“Cụ Lưu, đừng gấp, cứ từ từ nói. Cụ nhìn thấy một cái cửa, thế cái cửa ấy làm sao xuất hiện ạ?”
“Cửa… tôi đi… tôi tìm đến đó...”
“Cụ làm sao biết cái cửa đó ở đâu?”
“Là ở đó… chính là… chính là ở đó...”
“Các cậu xem tình trạng của ba tôi...”
“Ông Lưu, tình trạng của ba ông quả thật rất tệ. Bản thân cụ ấy chắc hẳn cũng chỉ muốn chết. Có điều, các nước chấp nhận biện pháp “chết an lành” quá ít ỏi, nước ta cũng không chấp nhận, và nhiều nước khác cũng không chấp nhận. Còn như các nước chấp nhận thì quá trình xét duyệt cũng rất nghiêm ngặt.”
“Vâng vâng, các anh nói đúng. Chúng tôi là phận làm con cháu, nhìn thấy người già như thế cũng rất đau lòng. Mẹ tôi còn sống thì còn đỡ, có thể trò chuyện cùng ông già, sau đó mẹ tôi cũng qua đời, chúng tôi còn phải đi làm, rồi lo cho con nhỏ, bao nhiêu là việc nên cũng hết cách.”
“Mẹ con… Mẹ con đang… đang đợi ba… Ba không vào được cái cửa đó… Nó không mở...”
“Ba, ba đừng khóc, đừng nôn nóng. Mẹ chắc chắn đang đợi ba, ba cố gắng lên nha!”
“Hôm nay làm phiền ông quá rồi, ông Lưu.”
Ngày 14 tháng 5 năm 2001, liên hệ với Trương Lợi Dân. File ghi âm mã số: 00320010514.wav.
“Ông Trương, ông đã thoát chết trong gang tấc trong vụ tai nạn xe, cảm nghiệm của ông về việc ấy thế nào?”
“Để làm gì? Tôi biết các người cũng đến để mỉa mai tôi thôi chứ gì. Tôi biết tôi uống rượu lái xe là không đúng. Uống rượu cũng đâu phải là điều tôi tự nguyện. Nếu không lái xe về, trời đã quá khuya, và xe buýt cũng không còn, tôi phải làm sao đây?”
“Ông Trương, xin ông đừng kích động. Chúng tôi không phải những người chỉ biết nhìn phiến diện xã hội. Để so sánh vấn đề giữa đạo đức và pháp luật trong chuyện ông say rượu lái xe, chúng tôi càng mong muốn biết được thể nghiệm của ông lúc cận kề cái chết. Ở nước ngoài có rất nhiều bài báo đã đăng những thể nghiệm kiểu như ông, những người trong lúc “Thập tử nhất sinh” đã nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng. Cũng có cách nói, sẽ thấy “suối vàng”, còn thấy những người thân đã quá cố đứng ở bờ bên kia vẫy tay gọi mình. Ông có loại thể nghiệm ấy không?”
“Không có.”
“Mong ông nhớ kĩ lại xem.”
“Nhớ kĩ lại rồi mà vẫn không có. Cảnh sát giao thông hỏi tôi diễn biến của tai nạn tôi còn không nhớ rõ, nói gì đến thể nghiệm lúc cận kề cái chết. Các anh làm ở báo nào thế? Loại mê tín phong kiến ấy đã không còn nữa rồi mà.”
“Nếu quả thật như vậy thì đã làm phiền ông rồi.”
Ngày 17 tháng 5 năm 2001, liên hệ đến các sinh viên lớp 02, Học viện Nhân văn, khóa 01 thuộc Đại học Dân Khánh. File ghi âm mã số: 00320010517.wav.
“Nếu chị hỏi em thể nghiệm lúc đó, thì em nhớ là nhìn thấy một chú mặc đồ ngủ.”
“Hả, lão Ngũ, cậu cũng nhìn thấy à?”
“Không lẽ cậu cũng thấy hả?”
“Tôi thì không, nhưng Trịnh Phương Phương thấy. Tôi cứ ngỡ do cô ấy ngộp khói nên bị hỗn loạn thôi. Vậy không phải lính cứu hỏa hả?”
“Lính cứu hỏa ai lại mặc đồ ngủ?”
“Em còn nhớ địa điểm không? Ông ta xuất hiện ở trên ghế trong hội trường hay ở địa điểm khác?”
“Không phải trên ghế, ở đâu em quên rồi, chỉ nhớ có nhiêu đó.”
“Lúc ông ta xuất hiện có thấy hiện tượng kiểu tựa như ánh sáng trắng không?”
“Không có, chỉ là đang đi đi… đợi đã… hình như là cửa, em nhớ rồi, chú ấy mở cửa ra nên chúng em nhìn thấy.”
“Này lão Ngũ, cậu thật sự không bị ngộp khói đến mê sảng đấy chứ? Nếu không nhìn thấy Đầu Trâu Mặt Ngựa Hắc Bạch Vô Thường, thì cũng phải thấy tử thần với lưỡi hái chứ. Sao lại là ông chú mặc đồ ngủ bước lại mở cửa?”
“Sao tớ biết được, tớ chỉ nhớ có thế.”
“Cái cửa đó là loại cửa bọc nệm hả?”
“Ừm… không phải...”
“Là đột nhiên xuất hiện hay các em đi đến trước cửa?”
“À, nếu chị nói như thế thì… hình như em đã đi một quãng đường khá xa, lúc đó bị khói xông đến mức mơ mơ màng màng, trong đầu rất rối loạn, lúc thì nhớ ra là chúng em vừa chạy ra khỏi trường, lúc thì thấy ở trong hội trường đang cháy, lúc thì thấy đi trên đường...”
“Nếu nói như vậy, lúc đó em đã không còn làm chủ được ý thức để điều khiển hành vi của mình ư?”
“Nằm mơ chẳng phải đều như vậy cả sao? Có điều đây là ác mộng, cũng chạy không thoát được.”
“Chị phóng viên này, những vấn đề chị hỏi có tính dẫn dụ rất cao, cuối cùng chị muốn hỏi chuyện gì? Chú đó hả?”
“Chúng tôi chỉ là có hứng thú với các thể nghiệm cận tử thôi, trong các báo trước đây, đã có mấy cách nói điển hình rồi.”
“Em chưa nghe qua ông chú mặc đồ ngủ nào.”
“Thế liên quan tới “cửa” em nghe qua chưa?”
“Cửa âm phủ ấy hả? Hình như bên nước chúng ta không thông dụng cái này, chỉ có Hắc Bạch Vô Thường đến dẫn đi luôn, sau chẳng biết làm sao, liền xuống tới địa phủ ngay.”
“Em lúc đó...”
“Em nhớ lại điều gì rồi sao?”
“Chú đó sau khi mở cửa ra, rồi sau đó đóng lại.”
“Hả? Lão Ngũ, thế là cậu được cứu một mạng hả?”
“Ờ, chắc là vậy.”
Ngày 15 tháng 5 năm 2001, phân tích các file ghi âm, hết thảy đều không có vấn đề.
Ngày 17 tháng 5 năm 2001, có được tin tức phản hồi của bên tình báo, bên Pháp đã tìm ra tung tích của Mễ Tư Hiền, đang ở trong kí túc xá học viện Cesar, trước mắt tinh thần không được tỉnh táo, không thể giải thích được vấn đề mình mất tích.
Ngày 20 tháng 5 năm 2001, trong số những sinh viên lớp 02, Học viện Nhân văn, khóa 01 thuộc Đại học Dân Khánh, có 11 người do lây nhiễm, bệnh tình biến đổi đột ngột, không chữa trị được mất mạng.
Ngày 21 tháng 5 năm 2001, tình hình của Trương Lợi Dân chuyển biến xấu, không chữa trị được mất mạng.
Ngày 21 tháng 5 năm 2001, liên hệ đến Lưu Trạch Duệ, file ghi âm mã số 00320010521.wav.
“Lần này các cậu đến còn có chuyện gì nữa sao?”
“Vâng, còn có một vài việc. Chúng tôi muốn quay video, để quan sát trực tiếp hơn đời sống hiện tại của của cụ Lưu, ông Lưu có thể tạo điều kiện giúp không? Thời gian quay có thể rất dài, chúng tôi sẽ ngủ lại ở nhà ông.”
“Cậu nói vậy...”
“Chúng tôi sẽ chi trả một khoản thù lao nhất định. Ngoài ra, còn có thể làm giảm thiểu sự ảnh hưởng của dư luận đối với bà nhà và cháu nhỏ.”
“Vâng… Vậy thì được… Các anh muốn ngủ qua đêm… mà nhà tôi hơi chật...”
“Không thành vấn đề, chúng tôi phải thức trọn đêm mà, ông không cần phải nghĩ ngợi nhiều về chúng tôi, cứ việc sống như thường ngày của ông là được rồi. Đối tượng chúng tôi cần ghi hình chủ yếu là ông Lưu thôi.”
“Vậy được rồi.”
File video mã số 00320010521.avi.
Trong ống kính là một ông lão đang nằm trên giường, sắc mặt rất tiều tụy, đắp một chiếc chăn mỏng, hơi thở yếu ớt.
Video vào trạng thái tua nhanh, trên ống kính chỉ có một vài tia sáng xẹt qua xẹt lại, thỉnh thoảng có cả tiếng động bên cạnh hình ảnh. Có một người đàn ông đút cơm hai lần cho ông lão, thay tã, lau chùi thân thể. Trời dần tối, trong nhà đã lên đèn. Có một vài âm thanh méo mó lướt qua, đèn cứ thắp suốt, ánh trăng bên ngoài cửa sổ chỉ mới nhú lên một phần tư đường tròn.
Hình ảnh video chợt trở về trạng thái trình chiếu bình thường.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh nghe dầy dặn vang vọng.
Ông cụ nằm trên giường suốt ngày, chỉ có lúc ăn cơm là khẽ nhướn mắt lên một chút, chợt tỉnh giấc, từ từ ngồi dậy, ánh mắt đờ đẫn kéo tấm chăn ra khỏi mình, loạng choạng leo xuống giường. Ông cụ bước đi run rẩy, thân thể không vững vàng chút nào, nhưng rất kiên quyết di chuyển đến cái tủ năm tầng trước mặt, thò tay ra sau tủ quào quào, mò ra được một cây ba-toong.
Sau khi có được cây gậy, hành động của cụ thuận lợi hơn một chút, không cần vịn vào đồ đạc trong nhà nữa, đi về phía cửa nhà. Tiếng gậy khua lên mặt đất phát ra tiếng kêu “kịch kịch”.
Tiếng gõ cửa không còn vang lên nữa, nhưng ông cụ vẫn một mực đi về phía cửa.
Máy quay phim được ai đó gỡ ra rồi đi theo sau ông cụ, ra đến cửa.
Từ sau lưng, ánh đèn trong phòng rọi ra, chiếu sáng một phần phòng khách. Căn phòng sát vách vẫn đang mở cửa, trên chiếc giường nhỏ có người đang nằm, nhưng hoàn toàn không bị những âm thanh kia làm kinh động tới, còn phát ra tiếng ngáy đều đều nữa.
Trước khi ông cụ mở cửa, một tay đã nắm trước tay cầm của cửa.