Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 245: Mã số 003 - người ở ngoài cửa (4)

Ngày 3 tháng 5 năm 2001, phát hiện trong thời gian gần đây ở các con đường gần chỗ người ủy thác sống xảy ra nhiều chuyện kì lạ. Đính kèm: Bản scan các tờ báo.

[Nhiều sinh viên thoát chết trong đám cháy dữ]



[Uống rượu lái xe suýt mất mạng]



[Vợ? Con trai? Ai là người có thể nương tựa?]



Ngày 7 tháng 5 năm 2001, liên hệ người ủy thác. File ghi âm mã số: 00320010507.wav.

“Chào anh Phạm, mấy người này anh có quen không?”

“Các anh… Các anh kiếm được ở đâu vậy? Là bọn họ, chính bọn họ gõ cửa nhà tôi.”

“Chúng tôi phát hiện một vài manh mối trên báo chí, sau đó tiến hành điều tra theo hệ thống.”

Sột sột, xẹt xẹt! (Lật báo)

“Các tin nóng của các tờ báo này chúng tôi đều lọc ra cả rồi, cái nào cũng chắc chắn sẽ lấy mạng người, nhưng cuối cùng đều may mắn được cứu kịp thời. Nói kịp thời cứu kỳ thật cũng không chính xác. Ví dụ như ông lão ngoài 90 này, bại liệt trên 20 năm, người vợ làm bầu bạn hơn nửa đời người đã qua đời cách đó không lâu, con cái chăm sóc hời hợt, lúc được phát hiện đã sắp chết đến nơi, trên người đã lở loét rất trầm trọng, bác sĩ thông báo tình hình nguy kịch lắm rồi, không qua khỏi đâu. Nhưng ông ấy cứ thế nằm thở pheo pheo mãi cho đến bây giờ chưa chết.”

“Ông già này… ổng… ổng là...”

“Là ông già chống gậy hôm đó anh thấy đúng không?”

“Đúng… sao lại… Tại sao họ… Việc này rốt cuộc là...”

“Nói thật, trước mắt chung tôi cũng không rõ là chuyện gì xảy ra. Chỉ là dựa vào những sự kiện đã điều tra được để đưa ra một phán đoán logic. Anh Phạm này, nhà của anh hiện tại giống như kiểu âm phủ vậy. Bọn họ sắp chết nên linh hồn đi đến nhà anh, bị anh không cho vào cửa nên lại sống tiếp.”

“Sao lại thế được… Ha ha, anh đừng có nói đùa chứ,… Nhà tôi… Nhà tôi sao lại thế được...”

“Nhà anh đương nhiên không phải là địa phủ gì đó, cái này anh biết rõ, chúng tôi cũng hiểu mà.”

“Vậy có liên quan đến hai cánh cửa kia sao? Do cửa đúng không?”

“Tôi không tán thành quan điểm này, tôi thấy hai cánh cửa không có vấn đề gì cả, tuy nhiên cũng không loại trừ khả năng ấy. Theo suy nghĩ của tôi hiện nay, hãy đổi cửa khác đi, xem xem kết quả thế nào.”

“Đổi cửa, đúng đúng, hay là đổi cửa khác nhé… Phải rồi, Mễ Tư Hiền thì sao? Cậu ta có liên quan đến chuyện này không?”

“Anh ta mất tích rồi.”

“Mất tích?”

“Anh ta mất tích ở bên Pháp. Về chuyện này chúng tôi với tay không tới.”

“Không lẽ… Không lẽ là do cậu ta sao?”

“Vẫn chưa xác định được, tóm lại là cứ đổi cửa trước xem thế nào.”

“Được, để tôi đến nhờ đội...”

“Để chúng tôi liên hệ là được rồi, để đảm bảo an toàn, mong anh tạm thời tiếp tục đừng về nhà nhé.”

“Vậy được rồi, giao chìa khóa cho các anh đấy.”

“Cảm ơn sự tin tưởng của anh.

Ngày 9 tháng 5 năm 2001, đổi cửa nhà cho người ủy thác, qua đêm tại nhà anh ta.

Ngày 10 tháng 5 năm 2001, qua đêm ở nhà người ủy thác.

Ngày 11 tháng 5 năm 2001, qua đêm ở nhà người ủy thác. File video mã số: 00320010511.avi.

Màn ảnh hiện lên sàn gỗ.

Cộc cộc! Cộc cộc!

Tiếng gõ cửa không chậm không gấp, vang lên trong đêm yên ắng nghe rất đáng sợ.

“Cũng tốt số ghê, mới đó đã mò tới cửa rồi.”

“Đừng có nói tầm xàm nữa, Gã Khờ, ra xem xem.”

Đây là đoạn nói chuyện của Lưu Miểu và Ngô Linh.

Ống kính được đưa cao lên, quét qua phòng khách một lượt, quay đến một bóng người rất cao ở phía sau, rồi ngay lập tức xuyên qua người ấy, trong ống kính chỉ còn lại cái cửa, tiếp tục sát lại gần, phóng đại mắt mèo, quay được cảnh vật bên ngoài thông qua mắt mèo.

Bên ngoài cửa là hành lang thoáng rộng, một người phụ nữ mặt đồ ngủ mỏng dính đang đứng đó, cô ta dường như đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, thần sắc khá đờ đẫn, thân thể lúc đang đứng lắc lư khe khẽ.

Ống kính di chuyển, nhưng những thứ quay được rất hạn chế, không thể nhìn thấy trọn vẹn diện mạo của cô ta.

“Thế nào, mở cửa chứ sếp.”

“Mở đi.”

Ống kính lùi lại, cánh cửa được mở ra, người phụ nữ ấy xuất hiện trọn vẹn trước ống quay.

Cô ta đi chân trần không dày dép, cũng không biết là từ đâu đến mà dưới chân nhìn rất sạch sẽ. Thấy cửa mở, cô ta đưa mắt lên nhìn, thân thể lắc lư, nhón chân bước bào trong nhà.

Người phụ nữ này tuy không có âm khí nặng nề như hồn ma, nhưng cũng không có cảm giác quái dị của những linh thể, mà nếu nói cô ta là người sống cũng chẳng thể nào đúng được.

Cô ta không nói tới câu thứ hai đã bước vào, sau khi dòm nghiêng ngó dọc liền hỏi: “Đây là đâu?”

“Thế cô muốn đi đâu?” Giọng của Diệp Thanh, tôi rất quen thuộc với ngữ điệu trầm tĩnh này.

Người phụ nữ ngẫm nghĩ một lát, rồi lắc lắc cái đầu, lấy tay xoa xoa bên thái dương.

“À… tôi muốn WC, tôi còn nhớ là… tôi định xuống giường đi WC…”

Cô ta rất giống bộ dạng của một người muốn xuống giường đi vệ sinh thật, nhưng đi đến chỗ này thì không phải mộng du, mà là một hiện tượng kì dị.

Cô ta mang vẻ mặt ngẫm nghĩ ấy rất lâu, mới gật gật đầu: “Thật ngại quá, đi nhầm nhà rồi, tôi phải trở về.”

Cô ta không tỏ ra chút sợ hãi nào với hoàn cảnh đang diễn ra trước mắt, trái lại giống như đã quen rồi vậy, quay lưng định rời đi.

“Linh, cô ở lại đây.” Diệp Thanh nói.

Người của Thanh Diệp không cản trở cô ta, mà đi theo cô ta ra khỏi nhà, hiển nhiên là hai người Diệp Thanh và Lưu Miểu đi theo.

Tốc độ người phụ nữ ấy không nhanh lắm, hai người kia cũng không đi nhanh, bởi là dân nghiệp dư nên ống kính chao đảo dữ dội, chỉ nhìn thấy cảnh tượng trong ống kính theo ngọn đèn đường khi có khi không, lúc sáng lúc tối.

Ống kính như thế thì hầu như không nhìn ra họ đi đường nào. Cứ như thế, một người đi trước hai người theo sau trải qua một tiếng đồng hồ, người phụ nữ mới đi vào một tòa nhà chung cư, cũng không cần mở cửa, tự động đi xuyên qua luôn.

Ống kính lúc này đã ổn định trở lại, quay được vẻ mặt cứng đơ ngơ ngác của cô ta, bây giờ đã không còn lắc lư đi bộ nữa, mà chuyển qua lướt trên mặt đất.

Lưu Miểu nói: “Xem ra là sống ở đây rồi.”

Ống kính di chuyển, nhưng cả tòa lầu đều tắt hết đèn, người phụ nữ đó di chuyển cũng không gây ra tiếng động, không thể nhìn thấy cô ta ở tầng nào.”

“Có gì đó quái lạ nhỉ? Sếp, anh còn nhớ Phạm Như Hồng nói gì không? Phản ứng của ông già ấy?”

“Ông ta cầu chết còn những người khác là ngoài ý muốn.” Diệp Thanh trầm tĩnh nói.

Ông kính di chuyển, quay thấy một bóng người, tiếp đó là một đôi chân.

“Thế chúng ta nên đi hỏi ông già đó xem sao.”

Tiếng của Lưu Miểu tắt lịm, video đến đó cũng hết.

Ngày 12 tháng 5 năm 2001, liên hệ Lưu Trạch Duệ. File ghi âm mã số: 0320010512.wav.

“Xin chào cụ Lưu.”

“...”

“Các cậu thấy đó, ba tôi như vậy...”

“Ông Lưu, chúng tôi đã xem qua bài báo đó, nhưng tờ báo của chúng tôi có một số ý kiến phê bình, không đồng quan điểm với báo ấy. Ông biết đấy, chúng tôi là tờ báo chuyên về lĩnh vực y học. Có liên quan đến phương pháp “chết an lành”, ở nước ngoài một vài quốc gia người ta đã có một quy trình xin phép đàng hoàng, và một vài người đều chấp hành hết mọi quy định. Bệnh nhân quá đau đớn, đồng thời cũng không có phương pháp có thể chữa trị tận gốc triệt để, “chết một cách an lành”, kì thực đối với họ là một kết thúc tốt nhất. Đó cũng là lý do hôm nay chúng tôi đến phỏng vấn cụ nhà một chút. Hãy để cho chúng tôi được phỏng vấn cụ được không?”

“Vâng, có điều, các cậu nhớ cho là ba tôi vừa suýt chết một lần.”

“Chúng tôi biết rồi. Cụ Lưu, cụ đã kinh nghiệm qua một lần “đến gần cửa âm phủ”. Không biết cụ đối với việc đó có chút ấn tượng gì không? Cận kề với cái chết, cảm giác thế nào ạ?”

“Ơ, mấy cậu này, sao lại...”

“Ông Lưu, xin ông cứ yên tâm, chúng tôi là những chuyên gia, ngoài giấy phép hành nghề báo, chúng tôi còn có bằng hộ lý nữa, ông cũng đã xem trước đó rồi mà.”

“Cụ Lưu, cụ có thể nói một chút về kinh nghiệm lúc đó không ạ?”

“Các cậu… vừa nãy… nói… chết ở nước ngoài… cái đó...”

“Vâng, là phương pháp của một số bệnh viện ở nước ngoài, giúp cho những người vô phương cứu chữa, bị bệnh tật hành hạ đau đớn một sự giải thoát, là hình thức chấp nhận tự sát được nhà nước cho phép, vả lại cũng không đau đớn như những cách thức tử vong khác. Chúng cháu ủng hộ phương pháp ấy, hy vọng có được một vài tấm gương, để nhiều người thấy được tính tất yếu của phương pháp này hơn.”

“Tốt quá… Tốt quá...”

“À, cụ Lưu, cụ có thể kể kinh nghiệm xém chết trước đây của cụ được không?”

“Tôi… không nhớ… Một cánh cửa… Hình như không chịu mở… Tôi… không chết được… ơ...”

“Ba!”