Đồng hồ đếm ngược và hình người que cầm gậy tiếp sức kia đều khiến cho tôi có một dự cảm không lành.
Nếu như cái này đúng như theo sự lý giải của tôi thì một năm sau cái thứ đó sẽ giải thoát cho Vương Di Quân và tìm một nạn nhân mới.
Nghĩ đến tôi không khỏi rùng mình!
Cái thứ không thể đoán ra được là gì kia cứ mỗi một năm sẽ tìm một người bị hại, còn hoàn toàn không bị ai phát hiện ra. Lại thêm cả những người như Thiên Nhất Chân Nhân bị “người chơi” giết hại, nó đã giết chết bao nhiêu người như thế rồi?
Tôi nhìn cái hồn ma đờ đẫn của Vương Di Quân, trong lòng vẫn có sự đồng tình với cô ta. Nhưng nếu như giữ cô ta lại, thì có thể cái trò chơi giết người này vẫn sẽ được tiếp tục.
Tôi hít thở thật sâu, tự nhắc mình làm như vậy là chính xác, Vương Di Quân đã biến thành ma rồi. Tôi đem ánh mắt dừng trên thi thể của Vương Di Quân, để bản thân chấp nhận sự thật này, rồi đưa tay về phía hồn ma của cô ta.
Khoảnh khắc chạm vào cổ cô ta, tôi cảm thấy lạnh đến thấu xương, giống y cái cảm giác mà Vương Di Quân cảm nhận được trên người A Đóa vậy. Tôi giật mình, bất giác nới tay ra, cái cảm giác lạnh giá giống như những con dã thú phát hiện con mồi, chốc lát đã xông thẳng lên não tôi.
Tôi bất chợt nhảy lên, nhìn thấy xung quanh trời đất như quay cuồng, khi nghe thấy một tiếng động lớn thì mới nhận ra mình vừa té lăn ra đất.
Bả vai đập vào dưới đất có chút đau, nhưng không sánh bằng cảm giác ớn lạnh như kim chích kia.
Cái thứ ấy chẳng phải sẽ có một năm ngưng hoạt động sao? Sao vẫn còn vận hành được?
Tôi có chút sợ hãi, kiểm tra một lượt thân thể mình, tay chân không bị sứt mẻ, đầu óc cũng không trào ra thứ gì kì dị, trong tầm mắt cũng không có chữ hiện lên. Đã không sao, hay là chỉ “tạm thời” không sao thôi?
Tim tôi đập thình thịch thình thịch.
Đến phòng làm việc rồi mà nhịp tim tôi vẫn chưa hồi phục.
Lúc Tí Còi nhìn thấy tôi thì giật thót một cái: “Anh Kỳ, anh không sao chứ?”
“Chẳng lẽ là mơ thấy Vương Di Quân rồi?” Gã Béo hỏi, rồi sụt sịt nói: “Em đã nhìn thấy tin tức buổi sáng rồi. Nó đóng băng thành một đống…”
Tôi gượng gạo gật đầu. Vừa lúc Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết cũng đã đến, tôi bèn kể lại cho cả nhóm nghe giấc mộng tối qua.
Tí Còi vô cùng kinh ngạc, lắp ba lắp bắp hỏi: “Mấy tác giả trên mạng không phải chỉ là bịa ra thôi sao? Chẳng lẽ thật sự có cái thứ như hệ thống à?”
“Có thể là Chủ Thần.” Gã Béo mang vẻ chính trực nói.
“Mấy anh có thể nghiêm túc chút không?” Quách Ngọc Khiết trừng hai người họ.
“Bọn anh nghiêm túc đó. Ông tổ đã sáng tác ra văn hệ thống là ai? Nói không chừng ông ta đã gặp phải tình huống này thật đấy.” Tí Còi mang vẻ mặt như mới phát hiện ra đại lục mới.
Gã Béo giải thích: “Cổ Mạch từng nói, Ông Trời hiện tại tuy có chút không bình thường, nhưng vẫn có một hệ thống hoàn hảo lần lượt thúc đẩy sự vận hành của thế giới chúng ta. Nếu có xuất hiện thêm một “Chủ Thần” hay một “Hệ thống” nào đó thì cũng chẳng có gì là lạ mà nhỉ?”
“Thế thì khác nào sẽ có một thực thể giống như Ông Trời… và nó sẽ làm những chuyện như giết người?” Quách Ngọc Khiết nghĩ mãi không ra, “Còn Vương Di Quân đâu phải là một người kì lạ gì, cô ta chỉ là một cô gái bình thường thôi mà.”
“Nói không chừng đây là báo ứng trong vòng xoay của luân hồi đấy.” Gã Béo tiếp tục suy luận.
Trần Hiểu Khâu nhìn tôi, “Anh đã giết chết hồn ma của Vương Di Quân?”
Đoạn trước đó tôi kể lại cho họ chỉ dừng lại ở chỗ cái đồng hồ đếm ngược một năm và cái hình ảnh người que.
“Vẫn chưa. Anh đang muốn ra tay…” Tôi ngập ngừng rồi nói tiếp, “Nhưng vừa chạm tay vào… thì thấy lạnh buốt… cái thứ đó…”
Gã Béo và Tí Còi ngay lập tức không còn vẻ mặt bông đùa.
“Không phải chứ, anh Kỳ?”
“Anh Kỳ, anh không sao chứ?”
“Tôi không biết nữa.” Tôi cười khổ một cái rồi xoa xoa hai bên thái dương.
Bây giờ tôi cảm thấy hối hận thật sự. Anh hùng siêu cấp gì chứ? Ai mà biết được năm sau cái thứ quỷ quái ấy sẽ tìm đến kẻ nào? Biết đâu lại trùng hợp chính là bạn bè hoặc người nhà ngay bên cạnh mình? Mỗi ngày sẽ có biết bao nhiêu người phải mất mạng?
Nhưng lúc đó, tôi thật sự không nghĩ đến những nguy hại ấy. Cái đồng hồ đếm ngược một năm, chẳng phải thể hiện một năm đó nó sẽ dừng vận hành sao? Cái thứ đó tai hại như thế, vận hành một lần sẽ cần rất nhiều thời gian để phục hồi lại, đây chẳng phải là một cách nghĩ hết sức hợp lý sao? Tôi vì chần chừ do dự mà bỏ lỡ mất rất nhiều cơ hội, lần này thật sự không muốn bỏ lở nữa, ai mà biết…
Lần này tôi không phải vì do dự, mà là vì quá coi thường nên tiếp tục mắc sai lầm.
“Anh cảm nhận được hơi lạnh thì giật mình thức giấc à?” Trần Hiểu Khâu bình tĩnh hỏi.
“Ừ.”
“Trước khi tỉnh dậy, anh còn nhìn thấy đồng hồ đếm ngược trong tầm mắt của Vương Di Quân không?”
Tôi ngơ ngác, sau một lúc nhớ lại thì khẳng định gật đầu, “Cái đồng hồ đếm giờ đó vẫn đang chạy.”
“Có thể là nó chỉ đang cảnh cáo anh để đề phòng anh phá hoại nó, chứ hoàn toàn không chuyển hướng qua anh đâu.” Trần Hiểu Khâu phân tích.
Tôi thở ra một hơi, “Nói thế cũng đúng…”
Phân tích của Trần Hiểu Khâu rất hợp lý và cũng là một cái nhìn lạc quan. Sâu thẳm trong lòng tôi tuy vẫn còn một chút lo âu, nhưng vẫn cứ chấp nhận cách nói này của cô ấy.
Có điều vì trong lòng vẫn còn chút lo lắng, nên suốt ngày hôm đó tôi cứ bồn chồn không yên, Tí Còi và Gã Béo cũng rất thông cảm, tất cả công việc hôm ấy họ đều cán đán hết.
Tối đến về nhà, tôi không dám để ba mẹ nhìn ra sự khác thường của mình, che giấu hết mức có thể.
Thời sự đang đưa tin rầm rộ về vụ của Vương Di Quân, đương nhiên đề tài không phải là những hiện tượng quái dị gì cả, mà chỉ là một cô bé lớp 12 tâm lý có vấn đề thôi. Vương Di Quân là đương sự trong vụ đột tử trước đó, các nhà làm truyền thông rất hứng thú với đề tài này. Họ sôi nổi thảo luận về chính sách giáo dục, về cải cách thi cử, năm nào cũng thế, say sưa không biết chán. Nhưng ai bảo năm nào cũng có học sinh mới, năm nào cũng có học trò lớp 12 mới chứ?
Đêm nay lúc đi ngủ, lòng tôi khá thấp thỏm, sợ ngủ đến nửa đêm thì sẽ thình lình nghe thấy tiếng nhạc khởi động kia. Nhưng cũng giống như hôm qua, đầu vừa đặt xuống gối thì ngay lập tức chìm vào cảnh mộng.
Đích xác là tiếng nhạc khởi động máy đã vang lên, tôi cũng lại nhìn thấy hình ảnh “loading” đó, có điều tâm trạng của tôi cũng coi như là nhẹ nhõm, bởi vì bây giờ rõ ràng tôi đang trong cảnh mộng, chứ không phải tôi bị nó nhìn trúng.
Lần này lại dính líu đến Vương Di Quân sao?
Tôi suy nghĩ rồi tách người ra khỏi đối tượng mình nhập vào, nhưng chợt nhìn thấy một khuôn mặt lạ hoắc. Bấy giờ tôi mới phát hiện mình đang ở trong một phòng ngủ cũng lạ hoắc nốt, nhưng cũng lại có chút quen thuộc, vì trong này cũng có không ít đồ vật liên quan đến game! Ngoài mấy thứ đó ra còn có một số thiết bị thu âm. Điểm khác với phòng Vương Di Quân là các trò chời này không chỉ có mỗi loại kinh dị bạo lực không.
Người trẻ tuổi nằm trên giường thức dậy, biểu hiện cũng không giống với Vương Di Quân. Hai mắt cậu ta mở ra một cách đầy ngái ngủ, ánh mắt cũng không có tiêu cự.
Tôi nhận thấy tầm nhìn của cậu ta vẫn chưa hồi phục, cái cậu ta nhìn thấy không phải là phòng ngủ, mà vẫn là cái dòng “loading” kia. Thanh tiến trình này dài hơn nhiều so với cái mà Vương Di Quân nhìn thấy hai lần trước đó. Tôi nhìn kĩ hơn một tí, trong tầm nhìn tối đen của cậu ta nhìn thấy dòng chữ “Đang tiến hành cài đặt” nửa trong suốt.
Người này… lần đầu gặp phải chuyện này sao?
Tôi kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi đang nằm trên giường, cậu ta có vẻ khá lúng túng, chớp mắt mấy cái, hai tay quơ quào trước mặt. Nhưng thứ cậu ta có thể thấy vẫn là màn ảnh kỳ dị ấy.
Thanh tiến trình cuối cùng cũng đã chạy xong.
Tôi bấy giờ vào vai của một đứng ngoài quan sát, cảm giác khác so với lúc trước.
Theo sự chuyển động của nó, cảnh vật xung quanh cũng đã bắt đầu thay đổi. Cái cảm giác này rất nhỏ bé, nhưng tôi xác thực có cảm nhận được những thay đổi trong ấy, thậm chí… còn tận mắt chứng kiện một quyển sổ cũ rách xuất hiện bên cạnh giường của cậu ta, trên đó viết hai chữ: “A Đóa”.
Thanh tiến trình trong tầm nhìn của cậu trai trẻ rốt cuộc cũng đã chạy đến điểm cuối cùng, đổi qua một hàng chữ rõ ràng: “Cài đặt thành công”. Sau đó hàng chữ ấy biến mất, ngay lúc cậu ta đã có thể nhìn thấy bình thường trở lại thì năm chữ to tướng đỏ như máu ‘năng lượng cao phía trước’ hiện ra, chiếm trọn tầm mắt của cậu ta. Hai giây sau, hàng chữ đó cũng biến mất.
Tôi nhìn ra được và cũng cảm nhận được cậu ta đang rơi vào trạng thái hoang mang bối rối.
Bất cứ một ai thình lình gặp phải tình huống này, nếu không phải bị đứt dây thần kinh, hoặc bị tiểu thuyết trên mạng tiêm nhiễm quá độ, thì chắc chắn cũng đều phản ứng như thế. Chứ không phải nghĩ rằng: “Ha ha ha, ta là người được chọn”.
Tôi không biết tình huống lần đầu Vương Di Quân đụng phải chuyện này là thế nào, nhưng hiện tại thì thời gian để cho cậu trai trẻ này thích ứng cũng không có.
Cộp, cộp, cộp….
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.