Hoàn Châu Y Chi Tiên Ca Ca

Chương 32

Càn Long đi tới ngự thư phòng, Hoa Thanh, Phó Hằng cùng quân cơ đại thần đã chờ tại ngự thư phòng.

“Nói đi, đến tột cùng sao lại thế này?” Càn Long đi đến long án ngồi xuống, hỏi.

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, vừa mới nhận được tin tức, Kinh Châu xảy ra náo động.” Phó Hằng ra bản tấu nói.

Càn Long nghe vậy nhăn mi, “Kinh Châu vì sao phát sinh náo động, Đoan vương phủ làm ăn cái gì không biết? Trước đó như thế nào không có một chút tin tức truyền về?”


” Bẩm Hoàng Thượng, mặt khác theo tin tức Kinh Châu truyền đến, lần này nói là ‘ náo động ’ cũng không hoàn toàn đúng hết, dân chúng chủ yếu vây quanh tựa hồ là Đoan vương phủ. Tình huống khác trước mắt không rõ.” Hoa Thanh tiếp theo bẩm tấu.

“Nói cách khác, căn nguyên náo động vô cùng có khả năng là từ Đoan vương phủ......” Chết tiệt Đoan vương, không hảo an phận thủ thường, còn gây phiền toái? Việc này nhất định phải điều tra rõ! “Phó Hằng ——” Càn Long kêu lên. “Có thần!” Phó Hằng biết Hoàng Thượng hạ chỉ điều tra chuyện này.”Trẫm phong ngươi làm khâm sai đại thần, đi đến Kinh Châu điều tra rõ chân tướng chuyện này!” Phó Hằng quỳ xuống đất, “Thần lĩnh chỉ!”

Càn Long lại hạ chỉ tiếp theo, ” Lệnh uy vũ Đại tướng quân Nỗ Đạt Hải (đừng lạ, tên này là của ng Mãn Thanh) dẫn năm nghìn binh mã tiến đến Kinh Châu bình loạn!”

Chuyện này như vậy là đã định rồi.

Chờ thời điểm Phó Hằng cùng Nỗ Đạt Hải tới Kinh Châu, Đoan vương phủ đã bị công phá, Đoan vương, Phúc Tấn còn có Đoan vương thế tử đều đã bị giết trong náo động. Vì thế, Phó Hằng cùng Nỗ Đạt Hải tách ra làm việc chính mình. Nỗ Đạt Hải dẫn binh tiếp tục bình loạn, mà Phó Hằng ở lại thành Kinh Châu điều tra chân tướng vụ việc.


Nỗ Đạt Hải đuổi theo đám phản quân, vào lúc đuổi tới một thôn trang nhỏ, phát hiện có mấy người phản quân làm nhục hai nữ tử, Nỗ Đạt Hải hét lớn, “Các ngươi đang làm cái gì! Còn không ngừng tay?”

Tiểu Nguyệt cùng huynh đệ mình ở Đoan vương phủ khi bị phản quân vây quanh liền mang Vân Oa cùng Mãng Cổ Thái bảo hộ, được Đoan vương gia đưa khỏi Đoan vương phủ, chính là ca ca đang lẩn trốn trên đường bị loạn đao chém chết. Tiểu Nguyệt cùng Vân Oa cũng cùng Khắc Thiện, Mãng Cổ Thái thất lạc, lẩn trốn hồi lâu, hai thiếu nữ tử các nàng rốt cục vẫn bị đuổi theo, đám nam nhân kia thấy các nàng diện mạo mĩ miều liền có ý đồ quấy rối, Vân Oa chắn ở trước mặt Tiểu Nguyệt, nghĩ muốn bảo hộ nàng, nhưng lại không có khí lực địch nổi đại nam nhân, bị gạt ra, Tiểu Nguyệt sợ tới mức lạnh run, chân mềm nhũn, cảm giác được những người phía sau lẫn trước định động thủ cước với nàng, nàng tuyệt vọng chảy nước mắt, “Thần a! Cứu ta đi!”. Đúng lúc này nàng nghe được tiếng vó ngựa truyền đến, thanh âm nam tử khí khái tràn ngập vang lên, “Các ngươi đang làm cái gì! Còn không ngừng tay?” Tiểu Nguyệt trợn mắt, thấy một nam nhân uy phong lẫm liệt giống như thiên thần cưỡi trên con ngựa trắng, ánh mặt trời chiếu vào áo giáp hắn, làm cho áo giáp tựa hồ phát ra kim quang, Tiểu Nguyệt quá mừng mà khóc, thiên thần nghe được thỉnh cầu của nàng, tới cứu nàng......(ta nghĩ đây là phương đông cơ mà, sao lại có thiên thần ?_?, Nguyệt nhi: Ngốc qúa, là thần trời đó; dám nói ta ngốc này *binh*)

Những người đó nghe thấy lời Nỗ Đạt Hải, phát hiện có quan binh đuổi tới, vội quăng Tiểu Nguyệt cùng Vân Oa ra, xoay người bỏ chạy, Nỗ Đạt Hải phất tay ý bảo thủ hạ tiếp tục đuổi theo, còn hắn xuống ngựa, đi về phía Tiểu Nguyệt, vừa mới trên ngựa nhìn thấy cô nương rơi lệ đầy mặt này, hắn liền cảm giác được trong lòng một trận rung động, so với lúc trước cùng Nhạn Cơ lần đầu tiên gặp mặt còn mạnh liệt hơn. Nỗ Đạt Hải cởi áo choàng xuống khoác lên người Tiểu Nguyệt đang ngồi trên đất, sau đó hướng nàng vươn tay, Tiểu Nguyệt sợ hãi đem tay nhỏ bé cho hắn, Nỗ Đạt Hải một phen cầm, ôn nhuyễn tế hoạt (vừa mịn lại trơn nhẵn), mềm mại không xương, Nỗ Đạt Hải như thấy mình đang say. Tiểu Nguyệt cảm giác tay mình được bao bọc bởi một bàn tay lớn ấm áp vô cùng, trên mặt còn dính bụi đất nổi lên vạt đỏ ửng, không hổ là thần của nàng, mang cho nàng ấm áp cùng sự an toàn. Giờ khắc này, bọn họ hai hai cùng vọng, trong mắt chỉ còn thân ảnh lẫn nhau.

Vân Oa cố gắng đi, chạy đến bên cạnh Nỗ Đạt Hải cùng Tiểu Nguyệt, lo lắng nói, “Tướng quân, chúng ta, cách cách cùng tiểu thế tử vào thời điểm né tránh phản quân thì thất lạc, hiện tại không biết thế nào? Ngài có thể phái người tìm một chút không?”


Bị Vân Oa nói như vậy, tầm mắt hai người lúc này mới tách ra, một hồi lâu mới thoát khỏi tình trạng tim đập như sấm, Tiểu Nguyệt rốt cục nhớ tới đệ đệ của nàng còn không rõ nơi đâu, vì thế nàng”嘭” một tiếng quỳ gối trước mặt Nỗ Đạt Hải, điềm đạm đáng yêu nức nở đứng lên, “Tướng quân, ” kỳ thật nàng càng muốn kêu ‘ thiên thần ’, “Van cầu ngươi cứu Khắc Thiện, hắn còn nhỏ, rời đi ta hắn khả sống như thế nào a......”

Vân Oa sửng sốt, cách cách ngươi có lầm không, thân là huyết mạch hoàng thất, ngươi cư nhiên quỳ xuống với một nô tài?! Nàng nghĩ muốn tiến lên nâng Tiểu Nguyệt dậy, nhưng không ngờ bị Nỗ Đạt Hải giành trước, hắn cầm tay Tiểu Nguyệt, đem Tiểu Nguyệt kéo đứng lên, ôm vào lòng ngực, ôn nhu an ủi, “Không cần lo lắng, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm được tiểu thế tử.”

“Ân, ta tin tưởng ngươi.” Nhẹ giọng nói xong, Tiểu Nguyệt đem khuôn mặt nhỏ nhắn một mảnh đỏ ửng vùi vào ngực Nỗ Đạt Hải, chỉ cần có thần của nàng ở đây, nàng cái gì cũng không lo lắng.

Thấy bọn họ hai người vui vẻ ôm nhau, Vân Oa mở miệng muốn khuyên can, vẫn chưa kịp nói ra miệng, đã thấy Nỗ Đạt Hải buông Tiểu Nguyệt ra xoay người lên ngựa, nàng nhẹ nhàng thở ra, Tiểu nguyệt là cách cách xuất thân đình quý tộc được dạy dỗ đàng hoàng là chuyện rõ như ban ngày, trước mọi người cùng lão nam nhân xa lạ ôm ôm ấp ấp, khanh khanh ta ta? Chính là, chỉ trong chớp mắt, nàng một hơi còn chưa có thở ra liền lại bị đả kích, nàng xem tới rồi cái gì? Tên nam nhân kia cư nhiên ở trên ngựa hướng cách cách vươn tay, mà cách cách cũng làm bộ dáng đương nhiên bắt tay nam nhân, sau đó người nọ cánh tay dùng một chút lực, đem cách cách ngồi lên yên ngựa ở trước người hắn, sau đó cũng không quản những người khác, liền giục ngựa chạy đi.

Nhìn Vân Oa sửng sờ ở tại chỗ, một thân binh của Nỗ Đạt Hải xuống ngựa, đem ngựa tặng cho Vân Oa sử dụng, mà hắn lại cùng một thân binh khác cưỡi chung.


Vân Oa nhảy lên ngựa, xa xa nhìn thấy hai người tựa vào nhau, hữu thuyết hữu tiếu (cười nói vui vẻ) cùng nhau chạy xa, trong lòng không nhịn được thở dài, cách cách, Vương gia, Phúc Tấn còn có thế tử thi cốt chưa lạnh, ngươi lại hoàn toàn ném bọn họ ra phía sau đầu, cùng tên nam nhân mới gặp ôm ôm ấp ấp, chuyện trò vui vẻ, lòng của ngươi rốt cuộc là làm cái gì? Vân Oa cảm thấy trái tim từng đợt băng giá.

Mà Tiểu Nguyệt tựa vào lòng Nỗ Đạt Hải, cảm thấy hạnh phúc vô cùng, hồn nhiên chưa biết có điều gì không ổn, nàng chỉ nhớ rõ, ôm ấp hảo kiên cố, hảo hữu lực, làm cho người lưu luyến, tựa hồ nơi này nên là cảng tránh gió cho nàng cả đời.

Nỗ Đạt Hải nắm vòng eo tinh tế mềm mại củaTiểu Nguyệt, trong tâm cũng tràn ngập vui sướng, cái gì hoàng mệnh, cái gì bình định, hắn đã muốn ném hết về sau đầu, lòng hắn hiện tại tràn đầy hình bóng cô nương này, nàng thuần khiết đến thế, chọc người trìu mến đến thế, làm cho hắn kìm lòng không được đem nàng đặt vào lòng.

Bên này hai người cưỡi chung một con, dính dính nị nị, bên kia trong thành, Phó Hằng đã tìm hiểu được rõ ràng nguyến nhân gây ra phản loạn, nguyên lai là Đoan vương phủ tự mình gây ra nhiễu loạn, Đoan vương phủ vi chính bất nhân (làm ra việc bất nhân), bình thường ngay cả nô tài xuất môn đều mang bộ dáng lỗ mũi hướng lên trời, đã sớm có kêu ca lớn, mà Đoan vương phủ thế tử ngày thường hoành hành ngang ngược, cường thưởng (tương đương với cưỡng bức) dân nữ linh tinh ác sự làm không ít, hôm nay trên đường nhìn trúng cháu gái của nhà nho đức cao vọng trọng, đả thương gia đinh nhà người ta, đem cô nương kia bắt tới  Đoan vương phủ, cha mẹ người ta cùng một đám hương thân quê nhà đều là những người già yếu, nô tài Đoan vương phủ lại đem họ đánh đuổi ra ngoài, lần này chết hoàn toàn khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng, sau đó liền đã xảy ra náo động, Đoan vương phủ hiện giờ chỉ còn Tiểu Nguyệt cách cách cùng tiểu thế tử Khắc Thiện không rõ tung tích, còn lại tất cả đều đã chết. Nghe xong thuộc hạ hồi báo, Phó Hằng cảm thán một tiếng người Đoan vương phủ cũng coi như nhất bang tử cực phẩm, chắc hẳn đã làm quá nhiều chuyện xấu mới có thể khiến dân chúng bất bình tới mức thiếu chút nữa thành khởi nghĩa, cũng may mắn mấy đầu đảng tội ác là Đoan vương đều đã chết, nếu không Hoàng Thượng không biết sẽ phải giáng tội thế nào đâu, bất quá hiện tại nhân tử như đăng diệt (người chết như đèn tắt), Hoàng Thượng sợ là sẽ tìm người hảo hảo nuôi nấng con Đoan vương mồ côi đi.

Không bao lâu, Khắc Thiện cùng Mãng Cổ Thái đã tìm được, Tiểu Nguyệt chỉ đi xem qua một lần rồi không xen vào nữa, nàng mỗi ngày cùng Nỗ Đạt Hải ở chung một chỗ, cũng không quản ảnh hưởng, hai người cả ngày ở trước mặt một đám người kìm lòng không được thân rồi lại ôm, thậm trí có khi trực tiếp ôm lên giường lại quấn quýt rời khỏi giường, làm cho mọi người ghê tởm đến không chịu nổi.


Đem tin tức truyền báo về cung, không bao lâu, ý chỉ Càn Long truyền đến, quả nhiên, bọn họ phải hộ tống Tiểu Nguyệt cùng Khắc Thiện vào kinh.