Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 237: Sinh ra

Cổ Mạch trầm ngâm nói: “Ừm… tôi nghĩ đó là một sự ‘đánh thức’.”

Tí Còi lầm bầm: “Ông chú à, anh có hiểu được thế nào gọi là ‘phản ứng khi bị kích thích’ không đó?”

Cổ Mạch bật cười ha hả: “Người bạn nhỏ à, lúc tôi biết viết mấy chữ “phản ứng khi bị kích thích” thì chú em còn đang nằm đâu đó trong cơ thể của bố mẹ chú đấy.”

Đến đây thì Tí Còi tức muốn nổ đom đóm mắt rồi.

Thình lình Cổ Mạch dí một con mắt lên trước màn hình, vừa khéo để không che khuất cái nhau thai. Mấy đứa chúng tôi giật nảy cả người.

Cổ Mạch hỏi: “Này, chú em họ Lâm, chú thấy thế nào?”

“Tôi thấy anh cứ thình lình xuất hiện như thế, sợ chết đi được.” Tôi cạn lời rồi.

Cổ Mạch rụt cái đầu lại rồi nói: “Tôi hỏi vấn đề cái nhau thai và chuyện nó ‘bị đâm một dao’ cơ.”

“Lúc nãy tôi chưa nghe rõ câu chuyện phiếm của anh với Tí Còi.” Tôi lại cạn lời.

“Hả…?” Cổ Mạch hình như đang suy nghĩ gì đó, phát ra một tiếng than dài.

“Ông chú lại có ý kiến gì thế?” Tí Còi hỏi ngay.

Cổ Mạch nói cứ như đúng rồi: “Diệp Tử giao thứ ấy cho cậu, để cậu quyết định dùng như thế nào. Nếu cậu cho là chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm bậy bạ, vậy hai hướng nghĩ đó đều không đúng rồi!”

Tí Còi kinh ngạc hỏi: “Anh nghiêm túc đấy ư? Như thế thì cũng trẻ con quá rồi. Anh Kỳ chỉ vừa xao nhãng một chút…”

“Không không không… Sự chú tâm của cậu ta đã chuyển hướng liền cho thấy rất nhiều vấn đề rồi.” Giọng điệu của Cổ Mạch đã trở nên cực kì nghiêm túc.

Tôi cảm nhận được áp lực rất lớn, vội vã tập trung quan sát tỉ mỉ cái nhau thai, không dám xao nhãng nữa.

Thình lình tôi nhìn thấy khối thịt đó…

“Đợi đã… Tôi nghe thấy rồi!” Cổ Mạch cũng la lên, giọng điệu đầy kích động mừng rỡ.

Tí Còi và Quách Ngọc Khiết hoảng sợ, cùng kêu lên: “Anh kêu gào cái gì vậy?”

“Ưm…” Gã Béo hình như bị tiếng la của Cổ Mạch đánh thức, hoặc là thuốc mê đã hết tác dụng, cựa mình rên lên.

Ánh mắt của tôi vẫn dính chặt vào khối thịt.

Tí Còi liền chạy đến bên giường của Gã Béo hỏi han: “Gã Béo, cậu tỉnh rồi à? Không sao chứ? Để tôi đi gọi bác sĩ!”

Quách Ngọc Khiết và Tiết Tĩnh Duyệt cũng cùng đứng lên đi đến chỗ Gã Béo.

Mắt tôi vẫn không rời khối thịt kia, tim đập dồn dập.

Cổ Mạch run run hỏi: “Lâm Tử, cậu phát hiện cái gì không?”

“Tôi không biết anh nghe thấy gì, nhưng tôi thấy khối thịt kia nhúc nhích rồi.” Tôi xác nhận rồi bổ sung thêm, “Chỉ hơi nhúc nhích thôi.”

Cổ Mạch cũng với giọng điệu khẳng định trả lời: “Tôi nghe thấy tiếng tim đập.”

Trần Hiểu Khâu nghi ngờ hỏi: “Nhúc nhích rồi? Sao tôi không thấy? Có phải hiện tượng linh dị không?”

Tí Còi cũng ngay lập tức chạy vèo trở lại chỗ tôi: “Thật hay giả vậy? Nhúc nhích rồi à?”

Tôi gật gật đầu.

“Này…” Quách Ngọc Khiết tức giận kêu lên.

“Làm sao vậy?” Gã Béo thều thào hỏi.

“Anh vừa mới phẫu thuật xong, bác sĩ nói không tổn thương đến vùng nguy hiểm, ngọn dao chỉ đâm vào trong lớp mỡ. Bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi?” Tiết Tĩnh Duyệt lo lắng nói.

Gã Béo hơi ấp úng.

Tôi phát hiện bản thân lại bắt đầu bị xao lãng, không khỏi tự chửi thầm mình một câu. Sức tập trung như thế hèn chi chỉ có thể nhìn thấy một chút. Nhưng những nhúc nhích ấy nhỏ quá, tựa như một điểm nhỏ nào đó của khối thịt khẽ run lên tí xíu, rất dễ bị vuột mất. Tôi không thể không cảm thấy nghi ngờ, khối thịt này có thật sự đã nhúc nhích không? Hay do gió hoặc tôi bị hoa mắt?

Tôi hỏi: “Cổ Mạch, anh nghe thấy tiếng tim đập hả?”

Anh ta trả lời: “Ừ, nhịp tim rất chậm, khoảng tầm 5 giây một nhịp.”

Nhịp tim như thế thì quá chậm.

Tí Còi hồi hộp hỏi: “Thứ này… sẽ trở thành cái gì?”

Câu hỏi này không ai trả lời được.

Tôi ngay lập tức mở to hai mắt lên. Cổ Mạch cuống quýt nói: “Nhịp tim nhanh lên rồi.”

“Nó đang… giãn nở… ở bên trong…” Tôi nói lắp.

Tí Còi sốt ruột nói: “Sao tôi chẳng thấy gì cả vậy?”

“Tôi cũng không thấy gì cả.” Cổ Mạch nói, “Nhưng nhịp tim tăng nhanh rồi, hiện tại khoảng… 78 nhịp một phút, không, trên 100 nhịp…”

Phốc!

Ống kính camera dính đầy máu.

Quách Ngọc Khiết giật mình la lên một tiếng.

“Mấy người đang làm gì thế?” Gã Béo cất tiếng hỏi, giọng nói đã khỏe hơn lúc nãy.

Tôi rối rít hỏi: “Cổ Mạch! Cổ Mạch! Anh không sao chứ?”

Anh ta thở hắt ra một hơi nói: “Không sao, chỉ bị văng trúng mặt thôi. Xảy ra chuyện gì thế? Tiếng tim đập mất tiêu rồi.”

“Sau khi ống kính được lau sạch, tôi không còn nhìn thấy nữa. Lúc nãy tôi chỉ thấy…” Tôi dừng lại một chút rồi nói tiếp: “… một cánh tay trẻ sơ sinh từ bên trong xé nhau thai ra.”

Cả căn phòng chợt im re hết.

Tôi giật mình nhớ lại mới bắt đầu thấy hãi, run rẩy nói: “Hình ảnh đó cùng với cảnh Tiêu Thiên Tứ bò ra khỏi bụng của Vu Mộng mà tôi đã mơ thấy…!”

Giống y hệt!

Tí Còi và Quách Ngọc Khiết “hồng hộc” thở dốc, bất chợt Tí Còi la lên đau đớn: “Đừng có bấu tôi nữa!”

Quách Ngọc Khiết vội vàng xin lỗi. Ánh mắt tôi vẫn dán chặt lên màn hình điện thoại, vì thân thể đã run lên không kiểm soát, nên tay cũng đang run rẩy liên hồi.

Cổ Mạch vẫn đang chùi ống kính, nhưng máu dính chặt và nhiều quá, khiến bên này tôi chỉ có thể thấy một tấm màn màu đỏ mà thôi.

Trần Hiểu Khâu nhắc: “Dùng camera trước đi.”

Cổ Mạch tức tối: “Cũng bị văng trúng rồi, tất cả đều dính thứ đó, hừ…”

Anh ta còn tâm trạng để tức tối sao? Tôi chợt giật mình sợ hãi nói: “Anh rời khỏi chỗ đó ngay, nếu cái thứ đó…”

Ống kính đã được lau sạch, hình ảnh hiển thị trên màn hình của tôi đã rõ ràng trở lại. Góc quay vẫn là cái nhau thai trên chiếc bàn, lúc này trên nhau thai đã rách toạc một lỗ, ướt đẫm máu me.

Tí Còi líu ríu nói: “Đã rách thật rồi.”

Tôi đờ đẫn hỏi Cổ Mạch: “Anh nhìn thấy gì?”

Cổ Mạch hỏi ngược lại: “Thế cậu nhìn thấy gì?”

Tôi nhìn thấy một cậu bé trần truồng như nhộng đang ngồi trên cái nhau thai, tay ôm đầu gối. Thân thể rất sạch sẽ, không giống Tiêu Thiên Tứ lúc ra đời mình mẩy bê bết máu dơ. Anh mắt của cậu bé rất trong sáng, không chứa một mảy may hiểm ác. Cậu ta đang đực người ra, ngơ ngác nhìn về phía ống kính điện thoại di động, không có vẻ tò mò và sợ hãi của trẻ con vừa chào đời. Mà dáng vẻ của cậu ta thậm chí cũng chẳng phải của trẻ sơ sinh nữa. Bộ dạng ấy giống như một đứa trẻ tầm bốn, năm tuổi rồi, mà không phải của trẻ con vừa mới ra đời.

Tốc độ lớn lên của đứa trẻ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, ánh mắt trong sáng đã không còn, nhường cho sự buồn bã âm u, tiếp đến là nỗi căm hờn oán hận, sau đó ánh mắt ấy tràn đầy sát khí lạnh tanh.

Tôi run lên cầm cập, khe khẽ kêu Cổ Mạch: “Nó lớn rồi, giống Tiêu Thiên Tứ như đúc. Mẹ nó, anh đừng có vuốt nữa, đi nhanh lên. Nó sắp giết người đến nơi đấy.”

Cổ Mạch trái lại rất điềm nhiên nói: “Đây là thứ mà Diệp Tử giao lại cho cậu, dùng để đối phó với Tiêu Thiên Tứ.”

“Tiêu… Thiên Tứ… là tên… của nó sao?”

Thiếu niên 18 tuổi bỗng nhiên lên tiếng.

Tôi ngớ người ra.

Tuy Cổ Mạch không thấy được cậu thiếu niên ấy, nhưng vẫn nghe được tiếng nói. Anh ta rất bình tĩnh trả lời: “Đúng. Cậu muốn giết nó?”

Cậu ta cười “hì hì”: “Ba, còn ông bà nội, ông bà ngoại nữa, họ đều rất thương tôi, mong muốn tôi ra đời… Mẹ thích tôi, không thích nó… Ba bị con ma đó chiếm mất rồi…”

Tôi ngay lập tức nghẹn lời, trong lòng trào lên một suy nghĩ hết sức hoang đường. Không lẽ… Vu Mộng lúc đó… đã mang thai một đứa trẻ bình thường sao?!

Không, không thể nào. Trong bụng cô ấy chỉ có một cái thai ma, chỉ có Tiêu Thiên Tứ thôi.

Cổ Mạch đột nhiên than thở: “Đúng rồi đó, cậu biết cả rồi đó.”

“Ừm, tôi biết cả.” Thiếu niên trả lời, từ trên bàn tụt xuống, đôi chân trần dẫm lên thảm lót của khách sạn đi ra bên ngoài. “Tôi phải đi tìm nó, cả hai cha con nó.”

Cổ Mạch im lặng.

Cậu thiếu niên đi khỏi tầm quay của ống kính, trên điện thoại vang lên tiếng mở của.

“Này, chỗ các anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?” Gã béo hỏi.

Người tiếp lời chính là Cổ Mạch, nhưng không phải trả lời câu hỏi của cậu ta.

“Đó chính là mong mỏi của Vu Mộng và gia đình của cô ấy. Cậu đã xem qua hồ sơ rồi, chắc là biết được gia đình cô ấy cứ nghĩ cô ấy đang mang thai một đứa bé bình thường, mà Vu Mộng còn bị chết rất thảm thương, và nỗi sợ hãi khiếp đảm khi mang thai còn kéo dài rất lâu. Khoảng thời gian đó, trong đầu của cô ấy chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là mong muốn có được một đứa con bình thường. Cô ấy không biến thanh ma, ý niệm của cô ấy cũng không thể hình thành linh thể của bản thân cô ấy. Cuối cùng…”

Có cái nhau thai này…

“Diệp Thanh đã đoán trước được sẽ có ngày hôm nay từ lâu rồi sao?” Tôi lầm bầm hỏi.