Trong khoảng thời gian này, kinh thành coi như an bình, chính là ngũ a ca ra cung kiến phủ một đám họ ngoại của ngũ a ca vô duyên vô cớ cũng bị cấm chừng —— mọi người còn không biết chuyện ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Thái lần đó oanh oanh liệt liệt—— tin tức, ở kinh thành gây ra gợn sóng nho nhỏ, bất quá không bao lâu mọi người liền bình phục tâm tình. Dù sao là chút không ngoài ý muốn thôi, mọi người đã sớm đã nhìn ra, lấy ngũ a ca mắt cao hơn đỉnh, còn cùng hai nô tài vô dụng “thân như huynh đệ” —— lúc này ánh mắt hắn sẽ không cao, trừ phi Hoàng Thượng bị thương ở đầu, nếu không làm sao có thể đem giang sơn giao cho một người như vậy.
Mà ở tại Phúc gia Hạ Tử Vi đem tất cả sự tình nói ra toàn bộ, hoàn toàn rơi vào tay giặc với tình yêu của Phúc Nhĩ Khang, lòng tràn đầy “Sơn vô lăng, thiên địa hợp, nãi dám cùng quân tuyệt” (“Khi đỉnh núi không còn gồ ghề, trời đất hợp lại, mới dám cùng chàng chia tay”) (nguyệt nhi: ta thích nhất câu này, còn có bài hát nữa đó), hai người cả ngày không biết chạy đến cái địa phương sâu kín linh tinh nào khanh khanh ta ta, đem cái gì quạt a, mưa bụi đồ (Bức tranh mưa bụi mà Càn Long vẽ tặng Hạ Vũ Hà) a, lời mẹ dặn lúc lâm chung a, nhận thức cha a, toàn bộ đều vứt ra khỏi óc.
Chính là nàng có thể quên, Phúc Luân bọn họ không có quên a, bọn họ đang tính toán làm cho Phúc Nhĩ Khang “vĩ đại” thú cách cách, nếu Tử Vi không thể nhận thức cha thành công, thì phải là dân nữ bình thường, xứng đôi thế nào với Phúc Nhĩ Khang. Chính là Hoàng Thượng nhận thức cách cách giả Tiểu Yến Tử hoàn toàn là một tay họ thúc đẩy, nếu tùy tiện đem chuyện này truyền ra ngoài, Lệnh phi không hay ho, Phúc gia khẳng định cũng không trái cây hảo ăn, vốn nghe Phúc Nhĩ Thái nói ngũ a ca đối Tiểu Yến Tử có ý tứ, cảm thấy được việc này có hi vọng giải quyết, lại không nghĩ ngũ a ca bị đưa ra cung. Mà Nhĩ Thái cũng bị thương ở cái địa phương kia rồi đuổi về nhà, hy vọng của Phúc gia bọn họ đều đặt trên người Nhĩ Khang, chuyện này giải quyết liền lửa sém lông mày, thời gian càng lâu, càng xảy ra lắm phiền toái.
Vừa lúc trong cung Lệnh phi phát sầu, hoàng đế đã thật lâu không đi tới Duyên Hi cung, càng miễn bàn lâm hạnh và vân vân, nàng bắt đầu hoài nghi có phải hay không đã bắt đầu già đi rồi, không có lực hấp dẫn, chính tìm mấy cung nữ mĩ mạo trẻ tuổi đặt bên người, có thể làm cho Hoàng Thượng đến Duyên Hi cung của nàng nhiều hơn, thứ hai, nếu cung nữ đó theo nàng từ trong cung đi ra ngoài cũng không biết xấu hổ chậm trễ nàng, thì chẳng phải nàng sẽ có thêm đồng minh sao?
Vì thế thời điểm Lệnh phi cùng Phúc Tấn của Phúc gia nói đến chuyện tiến cung, Phúc Tấn vừa nghe nghĩ nhân cơ hội này đưa Tử Vi vào cung, chỉ cần Tử Vi và Hoàng Thượng gặp mặt, phụ tử hai người gặp nhau bồi dưỡng cảm tình thì nữ nhi sẽ được nhận thức chính là nước chảy thành sông đó sao? Phúc Nhĩ Khang nhà nàng sẽ trở thành Phò mã, càng nghĩ càng hưng phấn, Phúc Tấn nhanh chóng đáp ứng, lại nói chuyện với Lệnh phi trong chốc lát, cuối cùng không nhịn được muốn về nhà báo tin tốt lành kèm theo dục vọng lộ rõ, tuỳ tiện tìm cái cớ bị kích động cần trở về nhà.
Phúc Luân nghe xong lời Phúc Tấn, cũng không nhịn được vui mừng, cảm thấy chủ ý này thật là tốt.
Vì thế, Phúc gia liền đưa chủ tớ Tử Vi cùng Kim Toả hai người vào cung.
Tử Vi và Kim Toả tâm tình không yên, đi theo phía sau tiểu thái giám dẫn đường, hướng đến Duyên Hi cung, dọc theo đường đi không ngừng dùng khóe mắt ngắm phong cảnh bốn phía, nơi này vốn là nhà của nàng, mà nam nhân thiên hạ tôn quý nhất cũng là phụ thân của nàng, nhưng hết thảy đều bị Tiểu Yến Tử đoạt đi rồi, kẻ lừa đảo kia!
Tại Duyên Hi cung, hai người nghe theo giáo huấn từ Phúc Tấn hành lễ với Lệnh phi. Lúc này, Lệnh phi nghiêng người ngồi ở giữa tháp thượng, để hai người đứng lên, đánh giá hai người, bộ dạng không tồi, khí chất cũng rất tốt, còn rất trẻ.
“Biết cầm kỳ thi họa không?” Lệnh phi miễn cưỡng hỏi, Hoàng Thượng thích phong nhã, có nữ nhân tài hoa thì cơ hội được Hoàng Thượng ưu ái mới lớn.
“Bẩm Lệnh phi nương nương, đều biết một chút.” Tử Vi cung kính trả lời. Lệnh phi nương nương thật sự là tiên tử giống nhau, nói chuyện thanh âm cũng rất ôn nhu, Tử Vi trong lòng cảm khái.
“Không tồi, ” Lệnh phi gật đầu, “Đã bao nhiêu rồi?”
Tử Vi trả lời, “Ta năm nay 18, Kim Toả 17 tuổi.”
Lệnh phi có điều bất mãn, “Các ngươi đừng có tật xấu xưng ‘ ta ’ với người khác. Trong cung lễ nghi quy phạm, cần nhất nhất tuân thủ! Nếu sai lầm, người khác sẽ nói Lệnh phi ta, như thế nào lại cho hai người các ngươi tiến cung! Biết không?”
Tử Vi vội vàng dập đầu nói: “Nô tỳ tạ ơn nương nương chỉ điểm! Nhất định tuân thủ quy củ, không để nương nương khó xử!”
Lệnh phi chuyển hướng đến cung nữ tâm phúc của mình, “Kim Mai, Đông Tuyết, bọn họ mới tới giao cho các ngươi, hảo hảo giáo huấn các nàng điều lệ trong cung.” Hai người lễ rồi theo gót Kim Mai, Đông Tuyết đi xuống.
“Nương nương, nương nương, ngài làm ơn làm chủ cho lão nô tài a!” Hai người kia vừa đi xuống không lâu, bị Lệnh phi phái đi dạy dỗ Tiểu Yến Tử hiện tại thàn hai cái mặt mũi bầm dập, khóc lóc nỉ non tiến vào, không nhìn Lệnh phi run rẩy khóe mắt, quỳ gối trước mặt nàng mà bắt đầu kể khổ, “Nương nương a, lão nô thật sự là giáo không được Hoàn Châu cách cách......”
Tiểu Yến Tử, ngươi lại gây chuyện cho ta! Lệnh phi đè lại gân xanh nổi trên thái dương, nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Tiểu Yến Tử lại làm cái gì?”
Hai nô tài liền bắt đầu hướng Lệnh phi hội báo Tiểu Yến Tử đủ loại “Ác ma việc xấu”, tỷ như, thời điểm học đi đường, tả đi một lần, hữu đi một lần, cũng đi không tốt, hơn nữa một lần so với một lần càng không kiên nhẫn, bộ dáng mỗi một lần lại càng tệ hơn, người đi bên trái quần áo lại lệch sang bên phải, khăn thì lúc vung cao lúc vung thấp; tỷ như, dập đầu, luyện không quá hai lần, liền mở miệng hướng Minh Nguyệt, Thể Hà sảo cái gì quỳ quá khó khăn, phải làm ra cái gì “quỳ dễ dàng”; lại tỷ như, lúc ăn cơm, nói nhao nhao ồn ào bắt nô tài ở Sấu Phương trai ngồi cùng bàn ăn cơm với nàng, phương pháp cầm đũa cũng không đúng, còn phát ra tiếng vang từ bát ăn, ăn canh làm ra thanh âm tất tất tốt tốt! Với một cách cách, đây là chuyện tình khủng bố cỡ nào, nhưng lại không kiên nhẫn, kiên quyết không chịu sửa! ” Lão nô chẳng qua nhiều lời vài câu, nhiều sữa đúng mấy lần (Câu này ý nói bà này nhiều sữa, nuôi nhiều bé cách cách rồi), các vị cách cách năm đó đều là tới vậy là được, nhưng Hoàn Châu cách cách cư nhiên khác xa một trời một bể, còn có trang sức trên người, lại nghĩ muốn đánh nhóm lão nô một chút, sau đó nói cái gì không lo cho cách cách! Nương nương a, ngài làm chủ cho lão nô a!”
“Tê lạp” khăn trong tay Lệnh phi trong tay lại một lần nữa quang vinh “bỏ mình”, Tiểu Yến Tử, ngươi cái đồ không có giáo dưỡng, xuẩn nữ nhân không có đầu óc, Hạ Vũ Hà rốt cuộc dạy dỗ một cái nữ nhân “hảo” như vậy? Nàng đứng lên, ” Dẫn đường, đi Sấu Phương trai nhìn xem!”
Một đám người tới Sấu Phương traii, thật xa liền thấy Tiểu Yến Tử ở trên đỉnh núi giả, đại thụ tốt nhất nhảy lên nhảy xuống, còn hô “ngồi cũng không đúng, đứng cũng không đúng, đi cũng không đúng, quỳ cũng không đúng, cười cũng không đúng, nói cũng không đúng...... Ngay cả đến ăn cũng không đúng nốt! Ta không cần chịu loại uất khí này nữa! Ta chịu đủ rồi! Ta đi, không bao giờ … quay trở lại!” Phía dưới một đám thị vệ, cung nữ, thái giám đuổi theo nàng chạy khắp nơi, Lệnh phi cảm thấy đầu mình đau muốn chết, nàng nâng thanh âm, “Tiểu Yến Tử, ngươi đến tột cùng đang làm gì?”
Nghe thấy tiếng Lệnh tiên tử, thân hình Tiểu Yến Tử ở không trung đột nhiên kiềm hãm, sau đó luống cuống tay chân chật vật đứng lên, sau đó đá chậu hoa ở dưới chân để đỡ vướng đường đi của nàng.
Lệnh phi dừng lại cước bộ, vừa nhấc đầu, đã thấy một chậu hoa con cùng hài bay tới ót mình, “bốp” một tiếng, nàng nhất thời cảm thấy trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
“Nương nương, nương nương, người không sao chứ......” Tất cả vừa thấy Lệnh phi hôn mê bất tỉnh, đều chạy đến vây quanh, Tiểu Yến Tử sẽ không ai, vì thế Tiểu Yến Tử thực đáng buồn ở giữa không trung quăng ngã xuống, choáng váng đầu hoa mắt.
Thật lâu về sau, Lệnh phi tỉnh lại vuốt cái trán sưng một cục, lại một lần nữa đem Tiểu Yến Tử hận đến tận xương tủy.
Cùng Càn Long cảm tình trình độ tương đối đã khôi phục —— thẳng thắn thành khẩn nói mình khôi phục trí nhớ, sau đó cái gì nên làm hay không nên làm đều đã làm, chỉ kém bước cuối cùng kiên quyết không chịu nhượng bộ —— tiểu bánh bao nghe chuyện này, cười ngã vào lòng Càn Long, cười không ngừng đến đau cả bụng, quả nhiên, đám nữ tử trước kia có nói, ngu ngốc điểu chính là sao khắc tinh của Lệnh tiên tử. Càn Long nhìn bánh bao nhà mình bánh bao cười rạng rỡ như ánh nắng chiều, chống đỡ không được hấp dẫn, khuynh thân ngăn chặn cai miệng nhỏ nhắn đỏ au kia, đem tiếng cười như chuông bạc kia chính thức hòa làm một trên miệng hai người.