Tuy đã có dự đoán từ lâu, nhưng khi biết Trịnh Hân Hân chết, lòng tôi vẫn không khỏi cảm thấy thẫn thờ trống vắng. Không đến nỗi đau lòng ghê gớm lắm, cũng chẳng thấy dễ chịu gì, mà đơn thuần là một cảm giác mất mát, một điều gì đó thật khó tả mà thôi. Bản thân tôi với cô ấy không mấy thân thiết, cô ấy còn làm tổn thương Gã Béo, thật ra cũng không có mấy cảm tình, chỉ là… người rốt cuộc cũng đã chết rồi… Lại chết như thế…
Tình cảm của Quách Ngọc Khiết với Trịnh Hân Hân thật sự rất sâu đậm, cô ấy cứ khóc mãi không thôi. Trần Hiểu Khâu vẫn ôm lấy bờ vai của Quách Ngọc Khiết, để cô ấy gục vào ngực mình mà sụt sùi nước mắt.
Cả đám chúng tôi chỉ biết im lặng đứng nhìn.
Tâm trạng của Quách Ngọc Khiết e rằng còn rối rắm hơn cả tôi nữa. Cô ấy còn nhớ rõ tình trạng của Gã Béo, lúc khóc cũng phải che môi bụm miệng đến đỏ cả mặt, nước mắt không ngừng chảy xuống, ướt dầm dề hai bên má, ướt luôn cả tay áo của Trần Hiểu Khâu, nhưng không để bật ra thành tiếng.
Khi Quách Ngọc Khiết qua cơn xúc động thôi khóc, ngồi thẫn thờ để mặc Trần Hiểu Khâu lau nước mắt cho mình, tôi mới lên tiếng, khe khẽ kể lại sự tình mình đã gặp phải.
Quách Ngọc Khiết chẳng mảy may phản ứng.
Trần Hiểu Khâu vẫn như cũ giữ một vẻ mặt chẳng chút biểu cảm gì, thản nhiên nói: “Người kia bị Diệp Thanh giết, điều đó chứng tỏ anh ta đủ sức để làm những việc này. Nếu anh ta còn cần đến anh, có thể cũng cần cả bọn em, sự an toàn của chúng ta liền tạm thời được bảo đảm.”
Tí Còi bực bội nói: “Nhưng chúng ta như thế chẳng khác nào bị Diệp Thanh cảnh cáo rồi?”
Diệp Thanh đã ra tay cảnh cáo những vị quản lý hậu trường của Cục Chế tạo Khánh Châu biết rõ ngọn ngành về anh ta, nhưng Tí Còi nói cũng phải, đấy cũng là lời cảnh cáo của anh ta dành cho mấy người chúng tôi. Nếu chúng tôi không làm theo ý của anh ta, nửa đường bỏ cuộc thì có lẽ anh ta cũng sẽ “thu dọn” chúng tôi luôn.
Tôi không nghĩ ngợi nhiều về chuyện này, nên chẳng bực bội giống Tí Còi.
Tôi thấy những lời của Cổ Mạch và Huyền Thanh Chân Nhân cũng có một vài điểm đúng. Trần Hiểu Khâu cũng đã từng nói những ý đại loại như vậy rồi. Đây là “số mệnh”, là sự “an bài sẵn có”. Tôi chắc chắn phải đâm đầu vào những việc này của Diệp Thanh, mà vào cuộc rồi thì cả hai chúng tôi thực ra cũng không còn lựa chọn nào khác. Diệp Thanh chỉ còn cách dựa vào sự ứng cứu của tôi, tôi đụng phải sự tình cũng chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của Diệp Thanh.
Tí Còi có lẽ cũng đã nghĩ thông được điểm này, có ôm giận cũng bằng thừa, nên tự mỉa mai: “Thế bây giờ chúng ta có thể giải tán chưa vậy?”
Nếu đã an toàn rồi thì đương nhiên có thể giải tán được.
Có điều chỗ Tiêu Thiên Tứ thật sự không có gì phải lo ngại sao? Nó đã giết chết Hồng Mao. Tuy việc ấy có thể chỉ vì Hồng Mao đi cùng chúng tôi, rồi bị liên lụy, nên Tiêu Thiên Tứ tiện tay “xử lý” thôi. Nhưng rốt cuộc vẫn là “giết người”. Nó có thể giết chết Hồng Mao thì cũng có thể giết được những người khác. Chúng tôi, gia đình và bạn bè của chúng tôi đều có khả năng đang gặp nguy hiểm.
Bây giờ tôi lại không dám về nhà, ngày mai cũng chẳng muốn đến chỗ làm, rước phiền toái cho sếp già và các tổ khác.
Đây chẳng phải là tinh thần cao thượng gì cả, chỉ là đạo đức làm người căn bản nhất mà thôi. Những chuyện làm tổn hại đến người khác, tôi không thể làm được, những người trong cái phòng bệnh này cũng đâu có ai làm được.
Lời của Tí Còi vừa dứt thì tất cả đều không ai nhúc nhích. Thế là cậu ta bắt đầu vò đầu bứt tóc.
Trần Hiểu Khâu lên tiếng: “Đợi kết quả bên chỗ chú út của tôi đi.”
Việc Trần Dật Hàm điều tra về “Câu lạc bộ giết người” và vụ Trương Hinh Nhu kì thực chẳng liên quan gì đến bọn tôi cả. Anh ta vẫn còn đang điều tra vị trí của Tiêu Chính và Tiêu Thiên Tứ. Thời đại này đâu còn như 18 năm trước nữa, chỉ có các cơ quan lãnh đạo nòng cốt mới có camera an ninh. Hệ thống camera giám sát các tuyến đường của cục cảnh sát và camera liên mạng nơi công cộng đã phát triển đến mức đáng kinh ngạc rồi, còn có cả sự đồng bộ hóa với hệ thống nhận dạng khuôn mặt nữa, chắc chắn có thể nhanh chóng tìm được người mà cảnh sát cần tìm kiếm. Nhưng có một vài nơi vẫn tồn tại điểm mù, ví dụ vụ bà Vương mất tích chỉ vì con đường nhỏ ấy là một điểm mù. Hai cha con Tiêu Thiên Tứ e là không dễ dàng gì bị cảnh sát tìm thấy, nhưng vị trí đại khái của chúng chắc chắn có thể khoanh vùng được.
Tôi cố gắng suy ngẫm vấn đề này một cách lạc quan nhất có thể, nhưng không nhịn được nghĩ đến chỗ bi quan và khả năng thất bại có thể xảy ra.
Tôi tự nói với mình, Diệp Thanh đã nói Tiêu Thiên Tứ không phải là vấn đề, thì chắc chắn không có gì phải lo nữa. Ý của của Diệp Thanh, có lẽ là những người bình thường, là năng lực của các cơ quan cảnh sát sao?
Nhưng ngẫm lại, tôi lại nhớ đến Tiêu Thiên Tứ đã điều khiển người khác thần không biết quỷ không hay, thậm chí thông qua internet cũng có thể thao túng người ta được.
Đầu óc tôi rối bời, và người đến giải rối cho tôi không phải Trần Dật Hàm, mà là Cổ Mạch.
Cổ Mạch gọi đến, sau khi bắt máy, tôi đưa mắt nhìn mọi người trong phòng rồi nhấn nút bất loa ngoài lên.
“A lô, chú em đó hả?”
“Anh bị tập kích hả?” Tôi nghe thấy ngữ khí của Cổ Mạch vẫn điềm tĩnh, trước tiên là thấy nhẹ lòng, nhưng vẫn phải hỏi đến vấn đề mình quan tâm nhất.
“Không, có điều đang gặp phải một chuyện…”
“Sao cơ?” Tôi không hiểu hỏi lại.
Cổ Mạch trầm ngâm một lát rồi thình lình đề nghị: “Cậu mở cuộc gọi video lên đi.” Sau đó anh ta liền tắt máy.
Tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng cũng ngay lập tức ấn nút tiếp nhận cuộc gọi video của Cổ Mạch vừa gọi đến. Khuôn mặt của anh ta hiện ra to tướng trên màn hình. Đám Tí Còi vây xung quanh, ngay cả Quách Ngọc Khiết cũng đã từ từ tỉnh táo, xốc lại tinh thần, xì mũi một cái rồi hễnh hễnh cái mũi đỏ hoe lên, đứng sát lại bên chỗ tôi.
Vẻ mặt của Cổ Mạch rất quái lạ, bộ dạng kiểu muốn nói gì đó rồi lại thôi, vả lại ánh mắt không nhìn màn hình điện thoại mà đang nhìn về phía trước.
Tôi nhắc lại: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì thế?”
Cổ Mạch cúi đầu, ngón tay ấn một cái lên điện thoại, hình ảnh trên màn hình dừng lại vài giây rồi thay đổi, thứ xuất hiện không còn là khuôn mặt của ông chú Cổ Mạch nữa, mà là một chiếc bàn trong khách sạn, trên bàn còn có một đống thịt nữa.
Tôi biết Cổ Mạch đã chỉnh màn hình xoay ống kính lại phía sau, và đống thịt đó chắc chắn là cái nhau thai.
Tí Còi hỏi ngay: “Cái nhau thai làm sao vậy?”
“Nó… nhúc nhích?” Ngữ khí của Cổ Mạch đầy vẻ nghi ngờ.
“‘Nhúc nhích!’ hay là ‘nhúc nhích?’” Tí Còi dùng cả hai loại ngữ điệu, cố hết sức để phân biệt hai cái dấu ở cuối mỗi câu.
“Cái đằng sau. Rất có khiếu đó chú em, có hứng thú học phối âm với tôi không hả?”
Lúc này Cổ Mạch vẫn còn tâm trạng để bông đùa, xem ra tinh thần của anh ta vẫn rất ổn.
“Đừng quậy nữa mà ông chú.” Tí Còi sầm mặt lại, “Anh gọi điện thoại đến, chỉ vì nghi ngờ cái nhau thai bị dùng làm vật mẫu thí nghiệm kia nhúc nhích rồi à? Nó rốt cục có nhúc nhích hay không anh không thể kiểm tra thử sao?”
“Tôi nhìn chằm chằm từ nãy tới giờ, vừa rồi hình như nó có nhúc nhích một chút. Cậu phải thông cảm cho người già chứ, mắt của tôi kém lắm rồi, cho nên mới phải nhờ mấy người trẻ tuổi các cậu kiểm chứng lại dùm đó. Phải rồi, màn hình bên các cậu độ phân giải cao không? Cái tôi mua không phải loại di động chuyên để quay phim, các cậu có nhìn thấy rõ cái nhau thai không?”
Cổ Mạch vừa nói vừa dí sát camera vào cái nhau thai, tiến hành quay cận cảnh.
Không ngờ trong lúc tôi chạy đến gãy chân giữa chuyện của Thanh Diệp và bệnh viện, thì trong khoảng thời gian chờ đợi nhàm chán Cổ Mạch lại ngồi nhìn chằm chằm vào cái nhau thai mãi như thế. Anh ta chắc hẳn đang đánh cược rằng cái nhau thai vẫn còn có thể dùng được à? Lẽ nào…
Tôi đoán: “Cái nhau thai ấy, chắc chắn bị hỏng rồi đúng không?”
“Nó không phải bị hỏng đâu, chỉ là cái lọ đựng nó bị đập vỡ, lại còn bị đâm cho một dao nữa thôi.”
Quách Ngọc Khiết nói khe khẽ: “Hân Hân vừa mới chết…”
“Ờ!” Giọng điệu của Cổ Mạch rất thản nhiên.
Tôi biết rõ những lời nói lúc trước của anh ta không có ý trách móc hay mỉa mai gì Trịnh Hân Hân, chỉ là mô tả tình trạng hiện tại để trình bày một sự thật mà thôi. Nếu có ý mỉa mai thì nhất định không thể có giọng điệu chân thành như thế. Mà đối với cái chết của Trịnh Hân Hân, anh ta không bày tỏ sự thương tiếc, càng không có những tâm tư phức tạp như tôi. Anh ta chẳng mấy quan tâm đến Trịnh Hân Hân sống hay chết, dù cho có thật sự để tâm đi nữa, cũng sẽ không để cảm xúc bộc lộ ra bên ngoài như Quách Ngọc Khiết.
Tôi không ngăn được dòng suy nghĩ lung tung này, cũng chủ yếu vì cái nhau thai trong ống kính vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Tí Còi và Cổ Mạch đã bắt đầu tranh luận về chuyện “bị đâm một dao”. Tí Còi cho rằng như thế sẽ mang đến sự hư hại cho nhau thai. Cổ Mạch lại cho rằng, biết đâu việc “bị đâm một dao” ấy mới là mấu chốt để “sử dụng” nhau thai.
Trần Hiểu Khâu chen vào: “Ý anh là hiện tượng ‘phản ứng khi bị kích thích’ à?”