầm bút lông để viết hai câu đối cho nhà mình, nhưng có một điều anh hơi phiền, đó là anh không thích loại mực tàu ở nơi này, Triệu Tiêu không thể làm gì khác hơn là đành phải ngồi một bên mài nghiên mực cho anh. 

Anh hạ bút xuống viết hai tấm câu đối, một bên là “Tuổi tuổi năm phong thêm mỹ mãn, mọi nhà hạnh phúc khánh đoàn viên”, một tấm khác là “Sơn sơn thủy thủy nơi chốn họa, từng nhà hàng năm phong.”

Cả hai câu đối này là hai câu đối xuân thường gặp, Tống Cẩn viết rất đẹp, chữ của anh như rồng bay phượng múa, khoảng cách giữa các hàng chữ rất đều nhau, Triệu Tiêu ngồi xem Tống Cẩn luyện bút ở nơi này, quả nhiên là chữ viết của anh giống hệt như chữ viết lúc còn ở Đại Kỳ vậy.

Có lẽ chuyện cô và anh tới nơi này không phải là chuyện trùng hợp.

Tống Cẩn lqd viết xong hai câu đối nhưng vẫn chưa đặt bút lông xuống, anh lại mở một tờ giấy chuyên để viết thư pháp khác ra rồi tiếp tục viết, Triệu Tiêu đọc to từng chữ trên giấy lên, một hàng chữ to hiện ra: “Giang sơn thiên cổ tú, quốc đạt đến đại trị năm.”

Ở Đại Kỳ cũng có Tết, mỗi khi đến đêm trừ tịch-đêm 30 thì tiếng pháo đinh tai nhức óc sẽ vang lên, Tống Cẩn đặc biệt thích đêm 30- vào đêm hôm đó sẽ có một buổi tiệc cho mời tất cả các phi tần trong hậu cung đến dự, điều tiếc nuối duy nhất ở bữa tiệc này chính là Triệu Tiêu không hề thấy một thứ gì đáng giá trong buổi tối hôm đó cả.

Đêm trờ tịch ở nơi này- đêm 30, Triệu Tiêu thích nhất là xem TV, nhưng ba Triệu và mẹ Triệu lại không hài lòng, lúc cô đang xem vô cùng vui vẻ thì họ liền cảm thán: “Không có cái gì khác để xem à, đúng là một năm mà cũng như cả năm mà.” Nói xong, ba mẹ Triệu lại muốn đi tìm ba mẹ Tống để đánh mạt chược, trước khi ra cửa, Triệu Tiêu gọi bọn họ một tiếng, mẹ Triệu liền liếc mắt nhìn ba Triệu: “Con gái cưng của anh lại nhắc anh đưa tiền mừng tuổi cho nó kìa.”

Triệu Tiêu cúi đầu xuống, cô không có ý này mà, cô chỉ muốn hỏi khi nào thì bọn họ sẽ trở về thôi.  

Ba Triệu cười ha ha hai tiếng: “Thiếu chút nữa thì quên mất.” Nói xong, ông lấy hai bao lì xì trong túi ra đưa cho Triệu Tiêu: “Phải cố gắng học tập, mỗi ngày đều hướng về phía trước, biết chưa?”

Mỗi khi đến Tết lại càng thêm nhớ nhà, đợi khi ba Triệu và mẹ Triệu đánh mạt chược với ba mẹ Tống và trở về nhà ngủ xong, Triệu Tiêu nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, bầu trời của đêm 30 Tết càng về sáng thì lại càng náo nhiệt, cô ngước nhìn pháo hoa đầy trời, trong lòng không khỏi ghen tỵ.

“Thế nào, muốn trở về rồi sao?” Một giọng nói quen thuộc theo gió đêm truyền đến, Triệu Tiêu quay đầu sang thì thấy Tống Cẩn đang đứng trên ban công nhà anh.

Triệu Tiêu không trả lời, cô nói sang chuyện khác: “Người cũng không ngủ được à?”

Tống Cẩn khẽ gật đầu, anh nhìn sang chỗ cô một lát rồi trèo từ ban công của nhà Tống sang ban công của nhà họ Triệu.


Lúc Tống Cẩn trèo, Triệu Tiêu luôn lo lắng nhìn Tống Cẩn, sợ anh xảy ra chuyện gì bất trắc, mãi đến khi Tống Cẩn tiếp đất an toàn rồi đứng vỗ vỗ vào quần áo, Triệu Tiêu mới phát hiện ra thêm một kỹ năng khác của anh: Trèo tường.

Mẹ Triệu rất thích trồng các loại hoa cỏ nên trên ban công của nhà họ Triệu tràn ngập những loại hoa cỏ khác nhau, giữa các chậu hoa có đặt một cái ghế dựa bằng mây đan.

Tiếng chuông báo hiệu trời vừa rạng sáng đã vang lên, Tống Cẩn ôm lấy Triệu Tiêu và hôn lên môi cô, trên đỉnh đầu họ là pháo hoa rực sáng, trên ban công tràn ngập ánh sáng đỏ của đèn lồng, cộng thêm màu vàng của đèn quả quýt đã nhuộm màu bóng đêm thành một tầng vàng nhạt.

Ngày tốt cảnh đẹp, nhưng đáng tiếc là trên ban công lại không đủ ấm, hôn một lát, Triệu Tiêu liền thò tay vào bên trong áo lông của Tống Cẩn để sưởi ấm, sau đó cô chủ động hôn lên cằm của anh, tốt bụng đề nghị: “Hoàng Thượng, Người cũng duỗi tay vào trong quần áo của nô tỳ đi, sẽ ấm lắm đó.”