Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 22

Ánh tà dương như ngọn lửa bừng cháy dữ dội, những đám mây cũng cuồn cuộn như từng đám khói lớn, đáng tiếc cảnh buổi chiều thật đẹp nhưng lại kết thúc sớm. 

Triệu Tiêu nhìn quần lót trắng nằm ở chỗ sân phơi nhà đối diện, đột nhiên cô có chút đau lòng thay cho Tống Cẩn, nếu như giờ đang ở Đại Kỳ thì anh vẫn là vị đế vương cao cao tại thượng như cũ, Tống Cẩn ở đối diện đã tự mình nhặt quần lót lên, sau đó phơi lại trên giá, nhưng như vậy vẫn không ổn, gió lại thổi qua làm nó rơi xuống nữa rồi.

Đáng tiếc là Tống Cẩn không hề biết ơn vì cô đã nhắc nhở mình, cả khuôn mặt anh đang đỏ bừng như màu mặt trời, nhưng trong đôi mắt lại âm trầm, quát lớn một câu với cô: “Thật đúng là không biết xấu hổ mà!”

Triệu Tiêu mở to hai mắt nhìn Tống Cẩn, trong đầu bị câu “Không biết xấu hổ” này của anh đâm phải, sau đó cô xoay người lại, im lặng không nói gì và mang quần áo khô vào nhà.

Sau khi ăn cơm tối xong, Triệu Tiêu bận rộn giúp mẹ Triệu dọn dẹp bát đũa trên bàn cơm, lúc cô đang chồng mọi thứ lên nhau thì mẹ Triệu nhìn cô đầy nghi ngờ: “Sao tối nay không đi tìm Tống Cẩn cùng làm bài tập nữa vậy?”

Triệu Tiêu thì thầm một câu: “Vì sao mỗi lần đều là con phải đi tìm anh ấy chứ…”

Mẹ Triệu liền cười ha ha hai tiếng: “Thật hiếm khi  khuê nữ nhà chúng ta cứng rắn một lần nhỉ.”

Triệu Tiêu đem bát đũa để trong bồn rửa bát, trong lòng cô vẫn có chút bất an, giống như mình đã làm sai chuyện gì vậy.

“36 Kế để đối phó với đàn ông”,

Triệu Tiêu đặc biệt gạch dưới đoạn này bằng bút đỏ, sau đó viết thêm 4 chữ to vào bên cạnh: Nói rất có lý.

Buổi tối, Triệu Tiêu nằm trên giường và tiếp tục đọc hết quyển sách này, so với chính mình trước kia được dạy những “Quy tắc của nữ nhân” và “Nội Huấn” thì cô vô cùng hâm mộ phụ nữ ở nơi này, ở đây cũng có tam tòng tứ đức, nhưng lại là “Lấy vợ thì phải theo vợ, phải nghe theo mệnh lệnh của vợ, cho dù là điều mù quáng cũng phải làm theo”, Triệu Tiêu lấy sách che mặt lại, đúng là quá bất công rồi.


Trước kia mỗi lần Tống Cẩn nổi giận thì cô đều vội vàng xuống nước năn nỉ anh, bởi vì anh là Hoàng Thượng, bản chất đã vốn cao cao tại thượng rồi, cho dù anh có đứng trên cao mà vênh mặt sai khiến cô đi nữa thì điều đó cũng là việc nên làm.

Chỉ là bây giờ Triệu Tiêu không muốn xuống nước nữa, cô muốn thử kiên cường mấy ngày xem sao.

Nhưng cũng chỉ được mấy ngày mà thôi, tính ra còn chưa hết năm đầu ngón tay, lúc Triệu Tiêu đang mua hàng ở tiệm tạp hóa thì gặp Tống Cẩn, cô liền cúi đầu gọi một tiếng: “Hoàng Thượng…”

Tống Cẩn xuống dưới lầu mua nước tương thì gặp cô nhưng anh vờ như không thấy và đi lướt qua rất nhanh, đi được vài bước thì chợt dừng lại: “Mấy ngày nay không có ai giám sát em làm bài tập của kỳ nghỉ đông, chắc là đang rất vui vẻ phải không?”

Triệu Tiêu rùng mình một cái, đúng lúc này, anh lại nói: “Nhớ cho kỹ, buổi tối phải tới nhà anh, anh muốn kiểm tra bài tập của em.”

Triệu Tiêu liền “Hả…” một tiếng.

Tống Cẩn quay đầu lại: “Không muốn à?”

Triệu Tiêu vội vàng lắc đầu.

Tống Cẩn không nói thêm gì nữa, chỉ là trước khi đi anh còn quay lại lạnh lùng liếc cô một cái, sau đó cầm chai nước tương xoay người rời đi.

Triệu Tiêu DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn thở dài một tiếng rồi đi vào tiệm tạp hóa, cầm lấy một chai nước tương và đi tới quầy tính tiền: “Bao nhiêu tiền ạ?” Giờ phút này, trong lòng cô đột nhiên dâng lên một niềm sung sướng, cảm ơn ông trời đã cho cô cơ hội được một đối xử công bằng một lần, ít nhất là giống nhau ở điểm đi mua nước tương, Tống Cẩn cũng bị người lớn trong nhà bắt đi mua rồi.

Buổi tối, Triệu Tiêu ôm đống bài tập của kỳ nghỉ đông đến nhà Tống Cẩn, ba Tống và mẹ Tống đều đang ở nhà, khi cô và Tống Cẩn đang vùi đầu làm bài tập thì mẹ Tống đã bưng một tô to hạt hạnh nhân đi đến và dịu dàng nói: “Các con dừng lại nghỉ ngơi một chút đi nào, hạt hạnh nhân này ăn bổ não lắm đấy.”

Mẹ Tống đi rồi, Tống Cẩn lập tức chỉa chỉa cằm vào tô hạnh nhân trên bàn: “Ăn nhiều một chút đi.”

Triệu Tiêu cầm lây hạt hạnh nhân rồi bóc vỏ ra, sao cô lại cảm thấy hình như là Tống Cẩn đang mắng mình thì phải, trong lòng lại càng phiền muộn hơn, cảm xúc phản nghịch tích tụ trong lòng nhiều ngày nay đã bùng phát, cô đứng phắt dậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tống Cẩn, cô nhìn anh, kích động nói: “Nếu như Người có ý kiến gì với nô tỳ thì cứ nói thẳng với nô tỳ đây này.”

Tống Cẩn híp mắt lại, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần: “Ngồi xuống!”


Triệu Tiêu vẫn đứng im bất động.

Tống Cẩn lặp lại từ “Ngồi xuống” một lần nữa, Triệu Tiêu vẫn vờ như không nghe thấy, rốt cuộc giọng điệu của Tống Cẩn đã dịu lại đôi chút: “Ý của trẫm chính là bảo em ăn nhiều hơn một chút thôi mà.”

Triệu Tiêu xoay mặt đi, sau đó cô thu dọn sách vở trên bàn một cách thần tốc rồi ra khỏi phòng của Tống Cẩn, đầu cũng không hề quay lại.

Trở lại nhà mình, Triệu Tiêu mới biết rằng vài ngày nay cô càng trở nên bạo dạn hơn trước, sau đó lúc đi toilet mới phát hiện ra là mình đã tới tháng, ở nơi này có một câu nói, chính là: Mỗi khi phụ nữ tới tháng thì tâm trạng sẽ không được tốt trong vài ngày. B
Mỗi lần tới kỳ kinh nguyệt là Triệu Tiêu sẽ đau bụng dữ dội, sau khi đã uống một ly nước đường đỏ và nằm nghỉ ngơi trên giường nhưng cả người cô vẫn đau đến toát mồ hôi lạnh, cô vô cùng nhớ tới phương thuốc lưu thông máu mà vị đại y ở Đại Kỳ đã kê cho mình để điều hòa khí huyết, từ ba chén nước nấu còn một chén, hiệu quả vô cùng tốt, chỉ là hiện giờ không có Lục Quán ở bên cạnh, cô không thể nhớ được các thành phần có trong đó.

Triệu Tiêu tiếp tục ôm bụng rên hừ hừ, trải qua một khoảng thời gian rên rỉ, sau đó cô chìm vào trong giấc ngủ mơ màng, lúc tỉnh lại, đối diện với cô là đôi mắt đen láy của Tống Cẩn, cô thấy Tống Cẩn đang nằm trên giường mình, mà mình lại dựa sát vào trong lòng anh.

Triệu Tiêu ngước mắt lên, áo sơ mi của anh đầy nếp nhăn, anh tới đây từ bao giờ vậy?

Tống Cẩn xem như không có việc gì, anh đưa tay ra sờ trán của cô: “Lại phát bệnh cũ nữa rồi à?”

Câu “bệnh cũ” này của Tống Cẩn khiến cho Triệu Tiêu xúc động muốn khóc, thật ra lúc vừa mới tiến cung, Tống Cẩn đối xử với cô cũng không tệ lắm, cho dù không triệu cô thị tẩm nhưng anh vẫn thường đến thăm và nói chuyện phiếm với cô, về sau mỗi lần cô tới kỳ kinh nguyệt là sẽ bị đau đớn khó chịu, lúc cô quỳ xuống hành lễ với anh, Tống Cẩn sẽ lập tức đỡ cô dậy: “Mau lên giường nằm đi, không thì sẽ bị cảm lạnh mất đấy.” Giọng điệu lúc đó của anh rất gấp gáp, cứ như là cô đang ở cữ không bằng.

Những người phụ nữ ở trong cung đã lâu thường thì sẽ phát triển theo hai hướng, một là ngày càng trở nên độc ác, còn loại kia chính là ngày càng trở nên mờ nhạt, Triệu Tiêu ôm eo Tống Cẩn, trong lòng dâng lên cảm xúc xúc động, liền vùi mặt vào trong lòng anh: “Hoàng Thượng, thật xin lỗi…”

Tống Cẩn vuốt tóc của cô: “Xin lỗi vì cái gì?”

Triệu Tiêu: “Lúc ở nhà anh đã chọc cho anh tức giận.”

Tống Cẩn cười ra tiếng, sau đó anh vươn tay ra gạt đi lớp tóc dính bết vào trán vì ướt đẫm mồ hôi của cô: “Còn đau không?”

Triệu Tiêu gật đầu: “Còn đau lắm.”


Tống Cẩn  một tay ôm cô, một tay khác đang đặt trên trán đột nhiên duỗi vào trong chăn, chui vào trong áo ngủ rồi thẳng tiến vào trong áo lót giữ ấm, sau cùng dừng lại trên bụng của cô, ma sát trên đó một hồi, sau đó chậm rãi vuốt ve.

Bàn tay của Tống Cẩn vừa rộng lại vừa ấm áp, Triệu Tiêu vừa mới bị câu nói của Tống Cẩn làm cho xúc động, nước mắt còn chưa kịp khô lại tiếp tục rơi xuống, nhìn anh bằng hai mắt ướt đẫm, thì thầm: “Hoàng Thượng, Người đối với nô tỳ tốt quá.”

Tống Cẩn tiếp tục xoa nhẹ rồi trầm thấp thở dài: “Mới vừa rồi là ai còn lớn lối hả?”

Triệu Tiêu tự biết mình đuối lý, nhỏ giọng nói: “Ngự y nói, khí huyết không thông sẽ dẫn đến tình trạng nóng trong người.” Nói đến đây, cô chợt dừng lại và nhớ đến ba Triệu và mẹ Triệu, hỏi: “Ba mẹ em đâu? Anh vào đây bằng cách nào vậy?”   

“Hai người họ ở nhà họ Tống, bốn người cùng ngồi chơi mạt chượt rồi.” Tống Cẩn bình thản trả lời.

Triệu Tiêu khẽ nhúc nhích trong lòng Tống Cẩn, cô ngửa đầu nhìn anh và nở nụ cười, bộ dáng hiện giờ của cô chính là một cô bé ngọt ngào.

Đúng lúc này, “Bốp” một tiếng, có một quyển sách rớt ra từ trong cái gối rơi xuống đất, Triệu Tiêu nghiêng đầu qua, chính là quyển “36 Kế để đối phó với đàn ông” mà cô đang cất giấu đây mà, cô lập tức xoay người thoát khỏi Tống Cẩn để lấy lại lại nó nhưng đáng tiếc còn chưa kịp nhặt thì quyển sách đã bị cánh tay dài của Tống Cẩn chụp lấy và nằm gọn trong bàn tay anh.

Triệu Tiêu vươn người qua để đoạt quyển sách lại, một giây trước đó vẻ mặt của Tống Cẩn vẫn còn đang vô cùng dịu dàng đến bất ngờ, nhưng giờ đã thay đổi thái độ ngay lập tức, anh nhìn tên sách: “Triệu Tiêu, rốt cuộc là trẫm biết em đang có âm mưu gì rồi nhé, 36 Kế để đối phó với đàn ông ư?” Nói xong, anh liền liếc cô một cái, trong giọng nói tràn ngập sự lạnh lùng: “Triệu Tiêu, em có thể dành nhiều sự chú tâm hơn nữa cho việc học được không hả?”

Gần vua như gần cọp, Triệu Tiêu liền níu chặt lấy áo của Tống Cẩn, mỗi lần đều luôn luôn như thế, mặc kệ là ở Đại Kỳ hay là ở nơi này đi nữa thì anh vẫn nóng lạnh bất thường, mà cơ bản là cô không đoán nổi suy nghĩ của anh, đôi mắt của Triệu Tiêu đẫm lệ nhìn vẻ mặt đen thui của anh: “Hoàng Thượng, sách này không phải của nô tỳ đâu, là của Mộ Thanh đem tới gửi nhờ thôi…”

Cuối tuần thứ hai của kỳ nghỉ đông, phiếu điểm đã được gửi về nhà họ Triệu, Triệu Tiêu cầm phiếu điểm đi tới thư phòng của ba Triệu: “Ba, rốt cuộc con đã thoát khỏi top mười mấy người cuối rồi.”

Ba Triệu  cầm phiếu điểm của Triệu Tiêu lên xem, hết sức hài lòng gật đầu: “Có tiến bộ rất lớn, giờ đã thi toán được 42 điểm rồi này.” 

Triệu Tiêu đứng trước bàn làm việc của ba Triệu: “Con đã rất khổ cực và cố gắng hết sức rồi.”

“Rất tốt, Tiêu Tiêu à, con phải tiếp tục cố gắng hơn nữa đấy nhé.” Ba Triệu kéo ngăn kéo bàn và lấy ra một chiếc hộp đã sớm chuẩn bị từ trước đó, “Thật ra ba đã sớm chuẩn bị phần thưởng cho con rồi đây.”

Triệu Tiêu nghĩ đến chiếc điện thoại di động mà ba Triệu đã đồng ý với cô rồi liếc nhìn cái hộp nhỏ trên bàn: “Cảm ơn ba.”


Ba Triệu đưa chiếc hộp cho Triệu Tiêu: “Mau mở ra xem đi, xem có thích không nào?”

Triệu Tiêu nhanh tay mở chiếc hộp ra, chỉ là khi nhìn thấy phần thưởng bên trong, cảm xúc của cô liền bị đông cứng lại: “Ba à….”

“Vì muốn giám sát tình trạng ngủ sớm và dậy sớm của con, ngoài ra còn để đảm bảo cho việc học tập và nghỉ ngơi, ba đã đặc biệt mua chiếc đồng hồ báo thức này cho con đấy, thích không?”

Triệu Tiêu nhìn chiếc đồng hồ báo thức có hình dạng công chúa bạch tuyết kia, thật lâu sau mới cất giọng: “Thích ạ…”

Đúng lúc này, cửa thư phòng bị đẩy ra, mẹ Triệu đi vào và đưa cho Triệu Tiêu một chiếc điện thoại di động màu trắng rồi trách cứ ba Triệu: “Đừng đùa với con bé nữa, thần kinh của nó vốn đã yếu rồi.”

Điện thoại di động màu trắng trong tay bỗng trở bên nặng trịch, Triệu Tiêu nắm chặt lấy nó: “Cảm ơn ba, cảm ơn mẹ.”

“Triệu Tiêu à, mẹ là người luôn giữ lời hứa, nếu như thành tích của kỳ thi sau bị tụt hạng thì điện thoại sẽ bị tịch thu.” Mẹ Triệu chọt tay vào trán cô, “Đã biết chưa?”

Triệu Tiêu liền gật đầu như gà mổ thóc.

Buổi tối, Triệu Tiêu ôm “bảo vật” đi qua phòng của Tống Cẩn: “Hoàng Thượng, Người giúp em cài trò chơi ném chim nhỏ kia đi.”

Tống Cẩn sửa lại: “Không phải chim nhỏ, mà là đánh ếch.”

Có đôi lúc Triệu Tiêu vô cùng muốn phản kháng lại Tống Cẩn, nhưng mà cô còn sùng bái anh gấp nhiều lần hơn nữa, sao anh lại biết nhiều thứ tới vậy nhỉ?

Về sau, có một lần cô chơi trò chơi này trước mặt của Cố Nhất Minh, cậu ta liền chụm đầu lại chỉ điểm cho cô: “Nếu nhắm ở góc độ này thì cậu sẽ không phá được thành lũy của mấy con heo này đâu.”

Thì ra đây là heo, không phải là con ếch.

Ngày hôm sau, Tống Cẩn đã đến đón Triệu Tiêu từ buổi sáng tinh mơ, sau đó xách cô ra cửa, Triệu Tiêu ngồi trên xe bus vừa ngáp vừa hỏi Tống Cẩn: “Chúng ta đi đâu vậy?”


Tống Cẩn bình thản nói: “Tiệm thuốc đông y.”

Lúc chờ lấy thuốc ở tiệm thuốc đông y, Triệu Tiêu nhìn chằm chằm vào thang thuốc trên tay Tống Cẩn, mặc dù cô không nhớ lượng thuốc và các thành phần bên trong thang thuốc, nhưng dù sao cũng đã uống nó hơn một năm nên cũng có chút ấn tượng.

Triệu Tiêu im lặng thật lâu rồi ngước mắt hỏi Tống Cẩn: “Hoàng Thượng, làm sao Người biết ngự y đã kê thuốc gì cho nô tỳ vậy?”