Cạch! Két…
Cánh cửa được mở ra rồi đóng lại, giống như tình huống mà Vương Di Quân gặp phải.
Lần này tôi cũng đi xuyên qua cửa nhìn, dù đã nhanh chóng nhìn theo trước khi cánh cửa đóng lại nhưng vẫn không nhìn thấy bất kì một bóng người nào. Lần này càng khiến tôi nghi ngờ hơn về những suy đoán trước đó.
Trở lại phòng ngủ, tôi phát hiện người trẻ tuổi kia mặt đầy kinh hãi, hoàn toàn không có ý ngồi dậy từ trên giường. Tư thế của cậu ta như đóng băng, tay chân bất động như bị đổ chì, hết sức nằng nề, không làm ra được một chút phản ứng nào.
Từng giây từng phút trôi qua, cậu ta vẫn nằm im, thậm chí mắt cũng nhắm nghiền lại, tựa như đà điểu chọn cách tránh né vậy.
Cái này mới là phản ứng của người bình thường.
Thế nhưng cái thứ đó rõ ràng sẽ không chịu để yên.
Tính toong, tính toong…
Tiếng chuông cửa vang lên.
Cậu ta giật mình mở mắt, nhưng vẫn còn nằm trên giường, cả nhổm đầu lên cũng không dám, cứ thế trợn mắt nhìn về cánh cửa phòng ngủ đang đóng phía cuối giường.
Tính toong… tính toong.... Tính toong… tính toong… Tính toong… tính toong…
Tiếng chuông trở nên gấp rút khác thường, trong đêm khuya yên ắng, không, phải nói là trong hoàn cảnh yên ắng chết chóc này, tiếng chuông càng trở nên cực kì đáng sợ và khiếp đảm.
Người trẻ tuổi kia đổ mồ hôi lạnh ướt hết cả người.
Rầm… rầm… rầm… rầm… rầm…
Tiếng chuông biến thành tiếng đập cửa, dồn dập từng hồi, cơ hồ cái cửa bị gõ đến rung lên, tiếp đó là cả căn nhà cũng chấn động cả lên.
Hơi thở cậu ta như muốn dừng lại, nhịp tim tăng tốc như trống trận, trái tim lồng lộn nhảy múa trong lồng ngực.
“Này, A Vĩnh! Mau dậy mở cửa! Mẹ nó! Tôi đang bị nhốt bên ngoài này! Nhanh chóng mở cửa đi!”
Chợt có giọng nói từ bên ngoài vang lên.
Cậu trai trẻ đơ mặt một lát, đột nhiên cả người mềm nhũn ra, nằm xụi lơ trên giường.
“A Vĩnh! A Vĩnh! Dậy mau!” Giọng nói đó vẫn đang hét.
Cậu ta vẫn còn có chút run rẩy, tay chân vẫn còn mềm nhũn, từ trên giường bò dậy, mở miệng trả lời: “Ra ngay ra ngay!”
Chân của cậu ta đặt trên mặt đất.
Chính mắt tôi nhìn thấy quyển sổ cũ nằm trên đất ấy di chuyển, bay vèo đến ngay dưới chân của cậu ta.
Cảm thấy có gì là lạ dưới chân mình, cậu ta nhấc chân lên, khom người mò thử rồi nhặt quyển sổ ấy lên.
“A Vĩnh! Cậu nhanh lên chút! Lạnh chết tôi… hắt xì!”
Tay cậu ta run lên, trừng to mắt, mở cuốn sổ ấy ra.
Đó chính xác là nhật kí của A Đóa, nội dung giống y như cuốn của Vương Di Quân. Cậu ta rất nhanh chóng đã xem xong, tim lại đập nhanh dữ dội, ngón tay bấu chặt cuốn sổ khiến nó bị méo đi.
“A Vĩnh… cậu xong chưa thế?” Tiếng gọi bên ngoài lại vang lên
Cậu ta lảo đảo đứng dậy, ném quyển sổ lên giường, bước tới ngay cạnh cửa phòng, cẩn thận từng tí ghé tai vào cánh cửa nghe ngóng một lúc.
“Mau mở cửa ra nhanh! Đang làm cái trò gì thế hả!” Người ở bên ngoài tru tréo hét lên, còn đập cửa thêm mấy cái nữa.
Cậu trai trẻ khẽ hé cánh cửa ra thành một khe hở nhỏ, ghé mắt liếc nhìn ra bên ngoài, nhưng không thấy ai, vội rón ra rón rén khép cửa lại, để tránh phát ra một tiếng động nào. Cậu ta không mở cửa chính mà cứ nhìn về căn phòng ngủ sát bên.
Cánh cửa phòng ngủ đang đóng, cậu ta từ từ vặn lấy tay nắm cửa, nhưng nó đã bị khóa.
Rầm rầm rầm!
“Mở cửa!” Tiếng gọi từ bên ngoài càng ngày càng trở nên nóng nảy, âm sắc cũng thay đổi.
Cậu thanh niên run lên cầm cập, nhè nhẹ rón rén đến bên cánh cửa chính, khóa trái nó lại.
Cạch! Tiếng khóa cửa có chút vang.
Tiếng gọi, tiếng đập cửa bên ngoài đều dừng lại.
Cậu thanh niên không thèm che giấu nữa, nhanh chóng đẩy cái giá đựng giầy dép ngay bên cạnh chặn trước cửa, rồi quay người đẩy tiếp cái bàn ăn. Cậu ta hì hà hì hục chèn cánh cửa thật chắc chắn, mình mẩy mồ hồi nhễ nhại.
Bên ngoài vẫn im ắng.
Cậu ta thở phào một hơi, đến gần bên cạnh cửa, leo lên bàn ăn và một đống ghế, ghé mắt nhìn vào mắt mèo trên cửa.
Lúc này tôi chẳng dám ra ngoài nhìn thử. Tôi còn nhớ cái con bé A Đóa đó đã xuất hiện ở dưới chân cầu thang bên ngoài. Lần này ngoài cửa còn có thêm một kẻ kì lạ. “Kịch bản” hình như đã đổi rồi.
Tôi thấy rất may mắn, cậu thanh niên này không giống như Vương Di Quân, rất cẩn thận lí trí.
Theo tầm nhìn của cậu ta, tôi cũng đã thấy cái thứ ở bên ngoài.
Không phải quái vật mà là một con người, rất cao to. Qua lỗ nhòm chỉ có thể nhìn thấy cằm của người ấy chứ không thấy được khuôn mặt.
Tim của cậu thanh niên này đập nhanh hơn, chậm rãi trèo xuống.
Tôi nhìn thấy miệng cậu ta mấp máy, âm thanh rất nhỏ, trong hoàn cảnh như thế này thì hầu như cũng không nghe rõ. May mà cậu ta thì thầm những mấy lần nên tôi mới có thể đoán ra, cậu ta đang nói “Không phải”.
Không phải?
Ý là không phải người sống ở gian phòng kế bên sao?
Cậu ta nhấc điện thoại trong phòng khách lên, nhưng ngay cả tiếng chuông chờ trong điện thoại cũng không có. Cậu ta chỉ đành quay lại phòng ngủ, lấy di động ra bấm cuộc khỏi khẩn cấp.
Di động của cậu ta vẫn còn xài được.
Nhưng tôi cảm thấy có gì đó không đúng, giao diện của điện thoại khá là cổ quái, hình nền toàn một màu đen, có lẽ là sở thích của cậu ta, nhưng trên màn hình hình như thiếu thiếu một cái gì đó.
Cậu ta thở hắt ra một hơi, gọi vào số điện thoại cảnh sát.
“Tít… tít… tít…” Sau chuỗi chuông chờ thì có người bắt máy.
“A lô, tôi muốn báo cảnh sát!” Người trẻ tuổi nói nhỏ.
“Anh ơi…”
Một cơn ớn lạnh chạy từ dưới gót xông thẳng lên đỉnh đầu của cậu ta.
“Hu hu… Anh ơi… anh tuyệt đối… tuyệt đối đừng mở cửa nha… anh đừng…á a a a!”
Tiếng bé gái khóc thét lên truyền vào trong tai cậu ta, từ trong điện thoại lẫn ngoài cửa đều truyền đến âm thanh của nó.
Tít tít tít….
Điện thoại đã bị ngắt.
Cậu thanh niên cứng ngắc quay đầu nhìn ra phía cửa chính.
Từng giây từng phút trôi qua, bên ngoài ngoại trừ tiếng gào khóc chẳng còn gì nữa cả.
Cậu ta lấy hết can đảm đứng dậy, đến trước chồng bàn ghế, vụng về trèo lên. Lần thứ hai trèo rồi mà chẳng khá hơn chút nào, tư thế vẫn rất khó coi.
Cậu ta ghé mắt nhìn vào mắt mèo, quan sát tình huống bên ngoài.
Người đàn ông ngoài cửa quay người lại đi về phía trước. Sau khi ông ta bước được mấy bước thì cậu ta mới có thể nhìn thấy trọn vẹn diện mạo của ông ta.
Chính là người đàn ông vạm vỡ đó, một tay cầm chai rượu, một tay nắm lấy tóc của một bé gái, lôi cả người con bé đi, phía sau còn lưu lại một vệt máu.
Cậu trai trẻ ớn lạnh run lên.
Người đàn ông ấy lôi cô bé đến khúc ngoặt cuối hành lang, vừa quẹo qua thì đã vượt khỏi tầm nhìn của mắt mèo.
Mồ hôi trên trán của cậu ta chảy ròng ròng xuống mắt, nhòe hết cả tầm nhìn. Cậu ta chớp chớp mắt rồi leo xuống khỏi đống bàn ghế đang đứng, lê chân đến bên cạnh ghế sofa ngồi phịch xuống.
Cậu ta có cảm giác như vừa thoát khỏi tai họa, tôi cũng cảm thấy thế.
Như vậy có được xem là qua màn rồi không? Ải của A Đóa đã qua chưa?
Tôi không biết câu trả lời.
Ngồi trên sofa chẳng bao lâu, cậu trai trẻ mấy lần mém ngủ thiếp đi, nhưng lại tự ép mình phải tỉnh lại. Cậu ta cố gắng duy trì sự tỉnh táo, đồng thời cũng mang theo tâm trạng nơm nớp lo sợ.
Reng… reng… reng…
Tiếng chuông điện thoại vang lên ầm ĩ.
Cậu thanh niên giật nẩy người, cuống cuồng quay đầu nhìn chăm chăm về phía ấy, động tác của cậu quá mạnh, chút nữa là trẹo cả cổ.
Tiếng chuông vẫn đang kêu.
Cậu ta không dám nghe máy, đến khi điện thoại đã tự động ngắt máy thì vẫn giữ nguyên tư thế không mảy may nhúc nhích.
Tiếng điện thoại ngưng được mấy giây thì lại vang lên lần nữa
Lần này nó không tự động ngắt máy.
Chiếc điện thoại bàn đời cũ chỉ có bàn phím với các con số và hai dấu * # bỗng nhiên… mọc ra chức năng… chuyển phát tin nhắn thoại.
Bíp…